Trong phòng, nến đỏ đang cháy, ánh lửa lập lòe tôn lên chữ hỉ đỏ thẫm. Ngoài cửa sổ, bóng đêm bao trùm lên vạn vật, mây đen che trời cũng dần dần tán đi, ánh trăng nhu hòa tà tà rọi vào phòng.
Tịch Nhan trực tiếp đem Hạ Dạ Bạch đặt trên giường, mỗi một động tác đều hết sức cẩn thận, ôn nhu, hoàn toàn là theo bản năng.
Mới vừa rồi khi bế hắn vào, nàng nhận thấy bọn hạ nhân phía sau không che dấu được khiếp sợ. Gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười khẩy. Nàng đã từng truyền vào cơ thể nhiều loại thuốc làm tăng sức lực so với nước bọn họ uống còn nhiều hơn. Thân thể này tuy rằng mỏng manh, kém linh hoạt nhưng cũng không đến mức tồi. Chỉ cần không lười biếng, siêng năng luyện tập vẫn có thể trở lại như trước đây.
Tịch Nhan đứng dậy, trong lúc vô tình động tới vết thương ở cổ, đau đớn khiến nàng vung lên nắm tay, muốn hung hăng đánh người trên giường một trận.
“Mẹ nó, Tiểu Bạch đáng chết, sau này nếu muốn uống máu thì cắn người khác đi. Vừa rồi đã thấy rõ ràng chưa, lúc nãy ai đánh ngươi, lần sau cứ cắn cổ người đó, thích thế nào thì cắn thế ấy, bọn họ mà dám đánh trả, cắn đứt cổ chúng cho ta.”
Nếu không thấy được ai động thủ cũng không sao, vừa rồi khi giằng co với tên quản gia hèn hạ kia, nương vào ánh lửa nàng có thể thấy rõ ràng ai là ai. Bây giờ nếu bọn họ đứng trước mặt nàng, đảm bảo nàng có thể nhận ra.
Tịch Nhan nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tức giận bất bình, vì sao nàng giúp Hạ Dạ Bạch nhưng lại trở thành người bị hắn cắn. Nghĩ đến đây, Tịch Nhan bỗng đưa vệt máu tươi còn chưa khô trên tay lên chóp mũi ngửi ngửi, sau đó vươn đầu lưỡi liếm một cái, chân mày nhất thời nhíu lại. Mùi máu tươi nồng đậm, rõ ràng là ghê tởm muốn chết mà ngọt chỗ nào, hắn lại còn nói thích. Nàng quả thật đã gả cho cái đồ biến thái.
Trong lòng tuy rằng nghĩ vậy nhưng đối với người kia, nàng lại không thể nào ghét được. Môi hắn, mắt hắn, luôn khiến nàng cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, trong lòng không tự chủ sinh ra cảm giác yêu thương. Cuộc đời Mạc Tịch Nhan nàng ghét nhất là người khác chạm vào đồ của mình, bởi vì ham muốn bảo vệ quá mạnh mẽ nên những thứ nàng xem trọng rất ít. Nhưng lần này, nàng lại thừa nhận tên ngốc kia vô điều kiện, chẳng lẽ là vì bỗng dưng xuyên qua một nơi xa lạ, tịch liêu?
Tịch Nhan cười yếu ớt, xoay người nhìn Hạ Dạ Bạch nằm trên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi hắn, rất mềm mại, đàn hồi, dường như mang theo ma lực làm cho người ta luyến tiếc không muốn buông tay. Gương mặt Tịch Nhan bất giác đỏ bừng, gần như có thể nặn ra máu, hai bên tai cũng dần dần nóng lên, cả người nàng lui về sau mấy bước, không cẩn thận ngã ngồi trên đất.
Tịch Nhan ngồi đó, hô hấp hơi dồn dập, tình cờ nhìn thấy làn váy bị mình xé rách ban nãy. Nàng đứng dậy, đang chuẩn bị đổi bộ quần áo khác thì ngoài cửa đột nhiên vọng lại tiếng nói của Hồng Đậu và Tương Tư.
“Tiểu thư.”
“Thần y đến rồi.”
Hồng Đậu ôm hòm thuốc vội vàng chạy vào, Tương Tư cùng đi phía sau, nụ cười trên mặt có chút bất đắc dĩ, mỗi bước chân đều rất trầm ổn.
