Ngươi… Chưa từng thấy y tận tâm tận lực…
Ngươi cũng không từng thấy y ẩn nhẫn chịu đựng.
Ngươi chẳng biết cái gì cả, dựa vào đâu mà nói người này không được tốt lắm…
Côn trùng mùa hạ há lại có thể hiểu được loài sống trong giá rét, ta với ngươi có thể tùy ý làm bậy, đâu có hiểu được y phải vất vả kiên nhẫn thế nào.
___________________________
Mười một tháng Ba, hội hoa mẫu đơn trong thành Biện Kinh đang lúc náo nhiệt nhất.
Từ thời Đường cho đến nay, nhiều người rất thích hoa mẫu đơn, thứ nhất là hoa to cỡ nắm tay dáng vẻ ưu nhã, thứ hai muôn hồng nghìn tía còn có danh là “Quốc sắc”, lại nói hoa này còn có biệt danh là phú quý hoa, lại nói tiếp trên đời này có thể tìm được mấy người không ưa phú quý? Bởi vậy loại hoa này nhiều người chuộng cũng chẳng có gì lạ.
Đều nói mẫu đơn ở Lạc Dương là nhất thiên hạ, nhưng bây giờ Biện Kinh mới là đô thành quan gia dưới chân thiên tử, không cần biết nơi đó có vật tốt gì, cuối cùng tất cả đều đưa về Biện Kinh là chuyện hiển nhiên.
Vì thế hội hoa xuân hôm đó náo nhiệt phồn hoa phi thường, không chỉ vương tôn công tử, nhị bát giai nhân, thậm chí những người tiểu thương, tam cô lục bà, đều nổi hứng vào hội lượn vài vòng, trên đường chỉ thấy người rộn ràng tấp nập, còn có muôn loài phú quý hoa hai bên lề thiên kiều bá mị tranh nhau đua sắc.
“Đậu lục” xanh tươi, “Nhị kiều” đẹp ngất ngây, đủ loại kì diệu, đủ loại nhan sắc.
(Đậu Lục, Nhị Kiều là tên các dòng hoa mẫu đơn nổi tiếng.)Nhiều người, lại có người thỉnh thoảng dừng lại ngắm hoa, bởi vậy đoàn người cũng hết sức thong thả, ngay tại trong đám người, một thiếu niên mặc một thân áo tím nhạt vội vã chen qua, ánh mắt của y không giống mọi người bên ngoài, người bên ngoài nhìn hoa, y nhìn người bên ngoài.
Thiếu nữ mười sáu, thiếu niên hai mươi phong lưu, lão ông lão bà, mấy đứa trẻ con, thương nhân buôn bán, mấy kẻ mê hoa, thế gian này có trăm sắc thái, rõ là nhìn thế nào cũng không hết.
Mở miệng hô dài một tiếng, Trịnh Tuyến Nhi cảm thấy có hơi chút hoa mắt, nghĩ kĩ mình đã đi lòng vòng ngoài mái ngói hơn nửa canh giờ, chả trách thấy chóng mặt.
Liếc mắt thấy bên kia có một quán trà, nàng đi tới, ho khan hai tiếng đè thấp giọng nói với lão hán trông quán, “Lão trượng, cho một chén trà nhỏ.”
Lão hán lập tức vui vẻ châm trà, nàng nhận lấy đi đến một góc trong lán, vén mành lên mới phát hiện bên trong đã có một người ngồi.
Người khách lục y kia lúc đầu đưa lưng về phía nàng, có lẽ là nghe thấy động tĩnh, liền quay đầu lại.
Lại nói Trịnh Tuyến Nhi là một người chuyên giả trang, bởi vậy liếc mắt liền nhìn ra công tử lục y này là nữ tử giả trang, còn đối phương cũng đồng thời quan sát nàng một phen —
Hai người nữ cải nam trang đều hiểu ý cười cười.
Nàng cùng nữ tử kia ngồi đối diện một bàn, tiếp theo rõ là thấy đầu mi tinh tế khẽ nhướng lên, đôi mắt hạnh thoáng nét câu dẫn, làn da mịn màng cốt cách lả lướt, chính là phong thái của người miền Nam.
Nhưng giữa khuôn mày đáng yêu thanh tú ấy lại điểm thêm khí chất anh hào, vốn là hai loại khí chất đối lập một trời một vực, kết hợp trên người nữ tử này lại trở nên xinh đẹp bức người.
