Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao

Chương 5

13

Thân là tiểu thư của tướng phủ, ta không giống như các tỷ muội khác có thể ra ngoài đi lại giao du. Ta chỉ có thể suốt ngày bị giam cầm trong tiểu viện của mình, hiếm có cơ hội được ra ngoài.

Thỉnh thoảng có thể ra ngoài, nơi ta đến cũng chỉ có một – chùa chiền hoặc đạo quán.

Sau khi thành hôn với Tiêu Diễn, đây là lần đầu tiên ta quay lại.

Vương quản sự biết ta muốn ra ngoài dâng hương, đã sớm sắp xếp xe ngựa đưa ta đến chùa Phổ Đà.

Chùa Phổ Đà là ngôi chùa của hoàng gia, ít có người ngoài lui tới.

Ung Vương Tiêu Khởi cũng thường đến đây dâng hương, cầu phúc cho Thánh thượng, còn dựng lều cháo ở cổng chùa để cứu tế người nghèo.

Ta còn chưa đến, vị trụ trì của ngôi chùa đã dẫn chúng tăng đợi sẵn ở cổng.

Ta không thích sự phô trương long trọng như vậy, bèn khéo léo từ chối ý tốt muốn dẫn đi tham bái của trụ trì, chỉ mang theo Lan Hương và Bạch Chỉ tự mình đi dâng hương.

Trong đại điện, pho tượng Phật mạ vàng lộng lẫy rũ thấp mi mắt, trong ánh nhìn như nhắm như mở ẩn chứa lòng từ bi vô tận.

Ta từ từ cúi lạy trước tượng Phật, trong lòng lại trống rỗng. Nếu thế gian này thật sự có thần Phật, tại sao lại để ta đến muộn một bước? Tại sao lại để mặc những sĩ tử kia chết trong biển lửa ngùn ngụt? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa có ai phải chịu báo ứng?

“Cứu mạng… Cứu mạng…”

Trong lúc hoảng hốt, dường như có tiếng kêu cứu truyền đến, ta đột ngột ngẩng đầu – Lẽ nào tượng Phật hiển linh? Nhưng bốn bề tĩnh lặng, âm thanh đó lại biến mất.

Khi ta cúi mình khấu lạy một lần nữa, tiếng kêu cứu lại vang lên.

Lần này ta đã nghe rõ, không phải tượng Phật hiển linh, mà là thật sự có người đang kêu cứu, ngay bên dưới đại điện này.

Ta áp tai xuống đất lắng nghe, âm thanh nhỏ và yếu ớt, giống như giọng của nữ tử.

Khi ngẩng đầu lên, ta đối diện với đôi mắt khép hờ của tượng Phật, trong lòng chợt run lên.

Trong khoảnh khắc này, ta không còn nghĩ được nhiều nữa, ta phải cứu người.

Ta bảo Lan Hương và Bạch Chỉ đi đuổi tiểu sa di đang canh gác ở cửa đi, rồi đóng cửa đại điện lại.

Hai người các nàng cũng áp sát xuống đất lắng nghe, nhưng lại chẳng nghe thấy gì.

Nhưng ta rất chắc chắn mình tuyệt đối không nghe nhầm, bên dưới này nhất định có người.

Lan Hương gõ lên phiến đá: “Vương phi, bên dưới này rỗng.”

Nếu đã rỗng, nghĩa là bên dưới có một không gian nhất định, nhưng làm sao để đi xuống, lối vào ở đâu?

Ba người bọn ta tìm khắp đại điện, nhưng vẫn không tìm được lối vào.

Cảm giác bất lực đó lại một lần nữa ùa về, lẽ nào lại giống như chuyện ở Học Tử Phường, chỉ có thể trơ mắt nhìn…

Ta nhìn pho tượng Phật cao hơn cả người mình ở phía trước, chỉ hy vọng ngài có thể cho ta một chút gợi ý.

Nhưng ta càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, một cảm giác không hài hòa mãnh liệt dâng lên trong lòng, pho tượng Phật này… Có phần quá cao rồi!

Ta leo lên bệ cao, vòng ra sau lưng tượng Phật, phía sau tượng Phật đối diện thẳng với bức tường, và trên tấm lưng vốn nên nhẵn nhụi của tượng Phật, lại có một cánh cửa.

