Thử Miêu – Biện Kinh Dị Thoại

Chương 11

Triển Chiêu bỗng nhiên bị hắn nắm lấy tay, theo bản năng định rụt về, không ngờ bàn tay đã sớm đông cứng không cử động được, liền để mặc hắn nắm.

Dù sao thì, lòng bàn tay người này thật ấm áp, lúc này y ít nhiều cũng có chút tham luyến…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sắc trời dần sáng, đại tuyết đã ngừng.

Trên mặt đất tuyết đọng ở Bắc Bà Thai Tự có một vài vết chân.

“Học trò ra mắt Tiêu công.”

Âm thanh trong trẻo lại khiến lão giả Khiết Đan kinh ngạc —- sao chính mình lại không hề hay biết? Lão giả kinh nghi bất định xoay người lại nhìn về phía thiếu niên đang quỳ lạy trong tuyết kia, nghĩ thầm rốt cuộc là do mình đã già không còn nhạy bén hay là thiếu niên này thân pháp tuyệt luân?

“Tiêu công chớ sợ, học trò là môn hạ của Lâm phu tử, nay phụng lệnh tiên sinh đem lời nhắn đến đây.” Thiếu niên ngồi dậy, nhưng vẫn còn quỳ, lão giả bấy giờ mới nhìn rõ thứ nó ôm trong tay chính là bả đao sắc bén mình mất mấy hôm trước.

“Thì ra là ngươi đem đi… Quân Phục hắn dạo này thế nào?” Nghe được là học trò cố nhân, thần sắc Tiêu Thạch lập tức hòa hoãn.

Thiếu niên lại cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Mười năm trước sau khi đến hội họp với Tiêu công trên Châu kiều, tiên sinh trở lại Giang Nam liền giường bệnh triền miên, đã mất ngay năm đó.”

“Rắc!” Một đoạn cành khô lẫn trong tuyết trắng bị hung hăng đạp gãy, không khí lạnh lẽo giá buốt dường như đều run rẩy.

Tiếp theo là một khoảng lặng thật dài.

“Thì ra, hắn đã đi trước những mười năm…”

Nếu nói trước đó trên người lão giả còn có khí thế thời niên thiếu, thì lúc này nói chuyện, hào khí ngất trời vẫn tiêu thất vô tung.

Thiếu niên trong tuyết nãy giờ vẫn cúi đầu, tựa hồ không đành lòng liền ngẩng lên, “Tiên sinh nói, xin Tiêu công mười năm sau, không cần đợi thêm nữa.”

“Thì ra chỉ muốn ngươi chuyển một câu như vậy…” Lão giả chợt thấy buồn cười, “Làm phiền ngươi rồi, mau mau đứng dậy.”

“Học trò không dám, ngày ấy học trò vì muốn tìm Tiêu công mà tự tiện xông vào trong dịch, lại lén trộm đao này, mong Tiêu công thứ tội.” Thiếu niên đem Ngân Trang Đao đặt trước mặt, cúi dập đầu.

“Nói bậy bạ gì đó, đây vốn là thứ của tiên sinh nhà ngươi…”

Rất nhiều rất nhiều năm trước, người kia nói với ông ta —- cái này cho ngươi, ngày mai, lại đi tỉ thí với người kia.

Lão giả nhắm mắt lại, hình bóng người nọ cứ hiện ra trước mắt, lúc mới quen, Quân Phục là bộ dạng thiếu niên phóng túng, sau đó một lần mười năm, hai lần mười năm, ông nhìn hắn hai mớ tóc mai dần phong sương, chỉ có hào hùng trong mắt không hề giảm bớt.

Mà ông cũng từng chút hiểu ra, ước hẹn Châu kiều, hai người bọn họ, cuối cùng có thể cả đời cũng không thể nhìn thấy kết cục tranh chấp giữa Đại Tống lẫn Đại Liêu.

Nhưng vậy thì có sao.

Ông đã có được tri kỉ một đời như thế, chưa bao giờ cảm thấy có gì không đủ.

Bỗng nhiên nghĩ đến nên đỡ thiếu niên đứng dậy trước đã, nhưng khi lão giả mở mắt ra, nền tuyết trước mặt chỉ còn lại một thanh Ngân Trang Đao —-

Hoàn toàn không có vết tích người nào từng lui tới.

