Mẹ chồng nàng đang nằm dựa trên xích đu nhắm mắt dưỡng thần, nghe động tĩnh của nàng mới mở mắt: “Quân Tắc ngủ?”
Doãn Thiên Lương gật đầu, ngủ, ngủ được cũng giống heo.
“Lương nhi, con đoán ngày hôm qua Thái hậu lão nhân gia nói với ta cái gì?” mẹ chồng nàng thần bí hề hề.
“Thái hậu lão nhân gia nói mẹ lại đẹp lên.” Tâm tình tốt nên những lời ca ngợi không tự chủ liền chạy ra ngoài.
“A ? Lương nhi, mẹ nhìn coi như đẹp?” Quận Vương phi hỏi.
Hắc tuyến !!! Nói gì cũng tin, bất quá là lời nói xã giao mà thôi.
“Mẹ vẫn luôn xinh đẹp, nếu không lúc đầu con làm sao mà nhận nhầm đây?” Doãn Thiên Lương nói. “Mẹ, Thái hậu lão nhân gia nói gì vậy?”
Quận Vương phi che miệng cười không nói lời nào, vẻ mặt tuyệt đối gian trá: “Thái hậu nói phiên bang thuần phục, trình quốc thư muốn hòa thân, con đoán người phiên bang nhìn trúng muốn hòa thân là ai?”
Là ai? Chẳng lẽ là Lục Quân Tắc?
“Mẹ, ngài cho chút gợi ý.” Doãn Thiên Lương cười híp mắt nói.
Trong Kinh thành này nam nữ hào môn quý tộc chưa lập gia đình nhiều như biển, nàng làm sao đoán được.
“Ừ, con không thích.” Quận Vương phi nói.
“Thanh Uyển công chúa.” Doãn Thiên Lương bật thốt lên. Có ba người nàng không thích, chị em Ngưng, Tịnh còn thêm Thanh Uyển, nay hai người đã thành tiểu phụ nhân, thì còn dư lại một đứa trẻ xui xẻo Thanh Uyển.
Quận Vương phi cười hiểu biết: “Ta biết con sẽ nói Thanh Uyển, không phải là nàng ta, đoán nữa.”
“Không có, con không thích chỉ có một. Chẳng lẽ công chúa phiên bang muốn kết hôn? Hòa thân không phải chính là hoàng thượng?” Doãn Thiên Lương nói.
Doãn Thiên Lương cũng không cho phép, cô gái người ta đưa tới bất kể có thích hay không hắn cũng phải coi chừng.
Quận Vương phi lại lắc đầu: “Mẹ nói cho con biết, phiên bang muốn kết hôn chính là nữ Tướng quân.”
“Nữ Tướng quân? Hoắc tiểu thư ...”
Quận Vương phi gật đầu một cái.
Doãn Thiên Lương vẫn trong khiếp sợ, thật là chuyện thần kì, người ta hòa thân đều phải là công chúa, lần đầu tiên như vậy, đây là sách lược gì?
Lúc ăn cơm tối nha hoàn nói Quận vương đang ngủ không ăn, Hoắc Lũng Nguyệt tới, chân mày càng thêm khóa chặt. Doãn Thiên Lương chợt cảm thấy thương cho cô ta, phải gả tới nơi đất khách xa như vậy, phong thổ cũng chưa quen thuộc, nhưng cũng may, cô ta là một phụ nữ vạn vỡ cũng sẽ không bị bắt nạt.
Ăn xong cơm tối Quận Vương phi thúc giục nàng về phòng “xem một chút” Lục Quân Tắc, trong lòng Doãn Thiên Lương cục cục, xem cái gì vậy ạ, ngủ cũng bị rơi xuống đất?
Thấy người kia cũng không thoải mái. Vì vậy liền vòng một vòng đi xem gấu mèo nhỏ, đến lại thấy Hoắc Lũng Nguyệt đang ngồi trên bậc thang, cô gái này gần đây thế nào lại thích gấu mèo rồi? Không có gì lại chạy đến xem.
Tính toán một chút, cô ta thích xem thì xem đi, dù sao phía Bắc rét như vậy cũng sẽ không có gì đáng yêu đâu. Doãn Thiên Lương len lén xoay người đi.
Trở về phòng, Lục Quân Tắc vẫn ngủ rất an ổn, Doãn Thiên Lương ngồi ở mép giường khoanh tay nhìn anh ta: “Một tháng ngồi một mình mượn rượu tiêu sầu, tôi còn thật đáng thương cho các người, nếu không, nếu không các người tính bỏ trốn ... Tôi sẽ làm như không nhìn thấy.”
Đêm khuya dần, Doãn Thiên Lương lại có chút mất ngủ.
Ngày thứ hai người một nhà ăn điểm tâm, chú quản gia lại chạy vào, nói là trong cung có tin tức, hoàng hậu nương nương mang thai long chủng, nghe tin tức thế, theo bản năng Doãn Thiên Lương nhìn Lục Quân Tắc một cái, chẳng lẽ Doãn Liệt còn không phải “một mình lựa chọn đề tài” ...
Cũng đúng, nói thế nào cũng phải chế tạo mấy người nối nghiệp mới được, nếu không giang sơn tốt đẹp này sẽ phải chắp tay cho người ta rồi.
Hoàng hậu có thai vậy thì khắp chốn mừng vui như lễ hội quá, cho nên ăn cơm xong Quận Vương phi mang theo vợ chồng con trai và Hoắc Lũng Nguyệt vào cung chúc mừng.
Đúng lúc Hoàng hậu cũng ở trong cung Thái hậu, các nữ nhân vừa thỉnh an vừa chúc, đưa lễ vật của mình lên, rất tốt là những chuyện nhỏ nhặt này người đẹp mẹ chồng chưa bao giờ để nàng phải quan tâm.
Doãn Liệt tới, còn không có thay long bào chói lọi này đi, phi tử, Vương phi, cáo mệnh đứng dậy tỉnh an, Doãn Liệt nhàn nhạt vung tay lên ngay cả câu “Miễn lễ” cũng không có, len lén liếc một cái, thần sắc cũng rất thường, còn không bằng trước kia sắc mặt có chút vui mừng. Nhưng, Doãn Liệt có một luồng hơi thở mãnh liệt như vậy, làm cho người ta thấy liền không tự chủ muốn khom lưng cúi đầu.
Hắn tới không nói gì nhiều, ngồi một chút liền đi, Doãn Thiên Lương thấy trên mặt Hoàng hậu lóe lên một chút thất vọng. Bởi vì Hoàng hậu có thai nên Thái hậu lão thái thái đối với cái bụng của vợ nhà khác cũng cảm thấy hứng thú, cười hỏi bà cùng Thái hoàng thái hậu chỉ cười mấy đôi cũng đều có động tĩnh, chỉ có mẹ chồng hai nhà gật đầu cười – dĩ nhiên không bao gồm Quận Vương phi, Doãn Thiên Lương nhìn mắt bà – rất buồn bã.
“Lương nhi là đôi thành thân sớm nhất mà, thế nào còn không có động tĩnh đây?” Lời này của Thái hậu làm mọi người đều nhìn bụng của nàng.
Nhìn, nhìn cái gì? Tôi vẫn trong sạch.