Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 57: THIÊN MA
Editor: Luna Huang
Trong cố sự thuyết thư Nhạc Ngũ Âm nghe qua ——
Nhân vật phản diện từng bị đánh bại cũng sẽ phát sinh cảnh kỳ trước khi chết, đại nhân vật phản diện chỉ dẫn phía sau màn đột kích…càng im lặng là vai chính bọn họ dĩ nhiên luôn luôn không có phát hiện?
Được rồi, tình huống hiện tại, rất giống cố sự thuyết thư nàng nghe qua.
Trong sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, một luồng thần hồn sứt mẻ của vực ngoại thiên ma mạnh mẽ bay lên không xông lên tận trời, dù cho sắp thần hồn câu diệt lại vẫn đang điên cuồng phát sinh tuyên cáo cuối cùng ——
“Dê hai chân, dù cho bổn ma chết cũng tuyệt sẽ không để cho các ngươi sống tốt!”
“Ngươi muốn thế nào?” Nhạc Ngũ Âm tâm sinh cảnh giác ngẩng đầu nhìn lại.
“Ta muốn thế nào?” Vực ngoại thiên ma mở răng nanh trắng hếu, hiết tư để lý cười gằn, “Những thứ ngu xuẩn như các ngươi, có biết vực ngoại thiên ma chúng ta trước khi chết triệt để thiêu đốt thần hồn là có thể truyền những thứ từng thấy khi còn sống đến thiên ma giới không?”
“Thiên ma giới?” Nhạc Ngũ Âm kinh ngạc mờ mịt, “Chờ một chút, đó là cái gì, là thế giới bằng với Doanh Châu giới chúng ta sao?”
“Sau này ngươi sẽ biết.” Vực ngoại thiên ma cúi đầu quan sát nàng, nhe răng cười trở nên càng thêm thô bạo hung tàn, “Đoán thử xem, khi ma hãn biết được Doanh Châu giới đã khôi phục, khắp nơi đều là tài phú cùng dê hai chân màu mỡ, mà tiểu trùng tử thư linh chết tiệt lại bò ra ngoài quấy rối… Ngươi cảm thấy, hắn sẽ làm như thế nào?”
“Hồn, hồn đạm!” Cảm giác được lời nói này có tàn nhẫn cùng thô bạo, Nhạc Ngũ Âm không khỏi sợ nổi da gà.
Vọng Thư Uyển
Phải biết rằng, một con vực ngoại thiên ma khó giải quyết như vậy, nếu là ngàn vạn vực ngoại thiên ma đột kích, thậm chí còn thêm con được xưng là ma hãn không biết sẽ là tồn tại kinh khủng mức nào…
“Có phải rất phẫn nộ hay không, có phải cảm thấy sợ hãi hay không?” Vực ngoại thiên ma trên cao nhìn xuống cười gằn, dưới đầu là hư ảnh hắc ám vô biên vô tận, “Phẫn nộ đi, sợ hãi đi, tham sống sợ chết đi, rất nhanh, Doanh Châu giới nàu liền phải biến thành địa ngục chỉ có máu cùng lửa!”
Giờ khắc này, âm thanh điên cuồng nhe răng cười quanh quẩn ở trên hư không, tràn đầy thô bạo làm cho cả hải vực đều nhấc lên nộ trào.
“Quân thượng…” Nhạc Ngũ Âm cố nén kinh sợ quay đầu nhìn phía Cố Thất Tuyệt xin giúp đỡ.
Trầm mặc, Cố Thất Tuyệt trầm mặc ngẩng đầu, nhìn phía vực ngoại thiên ma điên cuồng nhe răng cười trong hư không, suy tư nửa khắc đồng hồ, sau đó gật đầu: “Nga…”
“Nga?” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt, “Nga là có ý gì?”
Lười trả lời, Cố Thất Tuyệt chậm rãi chuyển xe lăn, để Bác hỗ trợ đẩy, ba tiểu la lỵ giơ xiên kẹo hồ lô nhảy nhót hoan hô đi theo, về phần Lý Phong Trần hờ hững lạnh như băng càng đến biểu tình cũng không có.
Trong hư không dáng tươi cười của vực ngoại thiên ma đột nhiên đọng lại: “Kiến hôi, các ngươi, các ngươi cố tỏ ra bí mật gì?”
“Ha hả ~” Bác lộn lại rất khinh thường giơ giơ móng ngựa lên, “Ngu ngốc ngươi tiếp tục đi, thời gian tự đốt thần hồn báo tin, động tĩnh chớ quá lớn ha, ảnh hưởng chúng ta ngủ trưa.”
Mờ mịt, thần hồn của vực ngoại thiên ma đều mờ mịt, gần mấy giây sau, nó đột nhiên khẽ run, điên cuồng rít gào một tiếng, toàn bộ thần hồn đều bốc cháy lên lửa mạnh huyết sắc: “Dê hai chân, cố bày vẻ thần bí, các ngươi cho rằng bổn ma không dám tự đốt thần hồn sao?”
“Thật nhiều mới mẻ, lại không người ngăn ngươi.” Bác lười biếng ngáp một cái, “Nhanh gọi tôn tử qua hết đi, cô nãi nãi năm đó có thể đá đến các ngươi gọi cha, hiện tại cũng có thể đá đến các ngươi gọi tổ tông!”
Nghẹn họng nhìn trân trối, vực ngoại thiên ma hoàn toàn chưa tỉnh hồn lại, cách thật lâu mới lắp bắp nói: “Dê hai chân chết tiệt, bổn ma…”
“Ma đại gia ngươi!” Bác đã không nhịn được mắng lên, “Mau tự đốt đi, nói cho tên ngu ngốc kia ma hãn của các ngươi biết, mở bức tường ngăn cản kết giới ra, tốc độ chút để cô nãi nãi đánh…”
Rống!