*    *    *    *    *    *    *    *    *

Sáng sớm, đêm qua ầm ĩ mà hơn phân nửa bách tính Biện Lương vẫn ở trong chăn ngủ đông mê mệt, quân trông thành đã đứng dậy mở cổng thành, ba lần chín lượt rét đậm đều nhằm ngày Tết, không có bao nhiêu thương khách chờ vào, cổng vừa mở đã thấy ngay một chiếc xe ngựa chiếm đầu.

Người đánh xe trên dưới bốn mươi vẻ mặt phúc hậu, chính là đại quản gia Bạch trạch ngõ Tây Điềm Thủy.

Có thể bảo Bạch Phúc đánh xe, người trong xe là ai, nghĩ liền biết.

Ngồi trong buồng xe ấm áp, Bạch Ngọc Đường nắm thật chặt áo choàng tử điêu trên người, thầm nguyền rủa phương Bắc sao lại lạnh như vậy, vốn mùng sáu hắn rời Hàng Châu dự tính có thể đến Biện Lương để qua Nguyên Tiêu, không ngờ một đường đến đây càng ngày càng lạnh, liền nổi một trận phong hàn, thế nên trì hoãn mấy ngày, khó khăn lắm lại bỏ lỡ một hồi náo nhiệt.

Bỗng nhiên xe ngựa chạy chậm lại, hắn lúc đầu không để ý, lại nghe Bạch Phúc bên ngoài nói, “Ngũ gia, hình như là Triển đại nhân.”

“A?” Mèo này cũng không tránh khỏi chăm chỉ quá… sáng sớm nay lại đi tuần nhai? Hắn vén rèm lên, một trận gió lạnh rót vào buồng xe ấm áp, tuy rằng không thể không co quắp một cái, nhưng hắn vẫn thấy rõ —–

Trên mặt tuyết cách mấy trượng kia, Triển Chiêu nửa quỳ trong tuyết, trong lòng không biết đang ôm thứ gì.

“Công sự của Miêu đại nhân, có cái gì hay mà xem.” Dứt lời hắn lại chui vào trong xe, “Đi.”

Bạch Phúc dạ một tiếng cho xe chạy tiếp, nhưng xe ngựa đi một chút Bạch Ngọc Đường lại hô một tiếng dừng. Chỉ thấy trong hắn giữ áo khoác từ trong xe nhảy ra, từng bước một chạy đến chỗ Triển Chiêu.

Càng đến gần, Bạch Ngọc Đường càng cảm thấy có gì không đúng, mình hai chân đạp tuyết rào rạo, động tĩnh lớn như vậy mà người nọ cũng không quay đầu lại một cái? Một người luyện võ như y sao có thể thiếu cảnh giác thế?

Còn nữa, hắn nhìn từ sau lưng, chiếc áo choàng màu chàm trên thân người đó sao lại trông đơn bạc đến chói mắt, y là quan tứ phẩm, Khai Phong Phủ cũng đâu thiếu bổng lộc, trời lạnh như vậy, sao lại chạy ra ngoài thế này?

Nhìn thật giống chú mèo con bị gia đình bỏ rơi—-

Khiến người ta muốn nhặt đem về nhà.

Thật là…

Triển Chiêu đột nhiên cảm giác trên vai trầm xuống, tiếp theo sau lưng liền ấm lên, thần sắc tỉnh táo trở lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén —- có điều chóp mũi hơi hồng hồng.

“Bạch huynh?” Y vừa kinh ngạc vừa kinh hỷ, còn có một chút tư vị không thể diễn tả.

Cho dù đang là lúc này, y nhìn thấy người này, cũng cảm thấy thật cao hứng.

“Sáng sớm Triển đại nhân dùng đầu gối đo tuyết dày bao nhiêu sao?” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa kéo y đứng lên, nhìn kĩ sắc mặt y, dường như không vui vẻ mấy, “Làm sao vậy?”

Lại thấy Triển Chiêu cúi đầu, hắn cũng cúi đầu nhìn theo, mới nhìn rõ thứ y ôm trong lòng —–

Một con bạch hạc bị mũi tên xuyên tim, màu máu đỏ thẫm nơi vết thương đã sớm đông lại, cần cổ vô lực rũ xuống hiển nhiên đã cứng đờ.

Phải biết hạc là loài vật mùa đông ở Nam mùa hạ đến Bắc, lúc này trời rét đậm, Biện Lương sao lại có loại nhàn vân dã hạc?

