Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y

Chương 6

“Lưu ma ma còn quỳ ở bên ngoài sân!” Linh Lan tiếp nhận cây quạt trên tay của một tiểu thị nữ, đứng ở bên cạnh Nhị phu nhân Dương thị, nhẹ nhàng quạt, “Phu nhân nếu không muốn thấy bà ta, nô tỳ sẽ sai người đuổi bà ta đi!”

Dương thị khép lại sổ sách, ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, thanh âm lộ ra tức giận cùng lạnh lẽo: “Bà ta ném đi thể diện của ta, không có đánh chết cũng coi như nể mặt!”

“Phu nhân muốn nghiêm cấm trong phủ đánh bạc, bắt lại con trai của bà ta là điển hình, cón muốn xử lý nghiêm khắc theo nếp, bà ta bây giờ cũng vì muốn cầu xin một con đường sống cho con trai, chỉ sợ sẽ không dễ dàng dời đi.” Linh Lan con ngươi hơi hơi chuyển, “Bà ta nội tâm hẹp hòi, lúc chết này phu nhân không giúp bà ta, bà ta nhất định sẽ ghi hận, không bằng đuổi bà ta ra khỏi phủ, để bà ta không có biện pháp động não ra oai!”

“Một hạ nhân mà thôi, có thể có năng lực gì?” Dương thị nhắm mắt lại nói, “Bà ta là người từ bên mẫu phi, lại theo Vương gia nhiều năm như vậy, cũng có chút tình cảm, chúng ta không thể đuổi cùng giết tận được, ngược lại để lại thanh danh không tốt.”

“Chuyện quét sạch đánh bạc này, Vương gia để phu nhân hiệp trợ Vương phi mà thôi, đây vốn là chuyện của Vương phi, phu nhân hà tất gì đều phải tự tay làm, đây đều là chuyện đắc tội với người.” Linh Lam lấy trà từ thị nữ ở một bên, đưa tới trong tay Dương thị.

“Đây cũng là lúc để ta thể hiện năng lực, cũng vừa lúc khiến Vương gia nhìn một cái, xem ai mới là nữ nhân chân chính có thể phụ giúp hắn.” Dương thị uống một ngụm trà, khóe miệng một câu, cười đến thập phần tự tin, “Đã có cơ hội danh chính ngôn thuận này, ta phải nắm chắc trong tay, sớm gây dựng uy tín, sau này tiện nhân Tam phu nhân kia, thấy ta cũng phải cung kính.” Dương thị sờ sờ bụng nhỏ của mình, Vương thị nhà mẹ đẻ không thế lực, không con nối dõi, không sủng ái, chỉ cần bụng của mình tranh đia, sinh hạ con trai, địa vị Vương phi này sớm muộn cũng thuộc về mình.

Nếu ngày nào đó Vương gia có thể trở thành Thái Tử, sau này khả năng ngồi trên địa vị Hoàng Hậu cũng có!

Dương thị nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trăng lạnh như nước, một ít chuyện cũ chậm rãi xuất hiện trong đầu.

Nàng cho dù là vào Vương phủ làm thiếp, cũng muốn tranh một tiền đồ cho chính mình, sẽ không để cho kẻ nào chê cười.

“Hôm nay truyền đến tin tức, Vương gia sai Thanh Dược tự mình đến Thu Thủy Uyển tặng vị kia bạch ngọc cao, bạch ngọc cao là dược liệu trân quý, Vương gia chẳng lẽ đối với cô ta để trong tâm?” Linh Lan tiếp tục quạt, “Nhưng cũng chỉ là một tiện tì mà thôi, phu nhân cũng không cần để ở trong mắt.”

“Nha đầu kia có vài phần tư sắc, Vương gia có khả năng là ham điều mới mẻ.” Dương thị lãnh u u cười, “Tiện tì kia thường ngày xử chỉ thô tục không dám, biểu hiện hôm nay lại khiến người ta xem trọng vài phần, như vậy sau lưng ắt có cao nhân chỉ điểm. Ta đoán chẳng lẽ là Vương phi muốn dùng nha đầu kia phân sủng?”

Con ngươi nàng hơi hơi chuyển, lộ ra một mạt tinh quang, cười nói: “Lan nhi, ngươi nói Lưu ma ma trong lòng bây giờ hận ai nhất?”

“Ý phu nhân là?”

“Nếu Lưu ma ma đắc tội Khương phu nhân, vậy cho bà ta đi đến Thu Thủy Uyển hầu hạ chuộc tội đi.” Dương thị lạnh lùng cười, “Truyền lời để cho bà ta đi hầu hạ, nếu còn dám chậm trễ chủ tử, dưới phạm phải, để ý mạng già!”

“Vâng!”

Sang sớm hôm sau, mặt trời chui vào từ song cửa sổ khép hờ.

Mạc Tử Ngọc vẫn bị nhốt lại ở trong ác mộng.

