Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y

Chương 5

Mạc Tử Ngọc trở về Thu Thủy Uyển, vừa vào trong cửa viện đã thấy năm sáu thô sử bà tủ tỳ nữ đang ở dưới bóng cây uống rượu đánh bạc, nhìn thân ảnh nàng tiến vào, nâng mí mắt thôi, còn lại coi như không nhìn thấy.

Mạc Tử Ngọc hiện tại trong Thu Thủy Uyển này trừ Hồng Tiêu và Lục Tiếu là hai thị nữ bên người, còn có năm sáu người bên ngoagi làm việc.

Khương Liễu này không có thế lực, cũng không được Vương gia sủng ái, ngày thường còn đến chỗ Vương phi đòi tiền, nơi đó cấp đến thì hạ nhân Thu Thủy Uyển này được ban thưởng gì? Bị phân phối người đến viện này, tất cả đều đắc tội hơn người, cũng không có tiền đồ đáng nói, hạ nhân tự nhiên cũng không đem chủ tử để vào trong mắt.

Hồng Tiêu đối với loại tình huốn này thì thấy nhiều không trách, Lục Tiếu trải qua một thời gian bị họ trêu chọc giờ liền nói to giọng điệu châm chọc: “Không biết các ngươi có nghe rõ hay không, Lưu ma ma bị Vương phi đánh hai mươi gậy, nếu có hứng thú có thể đi nhìn một cái!”

Một phụ nhân tầm hai lăm hai sáu cắn hạt dưa hỏi: “Lục Tiếu, ngươi nói đùa đi, Lưu ma ma này là lão nhân ở Vương phủ, lại luôn luôn đi gần Nhị phu nhân, Vương phi muốn đánh ai cũng không đánh đến Lưu ma ma được đâu!”

Lục Tiếu hơi hơi nâng cằm lên, hừ một tiếng: “Chúng ta mới từ chỗ Vương phi về, việc này còn có thể giả?”

“Lưu ma ma kia sao lại bị đánh?” một bà tử khác tò mò hỏi, Lưu ma ma này hành sự nhất quán bá đạo, hiện giờ bà ta xui xẻo, tự nhiên có người muốn tới xem náo nhiệt.

“Bà ta sao mà bị đánh, các ngươi không biết? Hôm nay Lưu ma ma mang theo người xông tới, các ngươi thì ở bên ngoài xem náo nhiệt!” Lục Tiếu cười lạnh một tiếng.

“Giờ không còn sớm, các ngươi cũng nên thu thập một chút.” Mạc Tử Ngọc nhàn nhạt nói, “Thu Thủy Uyển này tuy rằng trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, ngày thường không ai tới cửa, nhưng vẫn là nội viện trong Vương phủ, các ngươi này đó diễn xuất chỉ sợ không thỏa đáng! Ở đây mưu chuyện lạ, Vương phủ cũng không phát thiếu tiền cho các ngươi, các ngươi cũng không nên làm cho phần tiền này thất vọng!”

“Chúng ta mấy tháng mới có một ít tiền, tiền uống rượu cũng không đủ!” một phụ nhân ba mươi tuổi thân hình có chút mập mạp châm chọc nói, “Cô nương thật ra hôm nay đến giáo huấn chúng ta, chỉ sợ cô nương quên mất xuất thân của chính mình, lúc trước làm nô tỳ cũng khong có thiếu lười biếng dùng mánh lới sau lưng nói xấu chủ tử! Giờ há mồm ra quy củ, câm miệng thể thôngd, cô nương biết quy củ thể thống cái gì sao?”

Một bà tử tầm 50 ở bên phải hát đệm thêm: “Chúng ta lo liệu một ngày, lúc này mới không công phu trêu chọc trong chốc lát. Chúng ta tuy là hạ nhân ở Vương phủ, nhưng cô nương cũng không thể kêu chúng ta một ngày làm việc đủ mười hai canh giờ đi? Đến cả con lừa, cũng được nghỉ ngơi! Cô nương cũng từng là hạ nhân, không thể vì hiện giờ xoay người làm chủ tử, liền không coi chúng ta là người đi?”

“Được rồi được rồi, các người cũng nói ít hai câu đi!” Hồng Tiêu liền giảng hòa, thuận lợi mọi bề, “Cô nương cũng không có ý này, các ngươi uống rượu thì cứ uống rượu đi, không cần làm việc cũng được! Cô nương thân thể chưa bình phục hẳn, vẫn nên trở về nằm nghỉ đi, nô tỳ đi lấy thuốc cho cô nương. Lục Tiếu, ngươi hầu hạ cô nương nghỉ ngơi đi!”