Lan Hương và Bạch Chỉ cũng kinh ngạc, đây là ngôi chùa của hoàng gia, vậy mà lại có kẻ dám mở một cánh cửa sau lưng tượng Phật ở đây!

Mấy người bọn ta tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy cơ quan trên tường để mở cánh cửa đó.

Mở cánh cửa bí mật ra, đập vào mắt là những bậc thang đá đi xuống.

Lan Hương và Bạch Chỉ định cùng ta đi xuống, ta suy nghĩ một lát, quyết định để các nàng ở lại đây canh gác, còn ta một mình đi xuống.

Bậc thang không dài, đi chưa được bao lâu đã đến cuối.

Cuối đường là một mật thất được bài trí đầy đủ, một nữ tử mặt mày trắng bệch nằm co ro bên giường, hai tay bị xích sắt khóa vào cột giường.

Nàng ấy nhìn thấy ta, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền đưa bàn tay đầy vết thương ra, giọng nói khàn đặc cầu xin ta cứu nàng ấy.

Nàng ấy rõ ràng đã dùng hết sức lực toàn thân để nói, nhưng âm thanh phát ra lại vô cùng yếu ớt.

Ta vội vàng tháo cùm xích, nhưng nàng ấy ngay cả sức lực để đứng cũng không có, ta đành phải cõng nàng ấy trên lưng.

Ta không biết nàng ấy họ tên là gì; Không biết nàng ấy từ đâu đến; Càng không biết tại sao nàng ấy lại ở đây, nhưng ta phải cứu nàng ấy.

Lan Hương và Bạch Chỉ thấy ta cõng một người từ dưới đất lên, đều giật mình kinh hãi, vội vàng chạy tới đỡ lấy.

Mặc dù đã cứu được người lên, nhưng việc ra ngoài lại là một vấn đề.

Chùa Phổ Đà là ngôi chùa của hoàng gia, có thể giam cầm người ở đây, kẻ đứng sau chắc chắn không đơn giản, nếu cứ thế đưa người ra ngoài, tương lai sẽ có hậu họa khôn lường.

Ngay khi ta đang phân vân thì cửa điện đột nhiên bị gõ vang, không chỉ bọn ta bị dọa cho giật mình, mà nữ tử trong lòng ta càng run lên như cầy sấy.

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, thấp giọng nói: “Đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”

Ta cố gắng để giọng nói của mình nghe không quá khác thường: “Ai đó?”

“Vương phi, là thuộc hạ, Yến Sóc.”

Mấy người bọn ta đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, Yến Sóc là thị vệ trưởng của Tiêu Diễn.

Yến Sóc bẩm báo: “Thuộc hạ phụng mệnh Vương gia bảo vệ Vương phi, thấy người đã lâu chưa ra khỏi điện, nên đặc biệt đến hỏi thăm.”

Có Yến Sóc, mọi chuyện liền dễ giải quyết hơn nhiều.

Yến Sóc biết khinh công, để hắn ta lén đưa nữ tử kia về Vương phủ trước, sau đó bọn ta sẽ quay về, như vậy sẽ không có bất cứ điều gì khác thường.

14

Trở về đến Vương phủ, Tiêu Diễn đang đợi ta.

Ta vốn không có ý định giấu giếm Tiêu Diễn, Yến Sóc là hộ vệ của hắn, chuyện này không thể nào giấu được hắn.

Chỉ là sắc mặt của hắn dường như rất không vui.

Bây giờ trong lòng ta chỉ toàn là nữ tử được cứu lên kia: “Cô nương đó đâu rồi?”

“Đã để Yến Sóc đưa xuống dưới sắp xếp rồi.” Giọng nói hắn lạnh như băng.

Ta chỉ nghĩ là hắn cảm thấy ta đã gây thêm phiền phức cho hắn: “Xin lỗi, ta không muốn gây thêm phiền phức cho ngài, nhưng ta thật sự không thể thấy chết mà không cứu.”

Hắn nhìn ta với vẻ không thể tin nổi: “Nàng nghĩ ta đang tức giận vì chuyện này sao?”

Vậy là vì cái gì, ta thật sự có chút không hiểu tại sao hắn lại mang dáng vẻ hưng sư vấn tội này.