Hắn chợt nhớ tới nơi Cô Sơn sương mù dày đặc, thiếu niên bạch y khăn đỏ nói câu kia—

Bạch thiếu hiệp nếu thấy huynh ấy, xin thay ta một tiếng bảo huynh ấy sớm ngày trở về.

Mắt thấy Triển Chiêu thần sắc ảm đạm, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy khó chịu, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, kéo người áo lam chạy đi, “Được rồi, Triển Chiêu, Ngũ gia lần này quay về Giang Nam, gặp phải một chuyện mới mẻ…”

Triển Chiêu bỗng nhiên bị hắn nắm lấy tay, theo bản năng định rụt về, không ngờ bàn tay đã sớm đông cứng không cử động được, liền để mặc hắn nắm.

Dù sao thì, lòng bàn tay người này thật ấm áp, lúc này y ít nhiều cũng có chút tham luyến…

Xe ngựa dần đi xa, người đi đường vẫn rất thưa thớt, vì thế trên nền tuyết trắng thật dày, chỉ thấy vết bánh xe sâu hoắm cùng dấu móng ngựa, còn có hai hàng vết chân đặt song song, có thể nhìn ra từng có hai người.

Sóng vai mà đi.

*    *    *    *    *    *    *    *    *

Gần hai tháng sau đó, một ngày kia Trịnh Tuyến Nhi mang theo bút vẽ cùng màu lên Bắc Bà Thai Tự, một là để hoàn thành vách tường bên trong chùa, thứ hai đương nhiên là đến làm lễ tân xuân với thiện sư trụ trì.

Ai ngờ khi nàng vào trong chùa, thiện sư đang trò chuyện cùng một lão giả, nàng nghe tiểu sa di ngoài cửa nói thầm mới biết được lão giả kia là người Khiết Đan, trong lòng kinh ngạc sao thiện sư lại kết giao với loại người Khiết Đan như lang như hổ kia.

Đến khi thiện sư thay nàng giới thiệu, nàng mới phát giác lão giả kia ôn hòa hiền hậu dễ gần, khí phách lưu loát, thực đúng là bậc trưởng giả đáng tôn kính.

Thế mới biết mình kiến thức còn nông cạn, trong lòng có chút áy náy, liền mượn cớ vẽ tranh mà tránh đi.

Đến xế trưa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tới chùa, mang theo một chiếc hộp sứ nho nhỏ, cũng không biết làm gì, từ xa nàng chỉ thấy hai người họ nói chuyện với lão giả Khiết Đan trong viện hồi lâu, lão giả một hồi thở dài một hồi trầm ngâm, thần sắc thật buồn bã.

Nàng suy nghĩ một chút, biết là tự mình nghĩ cũng không ra, liền gạt ra một bên.

Giờ Mùi canh ba, Bắc Bà Thai Tự nghênh đón vị khách thứ năm của hôm nay.

“Tiêu Băng cầu kiến Niệm thiện sư của quý tự.”

Tuy là tiểu sa di mở cửa nhãn lực còn cạn, lại vẫn nhìn ra vị thí chủ trước cửa chùa đây thần sắc có chút bất thiện, vừa muốn nói trụ trì vắng mặt, đã nhớ ra “người xuất gia không được nói dối”, đang lúc chần chừ, Tiêu Băng đã tự mình bước vào.

“Ai! Thí chủ xin đừng đi lung tung!” Tiểu sa di ở phía sau vội vàng gọi, Tiêu Băng khi nhìn thấy hai người trong điện kia thì liền dừng cước bộ.

Một là Triển Chiêu, còn thanh niên hoa mỹ bên cạnh Triển Chiêu thì hắn không biết.

“Triển đại nhân.” Hắn đi vào chính điện, Triển Chiêu quay đầu nhìn thấy hắn, vẻ cười trên mặt lập tức biến mất, “Tiêu đại nhân.”

“Xin hỏi Triển đại nhân có gặp cữu phụ của mạt tướng?” Hắn hỏi thẳng vấn đề.

“Tiêu lão tiền bối đang ở hậu viện đàm đạo với Niệm thiện sư.” Triển Chiêu trực tiếp đáp lời hắn, không muốn dây dưa nhiều, Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhìn thần sắc y đang đè nén chán ghét, tức khắc hiểu ra Tiêu Băng chính là kẻ giương cung đêm đó.

Mắt thấy Tiêu Băng đi đến hậu viện, Bạch Ngọc Đường trong lòng vừa chuyển, “Hắn vô duyên vô cớ lại đến đây, chắc không phải chỉ đàm phật luận đạo thôi?” Triển Chiêu nghe hắn nhắc, trong lòng căng thẳng, không thể không đuổi theo, hắn tự nhiên cũng đi theo sát.

