Một lúc trầm lặng sau.
Nhị trưởng lão Bạch Yên, là một nữ tử xinh đẹp khoảng tầm 30 tuổi, nhưng tuổi thật thì đã vượt xa rất nhiều, nàng đột nhiên lên tiếng.
-Hắn rất mạnh. Một ánh mắt vừa rồi của hắn quá kỳ quái, rõ ràng đã đánh cho Mạc Thái Sơ trọng thương nên mới ngất đi, nhưng khi chúng ta cảm ứng thương tích của Mạc Thái Sơ thì đều cảm thấy rất nhẹ, chẳng mấy chốc sẽ lành lặn lại, như chỉ là bị người bất ngờ dùng mê dược đánh ngất. Để làm được điều này thì tất không phải một Thiên Cảnh bình thường đâu. Nếu hắn đã mạnh như vậy, ta cũng không muốn mâu thuẫn với hắn vì dẫu sao thì một bàn tay của Thiên Cảnh quả thật rất dễ dàng để hủy diệt cả dãy núi Vân Sơn này. Ta khuyên các vị nên mặc nhiên đi thôi.
Nói rồi, nàng cũng rời khỏi đại điện.
-Thế gian vốn luôn lấy sức mạnh làm chủ. Người mạnh thì làm gì mà chả đúng cơ chứ. Chỉ hy vọng thật sự là đệ tử Vân Sơn, thật sự là muốn góp sức giúp Vân Sơn phát triển về sau a.
Tứ trưởng lão nói lên một câu thở dài như vậy, rồi cũng rời đi
-…
-…
Tiếp đó, liên tục là các vị trưởng lão còn lại đều liên tục rời khỏi đại điện. Nơi đây chẳng mấy chốc chỉ còn lại duy nhất là Đại trưởng lão vẫn đang nằm gục, không biết khi nào sẽ tỉnh lại.
Hữu Sinh và Hữu Hồng Hương sau khi rời khỏi Chủ Điện, lập tức bay về ngọn núi riêng của Môn Chủ trong dãy Vân Sơn.
Trên đường quay về này, Hữu Hồng Hương cũng không nhịn được thắc mắc khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, hỏi Hữu Sinh.
-Con trai à, con nói thật cho ta biết đi, bây giờ con giờ đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi mà ta không thể cảm nhận được khí tức sức mạnh của con, nhưng con lại mạnh mẽ đến mức dùng một ánh mắt đã đánh gục được một Địa Cảnh đỉnh phong như Mạc Thái Sơ vậy?
Hữu Sinh cười, đáp sự thật.
-Mẹ à, cảnh giới của con bây giờ có thể nói là đã vô địch thế gian. Cho nên từ bây giờ trở đi, mẹ không cần phải trau mày lo lắng an nguy nữa, chỉ cần vui vẻ sống, hưởng thụ nhân sinh là được. Mọi sự liên quan đến việc dùng đến sức mạnh thì cứ để con giải quyết, đảm bảo nhanh, gọn, lẹ như là đánh bay lão già Mạc Thái Sơ kia vậy.
Hữu Hồng Hương không khỏi đảo mắt nghi ngờ trước lời này. Bởi lẽ bốn từ “vô địch thế gian”, nói thì rất dễ, chứ thật chất là phải ít nhất đạt đến cảnh giới Thần Cảnh trong truyền thuyết thì mới có tư cách được tạm xem là vô địch thế gian. Đối với nàng, con trai nàng dùng mười năm ngắn ngủi từ Linh Cảnh hậu kỳ đạt đến Địa Cảnh thì nàng cũng không quá ngạc nhiên vì những tuyệt đỉnh thiên tài tại Thánh Vực cũng làm được. Nhưng dùng mười năm đạt đến cảnh giới mà thậm chí là những tồn tại cổ xưa được lưu danh trong sử sách cũng phải dùng đến cả nghìn năm đánh cược vận mệnh với sóng gió cuộc đời mới làm được, thì quả thật rất khó để nàng tin tưởng.
Nàng chớp chớp mắt, nói.
-Thật không con trai, thế cho mẹ chiêm ngưỡng một chút sức mạnh vô địch của con đi nào?
