Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao

Chương 4

10

Trên triều đình, Thái tử và Ung Vương đấu đá nhau như nước với lửa, các quan viên đa phần chia thành hai phe, phụ thân với thân phận là Tể tướng, hoàn toàn thuộc về phe của Thái tử.

Thái tử thường xuyên đến tướng phủ, một hôm tình cờ gặp được Thất muội, bèn muốn cưới Thất muội làm trắc phi.

Thất muội là nữ nhi của Liên di nương, giống như Liên di nương, nàng ta sở hữu vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, Thái tử vừa mắt cũng không có gì lạ.

Nhưng phụ thân là Tể tướng, đứng đầu trăm quan, Tể tướng và Thái tử kết thông gia, không có vị Hoàng đế nào không kiêng dè.

Vậy nên Thái tử còn chưa cưới được Thất muội, thánh chỉ ban hôn của Hoàng đế đã truyền đến tướng phủ.

Tạ Thiên từ một thư sinh nhà nghèo leo lên được chức Tể tướng đương triều, tất nhiên không phải kẻ ngốc.

Ông ấy hiểu rõ Hoàng đế muốn răn đe mình, sau đó không ai còn nhắc đến chuyện của Thất muội và Thái tử nữa, việc qua lại giữa hai bên cũng thu liễm hơn nhiều.

Ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Diễn: “Nếu vương gia đã rõ, chi bằng hai chúng ta cứ nói thẳng với nhau.”

Tiêu Diễn nghiêng đầu tựa vào thành xe, ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho ta nói tiếp.

Ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Phụ thân của ta là tâm phúc của Thái tử, với sự hiểu biết của ta về ông ấy, ông ấy tuyệt đối không thể nào quay sang phò tá Vương gia… Nhưng ta nguyện vì Vương gia làm trâu làm ngựa, trợ giúp Vương gia đăng lên ngôi báu.”

Tiêu Diễn khẽ nheo mắt lại: “Nàng có biết những lời nàng vừa nói đều là đại nghịch bất đạo không, nếu để người khác biết được, sẽ bị chém đầu đấy?”

Ta khẳng định chắc nịch: “Nhưng Vương gia sẽ không để người khác biết, cũng giống như chuyện trong phủ Tấn Vương, mấy chuyện có thể truyền ra ngoài, xưa nay đều là những gì Vương gia muốn người khác truyền ra ngoài.”

“Vậy tại sao nàng lại chọn ta? Không lẽ chỉ vì nàng gả cho ta, liền đứng về phía ta?”

Tiêu Diễn nói không sai, ta chọn hắn, quả thực là có nguyên do khác.

Nhìn bề ngoài, Thái tử và Ung Vương đang đối đầu ngang sức, bất kể tính toán thế nào, hắn, vị Tấn Vương này, cũng chẳng có mấy khả năng kế vị.

Nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.

Ta nghênh đón ánh mắt dò xét của Tiêu Diễn, thản nhiên nhìn về phía hắn: “Bởi vì ta hiểu đạo lý ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”

Hắn bật cười khe khẽ: “Nàng rất thông minh, nhưng tại sao Tạ Thiên lại không thể ủng hộ ta?”

“Phụ thân thân là Tể tướng đương triều, ngoài trừ Thái tử ra, Ung Vương cũng tốn không ít công sức lôi kéo. Nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn một lòng trung thành với Thái tử, Vương gia có biết tại sao không?”

Tiêu Diễn khẽ nhướng mày, lộ ra vài phần hứng thú: "Xin lắng tai nghe."

Ta nhìn vào mắt hắn, nói từng chữ một: “Bởi vì mối quan hệ bền chặt nhất trên thế gian này, không phải là vì bọn họ có cùng lợi ích, mà vì bọn họ có cùng tội nghiệt.”

Bởi vì sự ghét bỏ của phụ thân, nơi ở của ta bị xếp vào góc hẻo lánh nhất trong tướng phủ, chỉ cách sân của đám tỳ nữ nha hoàn một bức tường.

Ta biết mình không được chào đón, bèn sống một cách cẩn trọng, giống như một cái bóng.

Lâu dần, mọi người dường như thật sự đã quên đi sự tồn tại của ta.

Tướng phủ đông người, tỳ nữ ma ma cũng nhiều, ban ngày làm việc không dám nhiều lời, tối về đến viện, thể nào cũng nói vài lời tâm sự, uống rượu, đánh bạc cũng là chuyện thường tình.

Ta thường cuộn mình ở góc tường, nghe bọn họ nói chuyện.

Ban đầu là để giải khuây cho đỡ cô quạnh, nhưng dần dần, tính chất đã thay đổi, ta nghe được rất nhiều chuyện không nên nghe.

Ví như, tại sao bệnh tình của mẫu thân mãi không khỏi.

Ví như, vị đạo sĩ phê mệnh cho ta, là đồng hương của Liên di nương.