Vào hậu viện, chỉ nghe Niệm thiện sư đang than trách Tiêu Thạch đối diện, “Lão Thạch đầu, ta đã nói với ngươi thứ này không thích hợp để trong chùa, này không phải phiền phức tới cửa sao?”

Tiêu Băng bên kia thần sắc cũng không vui, “Ngân Trang Đao là thuộc về cữu phụ, cho dù không truyền cho Tiêu Băng, cũng không nên đặt trong miếu hòa thượng nước Tống.”

Lời nói hoàn toàn không khách khí.

“Vật hung hiểm thế này, bần tăng chưa từng có ý giữ lại, Tiêu thí chủ đã có ý xin sớm thu hồi.” Niệm thiện sư dứt lời liền phất tăng bào một cái, quay về tăng phòng tứ đại giai không.

Tiêu Thạch nhìn cháu mình một chút, thở dài một tiếng, “Cũng được, ta biết con có ý với thanh đao này đã lâu, hôm nay cho con một cơ hội, đao này là năm xưa lão phu vì thắng mà đoạt được, hôm nay nếu con thắng lão phu, đao này truyền cho con.”

“Sao dám động thủ với cữu phụ?” Tiêu Băng ngẩn ra.

“Con không động thủ, từ nay về sau đừng nhắc tới việc này.” Lão giả ném ra một câu, Tiêu Băng biến sắc, cắn răng, “Vậy hôm nay thỉnh cữu phụ chỉ giáo!”

Tiêu Thạch gật đầu, “Phật môn thanh tịnh không tiện động binh đao, chúng ta ra ngoài tìm một nơi khác.”

Hai người vừa định đi, bỗng nhiên nghe bên cạnh có người cao giọng hô một tiếng, “Sơn trung đắc lộc, kiến giả hữu phân!” (trong núi có hươu, người tìm thấy ắt có phần)

Những lời này là do những tay thợ săn ước định mà thành, người dân Liêu Quốc dũng mãnh, bách tính đa phần săn bắn mà sống, bởi vậy cực kì quen thuộc câu tục ngữ này, lúc này nghe người ta nói, già trẻ hai người đều ngẩn ra, không khỏi quay đầu nhìn bạch y nhân cạnh Triển Chiêu kia.

“Bạch huynh?” Triển Chiêu cũng không hiểu hắn muốn gì.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cười hì hì nói, “Vãn bối nghe nói lời này ở Đại Liêu là quy tắc mọi người đều biết, đó là một chuyện, nhưng nếu biết thì cũng có tư cách chen vào, vậy nếu tiền bối có thần binh lợi khí muốn tìm người truyền thụ, vừa vặn vãn bối cũng dùng đao, có lẽ cũng có tư cách tranh thử một lần.”

Tiêu Băng nghe vậy vừa muốn vặt lại, liền bị lão nhân vươn tay ngăn cản.

Tiêu Thạch trên dưới quan sát Bạch Ngọc Đường vài lần, cao giọng nói, “Vị thiếu hiệp này nói không sai, người gặp có phần là quy củ Đại Liêu ta, thiếu hiệp đã có ý định đoạt đao, xin mời theo ta.”

Dứt lời hai người họ Tiêu (*) đi trước, Bạch Ngọc Đường đang muốn đuổi theo, Triển Chiêu một bên kéo kéo tay áo hắn, “Tiêu Băng người này ứng biến nhạy bén sát phạt quyết đoán, Bạch huynh vẫn cần cẩn thận.” Vẻ mặt y thận trọng, rất là nghiêm túc.

(* nguyên văn phải là “hai cậu cháu” nhưng ở trên ta để là ‘cữu phụ’ và ‘cháu’ nên ghép lại thấy kì kì, đổi thành “hai người họ Tiêu”, dù sao thì cũng là họ Tiêu mà ^^)

Đáng lẽ, Bạch Ngọc Đường nghe xong lời này, tất nhiên phải cười lạnh một tiếng —– Ngũ gia hà tất cần ngươi quan tâm?

Nhưng lời nói ra từ miệng người này, lại khiến người nghe dễ chịu.

Cười lạnh không nổi…

Tâm niệm vừa chuyển, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, “Triển Chiêu, đợi Ngũ gia đoạt đao về, ta với ngươi lại tỉ thí một trận?”

