Q7 – BỔN THẢO – CHƯƠNG 224: DƯỢC HIỆU
Editor: Luna Wong
“Lão Cố, chờ, ta tới cho ngươi uống thuốc a.”
Ngủ say nghìn năm tỉnh lại, nghe nói là thiếu nữ thư linh của《 Bản Thảo Cương Mục 》, cũng không giống như vội vã cứu người, mà là nhai bản lam căn trước, như người thường ăn cơm.
Trên sườn núi, Nhạc Ngũ Âm còn sỏa hồ hồ mở to hai mắt, nhìn vị thư linh đại nhân đột nhiên xuất hiện này, thật vất vả mới phản ứng được: “Ách, người chính là. . . Quân thượng nói, Thảo Thảo đại nhân?”
Không sai, thiếu nữy gia đứng ở trong mực quang này, mặc một cái váy sam màu bạc nhạt, trên váy sam trải rộng hoa văn các loại dược thảo, tròn trịa gương mặt thoạt nhìn rất hòa khí, trên búi tóc cắm một con có chứa thảo dược mùi hương mộc trâm, phía sau còn đeo một ngụm đại cái hòm thuốc, lớn đến đều nhanh muốn đuổi thượng thân của nàng cao.
Như không có chuyện gì xảy ra nhai bản lam căn, nàng sờ sờ cây trâm thảo mộc trên đầu, xác nhận cái này không có mất, lúc này mới cười tủm tỉm lên tiếng chào Nhạc Ngũ Âm: “Xin chào, Nhạc Ngũ Âm đúng không, lúc luân gia ở trong tàn trang, liền thấy lão Cố thường khi dễ ngươi?”
“Ô ô ô, rốt cục có người có tam quan bình thường rồi sao?” Nhạc Ngũ Âm nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, “Không sai, không sai, quân thượng luôn khi dễ ta, nhưng Tử Viết đại nhân các nàng còn nói đây là. . .”
“Là thích ngươi đúng không?” Thảo Thảo nhai bản lam căn hàm hồ nói, “Kỳ thực cũng không sai, phản chính ta chưa từng thấy qua lão Cố khi dễ người khác như vậy, cho nên từ góc độ này mà nói. . . Cúi đầu!”
“A?” Nhạc Ngũ Âm trong mờ mịt, theo bản năng cúi đầu.
Hầu như ở đồng thời, một con bệnh khôi bạch cốt bị đánh bay, rốt cục vào lúc này gào thét vọt tới, lợi trảo hung hăng đâm về phía Nhạc Ngũ Âm.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, vừa rồi còn đang nhai bản lam căn Thảo Thảo đã cởi dược tương to xuống, dường như huy vũ vũ khí, gào thét ầm qua.
Bệnh khôi bạch cốt bị đánh trúng, nhất thời bay rớt ra ngoài lần hai, bất quá dược tương to cũng nổ lớn rơi xuống đất, tất cả dược thảo chứa bên trong đều rơi ra, bày khắp mặt đất gần đó.
“Không có việc gì.” Thảo Thảo tiếp tục nhai bản lam căn, mơ hồ không rõ an ủi Nhạc Ngũ Âm, cũng đã thuận thế cúi người xuống, rất tùy ý chọn lấy vài loại dược thảo, hình như đều không cần nhận rõ công dụng.
Ngay sau đó, ở trong tầm mắt ngạc nhiên của Nhạc Ngũ Âm, vị thư linh của bản thảo cương mục này, đã cấp tốc nhằm phía Cố Thất Tuyệt ngã xuống đất bên kia, lúc chạy lại vươn tay, tháo xuống thảo mộc trâm trên đầu, đón gió nhẹ nhàng nhoáng lên.
Mực quang tràn ngập, thảo mộc trâm đột nhiên chuyển biến thành lò thuốc nhỏ, ngay sau đó che tự động mở, hút toàn bộ mấy loại dược liệu nàng cầm vào, sau đó đều không cần hỏa diễm, tự động nấu lên.
Chỉ trong nháy mắt sau, chờ nàng chạy đến bên cạnh Cố Thất Tuyệt, canh thảo dược trong lò thuốc nhỏ đều đã nấu xong, tản ra mùi thuốc không biết phải hình dung như thế nào. . .
bookwaves.com
“Phong hàn mà thôi, vấn đề nhỏ.” Thảo Thảo vừa nâng Cố Thất Tuyệt dậy, đưa lò thuốc nhỏ tới, “Nào, lão Cố, uống thuốc.”
“Ách. . .” Trong ngày thường Cố Thất Tuyệt rất lạnh nhạt, lúc này dĩ nhiên nhịn không được khóe miệng hơi co quắp, “Nhắc tới, chúng ta có phải có thể đổi một loại trị liệu. . . ọc ọc ọc.”
Còn chưa kịp nói xong, Thảo Thảo đã đẩy cái miệng của hắn ra, trực tiếp rót cả lò canh thảo dược vào, thủ pháp thành thạo, thái độ thô bạo, để Nhạc Ngũ Âm đứng bên cạnh nhìn đều túc nhiên khởi kính.
Cho nên nói, vị Thảo Thảo đại nhân này, trước kia đã rót cho quân thượng bao nhiêu lần canh thảo dược a?
