Màn lụa trắng kẽ lay động, trong không khí làn khói mơ hồ mang theo thơm trầm lắng tựa có tựa không bay vào chớp mũi.
Ánh nến đã tắt từ thời khắc cách tay mảnh khảnh chậm rãi vươn ra.
Tiếng đồ sứ va chạm vào nhau thật khẽ rồi lại như cố tình phát cao âm lượng đánh thức người còn đang ngủ say.
" Ưm~ ta nói ngươi lại có sở thích vào phòng người khác khi đang ngủ sao ".
Âm thanh mền mại pha lẫn chút lười biếng của nữ tử
Nàng vẫn chưa mở mắt đã biết nơi mình có thêm một người phiền phức.
Nâng tay, chùm tia sáng bao phủ khung giường tạo thành một vùng độc lập, nháy mắt biến mất.
Nữ tử vẫn ngồi bên giường đôi mắt vẫn khép hờ nhưng y phục trên người đã biến thành hồng sắc rực rỡ, dĩ vãng nàng thanh lãnh, mền mỏng khoát hồng y lại tăng thêm phần khí chất yêu mị quyến luyến khó phân.
Nàng mở mắt đôi con ngơi màu nâu hơi ngà sáng có chút bí ẩn không rõ, khuôn mặt tinh chuẩn đường nét rõ ràng.
Có thể vì mới ngủ dậy nên sắt mặt có phần ửng hồng mong lung trong mắt vẫn chưa mất nhìn vào lại thêm một phong vận khác.
Nàng liếc mắt nhìn phía bàn gỗ đối diện cảm xúc bỗng có phần lên xuống như mặt nước bị khuấy động với tần số nhẹ nhàng rồi biến mất.
Vạt áo bạch sắc ánh chút ánh vàng văn tự chen chúc hiện hữu tôn thêm phần uy nghiêm đai lưng xanh nhạt ôm trọn vòng eo tinh tế.
Nữ tử thong thả nhấp vào nước trà thanh ngọt hương thơm phong tỏa chớp mũi vẻ mặt cũng hiện lên nhu hòa khó tìm.
Nàng đưa ánh mắt về phía giường sóng mắt lưu luyến hiện ra tia ôn nhu trong chớp nhoáng đã biến mất.
Khôi phục ánh mắt lạnh lẽo sắc bén thường ngày.
- " Cửa mở thì ta vào suy cho cùng nơi đây cũng không phải động phủ kia của ngươi "
" Ô...!Đường đường là một trong thập đại đệ tử nội môn mà lại tự tiện xông vào nơi ở của yêu linh.."
Hồng y nữ tử nghiên ngã khê đầu vào lòng bàn tay cả thân người lại nằm xuống, ánh mắt nhìn thẳng khóe môi khẽ nhếch mang vẻ trêu tức.
" a Phải rồi tên gia hỏa kia vẫn chưa dạy dỗ lại ngươi sao.
Cứ để ngươi suốt ngày chạy loạn, không khéo người của Thiên Tinh môn phát hiện...!Chậc đến khi đó thanh danh đại sư tỷ uy nghiêm tài giỏi "
thủ túc môn quy " lại bị bôi đến đen thì thật không tốt."
Trúc Diễm tư thế cầm chén vẫn không đổi, nàng như không nghe thấy giọng điệu trào phúng của đối phương mà đưa mắt dò xét ung dung nhấp thêm ngụm trà hương.
" Nhàm chán "
Bỏ qua ánh mắt như dao nhỏ không lực sát thương của nữ tử, Trúc Diễm cất giọng tiếp tục.
- " Nữ sĩ kia đã chạy mất, ta dùng lệnh nhãn pháp mới tìm được nàng ở " Thủy Tinh cung" đã bị cuốn vào ảo trận vừa lúc nơi đấy đang diễn ra khảo thí ngoại môn"
Diệp Lâm Mộng thần sắc chưa kịp che lấp hoảng hốt nàng mặc kệ thất thố bước đến trước mặt Trúc Diễm gằng từ chữ
" Ngươi.
nói.
thật"
- " không tin "
Sắc mặt Diệp Lâm Mộng hơi trầm ngâm, nàng thoáng nghĩ ngợi rồi ngồi xuống bên người Trúc Diễm nở nụ cười tà mị
" Ta đương nhiên tin tưởng, chỉ là có chút tò mò nàng ta sẽ vì cái gì mà đến đấy "
" Không phải ngươi rất thân cận với nàng ta sao.
Cùng chung một " chỗ"..
ta thấy so với hỏi ta biết hay không thì nên hỏi ngươi có biết hay không "
Âm thanh nhấn nhá rõ ràng giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng không khó nhìn ra tia trào phúng trong lời nói.
