Lúc trở về phòng mới phát hiện, Lục Quân Tắc đang nằm ngủ ở trên giường, trong phòng phảng phất không ít mùi rượu, Doãn Thiên Lương bóp lỗ mũi tính toán rút lui đến chỗ an toàn, tay mới vừa đụng vào cửa thì nghe được tiếng Lục Quân Tắc nói khát nước ...
Lại khát nước, mãi khi nàng ở đây mới nói khát nước, đây rõ ràng chính là cố ý.
Trong phòng cũng không có nha hoàn nào, Doãn Thiên Lương cảm thấy cũng chỉ là thuận tay làm người tốt một lần, nàng vẫn đi làm. Đổ nước dìu uống, cầm cái chén không muốn đi lại bị anh ta một thanh kéo ngã nhào tới trên người mình.
“Oh a.” Ánh mắt hơi mờ, cố ý làm ra dáng vẻ hấp dẫn người.
Anh ta vừa mờ miệng, mùi rượu đậm đặc càng xông vào mũi, Doãn Thiên Lương nhíu lông mày che lỗ mũi: “Uống say thì ngủ ngon là được rồi.”
Thấy nàng bịt mũi Lục Quân Tắc giở trò đùa dai ôm chặt lấy nàng, lại ở trên mặt nàng thổi một hơi. Doãn Thiên Lương lúc này khẳng định anh ta thật sự rất say ...
Chính xác người ta nói say rượu sẽ ói ...
“Quận vương, ngài nhìn đây là mấy?” So cái tư thế chiến thắng.
“Ba.” Lục Quân Tắc đáp, trong đôi mắt một mảnh mông lung sương mù. Giống như là chú nai con lạc đường.
“Ngài là ai? Tên gọi là gì?” Hỏi.
“Lục Quân Tắc.” Đáp rõ ràng.
“Ta là ai?”
“Phu nhân ...” Thuận tiện còn nhéo mặt của nàng, bị Doãn Thiên Lương một phen đảy ra.
“Lũng Nguyệt họ gì?” Nhớ không? Lũng Nguyệt muội muội.
“Họ gì? Họ Lục.” Lục Quân Tắc đáp.
“A, ngài thích Lũng Nguyệt muội muội sao?” Hỏi ...
Cắn môi trờ trả lời.
“Thích.” Vừa nói cặp mắt vừa được che chắn.
Thật TMD thản nhiên.
Đẩy ra Lục Quân Tắc, bò dậy ở trong ngực, trên cao nhìn xuống cười gằn nhỏ giọng thầm nói: “Thích à? Thích thì anh liền bắt đầu suy nghĩ đi, nghĩ đến lửa dục trong lòng đôt cháy anh đi ... Người ... Hư ...” Rõ ràng đem chữ “mất” nuốt trở về.
“Oh a, ta khát.” Lục Quân Tắc đưa tay gọi nàng.
“Khát?” Cúi người vỗ vỗ mặt của anh ta: “Bò đi tìm Lũng Nguyệt muội muội của anh đi, bà cô ta là Quận chúa không phải nha hoàn.”
Tự mình đi tới bên bàn rót trà uống, uống xong hai chén giật mình giống như lại không khống chế được nỏng nảy, ngồi xuống nhìn người ngủ trên giường.
Lúc này đếu đã nói ra thích Hoắc Lũng Nguyệt, nàng có hay không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ...
Suy nghĩ một chút, Doãn Thiên Lương chạy đến phòng ngoài cầm bút xiên xiên vẹo vẹo viết mấy chữ, viết xong đi trở lại, cười híp mắt đi tới mép giường kéo Lục Quân Tắc.
“Quận vương, ngài khát không?” Thanh âm mềm mỏng.
“Khát.” Lục Quân Tắc nói.
“Ta rót nước cho ngài uống có được hay không?” Giọng nói dụ dỗ con mồi nhỏ.
“Tốt.” Con mồi nhỏ tựa hồ rút lui.
Đỡ anh ta dựa tốt, Doãn Thiên Lương đi qua cầm giấy cùng mực đóng giấu tới đây, đem giấy ở trước mặt anh ta lắc lư một cái: “Vậy ấn dấu tay vào đây ta sẽ rót nước cho ngài uống có được không?”
Lục Quân Tắc hình như rất miễn cưỡng trợn to hai mắt: “Oh a, cái gì?”
“A, cái này à, cái này là chi phí ta rót nước cho ngài, ta sợ ngài quên, cho nên kí tên đồng ý.” Doãn Thiên Lương nói.
“Cho ta nhìn một chút.” Mặc dù tròng mắt Lục Quân Tắc đầy sương mù, nhưng hình như cũng không hồ đồ.
Đầu tiên dựng hàng thẳng đứng một chữ nước, dựng thẳng đứng hàng thứ ba một chữ phí.
“Xem không hiểu ...” Lục Quân Tắc hỏi.
“Là chi phí nước, đồng ý đi.” Doãn Thiên Lương lôi ngón tay của anh ta dính mực đóng dấu ấn dấu vân tay: “Đừng quên.” Sau đó đi lấy nước để vào trong tay anh ta, thái độ phục vụ thay đổi 180 độ, cười híp mắt cầm bản cam kết có chữ kí đi tới phòng ngoài suy nghĩ tiếp.
Người ở bên trong uống nước xong chậm rãi nằm xuống tự nhủ: “Oh a lại suy nghĩ gì thế ...”
Doãn Thiên Lương suy nghĩ cái gì? Nàng cầm bút đem chỗ còn trống bổ sung đầy đủ. Sau đó cẩn thận đem tờ giấy giấu kĩ rồi đi ra cửa tìm mẹ chồng, nhìn bầu trời cũng nên ăn cơm tối rồi.