Lại nói nàng cũng từng được mời đến nhiều gia đình có tiểu thư khuê các, thấy nhiều mỹ sắc, nhưng người trước mắt đây, vẫn là khiến trong lòng nàng thầm quát một tiếng chuẩn.
Lúc này lão trượng quán trà bước vào, “Thêm nước, thêm nước.” Lão nhân hai mắt ti hí, ngay cả một chút biểu cảm nhìn cũng cảm thấy như đang cười.
“Lão trượng.” Nhân lúc lão đang thêm nước, lục y nhân liếc nhìn vài nhánh rễ cây tựa hồ được tiện tay cắt gọt bên cạnh, “Ta thấy đây cũng là cây mẫu đơn, chẳng lẽ người cũng kinh doanh loại phú quý hoa này sao?”
“Tới đây thì hiển nhiên sẽ kinh doanh thứ này.”
Vậy sao lại không thấy hoa, vài đoạn rễ vụn này cũng có người muốn mua?” Người nọ nói thẳng ra có chút khắc nghiệt.
“Ha hả, khách quan có điều không hiểu, mấy đoạn cây này trông nát vụn vậy chứ đều là loại danh tiếng lâu đời cả.”
“Nga?” Lục y nhân lập tức hứng thú, Trịnh Tuyến Nhi bên cạnh nghe cũng có lòng hiếu kì, “Danh tiếng… Chẳng lẽ là Ngụy Tử Triệu Phấn Phượng Đan Mặc Khôi? Hay là Tử Nhị Kiều, Thủ Án Hồng?” Người nọ một hơi nói hết mấy loại nổi tiếng, lão nhân cũng một mạch lắc đầu.
“Vậy rốt cuộc là loại tân phẩm gì mới được?”
“A, không coi là hiếm lạ, có điều chỉ có một loại duy nhất,” Lão hán cười ha hả, “Nhũ danh gọi là ‘Ngạt Lưu Hoàng’!”
Cái tên tục thế này đột nhiên nghe vào tai, lục y nhân cùng Trịnh Tuyến Nhi đều ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau một chút, đều ‘phốc’ một tiếng bật cười.
“Cái tên thật là lạ.” Trịnh Tuyến Nhi nhịn không được nói.
“Tên tuy hơi quái, nhưng cũng có lai lịch.” Lão hán nói tiếp, “Năm có một thư sinh họ Lưu, nguyên quán Lạc Dương, yêu hoa mẫu đơn đến si dại, chỉ vì nhà y có hoa đẹp, mấy đứa trẻ trong thôn thường đến bẻ cành. bị y bắt được, nhẹ thì phạt làm công một buổi, nặng thì đánh mấy bản tử, bọn trẻ trong thôn oán than dậy đất, đặt cho hắn một biệt hiệu là ‘Ngạt Lưu’, chẳng ngờ sau này thư sinh ấy lại trồng ra một loài có màu sắc và hoa văn vàng óng ánh hơn xa ‘Diêu Hoàng’. Vì vậy mọi người đều gọi giống mẫu đơn nhất phẩm đó là “Ngạt Lưu Hoàng”.
Giọng lão hán khàn khàn, kể chuyện cũng có chút cuốn hút, hai người nghe thấy thú vị, khi lão nói xong, lục y nhân liền tiếp, “Y chẳng qua là một kẻ mê hoa, lại bị người ta sỉ nhục như vậy.” Nàng vừa than thở lại vừa cười, cũng không biết là thật lòng thương tiếc hay có ý khác.
Nghe nàng nói thế, Trịnh Tuyến Nhi trong lòng cũng xúc động nhủ thầm, “Yêu quá mức, một lòng một dạ, khó tránh khỏi quên đi đạo lí đối nhân xử thế, mới bị chê trách như vậy.”
Như lời của Thiện sư trong Bắc Bà Thai Tự từng nói —-
Người ta vì yêu mà trở nên đáng sợ.
Lục y nhân quay đầu nhìn nàng một cái, cười cười, “Cô nương nói phải.” Lập tức đứng dậy vén mành nhỉn sắc trời một chút, “Bèo nước gặp nhau, lại học được lời hay ý đẹp, chỉ tiếc tại hạ phải cáo từ.”
Dứt lời nàng vái chào theo cách của nam tử, cười rời đi.
Tương phùng vội vã, ly biệt cũng vội vã.
Trong lòng Trịnh Tuyến Nhi có chút ngỡ ngàng, liếc mắt thấy vài nhánh rễ cây, bỗng nhiên trong lòng nghĩ đến, “Lão trượng, những thứ này có thể cho ta không?”