Đừng động bao nhiêu lần, phản chính Cố Thất Tuyệt bị rót canh thảo dược, đã đắng đến vẻ mặt co quắp, cả người đều đang run nhè nhẹ: “Khụ khụ, ta nói, chí ít ngươi cũng cho chút đường vào bên trong a.”
“Nguyên nước nguyên vị, hiệu quả trị liệu mới tốt.” Thảo Thảo cười tủm tỉm trả lời, sau đó thản nhiên tự đắc ngồi xuống tảng đá, trực tiếp tiến nhập trạng thái xem náo nhiệt, “Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, lão Cố ngươi có thể đánh người.”
Ầm!
Hầu như ở đồng thời, mấy con bị bệnh khôi bạch cốt ầm tngã, đã lần thứ hai gầm thét mãnh xông lên.
Cố Thất Tuyệt nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, đón lợi trảo bạch cốt dữ tợn đâm tới, hữu khí vô lực tiến ra đón, Nhạc Ngũ Âm nhịn không được mở to hai mắt, rất ngạc nhiên nhìn Cố Thất Tuyệt bị đánh bay.
Không sai, bị đánh bay không phải bệnh khôi bạch cốt, mà là Cố Thất Tuyệt.
“Tình huống gì?” Nhạc Ngũ Âm nghẹn họng nhìn trân trối, nhịn không được quay đầu nhìn Thảo Thảo, “Ách, Thảo Thảo đại nhân, quân thượng như còn chưa khỏi?”
“Đừng lo lắng, dược hiệu phát huy cần một chút thời gian.” Thảo Thảo tựa ở trên dược tương to, rất tự tin nhai bản lam căn, “Thoạt nhìn, lão Cố đang bị chúng nó đánh, nhưng trên thực tế là để huyết mạch linh hoạt, để dược hiệu có thể mau phát huy hơn.”
Còn là thật, tuy rằng bị đánh bay rơi xuống đất, nhưng ở trong chốc lát, ho khan của Cố Thất Tuyệt đột nhiên yếu bớt vài phần.
bookwaves.com
Như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, hắn nhìn phương hướng Ngũ Hoang Ma thành phía ngoài sơn dã, nhìn bệnh chướng lục sắc trong hư không như cột khói bay lên trời, rất bình tĩnh gật đầu: “Ân, xem ra phải gia tăng tốc độ.”
Nói xong mấy chữ cuối cùng, hắn đột nhiên đánh ra một quyền.
Một con bệnh khôi bạch cốt đang đuổi kịp, chợt bị đánh cho bay rớt ra ngoài, còn chưa rơi xuống đất cũng đã phá thành mảnh nhỏ.
Ngay sau đó, Cố Thất Tuyệt bỗng nhiên gia tốc, đụng vào trong mấy con bệnh khôi bạch cốt, nắm tay mang theo cuồng phong gào thét đánh ra, không cần bất luận thần thông gì, cũng không có bất luận kỹ xảo gì, hoàn toàn là bằng vào lực lượng ầm qua đó.
Trong nháy mắt, mấy con bệnh khôi bạch cốt tất cả đều bị đánh cho phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại có con cuối cùng hí một tiếng, sẽ chấn động cốt sí thoát đi, nhưng không đợi nó tới kịp bay lên không, Cố Thất Tuyệt đã một cước đạp tới, đánh vào lưng nó, mặc cho nó giãy giụa như thế nào đều không thể đào tẩu.
“Giải quyết xong?” Nhạc Ngũ Âm ở bên nhìn túc nhiên khởi kính, “Phong hàn của quân thượng, đã hoàn toàn khỏi rồi a ”
“Ta tới kiểm tra xem.” Thảo Thảo nhẹ nhàng nhai bản lam căn, lại trong cái hòm thuốc xuất ra một vật thể dáng dài cổ quái, dán lên trên ngực của Cố Thất Tuyệt, “Nào, lão Cố, hít sâu một hơi.”
“Đây là cái gì?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt.
“Ống nghe bệnh, ta thấy trong điển tịch thượng cổ.” Thảo Thảo rất tự hào trả lời, “Dùng cái này, có thể biết. . . Ngô, lão Cố, ngươi không vấn đề gì, chính là linh lực còn cần chậm rãi khôi phục, cái này cấp không được.”
“Nhưng chúng ta, đã không còn thời gian.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn bệnh chướng trong hư không còn đang tăng lên.
“Đó là?” Nhạc Ngũ Âm theo tầm mắt của hắn nhìn lại, đột nhiên hơi biến sắc, “Chẳng lẽ nói, chướng ma đã bắt đầu tiến công ma thành, Tôn Đóa đại nhân bằng vào lực một người, không biết có thể có thể đở nổi không?”
Không nói chuyện, Cố Thất Tuyệt và Thảo Thảo liếc nhìn nhau, người sau tâm lĩnh thần hội nhai bản lam căn: “Minh bạch, tuy rằng ta cũng rất suy yếu, bất quá nếu như dùng chiêu đó. . .”
“Chiêu đó là?” Nhạc Ngũ Âm rất tò mò nhìn bọn họ.
“Đợi lát nữa kể cho ngươi nghe.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, lại như có điều suy nghĩ hơi cúi đầu, nhìn bệnh khôi bạch cốt còn bị bản thân dẫm nát dưới chân, liều mạng gào thét giãy dụa——
“Ân, Ngũ Âm nữ quan, ngươi từng cưỡi chim chưa?”