Thư Linh Ký

Chương 57

Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 56: CHỈ CÓ LÃO CỐ MỚI NGHE HIỂU ĐƯỢC
Editor: Luna Huang
Kiến hôi, cho bổn ma. . . Thần hồn câu diệt!
Trong tiếng gầm gừ dữ tợn, bỗng nhiên vực ngoại thiên ma xông tới, trực tiếp giơ móng rất sắc bén lên mang theo lửa cháy mạnh xích sắc cùng hung cực ác chụp vào Cố Thất Tuyệt.
“Quân thượng, cẩn thận!” Nhạc Ngũ Âm nỗ lực khảy đàn tỳ bà ngăn trở.
Nhưng không còn kịp rồi, trong sát na, móng sắc bén hầu như đụng tới gáy của Cố Thất Tuyệt, vực ngoại thiên ma lộ ra nụ cười dử tợn: “Đồ vô dụng, đến đây…”
Thương ~
Kiếm quang tái nhợt phóng lên cao, dường như bão tố mang tất cả mà qua~
Dáng tươi cười của vực ngoại thiên ma đột nhiên đọng lại, trong tầm mắt kinh ngạc của nó, móng sắc bén bị một mũi kiếm tái nhợt ngạnh sinh sinh đỡ lại, dù cho bộc phát ra hỏa hoa lóng lánh lại vẫn đang vô pháp lần thứ hai đi tới một tấc.
“Cái gì?” Vực ngoại thiên ma mờ mịt ngẩng đầu, nhìn phía nam tính lạnh lùng cầm mũi kiếm tái nhợt đối diện.
Hờ hững, Lý Phong Trần nắm mũi kiếm tái nhợt, hờ hững nhìn nó, thật lâu rốt cục chậm rãi phun ra vài từ —— “Đây… Chỉ…cút…”
“…? ? ?” Đừng nói là vực ngoại thiên ma, Nhạc Ngũ Âm cũng là vẻ mặt mờ mịt, nhịn không được quay đầu nhờ giúp đỡ nhìn Bác.

“Đừng hỏi ta.” Bác cũng quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt, “Phong Trần luôn tích tự như kim, chỉ có lão Cố mới có thể nghe hiểu được.”
“Rất dễ hiểu a.” Cố Thất Tuyệt nâng cằm, nghiêm trang trả lời, “Phong trần nói là —— gia hỏa này chỉ có ta mới có thể đá, ngươi cút ngay cho ta.”
Con mẹ nó, một đoạn văn dài như vậy, ngươi làm sao có thể hiểu còn đọc ra được?
Vọng Thư Uyển
Nhạc Ngũ Âm mục trừng khẩu ngốc, thầm nghĩ người này sẽ không phải là nói bậy chứ, bất quá Bác lập tức ở bên cảm khái nói: “Thiệt tình, toàn bộ Linh Thư cung, chỉ có lão Cố mới có thể nghe hiểu Phong Trần đang nói cái gì… Ta cảm thấy, có thể là bởi vì bị truy sát lâu, nên có tiếng nói chung?”
Tiếng nói chung!
Nhạc Ngũ Âm túc nhiên khởi kính, nhìn Lý Phong Trần vẫn như cũ lạnh lùng tái nhợt bên kia một chút, nhịn không được tiến đến bên tai Bác nói thầm: “Cái kia, Phong Trần đại nhân bình thường đều nói ba chữ ba chữ là như thế này sao?”
Sự thực chứng minh, Lý Phong Trần cũng không phải đều là chỉ nói ba chữ…
Bởi vì sau một khắc, hắn chậm rãi ngẩng đầu, dùng đôi mắt tái nhợt nhìn chằm chằm vực ngoại thiên ma, lãnh đạm nói lãnh đạm nói —— “Có…”
Lần này không cần hỏi, Cố Thất Tuyệt ở bên lập tức rất phối hợp phiên dịch: “Ân, ý tứ của Phong Trần là —— ngươi bây giờ có thể đi chết rồi!”
“Dê hai chân, ngươi cho là ngươi ở đây nói chuyện với người nào?” Trong khiếp sợ vực ngoại thiên ma rốt cục phản ứng kịp, ngửa đầu thô bạo rít gào.

Khí tức tràn ngập giết chóc, như nộ trào cuộn trào mãnh liệt dâng trào, toàn bộ thân thể nó dấy lên lửa cháy mạnh huyết sắc, dường như cự thú tăng vọt mấy lần, miệng đầy răng nanh trắng hếu phụt lên khói độc, cùng hung cực ác hung hăng phủ xuống: “Biến thành thức ăn cho bổn ma đi!”
Oanh!
Căn bản không kịp nói xong, thân hình khổng lồ của nó đã bị kiếm quang tái nhợt đánh cho bay lên trời, trọng trọng rơi vào trong nước biển!
Dưới hắc vân, trong huyết vũ, Lý Phong Trần mặc tố bào tái nhợt, hờ hững lạnh như băng chậm rãi rút kiếm!
Giờ khắc này, thiên địa khí cơ phảng phất đều bị dẫn động, trăm trượng kiếm khí nổ vang phóng lên cao, đánh cho tất cả hắc vân huyết vũ đều phá thành mảnh nhỏ, ánh dương quang kim sắc chợt rơi, chiếu rọi trên kiếm quang tái nhợt, để kiếm quang không hề có ôn độ này đột nhiên sinh ra vài phần quang vựng…
“Không… Không…” Vực ngoại thiên ma vừa giãy giụa bò dậy, đột nhiên có loại kinh khủng phát ra từ linh hồn, cơ hồ là theo bản năng xoay người chạy trốn.
“Ngũ Âm nữ quan, khảy đàn.” Cố Thất Tuyệt quay đầu phân phó, trong tiếng tỳ bà, ngâm, “Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu…”
Ý thơ đã thành, kiếm khí càng tăng lên, hóa thành quang trụ nghìn trượng phá tan tận trời!
Trong sát na, trước phong ba nộ hải, Lý Phong Trần hờ hững bước ra nửa bước, kiếm quang tái nhợt kiếm quang thiên địa khí cơ tỏa ra mặt trời chói chang, như sấm đình nổ vang chém xuống!
Oanh!
Giờ khắc này, kinh đào hãi lãng lần thứ hai bay lên không, kiếm quang tái nhợt mở ra toàn bộ mặt biển xích sắc, nhấc biển gầm nộ trào lên cao tới mấy trăm trượng, đồng thời cuồng bạo đẩy mạnh về phía trước.