“E là không được, đã có người đặt trước rồi, vị khách quan kia…”
Lão hán còn chưa dứt lời, mành lại bị người vén lên.
Nàng nhìn sang, vừa lúc ngược sáng không nhìn rõ mặt mũi người kia.
Chỉ thấy nắng trưa rọi xuống, chiếu lên người nọ một thân phong thái cao quý hiên ngang —–
Lại viền thành một đường vàng óng ánh.
* * * * * * *
Ngày xuân, khắp thành Biện Kinh thật náo nhiệt, mà nói về náo nhiệt thế này tất nhiên không thể không kể đến Phan Lâu tửu điếm.
Người buôn bán hiểu rõ về phong thủy lễ tiết nhất, chưởng quỹ của Phan Lâu tửu điếm nhận thấy hội hoa xuân nhiều ngày nay lan tỏa nhiều nơi, thế nên cũng có chút hứng thú sai người đi tìm mấy chậu hoa đẹp, đặt trên lầu hai —- sợ là ở đại đường nhiều người lộn xộn, đi qua chẳng may đạp đổ vỡ thì không hay.
Thế nhưng trên lầu hai dù nói là có nhã tọa, người ngồi bên trong chưa chắc đã nhã nhặn, như cái bàn cách không xa cầu thang kia, ba vị khách một bầu rượu, trong đó có một hán tử trên dưới ba mươi, râu quai nón xồm xoàm, ưỡn cái bụng to tướng, đang nói cười vui vẻ đến nước miếng tung bay.
“… Thế là sáng sớm ta đi tìm, tìm nửa ngày thì thấy một khúc đuôi ló ra trong đống củi phía sau, ta bới củi ra nhìn vào, mẹ ơi! Một con chuột to tổ chảng luôn!”
Người này giọng nói lớn, trên dưới Phan Lâu tửu điếm hầu như đều nghe, tất nhiên hai người vừa lúc dưới lầu đi lên cũng nghe thấy được.
Thoáng cái hai người đều giật mình.
“Phốc.” Hồng y nhân đi bên trái không nhịn cười được.
“Cười cái gì, chẳng biết tên nào sáng sớm chạy tới nói nhảm.” Người bên phải này, giọng nói có chút bực bội, bạch y khoác trên người có cổ áo dệt bằng tơ sống, hàn ý trên mặt như hồ băng rét buốt.
“Phải phải phải.” Hồng y nhân thấy hắn như thế, thu lại nét cười, tiếp tục bước lên lầu, y xoay người lại từ trên cao nhìn xuống bạch y nhân, “Người khác nói bắt chuột gì đó đều là nói nhảm, chỉ có Bạch huynh nói bắt chuột lúc nãy mới là chuyện thanh lý môn hộ đúng đắn.”
“Ngươi!” Một đôi mắt phượng của bạch y nhân lập tức trợn tròn.
Hồng y nhân thấy hắn như thế, khóe môi không khỏi cong lên, lại nghe ‘ba’ một tiếng vang nhỏ, chỗ cái bàn trong góc có một lục y nhân ngồi đưa lưng ra, e là mới sáng sớm đã uống say — đột nhiên gục thẳng xuống bàn.
“Hừ, ta có ý tốt mời ngươi đi uống rượu, ngươi cũng trêu chọc ta, Triển Chiêu, cách đối đãi với bằng hữu của người Khai Phong Phủ chính là như vậy sao?”
Bạch Ngọc Đường ngửa đầu nhìn người nọ, câu trêu chọc vừa rồi hắn cũng không phải không buồn, cũng không phải thiếu mồm mép tới mức không đốp chát lại được.
Có điều hắn mời người này tới uống rượu vốn là muốn giúp y giải sầu, mà lúc này y thoạt nhìn tựa hồ đã vui vẻ…
“Bạch huynh?” Thấy hắn khác thường không lên tiếng, Triển Chiêu cũng có hơi bận tâm, “Đúng vậy, Triển mỗ lỡ lời.”
Cứ như vậy, nháy mắt, một người mới vừa thiếu đức buông lời bỡn cợt, lại khôi phục theo theo đúng khuôn phép tứ phẩm quan viên.
Bạch Ngọc Đường thấy y như vậy, bỗng nhiên mơ hồ có một chút thất vọng, nhất thời chẳng biết nói gì cho phải, chỉ biết khe khẽ hừ một tiếng, cũng đi lên theo, bước vào lầu hai, ánh mắt lướt qua, nhìn trên người lục y nhân thì không khỏi dừng lại chốc lát.