-He he, chưa phải bây giờ mẹ à. Không phải vài ngày nữa con sẽ làm khảo hạch chức vị trưởng lão sao, lúc đó mẹ sẽ được chứng kiến tất cả thôi.
Nghe hắn đáp vậy, nàng cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói.
-Được, vậy ta sẽ mong chờ biểu hiện xuất chúng của con. Nhưng con đã quyết định chính xác là ngày nào sẽ tiến đến Hồng Vân Tháp khảo hạch chưa?
-Có lẽ là ba ngày sau. Con còn phải gặp lại bọn sư đệ, sư muội trước kia đã.
-Ưm. Mẹ biết rồi. Mẹ sẽ đưa ra thông báo chính thức với toàn bộ Vân Sơn để chuẩn bị.
Nói đến đây, hai người Hữu Sinh cũng đã bay đến nơi, là ngọn núi cao nhất, lớn nhất trong dãy Vân Sơn.
Đứng chờ trong núi đã lâu, chính là một bóng hình nữ nhân vô cùng xinh đẹp rực rỡ, thân diện váy đỏ thẫm, mái tóc đen dài trải ngang éo, đôi mắt nàng tròn hạnh, môi đỏ như tô son, gương mặt nàng tinh xảo trắng mịn như bông sữa, đặc biệt dưới mí mắt trái của nàng là một nốt ruồi nhỏ đầy ma mị khiến lòng ngươi say đắm, mà không ai khác chính là Đại sư tỷ của tầng lớp đệ tử Vân Sơn, Du Hy Nhi, cũng là đồ đệ thân truyền duy nhất của Môn Chủ Hữu Hồng Hương.
Khi hai người Hữu Sinh vừa đáp xuống núi, Du Hy Nhi bây giờ đã không còn là một thiếu nữ non nớt đôi chín như xưa, mà là một nữ tử trưởng thành thanh cao, tâm tính vững trải, dù biết người nam nhân trước mắt, đứng bên cạnh sư phụ có lẽ là mối tình đầu sâu đậm, mười năm nay vẫn nhung nhớ rơi lệ của nàng, nhưng nàng không hề biểu hiện ra điều gì thất thố bởi hắn của 10 năm trước và 10 năm sau chưa chắc đã cùng là một Hữu Sinh. Nàng bình tĩnh, điệu người hành lễ với sư phụ.
-Hy Nhi tham kiến sư tôn. (sư phụ tôn kính)
Hữu Hồng Hương nhìn đứa đệ tử duy nhất này, mới sáng sớm hay tin Sinh nhi quay về đã vội chạy đến đây đứng chờ, miệng liền cười lên rất là hàm ý. Nàng quay qua nháy mắt với con trai, nói nhỏ rằng.
-Có cần mẹ cho hai đứa không gian riêng tư không hả?
Hữu Sinh đáp.
-Không cần đâu mẹ, lát nữa chúng con cũng sẽ hội tụ lại với chúng sư đệ, sư muội, lúc đó sẵn tiện sẽ nói luôn.
-Được, tùy con quyết định đó.
Hữu Hồng Hương nói với Du Hy Nhi.
- Hy Nhi, con đến thăm hỏi Sinh nhi vừa quay về sao?
Du Hy Nhi cũng không hề giấu diếm, gật đầu.
-Dạ, mười năm xa cách không gặp, trong lòng Hy Nhi vẫn luôn lo lắng an nguy của sư đệ. Nay vừa hay tin sư đệ quay về, Hy Nhi phải đến xem hắn đã như thế nào. Sư tôn, bên cạnh người là?
Lúc này, Hữu Sinh vẫn luôn đeo cặp kính râm đen che đi đôi mắt, cũng lên tiếng đáp lời nàng.
-Đại sư tỷ, là đệ. Mười năm trôi qua rồi, tỷ đã càng ngày càng xinh đẹp, mùi hương của tỷ cũng càng thêm quyến rũ, tu vi tăng tiến rất nhiều.
Du Hy Nhi nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn một lúc rất lâu sau thì lòng nàng không những không được vui mà còn trở nên buồn bã, chua chát. Nàng cố gắng trấn tĩnh tâm trạng đang chuyển biến xấu của bản thân, nói.