Và ví như, phụ thân đã quen biết Thái tử như thế nào…

11

Ta kể cho Tiêu Diễn nghe một câu chuyện, một câu chuyện mà mọi người đều biết nhưng lại chẳng ai hay.

Thực ra việc phụ thân và Thái tử quen biết nhau cũng khá đơn giản.

Khi đó phụ thân vẫn chưa nhậm chức Tể tướng, chỉ là Lại bộ Thượng thư.

Đúng vào dịp khoa cử, Hoàng thượng hạ chỉ giao cho Lại bộ và Thái tử cùng nhau chủ trì các vấn đề khoa khảo.

Cũng vì chuyện này mà Thái tử và phụ thân có nhiều qua lại hơn.

Ta thường nghe đám tỳ nữ ma ma kia nhắc đến Thái tử.

“Hôm nay thật thú vị, lão gia đích thân dâng trà cho một vị khách quý, người đó có phải là Thái tử điện hạ không?”

“Chứ còn ai nữa, nếu không thì ai có thể được lão gia dâng trà, Thái tử điện hạ dạo gần đây thường đến phủ để nghị sự cùng lão gia, nghe nói là vì chuyện khoa cử……”

“Lúc Thái tử điện hạ đến, ta vừa hay đứng gác ở cửa, có nhìn thấy, khí chất cao sang đó tuyệt đối không phải người thường!”

Vì những lời này của bọn họ, ta đã nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với Thái tử.

Luôn nghĩ rằng nếu có thể gặp mặt một lần thì tốt biết mấy, để ta cũng được xem vị Đế vương tương lai rốt cuộc trông như thế nào.

Ngày đó, Thái tử lại đến.

Lúc ấy khoa khảo đã bước vào hồi kết, hội thi đã xong, chỉ còn lại kỳ điện thí để Hoàng đế diện kiến, khoa khảo lần này sẽ hoàn toàn kết thúc.

Ta lén lút trốn dưới cửa sổ phía sau thư phòng của phụ thân.

Qua khe hở của cửa sổ phía sau, chỉ thấy một nam tử mặc y phục có hoa văn rồng cuộn được phụ thân dẫn vào trong phòng.

Ngay sau đó có tỳ nữ dâng trà bánh lên, phụ thân đích thân nâng chén trà tam tài, cung kính đặt trước mặt người nọ.

Vì cách một lớp cửa sổ, ta không nhìn rõ được diện mạo cụ thể của đối phương, chỉ cảm thấy không khí trong thư phòng dường như vô cùng ngột ngạt.

Tỳ nữ dâng trà bánh xong liền lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại hai người kia.

Không lâu sau, Thái tử lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo một áp lực khiến người ta nghẹt thở: “Tạ đại nhân, ông nghĩ kỹ chưa…”

Phụ thân thường ngày uy nghiêm là thế, giờ phút này hai chân lại run rẩy quỳ xuống trước mặt Thái tử.

“Điện hạ, việc này không phải là chuyện nhỏ, thần…”

Thái tử đập bàn một cái, nghiêm nghị quát lớn: “Ông còn do dự cái gì! Ông có biết tại sao đến giờ bọn họ vẫn chưa vạch trần chuyện gian lận khoa cử không? Bởi vì bọn họ muốn đợi đến ngày điện thí, vạch trần ngay trên điện Kim Loan, đến lúc đó xem cái chức Thượng thư này của ông còn giữ được không!”

Phụ thân cứng đờ quỳ trên đất: “Nhưng không phải không ai trong số bọn họ vào được điện thí sao?”

“Trong số bọn họ có một người tên Liễu Ký Minh đến từ Hoài Âm, vốn có tài văn chương, cách dùng từ rất hay. Phụ hoàng đã nói, mặc dù hắn không đỗ hội thí, nhưng phá lệ cho hắn vào điện thí.”

“Cái gì…” Thân thể phụ thân run lên dữ dội, đầu cũng cúi thấp hơn, “Nhưng Điện hạ, bọn họ không phải hai người, không phải hai mươi người, mà là hai trăm người, ngài bảo thần phải nhổ cỏ tận gốc, thần làm sao có thể làm được.”

Giọng nói của Thái tử lạnh lẽo đến đáng sợ: “Những kẻ này, hầu hết gia cảnh bần hàn, sau khi đến kinh thành đều ở trong Học Tử Phường. Học Tử Phường đã lâu không được tu sửa, không may bốc cháy chết người cũng không có gì lạ.”

Sùng Ninh năm thứ hai mươi, Học Tử Phường ở kinh thành đột nhiên xảy ra hỏa hoạn lớn.

Hơn năm trăm sĩ tử sống trong đó đều bị chôn vùi trong biển lửa, không một ai sống sót.

Tể tướng lúc bấy giờ là Từ Trinh, với tư cách là người chủ sự xây dựng Học Tử Phường đã bị hỏi tội, cuối cùng Thánh thượng nghĩ đến ông ấy đã vất vả nhiều năm, lại thanh chính liêm minh, chỉ cho ông ấy bãi quan về quê.