Lục Tiếu còn muốn nói gì đó, Mạc Tử Ngọc nâng tay, vọt thử một cái ánh mắt, làm nàng không cần phí miệng lưỡi, một mạch trở về trong phòng.

“Cô nương khí thế hôm nay mắng Lưu ma ma đâu?” Lục Tiếu nhanh nhẹn dọn dẹp trong phòng một chút, “Sao lại đối phó với bọn họ mà không có biện pháp? Nếu không đi nói cho Vương phi, Vương phi luôn có cách để thu phục bọn họ!”

“Lưu ma ma không phải là ngườu của viện chúng ta, đương nhiên sẽ phải tìm Vương phi để chủ trì công đạo. Nhưng bọn họ là người của viện chúng ta, nếu cả người trong viện của mình cũng quản không được, truyền ra ngoài chẳng phải là để cho người ta chê cười?” Mạc Tử Ngọc hơi hơi mỉm cười, con ngươi lay chuyển, “Ta có chút nhớ không rõ, ngươi nói rõ cho ta biết bối cảnh của mấy người họ.”

Hạ nhân đó tất cả đều lười biếng, bữa tối chỉ có canh suông như nước đồ ăn qua loa, vẫn là Lục Tiếu tự mình xuống bếp nấu thêm đồ ăn.

Hồng Tiêu ở một bên ngao dược, một bên quạt lửa nửa thật nửa giả hỏi: “Ngày thường ngươi không phải coi thường cô nương sao, sao tự dưng hôm nay hầu hạ tận tâm tận lực thế?”

Lục Tiếu thở dài: “Ngươi nhìn không ra sao? Vương gia đối với cô nương có chút để trong lòng, nói không chừng cô nương có thể xoay người!”

“Lại nói tiếp, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy cô nương hôm nay khác trước sao?” Hồng Tiêu kéo phía dưới, trên mặt lộ ra một vẻ nghi hoặc, nửa nghiêng con mắt đánh giá thần sắc của Lục Tiếu.

Lục Tiếu đem đồ ăn để vào trong khay, cởi tạp dề xuống, nhìn liếc mắt Hồng Tiêu, bình tĩnh nói: “Nào có cái gì không giống? Ta thế nào cũng không nhìn ra? Chúng ta cùng chủ tử, cũng đâu cùng với ai? Hồng Tiêu tỷ tỷ, tỷ nói có phải hay không?”

Hồng Tiêu cười nhạt không nói: “Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều đi!”

Mạc Tử Ngọc thật ra có cái gì ăn cái đó, cũng không tức giận, ngoan ngoãn uống thuốc của Hồng Tiêu đưa đến, chỉ là khóe miệng vẫn luôn hàm chứa một vẻ cười nhạt, khiến người ta khó nắm bắt.

Lúc trời chạng vạng, hộ vệ bên người Kỳ Vương – Thanh Dược mang đến một lọ bạch ngọc cao.

Thanh Dược này là tâm phúc của Kỳ Vương, trừ khi Vương gia phân phó, bằng không không ai dám làm phiền hắn!

Chẳng lẽ nha đầu Khương Liễu này, thật sự thượng tâm Vương gia? Hạ nhân ở Thu Thủy Uyển vì Thanh Dược ghé đến ngắn ngủi, trong lòng nghi hoặc không thôi, càng nổi lên các loại tâm tư.

Rảnh một chút, Mạc Tử Ngọc sai Lục Tiếu mời bà tử lớn tuổi nhất Thu Uyển Các tới.

“Đã trễ thế này rồi, cô nương gọi ta tới là có chuyện gì?” Thẩm thị ước chừng 50 tuổi, thân hình nhỏ gầy; đôi mắt không lớn, phiếm tinh quang.

“Nghe nói Thẩm ma ma thích uống rượu? Chỗ này của ta không có rượu ngon, chỉ có rượu gạo này để chiêu đãi bà, ma ma có cần thêm thức ăn không?” Mạc Tử Ngọc rót ra nửa chén rượu gạo, khẽ mỉm cười mời Thẩm thị ngồi xuống.

Nếu là Mạc Tử Ngọc kêu bà tới vì chuyện ban ngày, bà ta cũng không sợ, trong lòng sớm đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác. Hiện giờ nàng không đề cập đến chuyện ban ngày cũng liền thôi, ngược lại khách khí, không biết nên làm gì cho phải.

Thẩm thị cười gượng nói: “Cô nương khách khí rồi, ta chỉ là hạ nhân, không dám ăn với uống rượu cùng cô nương!”