Hồng Đậu và Tương Tư là hai nha hoàn theo hầu Tịch Nhan từ nhỏ, tuy rằng không quốc sắc thiên hương như nàng nhưng cũng gọi là xinh đẹp khả ái. Hồng Đậu có đôi mắt to tròn, mỗi khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền minh diễm động lòng người. Tương Tư lại có đôi mắt trong veo như nước, cho dù cười cũng chỉ hơi nhướn môi, tính tình nội liễm(sống nội tâm). Hai nha hoàn cũng nhau lớn lên, cùng nhận được sự dạy bảo như nhau nhưng cá tính lại hoàn toàn tương phản.
“Hồng Đậu, ngươi xem ngươi nôn nôn nóng nóng, vì sao còn gọi là tiểu thư, nên đổi thành Vương phi.” Tịch Nhan thay đổi quá nhiều, Tương Tư nhất thời không có cách nào nắm bắt được. Tính tình Hồng Đậu tuy bộp chộp lỗ mãng nhưng trước kia tiểu thư chưa hề trách mắng, nhưng còn bây giờ, Tương Tư lại lo lắng Hồng Đậu sẽ rơi vào kết cục như quản gia. Hai người các nàng đều rất trung tâm(trung tành và tận tâm), làm sao không đau lòng cho được.
“Ta không phải vẫn luôn hấp tấp như vậy sao? Tiểu thư cũng chưa từng trách, Tương Tư tỷ, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì?” Hồng Đậu nghẹn miệng, bộ dáng thoạt nhìn có chút ấm ức. Nghĩ đến Tương Tư lớn tuổi hơn mình, ngày thường đều chiếu cố nhau như tỷ muội tốt. Bây giờ lại hơi nặng lời, Hồng Đậu có chút không tiếp thu được.
Tịch Nhan chính là thích cá tính ngay thẳng này của Hồng Đậu, quả thật có hấp tấp nhưng không mất đi nét hồn nhiên.
“Bất quá chỉ là cách xưng hô, lúc không có người các ngươi thích thế nào thì cứ gọi thế ấy. Tuy nhiên bây giờ ta đã gả cho Vương gia, trước mặt người ngoài dù muốn hay không cũng phải gọi ta một tiếng Vương phi.”
“Ai nha, chỉ là một người đần độn, căn bản không xứng với tiểu thư.”
Hồng Đậu nhỏ giọng nói thầm vài câu nhưng vẫn bị Tịch Nhan nghe được. Nàng xoay người, trừng mắt nhìn Hồng Đậu, bộ dáng kia rõ ràng là không vui: “Xứng hay không xứng chẳng phải là chuyện ngươi cần quan tâm. Hắn là kẻ ngu hay không cũng không quan trọng, ngươi đã gọi ta là tiểu thư thì người nằm trên giường kia chính là cô gia của các ngươi. Ngươi gọi hắn là Vương gia thì ta chính là Vương phi. Nếu ngay cả người cạnh ta cũng coi thường lời nói của hắn, chẳng phải ai cũng có thể khi dễ hắn sao? Nếu lại để ta nghe được các ngươi nói ra những lời như vậy, ngay lập tức không cần theo ta nữa, tự đi nơi khác tìm chủ tử tốt hơn đi.” Tịch Nhan ngữ khí lạnh lùng, đối với nha hoàn đã hầu hạ mình từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không lưu chút tình cảm, cho dù nàng vẫn còn trí nhớ, nhưng người bọn họ hầu hạ là Mạc Tịch Nhan trước đây chứ không phải bây giờ.
“Lý đại phu, ngươi xem Vương gia như thế nào?” Tịch Nhan ngồi xuống, cẩn thận lấy tay Hạ Dạ Bạch từ trong chăn ra.