Cuối năm đó, Tạ Thiên được Thái tử hết lòng tiến cử, trở thành tân Tể tướng.

12

Sau khi trở lại Vương phủ, ta đi thẳng đến nhà bếp, tự tay làm một bát mì dương xuân.

Hành lá xanh biếc nổi trên nước dùng trong vắt, hương dầu mè thoang thoảng, giản đơn lại toát lên vài phần ấm áp.

Ta vốn định chuẩn bị chút quà sinh thần cho Tiêu Diễn, nhưng nghĩ lại, hắn là Hoàng tử, bao nhiêu của ngon vật lạ đều đã thấy qua, bèn làm một bát mì.

Ta đặt bát mì trước mặt hắn: “Không biết hôm nay là sinh thần của ngài, ta không chuẩn bị gì cả, chỉ có thể làm một bát mì cho ngài.”

Tiêu Diễn ngạc nhiên: “Không ngờ nàng lại biết xuống bếp.”

Ta bất đắc dĩ cười một tiếng: “Lúc ở tướng phủ, hạ nhân trong phủ quen thói nhìn người đối đãi, cơm canh đưa tới mười lần thì có đến chín lần là đồ thiu, ta bèn cùng Bạch Chỉ dựng một nhà bếp nhỏ trong sân, trồng rau, tự mình nấu nướng.”

Nghe vậy, bàn tay cầm đũa của Tiêu Diễn khựng lại một chút: “Vậy nên nàng hận Tạ Thiên?”

Ta sửa lại tay áo, bình tĩnh lắc đầu: “Ta không hận ông ta… Chỉ là ông ta đã gieo nhân ác, thì nên tự mình gánh lấy quả ác. Hơn năm trăm mạng người ở Học Tử Phường, cũng nên có một lời giải đáp.”

“Nàng có biết không, nếu Tạ Thiên sụp đổ, nàng cũng sẽ bị liên lụy.”

Ta cười nhìn Tiêu Diễn: “Vậy nên ta muốn xin Vương gia hứa với ta một tâm nguyện.”

Đôi mắt Tiêu Diễn sâu thẳm: “Nói xem, nàng muốn gì?”

“Không vội, đợi đến khi Vương gia vinh đăng đại vị, tự nhiên sẽ biết.”

Tiêu Diễn đột nhiên nghiêng người đến gần, ngón tay lành lạnh giữ lấy cằm ta: “Ta chấp thuận tâm nguyện này của nàng, không phải vì nàng quy phục với ta, mà là vì bát mì nàng tự tay làm.”

Hai người bọn ta kề sát vào nhau, gần đến mức gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Một sự mập mờ không nói thành lời lan tỏa trong không khí.

Ngay khoảnh khắc hơi thở sắp hòa quyện, ta nghiêng đầu tránh đi: “Vương gia, chúng ta bây giờ là đồng minh.”

Tiêu Diễn cũng không tỏ vẻ tức giận, buông tay đang kìm giữ ta ra: “Được, đồng minh.”

Sau khi nói rõ mọi chuyện với Tiêu Diễn, khi chung sống hàng ngày, hai chúng ta cũng không còn mang tâm tư riêng như trước, cũng có thể nói với nhau vài câu.

Ta thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ hoang đường, nếu ta và hắn có thể cứ tương kính như tân như vậy sống với nhau, dường như cũng không tệ.

Phủ Tấn Vương quy củ nghiêm ngặt, ta vốn tưởng hắn dựa vào thủ đoạn sấm sét để duy trì, nhưng sau này mới phát hiện, mặc dù hắn quản lý nghiêm khắc, nhưng rất ít khi trách phạt hạ nhân, ngược lại còn đối xử khoan dung, ân uy cùng thi triển.

Thỉnh thoảng hắn cũng kể cho ta nghe về Ung Vương và Thái tử, Thái tử là đích trưởng tử, lẽ ra nên kế thừa hoàng vị, nhưng hắn ta không phải là một bậc quân chủ nhân từ.

Kể cả không tính chuyện ở Học Tử Phường, Đông cung gần như mỗi tháng đều có cung nữ thái giám bị đánh chết, mà những chuyện này, Hoàng thượng cũng chỉ coi như không biết.

Bởi vì trong mắt bọn họ, cung nữ thái giám không được coi là người.

Khi nhắc đến Ung Vương, ta nói với hắn về bốn chữ mà dân gian dùng để đánh giá Ung Vương – kính thiên ái dân, hắn cũng chỉ chế giễu lắc đầu.

Lúc đó ta không hiểu tại sao hắn lại có phản ứng như vậy, mãi cho đến mấy ngày sau, khi ta đến chùa Phổ Đà dâng hương thì xảy ra một chuyện, mới khiến ta hiểu được bốn chữ ‘kính thiên ái dân’ này, đối với Ung Vương mà nói, mỉa mai đến nhường nào.

Bình Luận (0)
Comment