“Thẩm ma ma đúng là người sảng khoái, ngày xưa cũng từng làm việc cùng nhau, như thế nào như vậy câu thúc đi lên?” Mạc Tử Ngọc cười nhạt nói, “Mau ngồi xuống, uống chén rượu này trước, chătnh lẽ ma ma ghét bỏ ta hay do rượu này không tốt?”

Lục Tiếu một tay ấn Thẩm thị ngồi xuống, đem bát rượu nhét vào trên tay bà ta, cười ngâm ngâm nói: “Cô nương làm cho bà ăn, bà cứ ăn là được! Lúc không cho bà uống rượu, bà ăn trộm, hôm nay cho bà ăn vui sướng, lại còn ngượng ngùng gì nữa!”

Thẩm thị uống một miệng nhỏ, buông bát rượu xuống, trầm ngâm một chút: “Cô nương nói vậy không phải là làm ta uống rượu, cô nương có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”

“Ma ma là người sảng khoái, cũng là người thông mình.” Mạc Tử Ngọc nói, “Bà trước kia là quản Lâm viên, lại đến hoa so tốt hơn người khác, hoa tiền càng thiếu, nhưng lại bị người xa lánh, tới nơi không có nửa điểm tốt gì Thu Thủy Uyển. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, đều sẽ biết, Thu Thủy Uyển này không có tiền đồ, ngươi cũng bắt đầu uống rượu đánh bạc, hỗn khởi nhật tử tới.”

“Ma ma đừng cử động, nghe ta nói xong.” Mạc Tử Ngọc dừng lại một chút, hơi hơi câu môi, “Ma ma có đứa con trai, cũng đã tới tưởi cưới vợ, ma ma không nghĩ vì nhi tử mà xây dựng một tiền đồ?”

“Cô nương có phải là say rượt rồi không, bắt đầu nói mê sảng?” Thẩm thị lạnh lạnh cười cười.

“Ta biết Vương gia không thích ta, nhưng ta còn trẻ, chẳng lẽ cả đời sẽ phải ở lại Thu Thủy Uyển?” Mạc Tử Ngọc Tự rót cho mình một chén rượu, “Ma ma nếu là người thông minh, nếu chuyện đã như thế, nên ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, đem tiền đồ để ở trên người ta. Hôm nay Thanh Dược phụng mệnh lệnh Vương gia, tới tặng thuốc mỡ, đã nói lên Vương gia không hẳn vô tình với ta!”

“Bà còn không biết, hôm nay cô nương cứu thế tử, bà nên biết, thế tử là bảo bối của Vương gia.” Lục Tiếu ở một bên nói bổ sung.

Thẩm thị nghĩ nghĩ, uống xong rượu gạo còn dư lại trong chén, dùng tay áo xoa xoa miệng: “Nếu nói đến đây, cô nương cũng không ngại mà nói rõ đi!”

“Ta xuất thân hơi hàn*, không có kiến thức gì. Lục Tiếu với Hồng Tiêu tuổi còn trẻ, chúng ta trong viện còn thiếu một người chủ sự!” Mạc Tử Ngọc kéo tay Thẩm thị, đem vòng ngọc màu lục trên tay của mình đeo cho bà ta, “Ta tin nhân phẩm của ma ma, càng tin tưởng bản lĩnh của ma ma, về sau mọi chuyện ở viện này, chỉ sợ làm ma ma hao tâm.”

Ý là nghèo á:v

“Nếu cô nương đã tin ta như vậy, ta tất nhiên sẽ tận tâm tận lực, vì cô nương quản thật tốt viện này!” Thẩm thị ánh mắt kiên đinh, ngữ khí thập phần hữu lực, “Ngày sau, ta cũng cô nương chính là một thể, chuyện của cô nương chính là chuyện của ta, nếu cô nương thấy ra hữu dụng, cứ việc phân phó!”

Tiễn Thẩm thị đi, Lục Tiếu toan khí nói: “Cô nương hôm nay ra tay cũng thật hào phóng, vòng kia thường ngày người đều luyến tiếc cũng không cho chúng ta chạm vào dù chỉ một chút! Ta theo ngươi cũng nửa năm, coi như tận tâm tận lực, cũng chưa có đến một văn tiền thưởng.”

“Chuyện trước kia ta xin lỗi ngươi.” Mạc Tử Ngọc đạm đạm cười, “Đối với Thẩm ma ma kia chỉ là ân huệ nhỏ thôi, ngươi không phải nói ngày lành của ta tới rồi sao? Như vậy ánh mắt phải xem lâu dài một chút, một cái vòng tay mà thôi, ta hôm nay duẫn ngươi, sau này nhất định sẽ cho ngươi còn tốt hơn.”

Lục Tiếu nhấp ra một mạt ý cười: “Cô nương cũng không được nuốt lời đâu!”
Bình Luận (0)
Comment