Thư Linh Ký

Chương 224


Q7 – BỔN THẢO – CHƯƠNG 223: NGŨ ÂM NỮ QUAN, NGƯƠI ĐƯỢC MÀ


Editor: Luna Wong


Sáng sớm, bờ sông, ánh dương quang sáng sủa.


Nhưng giờ này khắc này, Nhạc Ngũ Âm lại không có tâm tình hô hấp không khí mới mẻ, duy nhất nàng có thể làm chính là giãy dụa đứng lên, bất chấp trật mắt cá chân kịch liệt đau đớn, khập khễnh ra sức chạy trốn.


Ở sau lưng nàng, cuồng phong gào thét.


Mấy con bệnh khôi bạch cốt chấn động cốt sí, dữ tợn tàn bạo đuổi tới, tốc độ phi hành của chúng nó nguyên bản cũng rất nhanh, hơn nữa Nhạc Ngũ Âm lại trật chân hành động bất tiện, trong nháy đã kéo gần cự ly chỉ có mười mấy trượng xa.


Không xong, Nhạc Ngũ Âm trong vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, cắn răng tiếp tục chạy trốn, nhưng ngay cả như vậy vẫn vô pháp bỏ qua.


Trong chốc lát, mấy con bệnh khôi bạch cốt đã gào thét chạy tới, nghe được cuồng phong gào thét phía sau, Nhạc Ngũ Âm cơ hồ là theo bản năng cuồn cuộn ngã xuống đất, nhìn cốt sí như lưỡi dao sắc bén xẹt qua, chặt đứt một đóng bụi cây chặn ngang.


Cuồn cuộn trên mặt đất, tránh cũng không thể tránh, nàng hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn một con bệnh khôi bạch cốt lao xuống mà đến, lợi trảo lóng lánh thảm khói độc lục sắc, chợt hung ác. . .


Ầm!



Nắm tay tái nhọt, chợt từ một bên ầm đến, đánh cho con bệnh khôi bạch cốt này bay rớt ra ngoài.


Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên thốt ra: “Quân thượng?”


“Khụ khụ. . .” Cố Thất Tuyệt vẫn đang ho khan, nhưng vẫn lập tức miễn cưỡng ôm lấy Nhạc Ngũ Âm, không chút do dự lao ra.


Tuy rằng còn rất yếu ớt, thân hình cũng có chút lay động, nhưng bằng vào chút linh khí còn sót lại, hắn vẫn ôm Nhạc Ngũ Âm, một hơi thở chạy ra khỏi mười mấy trượng xa.


Trong tiếng hý, con bệnh khôi bạch cốt bị đánh bay kia lần thứ hai bay lên không, hội hợp với mấy con bệnh khôi bạch cốt còn lại, dữ tợn tàn bạo đuổi tới.


Nhạc Ngũ Âm từ trong ngực hắn nhô đầu ra, ngắm hướng bệnh khôi bạch cốt phía sau đuổi tới, nhịn không được khẽ cắn môi: “Quân thượng, ngươi thả ta xuống, ta có thể ngăn. . .”


“Những dược thảo kia còn ở đó hay không?” Cố Thất Tuyệt đột nhiên hỏi.


“A?” Nhạc Ngũ Âm bị hỏi đến sửng sốt, rồi lại rất nhanh phản ứng kịp, “Có, toàn bộ ta đều đặt ở trong túi đựng đồ, nhưng chúng ta còn chưa thu thập. . .”


“Cho ta.” Cố Thất Tuyệt ở trong chạy trốn lần thứ hai giảm tốc độ, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt.


Tuy rằng không biết tại sao phải làm như vậy, nhưng nếu hắn đã nói như vậy, Nhạc Ngũ Âm vẫn là lập tức nghe theo, từ trong túi đựng đồ lấy từng cây dược thảo ra.



Hầu như ở đồng thời, Cố Thất Tuyệt cũng trống rỗng lấy tàn trang ra, ngay đang chạy trốn, đưa tàn trang gần kề những dược thảo kia.


Trong quang mang màu mực, dược thảo giống như là hòa tan, bị từ từ hút vào trong tàn trang, mà theo hấp thu dược thảo càng ngày càng nhiều, mực quang trên tàn trang cũng càng ngày càng sáng sủa, hình như vị thư linh ngủ say ở trong đó sắp tỉnh lại.


Nhưng chính như Nhạc Ngũ Âm lo lắng, quang mang màu mực tuy rằng đã rất sáng sủa, lại vẫn đang như là thiếu một chút linh khí, thủy chung vô pháp đến cực hạn.


“Quân thượng, còn thiếu một chút xíu.” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được nhíu mày, “Chúng ta vẫn là phải tìm được. . . Cẩn thận!”


bookwaves.com

Lời còn chưa dứt, phía sau mấy con bệnh khôi bạch cốt đã đuổi kịp, chợt đồng loạt hí một tiếng, từ giữa không trung đáp xuống, bị bám gió lạnh gào thét.


Căn bản không cần quay đầu nhìn lại, Cố Thất Tuyệt ở tại chỗ bỗng nhiên chuyển hướng, cơ hồ là tránh thoát công kích, tùy ý mấy lợi trảo kéo vát trước của cẩm bào xuống, nhằm phía sơn cốc hướng đông nam.


“Ta biết.” Hắn rất hư nhược ngẩng đầu, nhìn sơn cốc bị sương mù dày đặc bao phủ phía trước, “Cho nên, chúng ta phải ở đâu, tìm được sau cùng. . .”