Nguyên bản kinh ngạc đờ ra, nhưng trong nháy mắt nghe ma hãn bị vũ nhục, vực ngoại thiên ma chợt điên cuồng rít gào, chấn đến toàn bộ hư không đều đang kịch liệt run run: “Câm miệng, những thứ dê hai chân rẻ tiền như các ngươi dám vũ nhục đại hãn đại hãn chí cao vô thượng của tộc ta!”
“Ha hả ~”
Bác lười biếng quay đầu ly khai, Sơ Sơ các nàng hỗ trợ đẩy xe lăn của Cố Thất Tuyệt, Lý Phong Trần mặt không thay đổi chắp tay đi bên cạnh, sáu vị thư linh đến quay đầu lại cũng không có hứng thú, chỉ coi cái tên đang gầm thét phía sau là một tên điên…
“Ai?” Nhạc Ngũ Âm sửng sốt nửa ngày, ôm chặt ngọc thạch ôm chặt theo sau, “Chờ ta một chút, chờ ta một chút, quân thượng, chúng ta thực sự không lo như vậy?”
“Ngô, ý của ngươi là, chúng ta mời ăn một bữa cơm?”
“Không phải a, ta là nói, nếu như hắn báo tin thành công vực ngoại thiên ma này thực sự giết đến…”
“Vậy giết chết là được, như loại hóa sắc này, năm đó một bài thơ của bổn quân có thể giết chết 7862, nga sai, là 7865 tên.”
“Phốc!” Giờ khắc này, vực ngoại thiên ma trong hư không rốt cục lửa giận công tâm miệng phun đầy máu, cuồng bạo ngửa mặt lên trời trường hào, giơ trảo đâm vào trong thần hồn của mình.
Trong sát na, thần hồn của hắn bị máu lửa triệt để nuốt chửng, phiêu tán trong sương mù dày đặc, một đạo lang yên xích sắc chợt phóng lên cao, phá tan hư không tận trời, đột phá đến phía chân trời…
“Ngu ngốc ~” Bác nhìn thoáng qua, rất khinh thường lắc đầu, “Lão Cố, xem ra chúng ta rất nhanh thì có việc làm rồi.”
Cố Thất Tuyệt giữ cằm, nhìn lang yên xích sắc trong khung trời, trầm mặc chỉ chốc lát mạn bất kinh tâm gật đầu: “Rất tốt a, mấy nghìn năm sau, ta rốt cục có cơ hội bắn mù một con mắt khác của vị kia rồi.”
Oanh!
Giờ khắc này, lang yên xích sắc rốt cục đột phá vòm trời!
Vượt qua vô số ngân hà, phá tan ba nghìn thế giới, nó mang theo thô bạo hung tàn của vực ngoại thiên ma, hóa thành một đạo lưu tình thiêu đốt, cắt bầu trời đen kịt đè nén tử vong…
vongthuuyen.com
Không hề sáng, cũng không có bất luận tinh thần lóng lánh gì, dưới vòm trời đè nén kẻ khác chỉ có một ngọn núi huyết sắc nguy nga đứng vững cao tới mấy ngàn trượng, tràn ngập hơi thở giết chóc.
Dưới ngọn núi, ngàn vạn vực ngoại thiên ma rống giận gầm thét, hoặc chặt cây chế tạo khí giới công thành, hoặc rèn đúc tinh thiết, chế tạo binh khí sắc bén, hoặc hàng phục ma thú làm tọa kỵ hung hãn, từ trên cao quan sát tựa như sô số kiến ăn thịt người đen thui, thôn phệ phá hủy cả vùng đất còn hơi thở…
Chỉ là sau một khắc, phảng phất cảm giác được uy áp kinh khủng nào đó, ngàn vạn vực ngoại thiên ma này tất cả đều run rẩy quỳ rạp xuống đất, thân thể cao lớn dữ tợn run rẩy kịch liệt, cái trán dính sát vào nhau trên mặt đất đen kịt, tuyên cáo mình kính nể cùng thần phục…
Địa phương ánh mắt của chúng nó vô pháp chạm đến, đỉnh của ngọn núi nguy nga mấy ngàn trượng, một bóng ma huyết sắc lớn đến khó có thể tin, đang từ trên khô lâu vương tọa bạch cốt sâm sâm chậm rãi đứng dậy, ngửa đầu nhìn phía lưu tinh thiêu đốt xẹt qua trong hư không.
Giờ khắc này, chỉ là khí tức từ trong miệng hắn thở ra như cơn lốc huyết sắc cuồng bạo, để vô số vực ngoại thiên ma ở chân núi trở mình trên mặt đất, uy áp kinh khủng tràn ngập thô bạo giết chóc để mỗi một con vực ngoại thiên ma đều vạn phần hoảng sợ, đến xương cốt đều bị trấn áp đến rung động răng rắc…
Trầm mặc, trầm mặc như chết…
Cực kỳ lâu, bóng ma huyết sắc to lớn này rốt cục vươn một lợi trảo đầy gai, vuốt ve khuôn mặt nữu khúc của mình.
Trong quang mang lửa trại lay động, trên gương mặt dữ tợn tàn nhẫn của hắn, con mắt mù kia nhìn như sớm đã kết vảy, đột nhiên vỡ tan, chảy ra máu vô pháp khỏi hẳn ——
“Doanh Châu giới… Linh Thư cung… Cùng với, Cố Thất Tuyệt…”