Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 2

Ngày 20 tháng 10 năm 2003

Ngày hôm nay mẹ tôi đến, ở cửa sau phòng học lén lút nhìn tôi, tôi biết bà ta đến, nhưng làm bộ không nhìn thấy.

Tôi không biết bà ta làm như vậy có ý nghĩa gì, loại này giả nhân giả nghĩa này khiến người khác buồn nôn.

Rõ ràng lúc trước bọn họ tách ra không có bất cứ người nào nguyện ý quan tâm đến sự sống chết của tôi, bây giờ chạy tới ngụy trang mình thành hình tượng một người mẹ quan tâm con, bà ta thật sự khiến tôi căm ghét.

Tôi chỉ muốn làm cho bọn họ biến mất, tốt nhất vĩnh viễn không xuất hiện nữa.

Buổi tối khi tan học tôi đi một chuyến tới hòm thư, ba hòm thư của trường học không ai quản lý thư từ, thư bị tích tụ chồng chất lung tung, phí không ít thời gian tôi mới tìm được thư gửi mình.

Thực sự là đáng ghét.

Hôm nay cầm về năm phong thư, lúc ăn cơm tối thuận tiện liếc mắt đọc, không nghĩ tới thậm chí có một phong là nam sinh gửi tới đây, còn ngốc nghếch dán một bức ảnh sticker to đùng.

Bức ảnh sticker kia chụp cũng quá ngu.

Bọn họ không ngoại lệ đều nói yêu thích tôi rất nhiều, cẩn thận tỉ mỉ, bọn họ dùng bộ não ngu xuẩn và đôi bàn tay ngốc nghếch viết một chuỗi những thứ buồn cười chết người.

Một nữ sinh nói mình học cùng trường với tôi, mỗi ngày đều cố ý đi ngang qua cửa lớp tôi, vì tôi liếc mắt nhìn một cái.

Loại cảm giác bị người ta nhìn chăm chú này khiến tôi lạnh cả người, tôi không thích.

Thú vị nhất chính là nam sinh tên Tề Nhạc Tư, học cấp hai, chữ viết khó coi đến mức thiếu chút tôi đã ném lá thư đó đi.

Nhưng cũng may nó dán ảnh sticker vào thư, nếu không phải là bởi vì nhìn thấy ảnh của nó, tôi đã không thèm liếc mắt đọc thư.

Tề Nhạc Tư này hỏi tôi đã đọc xong 《Ullysses》, tôi rất muốn nói với nó mau về nhà lấy sách giáo khoa ngữ văn phần yêu cầu đọc thuộc lòng rồi trở lại thảo luận với tôi vấn đề này.

Vừa nãy tôi nhận được điện thoại của cái người kia, lão ta nói phải tới thăm tôi, hỏi địa chỉ bây giờ của tôi.

Để tỏ lòng thành ý, tôi báo địa chỉ một đồn công an cho lão.

Tại sao tất cả mọi người không thể để cho tôi yên tĩnh một chút?

Đã nhiều năm như vậy, mỗi một ngày đều phiền đến không chịu nổi.

Tôi cảm thấy sớm muộn có một ngày tôi sẽ sụp đổ mất, cũng không biết tôi có thể sống đến năm hai mươi tuổi hay không.

Sự chán ghét của tôi đối với thế giới này đã theo từng lỗ chân lông mà chảy hết ra ngoài rồi, tại sao bọn họ người nào người nấy không học được cách sống mà nhìn sắc mặt của người khác nhỉ?

Quyết định đợi lát nữa đem lên bản thảo đã viết được một nửa viết xong, xem ra đêm nay tôi cũng không quá dễ ngủ.

Nói thật, ngủ còn không bằng không ngủ, hai ngày nay "Bạn cũ" của tôi lại bắt đầu làm loạn, tôi thấy không đem tôi dằn vặt đến chết, lão ta sẽ không sẽ bỏ qua.

Đột nhiên nhớ tới hôm qua nhìn thấy một bản tin, một cái học sinh lớp 12 không chịu nổi áp lực nhảy lầu.

Tất cả mọi người đều đang chửi cậu ta ngu xuẩn.

【 đợi thêm một chút là được giải thoát rồi, sao không chờ được? 】

【 khả năng chịu đựng của tâm lý quá kém, chút áp lực này tính là gì? 】

Bọn họ biết cái gì.

Liếc sang bức thư thằng nhóc Tề Nhạc Tư gửi đến, nó đúng là khôi hài, lại còn gửi cả phong thư với tem đến, đây là có bao nhiêu cô quạnh đây, tôi chẳng muốn cùng nó chơi trò chơi "Bạn qua thư từ".

Chán.
Bình Luận (0)
Comment