Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao

Chương 3

7

Sau khi tiệc lại mặt kết thúc, ta một mình đi gặp Tạ Thiên.

Trong thư phòng ngoài ta và Tạ Thiên ra, nhị ca của ta Tạ Minh Đức cũng đứng bên cạnh.

Hắn ta thờ ơ nhìn ta một cái, ánh mắt đó như đang nhìn một người xa lạ.

Theo lý mà nói, Tạ Minh Đức và ta là huynh đệ cùng mẹ, không nên xa lạ như vậy.

Nhưng sự thật là, hắn ta sợ làm phật lòng phụ thân nên luôn đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt, như thể hắn ta chưa bao giờ có người muội muội này.

Không có người ngoài, thái độ của Tạ Thiên cũng lạnh đi.

Ông ấy chắp tay sau lưng: "Lý ma ma đâu?"

"Hình như Lý ma ma bị bệnh, được Vương gia cho đến trang viên ngoại ô rồi."

Tạ Thiên nhíu chặt chân mày mày: "Hình như? Vương phi con làm thế nào vậy, ngay cả hạ nhân của mình đi đâu cũng không biết."

Ta cúi đầu nhận lỗi: "Phụ thân đừng tức giận, là do con vô dụng."

Tạ Minh Đức nói: "Phụ thân, Lý ma ma chẳng qua chỉ là một hạ nhân, không đáng để phụ thân nổi giận."

Tạ Thiên cố gắng nén giận: "Đúng, Minh Đức nói không sai, chỉ là một hạ nhân thôi. Nhưng Lý ma ma là người hầu đi theo con, Tiêu Diễn làm vậy là không nể mặt con, có thể thấy trong lòng hắn không có con. Con phải nhớ, bất cứ lúc nào, chỉ có Tạ gia mới là chỗ dựa duy nhất của con."

Ta giả vờ vô cùng cảm động, vành mắt hơi đỏ: "Vâng, những lời phụ thân nói con đều hiểu."

Tạ Thiên giơ tay vỗ vai ta, lại trở lại bộ dạng người cha nhân từ: "Nói đi, mấy ngày nay ở Tấn Vương phủ, đã thấy được những gì."

Ta nửa thật nửa giả kể lại những gì mình đã thấy ở Tấn Vương phủ, cố gắng che giấu những phần có thể khiến Tạ Thiên nghi ngờ.

Mặc dù Tạ Thiên không hài lòng lắm, nhưng dù sao cũng nể nang thân phận Tấn Vương phi hiện tại của ta, không nổi giận.

Chỉ dặn ta sau khi trở về tiếp tục lưu tâm đến Tiêu Diễn nhiều hơn, mỗi tháng phải viết một bức thư, báo cáo chi tiết các tình hình trong Vương phủ.

Lúc ra về, mẫu thân ngập ngừng nhìn ta, giống như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng bà vẫn không mở miệng.

Thực ra ta chưa bao giờ oán hận mẫu thân, bi kịch của bà, bắt đầu từ khoảnh khắc gả cho phụ thân.

Mẫu thân vốn là nữ nhi nhà giàu, mang theo của hồi môn phong phú gả cho phụ thân, phụ thân mới có thể tiếp tục đọc sách thi cử.

Ai ngờ được, sau khi phụ thân đỗ trạng nguyên, lại ứng với câu thơ—"Hối hận đã dạy phu quân tìm chức tước".

Thực ra trước khi ta ra đời, phụ thân đã có người tình bên ngoài, tứ đệ và ta chỉ chênh nhau vài tháng.

Chỉ có mẫu thân tự lừa mình dối người cho rằng, tất cả những bất hạnh của bà đều là do ta.

Sau này sức khỏe của bà không tốt, phụ thân liền có lý do nạp thiếp.

Liên tiếp mấy nữ nhân trẻ đẹp vào cửa, trong mắt ông ấy không còn thấy mẫu thân nữa.

Cuối cùng ngay cả quyền quản gia cũng bị tước đoạt, giao cho mẫu thân của tứ đệ và thất muội—Liên di nương.

Ta từng chính tai nghe thấy phụ thân nói với Liên di nương, mẫu thân không sống được bao lâu nữa, đợi bà chết, sẽ phù chính Liên di nương.

Bên ngoài là một gia đình quyền quý, bên trong ngay cả xương cốt cũng bẩn thỉu.

8

Kể từ ngày về lại mặt đó, ta rất ít khi gặp Tiêu Diễn.