Lời còn chưa dứt, lần thứ hai hắn thôi động linh khí còn dư, gia tốc nhằm phía sơn cốc.

Cẩm bào nghênh phong bay phất phới, ở trong bàn tay hắn nắm tàn trang, giống như là tham tra được tồn tại của dược thảo, tất cả mực quang đều tụ tập hướng phía sơn cốc.


Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, rồi lại không khỏi kinh hỉ hô: “Cho nên nói, dược thảo chúng ta muốn tìm, ở trong sơn cốc này?”



Không cần trả lời, ngay trong nháy mắt này, Cố Thất Tuyệt đã ôm nàng chạy vào sơn cốc, Nhạc Ngũ Âm mở to hai mắt, xuyên thấu qua sương mù dày đặc bao phủ, lập tức thấy được mục tiêu tìm kiếm: “Quân thượng, đó chính là. . .”


Đúng vậy, ở trong sơn cốc không tính lớn này, trên một sườn núi nho nhỏ, đang có một gốc dược thảo nho nhỏ đón gió lay động, mỗi một lần hoảng động, trên dược thảo sẽ có quang mang màu mực nhàn nhạt tràn ngập ra.


“Đó là?” Nhạc Ngũ Âm đầy mặt kinh hỉ.


“Ta biết.” Cố Thất Tuyệt lần này hiển nhiên nhận ra, “Đây là, bản lam căn.”


“A?” Nhạc Ngũ Âm rất mê hoặc nháy nháy mắt, nàng chưa kịp hỏi, Cố Thất Tuyệt đã ôm nàng, gào thét nhằm phía dược thên tên là bản lam căn.


Hầu như ở đồng thời, mấy con bệnh khôi bạch cốt chạy vào sơn cốc, không chút do dự gầm rú, chấn động cốt sí đuổi theo bọn họ, tốc độ nhanh kinh người.


Chỉ trong nháy mắt, Cố Thất Tuyệt chạy ra vài chục trượng, bệnh khôi bạch cốt đã đến phía sau bọn họ, ma trảo bạch cốt bén nhọn bỗng nhiên mở, đằng đằng sát khí chụp vào bọn họ.


bookwaves

“Quân thượng cẩn thận.” Nhạc Ngũ Âm kinh hô một tiếng.


“Đi đi, Ngũ Âm nữ quan.” Cố Thất Tuyệt ở trong cuồn cuộn, bỗng nhiên phát lực ném một cái.


Căn bản phản ứng không kịp nữa, Nhạc Ngũ Âm gào thét bay lên trời, trong tay còn đang nắm tàn trang Cố Thất Tuyệt đưa tới, dường như cưỡi mây đạp gió vậy, hướng phía bay qua bản lam căn.


Ở trong tầm mắt kinh ngạc của nàng, Cố Thất Tuyệt bị bỏ ở phía sau đã bị mấy con bệnh khôi bạch cốt xông tới ngã xuống đất, mấy tấm dữ tợn miệng khổng lồ bỗng nhiên mở, hung hăng cắn xé, lại bị mực quang hơi yếu tạm thời ngăn trở ở bên ngoài.



“Ngươi có thể. . .” Lúc Cố Thất Tuyệt đang bị đánh ngã, còn có tâm tình vẫy tay.


Giờ khắc này, Nhạc Ngũ Âm đã nổ lớn rơi xuống đất, nện ở trên sườn núi, căn bản không còn kịp suy tư nữa, nàng cơ hồ là theo bản năng vươn tay, ném tàn trang tới chỗ bản lam căn, sau đó. . . lại trật.


“. . . ? ? ?” Đã bị bệnh khôi bạch cốt vây quanh cắn xé Cố Thất Tuyệt trong bách vội rất chăm chú nhìn nàng.


“Ta không phải cố ý.” Nhạc Ngũ Âm rất áy náy le lưỡi, nhanh chóng giùng giằng đứng lên, nhặt tàn trang rơi xuống đất lên, lảo đảo nhằm phía bản lam căn.


Hình như ý thức được nguy hiểm gần ngay trước mắt, mấy con bệnh khôi bạch cốt đột nhiên ném Cố Thất Tuyệt, hí hung mãnh xông lại, trong nháy đã đến phía sau Nhạc Ngũ Âm.


Bất chấp nhìn phía sau, Nhạc Ngũ Âm cắn môi anh đào, đem hết toàn lực nhảy về phía trước, cầm lấy tàn trang đưa ra, rất nỗ lực vươn tay dài đến mức tận cùng, rốt cục va chạm vào sát biên giới giải đất bản lam căn. . .


Ầm!


Trong sát na, mực quang cuộn trào mãnh liệt dâng trào, dường như triều dâng sóng lớn chợt bạo phát, đánh cho mấy con bệnh khôi bạch cốt bay rớt ra ngoài, trọng trọng rơi vào phụ cận sườn núi.


“Đây, đây là?” Nhạc Ngũ Âm ở trong mực quang lóng lánh, chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn quang mang màu mực trong tàn trang bay lên trời, từ từ ngưng tụ thành một thân ảnh rõ ràng.


Ngay sau đó, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, thân ảnh ấy đột nhiên vươn tay, tháo một đoạn bản lam căn xuống, bỏ vào trong miệng nhẹ nhàng nhai nuốt, lại quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt, mơ hồ không rõ lên tiếng chào ——


“Lão Cố, đã lâu không gặp a. . . Chờ chốc lát, chờ ta nhai xong bản lam căn, liền đến đút ngươi uống thuốc.”


Bình Luận (0)
Comment