Lý đại phu đã sáu mươi, râu tóc bạc phơ nhưng lại rất khỏe mạnh, làm nghề y được một thời gian, rất có danh tiếng ở thành Triều Dương. Nghe nói Cảnh đế muốn ông ta tiến cung cống hiến cho hoàng gia, thậm chí hứa phong quan hàm nhị phẩm nhưng lại bị cự tuyệt một cách thản nhiên. Ông ta tự ình cá tính tản mạn lười biếng, không thích hợp với những gò bó của hoàng gia. Đương kim Thái tử thuở nhỏ suy yếu nhiều bệnh, nhờ đơn thuốc của ông ta mới duy trì mạng sống đến nay. Quan lại quyền quý trong kinh thành bị bệnh thường mời ông ta đến bắt mạch trị liệu, mỗi lần như thế đều được thưởng trên trăm lượng vàng. Theo lý, ông ấy hẳn là núi vàng núi bạc đầy nhà, thê thiếp thành đàn, nhưng đến nay vẫn sống cô độc nghèo khó qua ngày. Người này đã từng xem bệnh cho Tịch Nhan, nàng cũng gặp qua ông ta vài lần. Tể Tướng lúc nào cũng luôn miệng gọi Lý thần y bởi vì y thuật của ông ta rất inh. Chỉ là y thuật inh, cũng không phải cải tử hoàn sinh gì, hai chữ “thần y”, Tịch Nhan khinh thường.
Lý đại phu nhìn thiếu nữ trước mắt, đúng là Tứ tiểu thư phủ Tể tướng nhưng lại có chút gì đó không giống. Dù sao ông cũng là người từng trải, trong lòng tuy kinh ngạc nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường, lẳng lặng ngồi một bên xem mạch cho Hạ Dạ Bạch.
“Tiểu thư.” Hồng Đậu nghẹn miệng, hai mắt rưng rưng, trong lòng đầy uất ức. Tiểu thư xinh đẹp tựa thiên tiên, cư nhiên lại gả ột người đần độn. Nàng chỉ là bất bình thay mà thôi.
Tương Tư cũng không tài nào hiểu nổi, nàng và Hồng Đậu trên danh nghĩa là nha hoàn bên cạnh tiểu thư nhưng thật ra tiểu thư chiếu cố các nàng như tỷ muội, còn dạy cho biết chữ. Ngày đại hôn, tiểu thư biết mình gả cho Thất Vương gia ngây dại đần độn, không tiếc lấy cái chết cự hôn, nhưng bây giờ lại vì bảo vệ Vương gia mà mắng mỏ Hồng Đậu. Nàng cảm thấy từ khi tiểu thư tỉnh lại, so với trước kia hoàn toàn khác nhau.
Lý đại phu đột nhiên thở dài làm Tịch Nhan cũng khẩn trương theo: “Lý đại phu, Vương gia như thế nào?”
Vừa rồi những hạ nhân kia rõ ràng không đánh vào điểm trí mạng của hắn nhưng Tịch Nhan dám khẳng định chuyện hôm nay tuyệt đối không phải lần đầu. Tuy Hạ Dạ Bạch không được sủng ái, bọn hạ nhân có lớn mật cỡ nào cũng sẽ không vì khi dễ hắn mà dĩ hạ phạm thượng, đặt cược tánh mạng của mình thậm chí là của cả dòng họ. Bọn chúng làm sao có thể to gan như vậy, hay là nàng đã đoán sai?
Lý đại phu xoay người, vừa khéo nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của Tịch Nhan. Tứ tiểu thư này quả nhiên không giống với người khác, cho dù là nữ nhi của gia đình nghèo khổ cũng sẽ không thật tình đối đãi với Vương gia như vậy.
“Vương phi bị thương.”
Bởi vì Tịch Nhan mặc giá y đỏ rực, Lý đại phu lại là người có tuổi nên vừa rồi cũng không phát hiện. Mãi đến lúc nàng ngồi xuống cạnh mình ông ta mới ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, nhìn kỹ hóa ra trên cổ nàng có dấu vết, da thịt tuyết trắng làm nền cho dấu răng đỏ tươi đúng là diễm lệ không nói nên lời. Miệng vết thương khá sâu, đến bây giờ vẫn còn rỉ máu. Tứ tiểu thư này tuy là thứ xuất nhưng lại xinh đẹp có một không hai, Tể Tướng hết lòng kỳ vọng vào nàng. Một tiểu thư chưa chạm tay vào bất kỳ việc gì lại bị thương nặng như thế, đã vậy người nàng lo lắng không phải là mình mà là Vương gia. Người ta thường nói “ngốc nhân có ngốc phúc”, Vương gia này đúng là đã nhặt được trân bảo.