Một tháng cũng khó gặp được hai ba lần, dần dần, tin tức Tấn Vương phi không được Tấn Vương yêu thương đã lan truyền khắp kinh thành.

Ta không hiểu, tại sao Tiêu Diễn lại muốn lan truyền tin tức này ra ngoài.

Theo những gì ta quan sát được về Tấn Vương phủ trong thời gian này, nếu không phải là Tiêu Diễn cố ý muốn lan truyền tin tức, thì bất cứ chuyện gì ở phủ cũng sẽ không bị rò rỉ ra ngoài dù chỉ một chút.

Điều khiến ta càng không hiểu hơn là, tuy Tiêu Diễn đã lan truyền tin tức này ra ngoài, nhưng ở trong Vương phủ, hắn chưa bao giờ bạc đãi ta.

Ta từng sống dưới sự cai quản của di nương, hiểu rõ những ngày tháng bị người ta cố ý gây khó dễ là như thế nào.

Bị cắt xén chi tiêu, dung túng hạ nhân coi thường, ngay cả việc uống một tách trà nóng phải nhìn sắc mặt người khác cũng là chuyện thường tình.

Nhưng cuộc sống ở Tấn Vương phủ, không hề có chút lạnh nhạt nào, thậm chí Lưu ma ma và Bạch Chỉ cũng có thể ở bên cạnh ta hầu hạ.

Lưu ma ma vẫn hàng ngày chải đầu cho ta, đôi bàn tay đầy vết chai của bà ấy nhẹ nhàng êm ái, như thể ta vẫn là nữ hài tử cần bà ấy bảo vệ trong hậu viện của Tạ phủ.

Bạch Chỉ và Lan Hương tuổi tác xấp xỉ nhau, một người hoạt bát, một người trầm tĩnh, lại trở thành bằng hữu như hình với bóng.

Lưu ma ma và Bạch Chỉ khi còn ở Tạ phủ, chưa từng được sống những ngày tháng tốt đẹp, ngược lại đến Tấn Vương phủ, mới thực sự được sống những ngày tháng an nhàn.

Những ngày tháng nhàn nhã như vậy, gần như đẹp đẽ đến mức khiến người ta hoảng hốt, quên mất rằng mình thực ra là một quân cờ.

Không chỉ là của Tạ Thiên, mà còn là của Hoàng thượng.

Tháng thứ hai sau khi ta và Tấn Vương thành hôn, cũng là ngày lập thu, Bệ hạ triệu kiến.

Lần đầu tiên trong đời ta vào cung.

Những bức tường cung điện màu đỏ son cao đến mức như không thấy được giới hạn, giữa những mái ngói xanh biếc toát lên vẻ uy nghi nghiêm ngặt.

Ta không thể không căng thẳng, dù sao người mà ta sắp gặp, một câu nói của ông ta có thể quyết định sinh tử của ta.

Tiêu Diễn đi bên cạnh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bất cần đó, như thể cung cấm trang nghiêm này đối với hắn, chẳng qua chỉ là những con ngõ bình thường.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo dài màu xanh chàm, càng làm tôn lên vẻ tuấn tú của hắn.

Có lẽ cảm nhận được sự căng thẳng của ta, Tiêu Diễn đã nắm lấy bàn tay đang hơi run rẩy của ta dưới tay áo.

Ta giật mình, lập tức muốn rút tay về, nhưng bàn tay của Tiêu Diễn như kìm sắt, không thể lay chuyển dù chỉ một chút.

Ta chỉ có thể để hắn nắm tay đi suốt một quãng đường, đến trước đại điện mới buông ra.

9

"Nhi thần bái kiến Phụ hoàng."

Ta quỳ lạy hành lễ cùng với Tiêu Diễn, đợi lễ xong mới ngẩng đầu lên.

Người ngồi trên long ỷ mặc một bộ đồ màu vàng sáng, tên là Tiêu Lâm Uyên, là phụ thân của Tiêu Diễn, cũng là Thánh thượng đương triều. Tuy đã ngoài sáu mươi, nhưng uy nghi trời sinh, không giận tự uy.

"Ngươi chính là Tạ Minh Vi, tam nữ nhi của Tạ tướng." Giọng nói của đế vương vang vọng trong đại điện trống trải.

Ta cúi đầu đáp: "Thưa Phụ hoàng, là nhi thần."

Trong điện yên tĩnh một lúc lâu, Hoàng thượng mới chậm rãi mở miệng: "Tạ tướng là thần tử trụ cột của triều ta..."