Hai người đến gần đối diện cửa sổ, đã sớm có người phục vụ đem các loại điểm tâm nhắm rượu thường ngày Bạch Ngọc Đường ưa thích tới, Bạch Ngọc Đường trước tự châm một chén, lại thay Triển Chiêu châm một chén, “Ta bảo này, ngươi đừng có cứ cười như không có chuyện gì, ta nghe người trong Khai Phong Phủ nói ngươi nhiều ngày nay không vui, có thật không?”
” Triển mỗ…” Y vừa định đáp ‘Chưa từng có chuyện như vậy’, nhưng thấy Bạch Ngọc Đường lạnh mắt nhìn chằm chằm mình, mắt thậm chí còn không chớp một cái, muốn nói dối cho qua sợ là không được, chỉ có thể sửa lại lời đáp, “Vài chuyện lộn xộn mà thôi, nói ra lại mất hứng.”
“Vậy là có chuyện không vui thật.” Bạch Ngọc Đường thấy y chịu nói thật liền vui vẻ, “Nói ra nghe một chút.”
Triển Chiêu thấy hắn khẩn thiết, trong lòng biết hắn có ý tốt chứ không phải hả hê, y ở tạm kinh thành, mặc dù ở chung với mọi người Khai Phong Phủ rất hòa hợp, Bao đại nhân lại xem mình như con, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Vậy mà người trước mắt này, lúc đầu đối chọi gay gắt, sau lại giả vờ thương tiếc, dạo gần đây lại có thái độ muốn hóa thù thành bạn, có thể là bởi vì đều xuất thân giang hồ, luôn cảm thấy có chút thân thiết không rõ vì sao.
Nghe hắn yêu cầu, không khỏi muốn thổ lộ hết những chuyện bận lòng.
Nhưng trong lòng vừa chuyển —–
Cần gì phải đem mấy chuyện quan trường xấu xa, lòng người ấm lạnh này kể ra làm bẩn tai người này?
Những chuyện kia, không hợp với hắn.
“Ý tốt của Bạch huynh Triển mỗ xin nhận.” Y cười cười với bạch y nhân, “Hôm nay được Bạch huynh mời, rượu ngon món ngon, dù có chuyện không vui, cũng sớm nguôi hết rồi, lại nói đến làm gì.”
Những lời này của y, đổi lại ánh mắt Bạch Ngọc Đường hơi chút hồ nghi.
Ách, y không chịu nói…
Đang do dự có nên tiếp tục hỏi tới không, chợt nghe dưới lầu truyền lên một trận ồn ào, khách nhân trên lầu nhiều người lập tức vọt tới cửa sổ nhìn xem có chuyện gì, nhưng thấy mấy người bán hàng rong hai bên đường đều ôm gia cụ gom hàng lùi về phía sau, mà bên ngõ Tiểu Điềm Thủy phía nam kia có người cao giọng kêu la, “Bắt bà ta lại! Bắt bà ta lại!”
Ngay sau đó liền thấy có một phụ nhân đầu bù tóc rối, y phục trên người có mấy chỗ rách nát, lộ cả lý y, trong tay cầm một thanh đao bằng xương trắng, một đường vừa cười vừa chạy từ phía nam tới, mà phía sau bà ta là mấy hán tử cường tráng vừa kêu vừa đuổi.
Mấy người kia mặt dù kêu la người bên đường giúp đỡ, nhưng phụ nhân kia cầm trong tay lưỡi đao sắc bén, người ta vừa thấy tránh còn không kịp, ai lại có gan đi bắt.
“Đây là chuyện gì, ban ngày ban mặt cường thưởng dân phụ?” Bạch Ngọc Đường tới Biện Kinh cũng hơn một năm, nhưng loại chuyện kiểu này thật ra là lần đầu nhìn thấy.
“Đó là vợ của Lâm thợ mộc ngõ Tiểu Điềm Thủy, năm trước đứa con trai khó khăn lắm mới có được lại chết vì bệnh đậu mùa, sau khi cúng 49 ngày xong thì liền phát điên.” Hán tử mới vừa rồi sang sảng tranh luận liền lên tiếng, “Chậc chậc, ngày xuân lại nổi điên, Lâm thợ mộc thể nào cũng không có trọng nàng.”