“Tiểu thư, người bị thương.” Hồng Đậu lau nước mắt, đi đến trước mặt Tịch Nhan: “Miệng vết thương tại sao sâu như vậy?”
Bộ dáng Hồng Đậu dường như rất lo lắng, làm gì còn nhớ mình và Tịch Nhan vừa xảy ra bất hòa.
“Lý thần y, ngài cũng xem vết thương cho tiểu thư nhà chúng ta đi.”
Tịch Nhan sờ sờ vết thương của mình, máu không còn chảy nhiều như lúc nãy. Chỉ bị cắn một cái, đối với nàng hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần đắp thuốc vài ngày sẽ tốt thôi.
“Vương gia này – - ” Hồng Đậu nhìn vết cắn trên cổ Tịch Nhan, đang định oán giận Hạ Dạ Bạch nhưng lại nhớ đến những lời nói của Tịch Nhan lúc nãy, vội vàng ngừng lời. Không biết tiểu thư nghĩ thế nào, trước kia bất luận cái gì cũng không chịu gả cho Vương gia, hiện tại bị cắn mà vẫn một lòng bảo vệ hắn. Điều này tuyện không bình thường.
“Vết thương sâu như vậy, chắc sẽ lưu lại sẹo?” Tương Tư nhìn một mảng đỏ tươi, nhiều máu như vậy, Vương gia cắn cũng thật nặng. Hơn nữa vết thương lại nằm ở cổ, ngày thường mặc quần áo rất dễ dàng nhìn thấy, nếu như bị người khác nhìn được, chắc chắc sẽ đồn thổi lung tung.
Tịch Nhan vốn là không quan tâm những vết thương nhỏ nhặt nhưng nghe bọn họ nói thế, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi: “Lý đại phu, sau khi bị cắn ta sẽ không trở nên thích uống máu người khác giống Vương gia chứ?”
Trong phim ảnh, nếu người bình thường bị Quỷ hút máu cắn về sau cũng sẽ biến thành tương tự. Trời ạ, nàng không muốn, chỉ cần nghĩ đến chất lỏng ấm nóng màu đỏ tươi mang theo mùi tanh kia, nàng đã cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Tịch Nhan làm cho hai nha hoàn bên cạnh cũng khẩn trương theo. Ngàn vạn lần không được, nếu như vậy tiểu thư nhất định sẽ biến thành quái vật.
Lý đại phu cười thành tiếng: “Vương phi yên tâm, tuyệt đối không có việc này. Miệng vết thương tuy hơi sâu, nếu xử lý không đúng cách sẽ lưu lại sẹo. Vương phi chỉ cần tránh iệng vết thương gặp nước cộng với dùng thuốc bột do ta bào chế, đảm bảo chưa tới hai tháng sẽ không nhìn ra một chút dấu vết.”
Tịch Nhan nhất thời yên lòng, không biến thành Quỷ hút máu là tốt rồi, còn việc có lưu lại sẹo hay không chỉ là chuyện nhỏ.
“Về phần vương gia – ” Lý đại phu xoay người thở dài: “Vương gia khí hư thể nhược, buổi tối lại bị kinh động, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt sẽ không sao.”
Lời của Lý đại phu tuy ngắn gọn nhưng Tịch Nhan làm sao không hiểu cho được. Nghỉ ngơi điều dưỡng? Đường đường là Vương gia nhưng lại vì suy dinh dưỡng mà ngất xỉu, hơn nữa còn là Vương gia của một quốc gia lớn như Lưu Ly. Nàng quả thật là văn sở vị văn(nghe thấy những điều chưa từng nghe).
Ban nãy quản gia của Vương phủ một thân cẩm bào lộng lẫy, tuy rằng xấu xí nhưng lại béo căng tròn, vừa nhìn đã biết dinh dưỡng quá thừa. Ngay cả bọn hạ nhân cũng dám làm phản, đây là Vương phủ, Vương gia tuy rằng ngốc nghếch nhưng vẫn còn có Vương phi là nàng. Xem ra cần phải chỉnh đốn một phen. Nàng muốn cho bọn họ mở rộng tầm mắt, ai là chủ tử, ai mới là nô tài.