Không biết thứ trong tay người Khiết Đan thế nào, có thể so sánh với Cự Khuyết của mèo này là được, nếu không cái chuyện không thoải mái ấy chẳng biết khi nào mới hết, ngày sau đấu lại cũng chưa chắc đã tận hứng…

Triển Chiêu nghe vậy ngẩn ra, nhìn người trước mặt thần tình hăng hái, không khỏi thốt ra—-

“Được.”

Bạch Ngọc Đường lập tức cười lớn đi theo.

*    *    *    *    *    *    *    *    *

Trên đường vào chính điện, một tiểu sa di hớt hải chạy ra, trượt chân một cái ngã chỏng vó trên tuyết, may mà tuyết dày ngã không sao, chỉ là cái hộp sứ trong tay nó lật ra, tro xanh bên trong đổ đầy đất, nháy mắt xen lầy tuyết trắng.

Tiểu sa di nhất thời sợ choáng váng, nhớ tới vị tục gia sư huynh kia lúc trước giao phó thần sắc rất cấp bách, liền biết đã gây họa, trái lo phải nghĩ không biết làm sao, cuối cùng cau mũi lại, sắp sửa khóc lên.

“Làm sao thế?” Thanh âm nhẹ nhàng, là Trịnh Tuyến Nhi ở trong chính điện thấy tiểu tử kia té ngã, đi ra hỏi han.

Tiểu sa di như thấy cứu tinh, trở mình bò dậy, lắp bắp nói đại khái từ đầu đến cuối, “Làm sao bây giờ?”

Trịnh Tuyến Nhi trầm ngâm một chút, “Không sao, ngươi đi lấy một cái đĩa đến đây, tỷ tỷ tự có cách.”

Tiểu sa di cố sức gật đầu một cái, chạy như bay đi.

*    *    *    *    *    *    *    *    *

Đợi khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở lại trong điện, Trịnh Tuyến Nhi đã vẽ trên bích họa một con bạch hạc, bạch hạc co một chân mà đứng, hai cánh khẽ giương, tựa như dừng lại nghỉ ngơi, vừa tựa như định xòe cánh bay đi. Cái đĩa to bên cạnh hòa không ít màu, Triển Chiêu liếc mắt thấy cái hộp bên cạnh rỗng tuếch, không khỏi cả kinh, “Này…”

Trịnh Tuyến Nhi vội vàng đem sự tình khi nãy nói lại —- nàng nghĩ ra một biện pháp, đem tro cốt dính tuyết gom lại, pha với vôi trắng vẽ tranh, “Đều là chủ ý của Tuyến Nhi, Triển đại nhân có trách thì trách ta.”

“Trịnh cô nương quá lời.” Nhất thời Triển Chiêu cũng không biết nói gì cho phải.

“Quên đi, cũng coi như một kiếp sau cùng của nó.” Bạch Ngọc Đường một bên khẽ vuốt Ngân Trang Đao vừa đoạt được trong tay, nhớ tới thiếu niên một mình trông coi rừng mai Cô Sơn, sợ rằng —–

Nó đợi không được huynh trưởng quay về.

Hắn cùng Triển Chiêu, đồng loạt thở dài một tiếng.

Trịnh Tuyến Nhi thấy hai người họ như thế, cũng không nói thêm nữa, tiếp tục tỉ mỉ phác họa, lông trắng cổ đen, cái mỏ dài dài, con mắt đen như mực, nàng đổi bút chấm chu sa, lại chấm thêm một chút nước, sau đó điểm lên đỉnh đầu hạc—

(chu sa: mực đỏ)

Thêm một nét đỏ sẫm.

Chỉ thấy ánh mắt vừa vẽ đột nhiên lay động, lập tức đôi cánh trên bức vẽ vậy mà vẫy vài cái, một tiếng hót vang lên, trực tiếp bay ra khỏi viện.

Ba người trong viện vô cùng kinh ngạc liền đuổi theo nhìn, chỉ thấy con chim lượn mấy vòng trên bầu trời, tiếng kêu lảnh lót không ngừng, sau thời gian một nén nhang, cuối cùng bay về phương Nam.

Ba người trở lại trong viện, phát hiện chỗ vừa rồi vẽ bạch hạc, lúc này chỉ còn lại cái bóng xam xám.

Diệu ảnh đã đi —–

Sẽ không còn nữa.
Bình Luận (0)
Comment