Triển Chiêu nghe vậy, mi tâm nhíu lại, định động thủ lại bị người bên cạnh kéo tay áo, “Thế nào, Triển đại nhân, cả chuyện này cũng thuộc quyền quản lý của ngươi sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn y nói, vẻ mặt như cười như không.
Tứ phẩm hộ vệ như y cũng quản quá rộng rồi…
“Trong tay phụ nhân kia có đao, nếu làm bị thương người thì thế nào cho phải?” Triển Chiêu cười khổ, “Ta đây cũng đã thấm sâu tính cách nha môn rồi, Bạch huynh xin buông tay.”
“Được rồi.” Bạch y nhân buông tay, “Rượu này, ta chờ ngươi trở lại uống tiếp, đừng quên.”
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Triển Chiêu không dùng cả thang lầu, trực tiếp đạp tay vịn nhảy xuống dưới lầu đuổi theo.
Mọi người thấy y lộ công phu thoáng cái đều ủng hộ, chỉ có Bạch Ngọc Đường lạnh lùng hừ một tiếng lạnh lùng hừ một tiếng, lấy chén rượu vừa rồi tự rót uống một hơi cạn sạch, sắc mặt không đẹp lắm.
Ánh mắt vừa chuyển, hắn bỗng nhiên đứng dậy đi đến chỗ cái bàn trong góc kia, vừa rồi mọi người đều ùa đến cửa sổ xem náo nhiệt, chỉ có vị khách lục y nọ là lúc này vẫn nằm ườn trên bàn, cũng không biết thực sự đang say rượu hay là đang ngủ.
Hắn đi tới cạnh bàn, vươn ngón trỏ gõ gõ hai cái trên mặt bàn, liền thấy lục y nhân dường như là bị giật mình tỉnh giấc, hơi nghiêng đầu, lộ ra hơn nửa bên mặt, mắt hạnh khẽ liếc, khóe miệng nhướn lên, ánh mắt cười đến là rạng rỡ.
Thấy quả nhiên là người này, quả nhiên là tình huống này, Bạch Ngọc Đường nhất thời không khỏi để ý —–
“Đinh Nguyệt Hoa, ngươi cười đủ chưa?”
* * * * * * * *
Đã điểm huyệt chế trụ Lâm gia nương tử, đợi người của Lâm gia tìm được nha sai tới giao phó, trước sau thu xếp song, đợi Triển Chiêu trở lại Phan Lâu tửu điếm thì đã là hơn nửa canh giờ sau, vừa lên lầu y liền thấy có một thiếu niên lục y ngồi đối diện với Bạch Ngọc Đường, người nọ xoay mặt ra cầu thang, thấy y lên đây, cười nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Ngũ ca, Miêu đại nhân đến.”
Triển Chiêu nghe vậy không khỏi ngẩn ra, mới đầu còn thầm nghĩ người này sao lại nói chuyện như vậy, thoáng cái liền hiểu ra chắc là bằng hữu rất thân cận của Bạch Ngọc Đường
Sao lại chưa từng nghe đề cập tới…
Lại thấy Bạch Ngọc Đường đứng dậy quay đầu lại, liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái, thần sắc hơi có vẻ bó tay.
” Bạch huynh, chẳng hay vị này xưng hô thế nào?”
Bạch Ngọc Đường chưa trả lời, thiếu niên kia đã quay sang mở miệng với Triển Chiêu, “Ngày ấy trong thôn Mạt Hoa, ta nghe ngươi gọi hai ca ca của ta Đinh Đại ca Đinh Nhị ca, thế thì ta tất nhiên là Đinh gia muội tử.”
“Ngươi thật ra vốn là vậy mà.” Bạch Ngọc Đường tức giận tiếp một câu.
Thiếu niên lục y vừa nói thế, Triển Chiêu nhất thời hiểu ra thân phận người này, lúc đầu y tới Hãm Không Đảo lấy lại Tam Bảo, từng được song hùng trong thôn Mạt Hoa giao thiệp tương trợ, lúc tán gẫu cũng nghe bọn hắn đề cập đến tiểu muội trong nhà, lập tức ôm quyền chào, “Thì ra là Đinh gia muội tử.”
Đinh Nguyệt Hoa cười hì hì, “Gặp qua Triển đại ca.”
“Thì ra hai người các ngươi lại là người quen.” Bạch Ngọc Đường lạnh mắt xem bọn họ chào hỏi, lại bật ra những lời này.
