Thứ Nữ Cuồng Phi

Chương 7



“Quản gia phải không?” Giọng điệu của Tịch Nhan ngoài trào phúng còn mang theo lạnh lẽo không chút cảm tình, ánh mắt nàng hừng hực thiêu đốt như ngọn lửa. Băng hỏa giao hòa làm cho Vương Quyền rụt cổ, sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Bởi vì có quản gia như ngươi mà hạ nhân trong quý phủ này mới dám dĩ hạ phạm thượng.” Tay Tịch Nhan hơi dùng sức, Vương Quyền ho khan kịch liệt, gương mặt thô tục lập tức trở nên xanh mét.
“Vương – - phi – - ” Vương Quyền lấy lại tinh thần, đôi mắt chuột nhìn Tịch Nhan mang theo khẩn cầu.
“Nguyên lai ngươi còn biết ta là Vương phi, vừa rồi thiếu chút nữa ta tưởng mình là hạ nhân trong Vương phủ. Ngươi bất quá chỉ là một quản gia, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết ai mới là chủ nhân chân chính của Vương phủ này.” Tay Tịch Nhan hơi dùng sức, Vương Quyền hô hấp ngày càng khó khăn, thời điểm sắp đứt hơi, Tịch Nhan bỗng nới lỏng tay, hung hăng ném hắn xuống đất. Nàng phi thân, ra sức bổ sung mấy cước lên người hắn mới chịu dừng.

Tương Tư và Hồng Đậu đứng ở bậc thềm giật mình nhìn một loạt động tác của Tịch Nhan. Người bình tĩnh như Tương Tư cũng há hốc miệng, kinh hãi nói không nên lời.
“Tất cả dừng tay cho ta.” Tịch Nhan thét lớn một tiếng nhưng bọn hạ nhân nào có nghe lời nàng. Những người này bình thường hay bị chủ tử sai khiến trút giận, trong lòng ai nấy đều căm tức. Mà Hạ Dạ Bạch lại là Vương gia, nếu bọn họ có thể vùng dậy, đem hết oán khí trút lên người hắn thì đây là chuyện vinh quang cỡ nào.
Một đám nghe thấy tiếng rống giận của Tịch Nhan, chẳng những không dừng tay, ngược lại xuống tay ngày một nặng hơn, đem oán khí phát tiết trên người Hạ Dạ Bạch.
“Muốn chết.” Trong lòng Tịch Nhan nổi trận lôi đình. Người cổ đại không phải chú ý nhất thượng hạ tôn ti sao? Chỉ là bọn hạ nhân thấp hèn mà dám lấy gậy gộc hành hung chủ tử, chẳng lẽ Hạ Dạ Bạch trước kia đều trải qua những ngày tháng thế này? Con mẹ nó, nhiều người như vậy, cư nhiên động thủ với một tên ngốc lương thiện như tiểu hài tử. Nam nhân của nàng, ngoài nàng ra, cho dù là Thiên Hoàng lão tử cũng đừng hòng khi dễ.
Mắt thấy Hạ Dạ Bạch lại sắp lĩnh một gậy, toàn thân Tịch Nhan tản ra sát khí như Tu La đến từ địa ngục, nàng không chút suy nghĩ rút trâm cài đầu ra sức phóng tới tay người kia. Chỉ nghe được “ai u” một tiếng, cây gậy rơi trên mặt đất, bọn hạ nhân dần dần hồi phục tinh thần.
“Nếu ai dám động thủ, ta sẽ cho người đó tàn phế.”
Tịch Nhan đưa tay xé rách làn váy trải dài trên đất, ống tay áo thêu tơ vàng bay lên trong không trung. Mọi người quay đầu, cứ ngỡ rằng mình thấy tiên nữ hạ phàm. Một thân giá y đỏ rực, tóc đen phiêu tán, cho dù bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng khó mà hình dung vẻ đẹp của nàng. Thế nhưng ngay sau đó, tất cả mỹ cảm hoàn toàn biến mất.
Tịch Nhan xông đến trước mặt bọn hạ nhân, xách tên gia đinh vừa bị thương ở tay như xách một con gà, hung hăng ném hắn ra ngoài. Gia đinh kia ngã trên mặt đất, rên rỉ vài tiếng, sau đó miệng trào máu tươi. Tịch Nhan vẫn cảm thấy chưa hả giận, nàng xoay người, tiếp tục đá mấy cước vào bọn gia đinh bên cạnh. Những người này lúc nãy còn hung hăng vung gậy đánh Hạ Dạ Bạch thì bây giờ đều ôm người nằm lăn lóc kêu la.
“Tiểu Bạch, ngươi thế nào?” Hạ Dạ Bạch cau mày nằm trên đất, bởi vì đau đớn mà toàn thân cuộn tròn, không ngừng phát ra tiếng khóc nức nở.
Tịch Nhan ngồi xuống, muốn nâng hắn đứng dậy nhưng lại sợ đụng tới vết thương. Chính nàng cũng thường xuyên bị thương nhưng lại không có kinh nghiệm chăm sóc người khác cho nên căn bản không biết phải làm thế nào.

