Tại Chủ Điện nguy nga, rộng lớn.
Hữu Sinh đứng giữa trung tâm đại điện, xung quanh là 9 vị trưởng lão, gồm cả mẹ hắn Hữu Hồng Hương ngồi ở ghế chủ tọa (ghế chủ), đều là cường giả Địa Cảnh từ hậu kỳ đến đỉnh phong, viên mãn, khí thế hừng hực, uy áp như núi, giương lên những đôi mắt sắc nhọn nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn họ, rồi đột ngột nói với mẹ rằng.
-Mẹ à, mẹ hiểu con chứ?
Hữu Hồng Hương vẫn chưa vơi đi hết sự vui mừng khi đứa con trai mất tích mười năm mà cứ ngỡ như đã chết nay lại quay về, trên gương mặt vẫn đỏ hồng vui tươi, dịu dàng nói.
-Con là con trai của ta, một tay ta nuôi con khôn lớn, nhìn con trưởng thành qua từng ngày thì làm sao lại không hiểu con được. Con muốn chứng minh như thế nào cũng được, đừng kiêng kỵ điều gì cả vì có ta ở đây rồi.
Hữu Sinh cười, bảo.
-Con chỉ hỏi cho vui thế thôi. Mà nếu mẹ đã nói như vậy thì mẹ yên tâm, con nhất định sẽ rất nhẹ nhàng, rồi chúng ta cùng đi ăn sáng.
-Được, con mau giải quyết đi, các vị trưởng lão cũng đang rất nóng lòng biết rõ chuyện của con đó.
Bấy giờ, Đại trưởng lão Mạc Thái Sơ, bộ dạng là một vị trung niên âm trầm, râu đen quai nón, ánh mắt dữ tợn như hổ, bất chợt nặng giọng, lên tiếng.
-Chuyện mẹ con các ngươi tình cảm thì xin mời về phòng riêng hẳn nói. Nơi đây là Chủ Điện uy nghiêm, chúng ta đến là để nghiêm túc bàn chuyện chứ không phải nơi đùa giỡn, xem như đang ở ngoài đầu đường, xó chợ. Mong “Môn Chủ” ngươi suy xét.
Tranh đấu chức vị, đặc biệt là danh chức “Môn Chủ” trong một môn phái dĩ nhiên luôn là vấn đề mà hầu hết tông môn nào cũng có, đời nào cũng tồn tại.
Mạc Thái Sơ xưa kia từng là đệ tử thân truyền tâm đắc nhất của Môn Chủ đời trước, nhưng không ngờ sự xuất hiện bất thường của Hữu Hồng Hương gia nhập vào Vân Sơn, không đến mười năm thì được lão tổ truyền lại chức vị Môn Chủ đã trở thành một điều không thể tâm phục nhiều năm của Mạc Thái Sơ. Cho nên đối với Mạc Thái Sơ mà nói, chỉ cần một chút biểu hiện gì đó của mẹ con Hữu Hồng Hương không đúng, lão liền sẽ trầm mặt lên nói, ẩn ý đầy trách móc nhằm kéo xuống danh khí của Hữu Hồng Hương.
Và chỉ cần lão đột phá đến Thiên Cảnh sớm hơn một bước so với Hữu Hồng Hương, lão nhất định sẽ kiến nghị lại với lão tổ, giành lại chức vị Môn Chủ vốn nên thuộc về lão.
Hữu Hồng Hương nghe vậy cũng cảm thấy bản thân hơi thất thố, liền mở miệng nói lời xin lỗi với các vị trưởng lão.
-Xin lỗi các vị trưởng lão, ta vì quá vui mừng khi con trai sau mười năm mất tích bỗng dưng quay về nên có chút…
-Mẹ à, suỵt!
Nhưng nàng còn chưa nói hết câu thì Hữu Sinh đã ra dấu để nàng im lặng.
Hữu Sinh nhìn Mạc Thái Sơ một thoáng, rồi lại nhìn các vị trưởng lão xung quanh một vòng, miệng lập tức lớn tiếng.
-Đầu tiên, quả thực Hữu Sinh ta sẽ phải xin lỗi tất cả các vị trưởng lão có mặt ngay tại đây, ngay lúc này. Nhưng lời xin lỗi này, nó hoàn toàn không liên quan gì đến câu chuyện cười vui vừa rồi giữa ta và mẹ. Bởi đơn giản một nguyên do thôi, những kẻ yếu như các ngươi không có tư cách để phán quyết hành động của ta.
-To gan!
-Làm càn!
Một lời tràn đầy sự ngạo mạn, ngông cuồng này của Hữu Sinh vừa ra, các vị trưởng lão đã ngay lập tức đã trở nên giận dữ, khí thế mạnh mẽ tỏa ra, đồng thanh quát lớn đầy nghiêm uy.
Mạc Thái Sơ cũng nhân cơ hội này, dữ tợn nói với Hữu Hồng Hương.