“Nương, cứu con! Con đau quá!” một đứa trẻ con người đầy máu bò tới hướng nàng, khóc đến tê tâm liệt phế, Mạc Tử Ngọc muốn ôm đứa nhỏ này, đột nhiên nó lại lập tức tiêu tan.

“Con ơi, con của ta!” Mạc Tử Ngọc trong mơ thê lương kêu to, “Là do nương, xin lỗi con, không bảo vệ được con! Ta sẽ báo thù vì con, nhất định sẽ báo thù vì con!”

“Cô nương, tỉnh tỉnh!”

Thanh âm quen thuộc vang lên, Mạc Tử Ngọc bỗng nhiên mở to mắt, ngây ra một lúc.

“Cô nương gặp ác mộng sao?” Lục Tiếu mở cửa sổ ra, để cho ánh mặt trời chiếu trên mặt đất.

Mạc Tử Ngọc sờ soạng trên mặt mình một phen, tất cả đều là nước mắt, nàng dùng tay áo xoa xoa, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”

Bên ngoài truyền đến một ít tiếng ồn, Lục Tiếu tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Lưu ma ma bị đánh hai mươi gậy lôi đến Thu Thủy Uyển. Nàng cả kinh trong lòng, vội vàng đi ra ngoài nhìn.

Lục Tiếu nhìn bà tử này ê ê a a bị nâng tới trong phòng, lại sai hạ nhân của Thu Thủy Uyển bày ra một bộ dáng chủ tử, trên danh nghĩa là để bà ta tới hầu hạ Thất phu nhân, trên thực tế Thu Thủy Uyển là tới một tôn Bồ Tát, nàng tức giận dậm chân, chạy đi thông báo việc này cho Mạc Tử Ngọc.

Trong phòng ngủ, Hồng Tiêu đang trang điểm cho Mạc Tử Ngọc, nghe Lục Tiếu nói, nàng hơi hơi mỉm cười nói, “Nếu đã tới Thu Thủy Uyển, chúng ta đuổi người đi cũng không phải. Bà ta ăn giáo huấn một lần, đã biết rõ thủ đoạn của cô nương, cũng không dám lỗ mãng, lấy ta coi tới, cũng không đáng để lo.”

“Ngươi nhưng thật ra ổn được.” Lục Tiếu gấp gáp xoay quanh, “Cô nương, ngươi phải chú ý đấy, Lưu ma ma này nên làm thế nào cho phải? Bà ta nếu chịu an phận, thì chính là mặt trời mọc đằng tây, nếu không Thu Thủy Uyển này sẽ không có thái bình! Nhị phu nhân cũng thật là, gì mà tới nơi này để chuộc tội chứ, rõ ràng là làm cho nó ngột ngạt thêm!”

“Đừng nói hươu nói vượn, Nhị phu nhân một khi đã an bài như vậy, tất nhiên cũng là lòng tốt.” Ṃạc Tử Ngọc nhìn bộ dáng của mình trong gương, nhìn nhiều cũng thích ứng được không ít, hiện tại cảm thấy nhan sắc này cũng không tồi, nếu lúc trước bản thân có mỹ mạo như vậy, Lưu Lăng cũng sẽ thủ hạ lưu tình một chút? Con của bản thân cũng không chết thảm như vậy?

Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Lưu ma ma hiện tại đang bị thương, kêu người khác chiếu cố một chút. Cũng từng là người bên người Quý Phi tới, miên cho người nói lên chúng ta chậm trễ lão nhân.”

Đang nói chuyện, ngoài viện truyền đến một loạt thanh âm ầm ĩ, Lục Tiếu lại vội vàng đi ra ngoài nhìn xem rốt cuộc xảy ra gì.

Chỉ thấy có hai người ở trước phòng bếp lôi lôi kéo kéo, nhục mạ nhau. Người trong viện này không phục để cho Thất phu nhân quản thúc, cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên cũng là chuyện xảy ra thường ngày, Hồng Tiêu sẽ ngẫu nhiên xuất hiện khuyên giải ngay lập tức, Lục Tiếu ngày thường cũng lười chú ý đến bọn họ.

Nhưng nay đã khác xưa, gần đây Thu Thủy Uyển bắt đầu có tiền đồ, như vậy bên trong phương diện này người không nói là như một con thùng sắt, ít nhất cũng nên giữ khuôn phép không thể xảy ra chuyện, thứ hai cũng không thể để Lưu ma ma nhìn thấy mà chê cười, cảm thấy Thu Thủy Uyển lộn xộn, có chỗ trống nhưng toản.

“Đừng nháo!” Lục Tiếu cắm eo, sắc mặt tức giận đằng đằng quát, “Mới sáng sớm, các ngươi ồn ào nhốn nháo như vậy, còn ra thể thống gì! Các ngươi còn giống người ở Vương phủ không, so với phụ nhân ở nông thôn sợ cũng không bằng!”