“Hồng Đậu, Tương Tư. Tìm đại phu tốt nhất thành Triều Dương đến cho ta.”
“Tiểu Bạch.” Đầu ngón tay Tịch Nhan nhẹ nhàng chạm vào mặt Hạ Dạ Bạch. Trên đất, đá cuội trải thành đường, vừa ẩm ướt, vừa cứng rắn, hắn lại bị thương, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp: “Tiểu Bạch, ta dìu ngươi về phòng.”
Hạ Dạ Bạch đột nhiên quay đầu, kéo tay Tịch Nhan đặt lên vai mình, ánh mắt hăn trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén làm từ băng hàn ngàn năm, dưới ánh trăng càng tản ra hàn khí bức người.
Bọn nha hoàn bước ra khỏi hành lang, vừa đi vừa cúi đầu nơm nớp lo sợ, hiển nhiên là không tin tân Vương phi này sẽ lợi hại như vậy. Trong lòng ai nấy đều toát mồ hôi.
“Ta không biết trước kia các ngươi đối đãi với Vương gia thế nào nhưng hãy nhớ kỹ thân phận của mình. Các ngươi là hạ nhân, hắn là chủ tử, chủ tử bảo chết, các ngươi lập tức phải chết. Không phải hắn cắn các ngươi một phát sao? Cho dù hắn cho các ngươi một đao, hay bảo các ngươi lập tức tự vẫn thì cũng phải làm theo. Dĩ hạ phạm thượng, các ngươi thật sự phản rồi. Chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, nếu còn có lần sau, nam nhân toàn bộ đưa vào cung làm thái giám, suốt đời đoạn tử tuyệt tôn, nữ thì bán vào quân doanh, ta tin tưởng những nam nhân kia hẳn là sẽ làm cho các ngươi dễ chịu…”
“A!” Lời còn chưa nói hết, trên cổ Tịch Nhan bỗng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt. Răng nanh lạnh băng mà cứng rắn, phảng phất mang theo hơi thở dồn dập.
Những hạ nhân kia chưa kịp bị lời nói của Tịch Nhan làm cho sợ hãi thì đã bị cảnh trước mắt làm giật mình. Bọn họ phần lớn đều là vui sướng khi người gặp họa. Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa*, vẫn là Vương gia mới trị được tân Vương phi này.
Giọt máu non tươi, ngọt lành, phảng phất như mĩ vị tuyệt nhất thế gian. Hạ Dạ Bạch đột nhiên mở to mắt, chân mày nhướng lên, sắc đỏ yêu dã trong đôi đồng tử cũng nhạt dần, cả người hắn bỗng trở nên hưng phấn, dùng sức mút vào.
“Hạ Dạ Bạch, tên hỗn đản này, nhả ra mau.” Tại sao không ai nói cho nàng biết Vương gia ngu ngốc này còn là một con Qủy hút máu. A, bị cắn một cái thì không có gì, nhưng động mạch nằm ở cổ, không cẩn thận sẽ chết. Tuy rằng không quen thuộc nơi này, cũng không có gì vướng bận, nhưng nàng là một người cực kỳ trân trọng mạng sống. Nếu hắn không phải người đần độn yếu đuối thì nàng đã trực tiếp đối đãi như những hạ nhân kia, một cước đá văng.
“Nhan Nhan, ngươi thật ngọt.” Hạ Dạ Bạch bỗng nhiên nhả ra, lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, tựa vào vai Tịch Nhan. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt nàng đã đen lại như gan lợn liền cười ha ha giống tiểu hài tử tham ăn được nếm thử món ngon mà mình ao ước từ lâu.

Tịch Nhan cúi đầu, vừa khéo bắt gặp Hạ Dạ Bạch liếm liếm khóe miệng, ngân bạch mặt nạ kết hợp với động tác khêu gợi và giọng nói non nớt làm người ta nghe ra vài phần sắc dục. Nhất là đôi mắt kia, nhàn nhạt côi hồng, sâu thẳm như cơn lốc xoáy khiến người ta không tự chủ cuốn sâu vào đó.
“Ta rất thích.” Vừa nói xong, Hạ Dạ Bạch đã trực tiếp ngất đi.
“Hạ Dạ Bạch.”
“Hạ Dạ Bạch.”
“Tiểu Bạch.”
Tịch Nhan gọi vài tiếng, trên cổ như bị kiến cắn, tâm trí nàng còn đang đắm chìm trong cảnh tượng diễm lệ vừa rồi. Vì sao không ai nói cho nàng biết Tiểu Bạch nhà nàng thật ra là một tên yêu nghiệt mê người.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của bọn hạ nhân, Tịch Nhan ngồi xuống, dùng thân thể mảnh mai của mình bế Hạ Dạ Bạch lên, hướng hỉ phòng đi tới.
(*)Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, thời ba nước phân tranh, khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị trong một đoạn thời gian ngắn đã liên tục ba lần dùng hỏa công đánh chiếm quân Tào Tháo. Lần đầu là hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng Pha khiến 10 vạn tinh binh do Hạ Hầu Đôn thống lĩnh chết cháy không biết bao nhiều mà kể. Lần thứ hai là ở Tân Dã dùng hỏa công, Tào Nhân bỏ chạy trối chết, 10 vạn đại quân đều bị diệt. Lần thứ ba là hỏa thiêu Xích Bích, trăm vạn tào binh thảm bại, cuối cùng bỏ chạy cùng Tào Tháo còn đúng 27 người. Khi ấy mọi người gọi trận hỏa thiêu này là “Gia Cát Lượng thượng nhâm tam bả hỏa”. Truyền lại về sau thành câu cửa miệng là “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa”. Trong tục ngữ “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa” chỉ biện pháp hoặc chính sách mà những vị quan vừa nhậm chức thời xưa sử dụng, tức là quan vừa nhậm chức chọn hai ba chuyện gì đó để xử lý với mục đích làm nổi bật, chứng tỏ mình.


Bình Luận (0)
Comment