-Xem ngươi nuôi con của ngươi như thế nào đi! Mười năm trước đã khinh thường trưởng lão, không tôn kính bất kỳ một ai rồi. Mười năm sau vừa quay về, ỉ vào bản thân đã đột phá đến tu vi Địa Cảnh liền tự cho rằng mình là trời cao, xem thường người khác. Ngươi không cảm thấy, ngươi đang quá lạm quyền chức vị Môn Chủ để che chở cho con ngươi sao?
Hữu Hồng Hương còn chưa kịp đối đáp lời này của Đại trưởng lão, thì chỉ thấy Hữu Sinh liếc một cái ánh mắt nhàn nhạt nhìn đến trên người Mạc Thái Sơ, Mạc Thái Sơ liền…
ẦM!
Thân thể Mạc Thái Sơ lập tức như bị một thế lực vô hình hất văng đi cực mạnh về phía sau, đụng thẳng vào vách đại điện cực kỳ cứng rắn, miệng nôn ra máu, nằm gục ngay tại chỗ.
-!!!
-…!!!
-!!!
Một màn này bất ngờ diễn ra, không khỏi đã hoàn toàn khiến cho toàn bộ trưởng lão trong đại điện đều trở nên sửng sờ, im lặng phăng phắc, bao gồm cả Hữu Hồng Hương. Bởi lẽ, không phải vì họ giật mình khi thấy Mạc Thái Sơ bị nằm gục, mà là kinh hãi bởi thứ sức mạnh gì đã khiến cho một cường giả Địa Cảnh đỉnh phong như Mạc Thái Sơ không có năng lực phản ứng, phòng bị, rồi bị đánh bay chỉ trong một chớp mắt.
Đây tuyệt nhiên đã không phải là tu vi Địa Cảnh nữa rồi!
Mọi ánh mắt lần nữa lại đổ về nhìn Hữu Sinh, nhưng lần này lại là sự phòng bị, kinh hãi, cảnh giác cực độ và cũng không còn thái độ nhợt nhạt, dám tự do lên tiếng như trước nữa.
Hữu Hồng Hương nhìn Mạc Thái Sơ nằm im lặng tại đó, không khỏi lo lắng cho tính mạng lão, hỏi.
-Sinh nhi, con… con giết Mạc Thái Sơ rồi sao?
Hữu Sinh nói.
-Không đâu thưa mẹ, chỉ để Đại trưởng lão nằm yên một giấc để bớt ồn ào thôi.
Sau đó, hắn lại nói với các vị trưởng lão.
-Các vị trưởng lão không lẽ đã quên Hữu Sinh ta là người như thế nào rồi sao. Đừng ngu ngốc như vậy. Ta nói lời xin lỗi này với các vị là bởi vì kể từ bây giờ trở đi, ta và các vị đã không còn cùng một tầng đẳng cấp, cho nên đừng trách ta khi ta có đôi lúc xem thường các vị, cũng đừng trách ta vô tình khi các vị dám tự tiện gây hấn với ta. Đây vốn là tính cách xưa nay của ta rồi, ta nghĩ các vị sớm đã biết. Địa Cảnh trong mắt ta thật chất chỉ là kiến cỏ mà thôi, đừng nên quá tự hào về nó để rồi ảo tưởng sức mạnh, nhe răng, múa vuốt với ta và mẹ ta giống như Đại trưởng lão vừa làm.
-Còn về việc chứng minh thân phận, ta sẽ đặt ra một vấn đề như thế này để các vị tự có suy nghĩ và đi đến kết luận. Thử hỏi, một tên cường giả có thể dễ dàng dùng một hơi thở thổi bay cả một dãy núi lớn, vậy liệu hắn có bị vấn đề thần kinh hay không mà lại muốn trở thành con trai của một người xa lạ, trở thành trưởng lão, cống hiến cho một tông môn nho nhỏ?
-Lời ta nói đã hết. Thật ra ta cũng không muốn căng thẳng như thế này, nhưng chỉ hy vọng các vị tôn trọng người mạnh hơn mình để sau này chúng ta sẽ hòa hợp hơn. Ta vốn từng là người rất thân thiện, cũng là người rất dễ để nói chuyện lý lẽ và đàm luận nhân sinh. Tạm biệt.
Hắn quay qua nói với mẹ hắn.
-Mẹ, chúng ta đi thôi.
Dứt lời, hắn liền rời khỏi đại diện.
Hữu Hồng Hương cảm ứng Mạc Thái Sơ thật sự không bị nguy hiểm đến tính mạng, nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng nói.
-Các vị, các vị nên tự suy ngẫm đi thôi. Ta cũng không thể làm được gì khi con trai ta đã trưởng thành và mạnh hơn ta rất nhiều. Xin lỗi các vị, nhưng ta đảm bảo chỉ cần các vị không tự tiện gây sự với nó, ta sẽ luôn quản thúc nó nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ khiến nó trở thành một phần trong Vân Sơn, tăng thêm sức mạnh và danh tiếng cho Vân Sơn.
Nói xong rồi, nàng cũng rời khỏi ghế chủ tọa, bước ra ngoài đại diện cùng với con trai nàng.
Để lại bên trong đại điện là một sự trầm lặng vô cùng im ắng của các vị trưởng lão.