Diệp Lâm Mộng cảm thấy khó chịu nàng biết Trúc Diễm nói không sai nhưng nội tâm nàng vẫn bài xích.
Bàn tay để sau mép áo khẽ xiết chặt Diệp Lâm Mộng hít một hơi cố gượng ra một nụ cười
" Ta thật chất cũng không hiểu cách làm của nàng.
Mặc dù chúng ta thường chung đụng nhưng chỉ khi có nhiệm vụ mới giáp mặt trò chuyện.
Nàng ta luôn một vẻ bí ẩn như thế ngươi nói xem ta lại vì lí do gì đi tiếp xúc với một người ngay cả mặt còn chưa nhìn được như thế "
Trúc Diễm mặt thản nhiên không biểu lộ gì, tâm thì đang đến nghĩ lời nói của đối phương.
Nàng chắc Diệp Lâm Mộng không nói dối nhưng điều khiến nàng lo lắng vẫn không yên.
Trong Thiên Tinh quán rộng lớn uy danh hiển hách cũng không thiếu sống ngầm đeo bám.
Diệp Lâm Mộng nhìn đến Trúc Diễm không phản ứng mình thì bực bội không thôi nàng với lấy chén trà trên bàn uống cạn.
Khụ ~
Nước trà ấm nóng chui xuống khoan miệng vì nuốt hơi nhanh nên nàng bị sặc cũng may nước trà đã nguội không bị tổi thương.
Diệp Lâm Mộng âm thần oan ức ngay cả chén trà nhỏ này cũng bắt nạt ta.
Không phải cơ thể bổn cô nương đang thương tổn ta cũng đến mức mất mặc trước cái khúc gỗ biết đi này.
Trúc Diễm ngươi chờ cô nương ta không trói ngươi treo cho tiểu bát đùa giỡn tên ta viết sau ngươi.
Trúc Diễm sống lưng thẳng tắp nàng nhẹ xê dịch chiếc ghế làm cả hai tách ra một khoảng mới nhìn lại Diệp Lâm Mộng đã ho hết sức bình sinh.
Trong trí nhớ người này luôn mang phong thái yêu mị quyến rũ câu hồn nhưng ánh mắt nàng lại thanh khiết bất đồng.
"Không lẽ vì lần thương thế này lại nghiêm trọng đến vậy " nghĩ đến tia trầm lắng hiện lên đáy mắt.
Giữa mày cũng mang thêm phần lo lắng.
" Việc này ngươi không cần xen tự ta có cách giải quyết.
Hoàn Nguyên đan chỗ ta còn thừa lại một viên bỏ xó không ai dùng, cho ngươi "
Kéo từ trong vạt áo một hộp gấm nhỏ để lên bàn đưa đến trước tầm mắt Diệp Lâm Mộng.
Diệp Lâm Mộng liếc nhìn qua không khách khí thu về.
Lại lên giọng:
" ngươi giải quyết bằng cách nào, suy cho cùng nàng ta cũng có tầng quan hệ với vương triều lại còn là người được nhìn đến nhất, ta nghĩ ngươi sẽ không bị cắn ngược hử"
" Chuyện đó phải xem mệnh ngươi sáng hay ta sáng "
Tiếu ý nhỏ bé hiện lên Trúc Diễm vẫn bộ dáng nghiêm túc.
" Tiểu bát kêu ta mệnh lớn thăng nhanh cửu tinh sau ba canh, nói xem ta tin tiểu bát hay ngươi.
Diễm Diễm ~" haha.
Rùng mình sống lưng có phần lắc lư Trúc Diễm khẽ trừng mắt nhìn lại " không được gọi bừa "
Diệp Lâm Mộng vươn khóe môi tao nhã nhấp vào chút trà.
Không sặc.
" Không cần ngươi để tâm ta tự có suy đoán riêng.
"
Để lại một câu, nhìn canh giờ Trúc Diễm đứng lên khóe mắt cũng không chừa lại bước ra cửa.
" Này ngươi đi đâu " Diệp Lâm Mộng biết, vẫn cố hỏi nàng vẫn cảm thấy bất an không rõ, người này làm sao lại cứng đầu như thế.
Nhìn thấy sự bất an của Diệp Lâm Mộng, Trúc Diễm bất giác ngẫn ra rồi lại khôi phục, nàng bỏ lại một câu thêm gió mà đi, không quay đầu.
Khuôn mặt lo lắng bất an vừa rồi thay thế bằng tức giận khó kiềm Diệp Lâm Mộng bóp chặt tay áo đến không ra hình dáng.
Phải bắt, treo cây, tiểu bát đùa giỡn, ta đùa giỡn, tiểu bát cắn, ta cắn...!không làm được tên chúng ta viết sau tên Trúc Diễm.
Trúc Diễm: " trong trà có mộng dược "
Được lắm đầu gỗ ngươi phải hảo hảo nhớ ngày hôm nay.