-Ngươi cũng đã thay đổi rất nhiều, ngoại hình khác xưa, quần áo kỳ lạ, ta đã không nhận ra ngươi lúc vừa gặp. Tu vi của ngươi cũng bỏ xa ta rồi, sức mạnh của ngươi cũng đã quá lớn lao đến nỗi khiến ta cũng cảm thấy tuyệt vọng…
Nói xong lời này, Du Hy Nhi cũng liền xoay người chạy đi mà không một lời tạm biệt.
Hữu Sinh nhìn nàng nhưng không nói gì, cũng không níu kéo.
Hữu Hồng Hương bên cạnh đành lòng thở dài, nói với con trai.
-Con trai, ngươi không đuổi theo sao?
Hữu Sinh nói.
-Không. Mười năm đã có nhiều thứ thay đổi và cũng có nhiều thứ trong con tuân theo một lẽ tự nhiên mà thay đổi theo. Mười năm trước, con nhìn bản thân mình Linh Cảnh nhỏ yếu nên mới một lòng theo đuổi sức mạnh, không muốn chuyện tình cảm vướng lấy thân khiến cho con sa sút trong tu luyện, mặc dù con khi ấy con cũng đã rất thích Đại sư tỷ. Chúng con từ nhỏ đã quấn lấy nhau, lớn lên thì cùng nhau sát cánh, so tài, con cũng từng nghĩ rằng có lẽ ông trời đã buộc chúng con lại một kiếp với nhau, đợi khi hoàn thành tâm nguyện đạt đến Thần Cảnh sẽ cưới tỷ ấy làm vợ. Nhưng đáng tiếc, biến cố đã diễn ra khiến cuộc sống và suy nghĩ của con bị đảo lộn. Và bây giờ, dù con đã hoàn thành tâm nguyện trở thành một tồn tại không ai có thể chạm đến, nhưng song song với đó lại là một giấc mơ khác dựng lên trong đầu con. Đó là sự tham lam. Con muốn có thật nhiều vợ, giang tay ôm hết toàn bộ mỹ nhân vưu vật trên thế gian vào lòng âu yếm. Mà mẹ cũng biết tính cách con rồi, bề ngoài thì trông gần gũi, quyết đoán, nhưng thật ra bên trong lại là sự chiếm hữu mãnh liệt và độc đoán. Cho nên một khi con đã để ý ai thì tuyệt đối sẽ cướp người đó đến tay cho bằng được, dù có phải dùng đến những kế sách bỉ ổi. Không đuổi theo tỷ ấy, là vì con nể tình tỷ ấy là thanh mai trúc mã, con cho tỷ ấy được lựa chọn số phận của chính mình, quên con hoặc trở thành một người vợ trong số đó. Chứ nếu không, mẹ đã có một người con dâu theo hình thức cưỡng ép rồi.
Hữu Hồng Hương nghe xong thì cũng không quá ngạc nhiên, mà chỉ thở dài nhớ lại chuyện buồn hơn hai mươi năm trước, nói.
-Tích cách này của ngươi có lẽ giống hệt như cha ngươi vậy.
Hữu Sinh liền nói.
-Đúng rồi, con bây giờ đã đủ sức mạnh, cũng nên đến lúc mẹ kể cho con biết cha con là ai, thân thế của mẹ rốt cuộc là gì rồi đấy.
-Tốt thôi, ta đã giấu chuyện này gần 30 năm trời, cũng phải cho con biết để lòng ta được nhẹ nhõm.
-Chúng ta vừa ăn vừa nói đi. Con sẽ cho mẹ xem tay nghề ẩm thực đỉnh cao của mình.
-Hừ, để ta xem nó sẽ như thế nào, chứ thật ra người tu luyện từ Linh Cảnh trở lên đã không cần ăn uống như người phàm. Ta cũng đã chưa ăn uống hơn 30 năm rồi.
Hữu Sinh bỗng nghiêm mặt, nói.
-Thế là không được đâu mẹ à. Từ bây giờ con sẽ cho mẹ biết ăn uống quan trọng như thế nào với một người tu luyện.
-Tùy con, nhưng dở quá, ta sẽ không ăn đâu.
-Mời mẹ ngồi xuống chờ đợi, sẽ rất nhanh thôi.
Hữu Hồng Hương đi đến những chiếc ghế đá mát mẻ ở gần cạnh, ngồi xuống.
Hữu Sinh cũng bắt đầu xoắn tay áo lên.