Hắn thấy dáng vẻ vô cùng khó hiểu của ta, sắc mặt càng thêm khó coi: “Nàng có biết kẻ đứng sau là ai không?”

Trên đường trở về ta đã suy nghĩ cả đoạn đường, trong lòng đã mơ hồ có đáp án, chỉ là không dám chắc chắn, nhìn sắc mặt hiện tại của Tiêu Diễn, ta đã chắc chắn đến tám chín phần.

“Là Ung Vương.”

“Nàng đã biết, còn một mình đi xuống! Nếu hôm nay không có Yến Sóc, nàng định làm thế nào, sau khi phát hiện điều bất thường, nàng không thể đợi một chút, trở về gọi ta rồi hẵng nói sao?” Tiêu Diễn hiếm khi nghiêm giọng gay gắt như vậy.

Ta cũng ngẩn người, hóa ra nguyên nhân hắn tức giận là vì ta không màng đến an nguy của bản thân.

Ta cũng không biết nên đáp lại hắn thế nào, ngây người một lát rồi nói: “Lần này là ta không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa, ngài… Đừng tức giận.”

Nhìn thấy dáng vẻ này của ta, hắn bỗng nhiên bật cười rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vốn cũng không trông mong nàng có thể hiểu được.”

Nữ tử kia tĩnh dưỡng ở Vương phủ mấy ngày, thân thể cũng đã khá hơn một chút, sau mấy ngày uống thuốc, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện.

Nàng ấy tên là Sở Minh Châu, là người Nghiệp Thành, đến kinh thành thăm thân, nào ngờ giữa đường bị người ta bắt cóc, sau đó vẫn luôn bị giam cầm trong mật thất đó.

Nàng ấy bị người ta cho uống thuốc, tứ chi vô lực, còn không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Ngày ta đến, nàng ấy nghe thấy có tiếng người khấu đầu, vì vậy đã dốc hết toàn lực để kêu cứu.

May mắn thay, ta đã nghe thấy.

Ta không hỏi đã xảy ra chuyện gì trong mật thất, nhưng những vết tích trên người nàng ấy đã khiến ta hoàn toàn hiểu rõ.

Giây phút đó, ta thật sự hận không thể lột da rút gân Ung Vương.

Theo lời nàng ấy nói, đáng lẽ trong mật thất kia không chỉ giam giữ một mình nàng ấy, nàng ấy còn phát hiện ra dấu vết của những nữ tử khác, chỉ là bây giờ không biết bọn họ đã đi đâu…

Tại nơi thánh địa của Phật môn, lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, Ung Vương quả thật là kính thiên ái dân.

Sở Minh Châu lại ở Vương phủ tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, trước khi đi, ta hỏi nàng ấy có muốn đòi một sự công bằng hay không.

Nàng ấy lắc đầu, nàng ấy đã biết kẻ giam cầm lăng nhục mình là ai.

Nàng ấy nói: “Ta là nữ nhi nhà thương nhân, hắn ta là Vương gia đương triều, ta làm sao có thể đòi được công bằng…”

Đúng vậy, sự công bằng trên thế gian này sao mà khó khăn đến thế.

15

Sau khi Sở Minh Châu rời đi không lâu, chùa Phổ Đà đột nhiên bị phong tỏa, tăng nhân trong chùa chỉ trong một đêm toàn bộ đều biến mất.

Ta từ trong miệng Tiêu Diễn biết được, một ngày trước khi phong tỏa chùa, Thái tử và Hoàng đế đã đến dâng hương, phiến đá dưới chân Hoàng đế không may bị lỏng, khiến ông ta ngã xuống lòng đất.

Sau khi về cung, Hoàng đế nổi trận lôi đình, và đã cho triệu Ung Vương vào cung.

Theo lời cung nhân nói, lúc Ung Vương ra khỏi cung sắc mặt cực kỳ kém, giống như đã bị Hoàng đế quở trách một phen.

Trong lòng ta một mảnh tuyệt vọng, Hoàng đế đã phát hiện ra nhưng vẫn không xử trí Ung Vương.

Ta bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã không đưa Sở Minh Châu đi đòi công bằng, nếu ta thật sự đưa nàng ấy đi tố cáo Ung Vương, hậu quả e là khó tưởng tượng.

“Nàng sao thế, hôm nay cứ thất thần mãi.”