Diệp Lâm Mộng phất tay quay người về phía giường một con linh xà nhỏ bạch sắc nhô đầu từ gối nằm thè chiếc lưỡi đỏ tươi ra ngoài.
Con ngươi to tròn chứa nước đang như ủy khuất nhìn nữ tử trước mắt.
Diệp Lâm Mộng thấy được tâm nhói lên một cái nàng vươn tay đem tiểu linh xà ủ trên bàn tay.
Nàng đầu ngón tay gãi gãi cái đầu nhỏ của tiểu linh xà lại tác chút bột trị thương cho nó.
Tiểu xà yêu có vẻ mệt nhọc đã bắt đầu cuộn tròn trong tay nàng.
Diệp Lâm Mộng thu nó vào một không gian khác tĩnh dưỡng.
" Tiểu bát vất vả rồi, ngủ ngon"
Ảnh hưởng của dược đối với nàng không quá lớn chỉ có chút buồn ngủ.
Nàng nghĩ ngợi quyết định đợi Trúc Diễm trở lại.
Tg: mi nữ chờ chồng.
*
Mọi việc đều thiên biến vạn hóa cũng khó trách Thu Nguyệt Minh không suy nghĩ đến mấy việc nhàm chán.
Nhưng hiện thực lại muốn nàng tự vấn, nhìn xem mình có mang nhầm vầng hào quang tai ương của Vũ Hạo Thiên mà đi loạn khắp nơi.
- " Là nhện, một con nhện bạc cấp 5 không phải nói chỉ là đạo cụ sao? Chính chủ ở đây làm gì "
Sở Nhan hoảng hốt nhìn nhận tự mình lùi về phía sau năm bước.
Không trách cô vì loài vật phía trước toả một cổ mùi hương quỷ dị khó tả mang tính công kích gây cản trở khứu giác cực kỳ mạnh.
Trường hợp xấu nhất có thể nó sẽ trực tiếp huân cô đến ngạt thở.
" Không quan trọng nó làm sao xuất hiện, ta cảm nhận được khí tức xung quanh dị động, tốt nhất chúng ta nên rời khỏi càng nhanh càng tốt "
Vũ Hạo Thiên nhận thấy tình huống không ổn nhanh chóng lôi kéo Thu Nguyệt Minh cùng Sở Nhan lùi lại thật xa bọn họ đã quá sơ xuất khi không nghĩ đến việc sẽ có bộ phận loài vật khác xuất hiện trong khảo thí.
Nhện bạc cấp 5 được xếp vào" yêu hình " đạt thể cấp nó có thể hóa hình người vượt Quan Minh cửu tinh yêu tu chính thức khai mở thiên chân tu luyện làm một thật thể chân chính.
Yêu tu chia làm hai cấp độ tu luyện bắt đầu từ nguyên thể ấm kén trao dồi linh khí trời đất đến khai kén mở hình lúc này phần linh lực tiếp nhận sẽ hóa linh thức giúp nguyên chủ nhận biết thế giới quan đây cũng là lúc yêu tu suy yếu nhất vì bản năng chỉ như một đứa trẻ sơ sinh tự tìm đường sáng.
Thể chất yêu tu đặc biệt nhạy cảm với linh lực việc hấp thụ linh lực và tu luyện cũng vượt trội hơn nhiều giống loài trong đó có *linh tu.
Nhưng một yêu tu muốn khai mở tâm trí không phải chuyện dễ trong quá trình nếu bị ngoại vi tác động sẽ xảy ra hỗn loạn linh lực dẫn đến tự hủy trở thành vật phẩm đắc giá trong thiên địa.
Nên phần lớn " yêu" sẽ tập hợp theo số đông nhờ bản năng nhận biết đồng bào của chúng rất mạnh trong thời gian nguyên thể.
Khi tiến vào Quan Minh yêu tu bề ngoài là một nhân loại hoàn chỉnh nhưng mức độ hấp thụ và thăng cấp là vượt xa nhân loại trân chính.
Nói cách khác" yêu" bắt đầu tu luyện sẽ rất gian nan nhưng hóa hình sẽ là kẻ địch lớn nhất của mọi loài.
Linh tu: nhân tu.
Loại trừ những yêu tu có ý thức lãnh địa mãnh liệt thì con vật trước mắt mối lo hiện tại của ba người rất có thể sẽ có tộc dân chúng xung quanh đây.
Thu Nguyệt Minh tâm trùng xuống nàng biết sẽ có sự tình phát sinh nhưng không nghĩ tới nhanh như thế.
Con vật to bằng hai thân cây hợp lại thân dưới là tám cái chân cứng cáp chia rõ từng đốt phần đầu sắt nhọn đang cắm vào nền đất ẩm.