Hai người gây ầm ĩ ở phòng bếp, một người mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc một bộ y phục xanh biếc, một người tầm ba lăm ba sáu, có chút mập mạp, nhìn qua cũng không thấy dễ chọc.

Thúy Bình thấy có người làm chủ, liền chạy tới bên cạnh Lục Tiếu, khóc ròng nói: “Lục Tiếu tỷ tỷ, tỷ tới thật đúng lúc! Hôm nay ta phát hiện, bà ta thường ngày đổi dầu mè cấp cho cô nương nấu ăn thành hạt du, rồi đem ra ngoài bán lấy tiền!”

“Người này chỉ giỏi nói hươu nói vượn, tin ta xé miệng ngươi không!” Vương tỷ nhe răng trợn mắt, trên mặt dữ tợn run run lên, làm bộ dáng như muốn xông lên đánh người, “Lục Tiếu ngươi cũng đừng nghe đồ đĩ này nói loạn!”

Chuyện đánh tráo này Vương tỷ làm cũng không phải là ngày một ngày hai, chỉ là Khương Liễu vỗn dĩ là hạ nhân, miệng lại không điêu, nấu ăn dùng cái gì, căn bản nếm không ra. Chuyện này mọi người trong đều biết, trong viện này cũng không có mấy người sạch sẽ, cũng không biết vì sao hôm nay Thủy Bình đem phanh phui chuyện này ra.

“Ta nói loạn?” Thùy Bình trốn ở sau lưng Lục Tiếu cười lạnh một tiếng, “Dưới giường ngươi có một cái du hồ, bên trong là dầu mẹ ngon miệng, mỗi tháng sơ mười, ngươi lấy cớ đem ra ngoài mua bán, đem đống dầu mè đó bán đi! Lục Tiếu tỷ tỷ, bây giờ tỷ có thể kiểm tra ở dưới giường bà ta xem ta có nói bậy hay không!”

Vương tỷ mặt đột nhiên trắng ra, không biết biện giải như thế nào, bao nhiêu lửa giận phát lên người Thủy Bình, tính đi lên đánh nàng.

“Đủ rồi!” một phụ nhân ba mươi tuổi tới cao giọng nói, tại Thu Thủy Uyển bà ta còn có chút uy tín, so với Mạc Tử Ngọc nói đều hảo sử, lời này âm rơi xuống, hai người quả nhiên không ai dám động thủ.

Bào nhị tức phụ cười cười, tiến lên khuyên nhủ: “Đều là người trong viện, hà tất vì một chút việc nhỏ làm tổn thương hòa khí, sau này còn ở chung! bây giờ còn là buổi sáng, chuyện mọi người làm cũng chưa xong, tan đi, vội đi làm chuyện của mình đi. Thúy Bình, ngươi này ngoài miệng cũng thực sự mỗi cái giữ cửa nhi, cơm có thể ăn bậy, lời nói có thể hay không nói bậy, ngươi cấp vương tỷ bồi cái không phải, hôm nay chuyện này còn chưa tính, ngày sau nhưng không được lại nói hươu nói vượn!”

“Ta nói hươu nói vượn? Lời ta nói đều là thật, việc gì phải nhận lỗi với bà ta?” Thúy Bình ủy khuất cắn môi, trộm nhìn thoáng qua Thẩm ma ma.

“Thế nào?” Bào nhị tứ phụ cười ngâm ngâm, ánh mắt hiện lên vài phần uy hiếp, “Thúy Bình ngươi đây là ngang ngạnh? Thu Thủy Uyển này ngươi không nghĩ đãi đi xuống?”

“Ta....|

“Hôm qua Vương gia nói, chúng ta có mặt trong Vương phủ có công ắt thưởng, làm sai có phạt!” Mạc Tử Ngọc từ trong phòng đi ra, ánh mặt trời nhàn nhạt quét trên người nàng, xuất hiện cỗ khí bình tĩnh, “Có tin hay không lão thử tiến vào lu gạo, chỉ cần mở lu gạo ra xem một chút liền tốt! Nếu Thúy Bình vu cáo, nếu như vậy Thúy Bình sai, nếu Thúy Bình nói thật, Vương tỷ liền phạm phải tội, thị phi trắng đen, một tra liền biết, há có thể ba phải như vậy, không giải quyết được gì?” t được gì?”

“Cô nương, đều là người trong viện, chúng ta ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu thấy, hà tất làm cho mọi người sắc mặt đều như vậy?” Bào nhị tức phụ lạnh lùng cười cười, “Cô nương chỉ là được Vương gia chiếu cố một lúc, liền muốn cùng chúng ta bãi khởi phổ tới? Cô nương cũng đừng quên lúc trước từng là nô tỳ ở đây, về sau sẽ như thế nào còn không biết, cô nương hiện tại muốn bãi chủ tử cái giá, có phải sớm quá không?”
Bình Luận (0)
Comment