Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 1.2

Khang Đằng:

Triển tín giai.*

*Lời chào đầu thư mang tính lịch sự lễ phép được dùng khi viết thư ý chúc phúc hỏi thăm. Hi vọng khi bạn đọc dòng thư này mọi chuyện đều bình an yên lành (khỏe mạnh tốt đẹp)

Lời đầu thư có vẻ quá khuôn sáo, nhưng em lại không biết nên bắt đầu bức thư này như thế nào.

Hôm qua trên đường đi học ngang qua tiệm bán báo, mua tạp chí 《Thiếu niên sáng tác》 kỳ mới nhất, nghĩ có lẽ có thể thấy tác phẩm mới nhất của anh, đúng như dự đoán, ngoại trừ phần trang bìa ở ngoài, trang thứ ba chính là anh.

Anh viết hồi cấp hai anh đọc thư tình của James Joey* viết cho Nora, trong đó có vài câu chữ làm anh rất xấu hổ buổi tối trốn trong chăn tai đỏ bừng, đọc xong 《Selected Letters》* đến nhà sách tiểu khu đối diện tìm một quyển 《Ulysses》*cũ nát, mượn về rồi lại phát hiện nội dung trong quyển sách bao da lại là quyển 《 Kim Bình Mai 》**.

*Các tác phẩm của Jame Joey

**Nội dung truyện chủ yếu mô tả cuộc đời nhiều tội ác và trụy lạc của nhân vật Tây Môn Khánh

Đây là chuyện rất thú vị, trong cuộc sống của em có lẽ sẽ không có chuyện thú vị gì xảy ra.

Cũng có thể là, xung quanh em đã từng xảy ra, nhưng khi em đem chuyện đó nói hay viết ra, ngay lập tức liền trở thành thứ nhạt nhẽo vô vị.

Em không biết chuyện gì đang diễn ra, cho nên đặc biệt ngưỡng mộ anh.

Em thấy trong tạp chí kỳ này thông tin lớp anh đã thay đổi, từ cấp hai trở thành cấp ba.

Lớp 10/17.

Thật ghen tị với những anh chị học sinh cấp ba.

Em năm nay mới học năm hai cấp hai, chính là thời điểm anh mượn đọc 《Ullysses》 lại không cẩn thận mượn nhầm 《Kim Bình Mai》.

Nhưng có một việc em thật sự tò mò, thầy giáo chúng em nói em bây giờ đọc không hiểu 《Ullysses》, sau đó anh có đọc quyển sách này không? Tại sao thầy giáo lại bảo em đọc không hiểu?

Đúng rồi, em nói nhiều như vậy, vẫn còn chưa tự giới thiệu bản thân.

Em tên là Tề Nhạc Tư, là học sinh cấp hai, bắt đầu từ hồi tiểu học mỗi kỳ của 《Thiếu niên sáng tác》đều đọc, bởi vì cha em muốn làm một tác gia* nhưng thất bại, cha hy vọng em có thể thay cha thực hiện lý tưởng này.

*Tác gia: người sáng tác ra các tác phẩm, nhưng những tác phẩm đó có giá trị nghệ thuật-nội dung-nhân văn, giá trị lịch sử cao, và nó đóng góp cho nền văn học, lịch sử,...của quốc gia hay thế giới (và họ được con người công nhận).

Nhưng xem ra là rất khó, anh mùng 2 mỗi tháng đều được đăng tác phẩm lên 《Thiếu niên sáng tác》, nhưng em bây giờ đến báo tường nhà trường cũng không muốn đăng tác phẩm của em.

Em thích anh đã lâu, lần đầu tiên đọc văn chương của anh liền cảm thấy nam sinh này thật lợi hại, khi đó em còn đang học lớp năm tiểu học, vì tan học cha em không đến đón em dẫn tới em đói bụng mà khóc nhè.

Sau đó em lên cấp hai, mới đầu cũng bắt đầu học viết văn, đem tác phẩm của anh đặt ở một bên, bắt chước viết, nhưng làm thế nào cũng viết không hay bằng anh.

Mẹ em nói sáng tác cần phải có thiên phú, xem ra em giống cha em, không có thiên phú ở phương diện này.

Mẹ em nói muốn em đọc nhiều sách học tập anh nhiều hơn, cho nên em liền ngoan ngoãn nhớ kĩ những bài viết của anh.

Thực ra em đã muốn viết thư cho anh từ rất lâu rồi, thế nhưng không mua được giấy viết thư ưng ý, hơn nữa

không có dũng khí viết cho anh.

Chắc nhiều người viết thư cho anh lắm? Cũng không biết anh có nhận được không.

Ừm, nói như thế nào đây, em vô cùng hy vọng có thể nhận được hồi âm của anh, viết linh tinh gì gửi lại cũng được.

Ôi, hồi hộp quá, em viết thư cho anh, có thể sẽ quấy rầy anh hay không?

Tề Nhạc Tư

Ngày 12 tháng 10 năm 2003

Ôi em quên nói, trong phong thư của em có để phong bì và tem, như vậy anh tương đối dễ dàng hồi âm cho em, ha ha.

Phía dưới còn khoảng trống lớn như vậy, cái gì cũng không viết thì lãng phí quá, hai ngày trước em bị bạn cùng lôi đi chụp ảnh sticker, bức em thích nhất em gửi cùng thư cho anh.

Chờ hồi âm.
Bình Luận (0)
Comment