Toàn thân đều mang màu nâu đen xen kẽ làm nổi bật đôi mắt đỏ tươi như máu.
Khát vọng muốn xé rách nhục thể tròng mắt liên tục đảo quanh tìm kiếm lông tơ khắp thân đã biến thành gai nhọn tạo thành bộ giáp kiên cố.
Cử động chậm rãi từ thân cây tạo nên âm thanh xé rách trong không gian tiếng động ấy như một thứ giác quan mới cảnh báo sự nguy hiểm tìm tàn, thân cây, mặt đất đều đã in lại những vết lõm sâu hút.
Nó đang kích động sự khát máu trong con ngươi đỏ tươi sắp tràn ra khát vọng xé rách đang quấy nhiễu tâm trí con vật làm nó ngồi trên muốn phát điên.
Thu Nguyệt Minh căng chặt cố gắng giữ bình tĩnh.
Nàng chỉ là nhân loại nhỏ bé đối mặt với nguy hiểm luôn có tâm lý hoảng sợ.
Hiểu được điều này nàng trấn định trong lòng lại nổi lên chút thích thú.
Con vật trước mắt tuy ghê rợn nhưng nếu đã được xếp vào khảo thí thì chắc chắn sẽ có cách làm nó lui về.
Thu Nguyệt Minh đảo quanh một lượt chỗ đang đứng khẽ nghiêng đầu sát vào tai Sở Nhan lại quay ra kéo góc áo Vũ Hạo Thiên ra hiệu.
Làm xong một lượt mặt Thu Nguyệt Minh bình thản ánh mắt nhìn phía con vật.
Nàng xoay người vươn tay bắt lấy một bụi cây rừng, hướng bên phải mà chạy, nhịp thở ổn định phía sau con vật vì nghe động tĩnh kích động không thôi liền đuổi theo Thu Nguyệt Minh, nó đi đường nhanh hơn nàng nghĩ nhưng vì rừng rậm cây cối to nhỏ xen kẽ với thân mình khổng lồ nó có cũng chật vật không ít.
Thu Nguyệt Minh hiểu biết về yêu tu trong những dòng kể dong dài của tác giả.
Con vật đuổi theo nàng lúc này phần nào trong tâm thức đã được khai mở là một nửa nhân loại.
Việc tấn công người của nó chỉ theo bản năng phòng vệ.
Nàng muốn thử một lần theo một người hiện đại xuyên đến những thứ như điểm yếu hay khuyết điểm có thực sự tồn tại.
Chạy được một khoảng đường Thu Nguyệt Minh bắt đầu yếu sức nàng cố gượng đến một thân cao to lớn.
Con vật phía sau mang theo âm thanh xé rách mấy cái chân thô ráp cắm lên rễ cây lao về phía này.
Thu Nguyệt Minh lùi sát vào thân cây nhện bạc yo lớn đang ở trước mắt, nó nhìn nàng như thể nhìn miếng mồi ngon đang dẫy dụi vào đường cùng.
Khoảng cách gần Thu Nguyệt Minh mới nhìn rõ hình dáng kinh khủng của nó, đầu là nhện nhưng thay vì tiếp nối miệng thì nó lại là một gương mặt cứng đờ mắt nhắm thật chặt.
Cái miệng xẻ rộng ra mang tai bên trong là hai cái răng hình móc câu đang không ngừng cử động.
Đôi đồng tử đỏ tươi hai tròng mắt điên đảo bỗng nhìn thẳng lại nàng.
Mồ hôi chảy xuống từ thái dương Thu Nguyệt Minh dùng lí trí chống cự nhìn ngược lại con vật.
Sợ hãi bao trùng lấy nàng trong mơ hồ sự kích thích bắt đầu nảy sinh.
Nó như ngọn lửa thiêu đốt cả người nàng đến nóng rực, ánh mắt nàng dần tối lại bên trong là ảm đạm lạnh lẽo như băng tuyết đầu mùa.
Cảnh tượng Sở Nhan chứng kiến thực quá bắt mắt.
Nữ tử như bạch quanh sinh sôi tìm đường sinh tử.
Trong tay nàng thẳm trí đến tất sắt cũng không có, nàng cứ như thế mà lao đến.
Con vật to lớn múa may một vòng nó dùng mấy cái chân to khỏe của mình hòng đâm nát nữ tử yểu điệu mong manh này, đáng tiếc nó càng ra sức bóng người phía dưới lại chẳng mẩy may sức mẻ.
Vòng lặp một vòng lại một vòng xung quanh âm thanh kêu rào trầm thấp của con vật cùng tiếng va chạm bén nhọn, tội nghiệp những cái cây vô thức đã bị bao nhiêu là khổ hình, mặt đất cũng chằng chịt vết lõm nông cạn.
____________
Bù đắp chương này gấp đôi.
(๑•﹏•).