Triển Chiêu thấy hắn không vui, lại bảo chính mình hại hắn đợi lâu, mới định lên tiếng nói ‘Tự phạt ba chén’, lại nghe một loạt âm thanh ‘Thịch thịch thịch thịch’, có một người y phục nha sai chạy lên lầu, thấy y liền túm lấy, “Triển đại nhân, trong phủ có việc, đại nhân đang tìm ngươi đây.”
Người đến là nha dịch trong Khai Phong Phủ, nghe hắn nói thế Triển Chiêu không thể không lập tức trở về, y đành phải ôm quyền với Bạch Ngọc Đường, “Bạch huynh…”
” Quên đi, Triển đại nhân là người khó mời tiệc cũng đâu phải lần đầu, Triển đại nhân xin mời trở về đi.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, thấy người nọ nghe mình nói thế thì trên mặt liền lộ vẻ khó xử, trong lòng hắn lại mềm nhũn, lại nói thêm một câu, “Sau này gặp lại, thế này là được.”
Triển Chiêu nghe được lời ấy lại thấy hắn cũng không hề tức giận, lúc này mới yên tâm cáo từ rời đi.
“Chậc chậc…”
Hắn ghé người qua cửa sổ nhìn Triển Chiêu cùng nha dịch phía dưới đi xa dần, lại nghe Đinh Nguyệt Hoa bên cạnh tấm tắc mấy tiếng, trong lòng không hiểu sao bực bội, “Ngươi làm sao vậy?”
“Trước đây ta nghe Đại ca Nhị ca nói tên Triển Chiêu, đều khen y tới trên trời dưới đất, hôm nay gặp mặt, thật ra lại không được tốt lắm.” Ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa lướt theo con đường dài, bỗng nhiên trừng mắt nhìn, quay mặt lại cười với hắn, “Mặc dù chẳng biết ngày xưa lúc y còn là ‘Nam Hiệp’ thì thế nào, nhưng hôm nay lại là bộ dạng khúm núm e dè, so với Tiểu Ngũ ca ngươi thì còn kém xa.”
Lời này nếu là một năm trước Bạch Ngọc Đường nghe được, tất nhiên đáp một cái chắc nịch ‘Đó là hiển nhiên’ gì gì đó.
Nhưng bây giờ nghe nói vậy, chẳng hiểu sao…
Tuyệt không hề vui vẻ.
Trầm ngâm một lát, rốt cuộc lòng vẫn mất hứng, nhàn nhạt nói một câu, “Ngươi biết cái gì, chỉ toàn nói nhảm.”
Ngươi… Chưa từng thấy y tận tâm tận lực…
Ngươi cũng không từng thấy y ẩn nhẫn chịu đựng.
Ngươi chẳng biết cái gì cả, dựa vào đâu mà nói người này không được tốt lắm…
Côn trùng mùa hạ há lại có thể hiểu được loài sống trong giá rét, ta với ngươi có thể tùy ý làm bậy, đâu có hiểu được y phải vất vả kiên nhẫn thế nào.
Vậy mà chớp mắt một cái bỗng nhiên kinh ngạc, trong lòng mình đúng là đang nói thay người kia…
Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn không nói một lời, trên mặt thần sắc biến ảo, chẳng biết đang giở trò quỷ gì, nhưng bị hắn trách móc một câu liền không chịu được muốn cãi lại, “Ta là không hiểu nam nhân các ngươi suy nghĩ cái gì, đừng nói ta không hiểu, Lô đại tẩu cũng không hiểu nốt.”
“A?” Vừa nghe đến Đại tẩu nhà mình Hãm Không Đảo Ngũ đương gia mới kịp hoàn hồn, thấy mình cũng nở nụ cười, thầm nghĩ lúc này nàng đề cập đến Đại tẩu ắt là có nguyên do, “Đại tẩu làm sao vậy?”
“Không sao cả, chỉ là khi ta tới nàng nhờ ta hỏi ngươi một tiếng.”
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi ngươi một chút…” Đinh Nguyệt Hoa đặt hai tay lên tay vịn chống cằm, nhìn trên đường kẻ đến người di, Đế Đô phồn hoa đẹp đẽ, “Hơn một năm mới về một lần, về chưa được mấy ngày lại cuốn gói đi tiếp, thành Biện Lương này có gì hay, lại khiến ngươi lưu luyến đến vậy.”
Câu hỏi này vậy mà làm Bạch Ngọc Đường cũng phải tự hỏi.
Thành Biện Lương này có cái gì hay? Ách… Hắn cũng không biết.