Ngoài trăm trượng trong biển, vực ngoại thiên ma vẫn đang điên cuồng thoát đi, trong điện quang hỏa thạch, cảm giác được nguy cơ trí mạng sau lưng, nó chợt kinh khủng quay đầu, vẻ mặt vặn vẹo trường hào một tiếng: “Dê hai chân, các ngươi dám giết bổn ma, liền phải thừa thụ…”
Còn chưa nói hết, máu đã bắn ra!
Đầu dữ tợn vặn vẹo, trong nháy mắt bay lên trời, biểu tình kinh ngạc vẫn đang đọng lại trên mặt mũi, nhưng gần vài giây toàn bộ đầu triệt để hôi phi yên diệt, hóa thành hắc vụ tiêu tán ở trên hư không.
Kinh đào hãi lãng, phảng phất bị kiếm quang tái nhợt kinh sợ, lúc này chợt, thiên ma thân thể mờ mịt đứng trong biển trăm trượng dường như khôi lỗi đứng ngẩn ngơ tại chỗ, rốt cục ầm ầm một tiếng ngã vào trong nước biển.
Thương ~
Nộ trào lần thứ hai bay lên không, sóng lớn phát hải ngạn, nước biển dường như mưa sa rơi xuống, trong cảnh tượng đồ sộ này, Lý Phong Trần hờ hững thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng xoay người rời đi, mỗi bước ra một bước cũng như do dặc, chuẩn xác đến không có bất kỳ chênh lệch nào.
Nhạc Ngũ Âm ngơ ngác ôm tỳ bà, nhìn vị đại lão này chậm rãi đi tới bên này, đột nhiên cảm thấy hết hồn: “Chờ một chút, chẳng lẽ, chẳng lẽ lại bắt đầu truy sát đi?”
Nhưng mà cũng không có, Lý Phong Trần chỉ là đè chuôi kiếm xuống, lạnh lùng vô tình ghé qua, chỉ là, gặp thoáng qua trong nháy mắt đó cước bộ của hắn hơi chút bị kiềm hãm, hờ hững phun ra một chữ ——
“Lại…”
Lý giải, Cố Thất Tuyệt nâng cằm, rất kịp thời phiên dịch cho những người khác: “Phong Trần nói, hắn không còn bao nhiêu linh khí nữa, nên lần sau mới chém đầu chó của bổn quân xuống… Ngô, chớ kỳ quái, Phong Trần tương đối hướng nội, hắn thích dùng hành động để chứng minh giao tình giữa chúng ta.”
Con mẹ nói, cái gì hướng nội a?
vongthuuyen.com
Nhạc Ngũ Âm rốt cục không nhịn được, đè vai của Cố Thất Tuyệt xuống, rất dùng sức lay động: “A a a, quân thượng, ngươi tỉnh, ta van ngươi, không nên sống trong thế giới của mình nữa, Phong Trần đại nhân căn bản cũng không thích ngươi được không?”

“Chớ đố kỵ.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang nhìn nàng.
“Ai đố kỵ?” Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng, “Quân thượng ngươi suy nghĩ một chút a, nếu như Phong Trần đại nhân thích ngươi, vì sao mỗi lần đều truy sát ngươi a?”
“Không sai a.” Cố Thất Tuyệt rất kỳ quái phản vấn, “Nếu hắn không thích ta, người nhiều có thể truy sát như vậy vì sao hết lần này tới lần khác chỉ truy sát ta?”
… … …? ? ?
Con mắt chó của Nhạc Ngũ Âm ngây ngô, đột nhiên có loại cảm giác vô lực sâu đậm, cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, thật mệt tâm, biết rõ đối phương não không bình thường, nhưng chính là không có biện pháp phản bác, trên thế giới còn có sự tình so với cái này càng bất đắc dĩ hơn không?
“Đến…” Chạy tới gần doanh trướng, Lý Phong Trần đột nhiên quay đầu.
Oanh, trong sát na, mặt biện vừa khôi phục lại bình tĩnh, lần thứ hai nhấc lên cuồng bạo sóng lớn!
Trong nộ hải triều dâng, một đạo lửa cháy mạnh xích huyết phóng lên cao, chợt ở trên hư không ngưng kết thành thần hồn sứt mẻ của vực ngoại thiên ma, tiếng gầm gừ gần như điên cuồng, vang vọng toàn bộ hải vực ——
“Đám dê hai chân, chớ vội đắc ý… Bổn ma dù chết, cũng là tuyệt sẽ không để cho các ngươi tốt!”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
mọi người ăn tết vui không nè?
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, thành công, phát tài, an khang, thịnh vượng nha.
Xin phép off đến hết mùng mới up chương lại nha

Bình Luận (0)
Comment