Ta cung kính đáp lại: "Tất cả đều nhờ Bệ hạ thánh minh, gia phụ mới có cơ hội báo quốc."

Hoàng thượng ý vị thâm trường nở nụ cười: "Tất cả đứng dậy đi."

Lúc này ta và Tiêu Diễn mới đứng dậy.

Ánh mắt của Hoàng thượng nhìn qua nhìn lại giữa ta và Tiêu Diễn, đột nhiên hỏi: "Minh Vi, ngươi cảm thấy nhi tử này của trẫm thế nào?"

Mặc dù ta không hiểu ý của Hoàng thượng, nhưng vẫn thận trọng cân nhắc lời nói: "Điện hạ dung mạo như rồng phượng, khí chất tự nhiên, không hổ là nhi tử của Bệ hạ."

Hoàng thượng nghe vậy đột nhiên cười lớn, như thể nghe được chuyện gì đó vô cùng thú vị: "Diễn nhi, lời của Minh Vi ngươi có nghe hiểu không?"

Khi Tiêu Diễn đáp lời, không hề cung kính như ta, mà càng thêm mấy phần tùy hứng: "Thưa Phụ hoàng, không ạ."

"Ý của Minh Vi là, ngoài dung mạo ra nàng không tìm được chỗ nào khác có thể khen ngươi, vì vậy sau này ngươi tuyệt đối không được hoang đường hành sự, phải sống tốt với Minh Vi, hiểu chưa."

Nghe những lời của Hoàng thượng, trái tim ta chợt run lên, đang định quỳ xuống xin tội thì Tiêu Diễn đã giữ ta lại.

“Được rồi, lui về đi.” Hoàng thượng phất tay, “Hôm nay là sinh thần của ngươi, nay ngươi cũng là người có Vương phi rồi, hãy trở về cùng Vương phi đón sinh thần.”

Hai người bọn ta vừa chuẩn bị rời đi thì vị đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng là Vương Hỉ đã vội vã bước vào.

Trong tay Vương Hỉ cầm một tờ quân báo, trên trán đẫm mồ hôi lạnh.

Đợi hai người bọn ta bước ra khỏi đại điện, Vương Hỉ mới mở miệng bẩm báo. Mặc dù cách một cánh cửa, nhưng thính lực của ta cực kỳ tốt, loáng thoáng nghe được mấy từ ‘Hoài Âm… Dân biến…’.

Trở về xe ngựa, sau lưng ta đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Lần diện kiến Thánh thượng này, không chỉ khiến ta run sợ trong lòng, mà còn thêm vài phần nghi hoặc.

Theo lời đồn, trong ba nhi tử, Hoàng thượng thương yêu Thái tử nhất, thứ đến là Ung Vương, còn vì Tấn Vương hoang đường nên không thích hắn.

Thế nhưng những gì ta thấy hôm nay lại không phải như vậy.

Dường như nhìn thấu tâm tư của ta, Tiêu Diễn nói: “Có phải nàng cảm thấy Hoàng thượng không hề ghét bỏ ta, dù sao thì người vẫn còn nhớ sinh thần của ta?”

Ta gật đầu, bởi vì ta thực sự có một người cha ghẻ lạnh chính mình.

Đừng nói là nhớ sinh thần, có lẽ Tạ Thiên hận không thể chưa từng sinh ra ta thì hơn.

“Minh Vi, nàng phải biết rằng, phụ thân của ta là một bậc Đế vương, mà một bậc Đế vương thì không cần có quá nhiều yêu ghét.” Ánh mắt của Tiêu Diễn lạnh như băng, “Con nối dõi, triều thần, hậu cung, chẳng qua đều là quân cờ để ông ấy củng cố hoàng quyền mà thôi.”

Ta dường như được điểm tỉnh, đúng vậy, trước khi là một người cha, ông ấy trước hết là một vị Hoàng đế.

Tiêu Diễn nhìn về phía ta: “Nhưng nàng cũng không cần căng thẳng, tạm thời ông ấy sẽ không làm gì nàng đâu, bởi ông ấy còn phải dùng nàng để răn đe Tạ Thiên.”

Không ngờ hắn lại nói thẳng thừng như vậy, sắc mặt ta thoáng có chút cứng đờ.

"Không cần giả vờ không hiểu," Hắn nhàn nhạt nói, "Ta biết nàng hiểu."

Phải, ta vẫn luôn hiểu rõ nguyên nhân Thánh thượng ban hôn cho ta và hắn, là để răn đe phụ thân, kìm hãm phe cánh của Thái tử.

Bình Luận (0)
Comment