Tiêu Diễn đặt quân cờ đen xuống, trong khi quân cờ trắng trong tay ta mãi vẫn không biết nên đặt vào đâu, trên bàn cờ quân đen đã dồn quân trắng vào đường cùng.

Do dự mãi, cuối cùng ta vẫn mở lời: “Vương gia, có phải ngài đã sớm biết chuyện ở chùa Phổ Đà không?” Nửa câu sau “Lại chọn cách đứng nhìn thờ ơ” ta không nói ra, nhưng lời đã đến đây rồi, hắn sẽ không thể không hiểu.

“Hóa ra là vì chuyện này, nếu phải thì sao, nàng định làm thế nào…”

Tiêu Diễn mân mê quân cờ trong tay, quân cờ màu đen xoay tròn trên đầu ngón tay, càng làm nổi bật lên những ngón tay trắng ngần như ngọc của hắn.

Ta siết chặt quân cờ trắng trong tay: “Ngài không làm sai, theo tình hình hiện tại, quả thật không nên có xung đột chính diện với Ung Vương.”

Tiêu Diễn đột nhiên cười, bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay ta, dắt ta đặt quân cờ trắng xuống bàn cờ, nước cờ này của hắn, quân trắng lại có đường sống.

“Nàng xem, tuy là đường cùng nhưng vẫn có sinh cơ.” Hắn chăm chú nhìn vào mắt ta, “Minh Vi, ta quả thực đã điều ra chùa Phổ Đà có điểm bất thường, nhưng vẫn chưa tra rõ chi tiết thì nàng đã cứu Sở Minh Châu trở về rồi. Ta cam đoan với nàng, ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn những nữ tử đó bị làm nhục đến chết thảm.”

Ánh mắt của Tiêu Diễn cho ta biết hắn không lừa ta.

Ta rụt tay về: “Vậy Thái tử làm sao biết được chuyện này? Hắn ta và Hoàng thượng đi dâng hương, chắc chắn không thể là trùng hợp.”

“Chuyện này quả thực không phải trùng hợp, là do ta sắp đặt.” Tiêu Diễn nhặt lên một quân cờ đen, “Giữa Thái tử và Ung Vương cần phải thêm một mồi lửa, nàng cũng không cần thương hại những tăng nhân đã biến mất kia, người ở ngay trong chùa, bọn họ sao có thể không biết.”

Đúng rồi, Sở Minh Châu đã nói, đồ ăn thức uống hàng ngày của nàng ấy là do tăng nhân trong chùa đưa tới.

Những tăng nhân đó vốn nên tế thế độ nhân, bây giờ lại cùng Ung Vương làm điều ác, còn không biết đã có bao nhiêu nữ tử chết trong mật thất kia.

Ta vẫn còn một chuyện vẫn luôn không nghĩ ra: “Chàng nói xem tại sao Ung Vương lại làm như vậy, hắn ta rõ ràng có thể cưới vô số cơ thiếp, hà tất phải làm ra chuyện không bằng cầm thú này?”

“Vì binh quyền chăng…”

“Binh quyền?”

Đầu ngón tay Tiêu Diễn gõ nhẹ lên bàn cờ: “Ung Vương phi Lý Chước Hoa là nữ nhi của Trấn Viễn Đại tướng quân, Lý Nhạc vô cùng yêu thương nữ nhi này, Tiêu Khởi để cưới được nàng ta, đã hứa với Lý Nhạc rằng tuyệt đối không nạp thiếp.”

Lại là binh quyền, trưởng tỷ vì binh quyền mà gả cho Võ An Hầu, còn Ung Vương vì binh quyền, mà cưới Lý Chước Hoa.

Chỉ có điều so với Võ An Hầu, Trấn Viễn Đại tướng quân Lý Nhạc càng khiến người ta kiêng dè hơn.

Ta đột nhiên nhớ đến chuyện ở Học Tử Phường, hành vi của Ung Vương như vậy cũng chỉ bị quở trách vài câu, vậy chuyện ở Học Tử Phường có phải cũng sẽ bị cho qua hay không.

“Đúng rồi, chuyện Học Tử Phường ngài điều tra đến đâu rồi?”

Bàn tay cầm cờ của Tiêu Diễn khựng lại một cách khó nhận ra: “Sắp rồi.”

Bình Luận (0)
Comment