Sự công kích ngày càng mãnh liệt con vật cuồng bạo tàn sát bừa bãi, nhanh chóng xung quanh cây cối đã ngã nát một số thân cây to lớn cũng bị tàn phá không nhẹ.
Vũ Hạo Thiên lúc này chạy đến tầm mắt nhìn đến bóng người lay động trong hỗn loạn nội tâm kinh hãi không thôi nhưng nhanh chóng ổn định nâng kiếm trong tay lao lên phía trước.
Âm thanh quái dị hoà cùng tiếng thở dốc của bản thân phóng đại bên tai, từng giọt mồ hôi theo thái dương chảy xuống lây động trong không khí lạnh lẽo của ban sớm, lớp sương mù dần tản đi khung cảnh rừng rậm được những tia sáng vàng chiếu đến hiển lộ một màu xanh óng ánh.
Thu Nguyệt Minh giữ vững trạng thái tinh thần căng chặt đến khi thấy bóng người bạch sắc chạy đến, nàng theo tiếng gọi tiếp được vật phẩm, tay trái vẫn còn giữ lấy một bụi cây rừng, nàng biết nó là gì, không mất bao lâu hai tay nhanh chóng cắt gọt bụi cây ra từng mảnh nhỏ lợi dụng lúc con vật phân tâm, đạp vào mép thân cây bên đường bay đến bên trên con vật vung tay rắc toàn bộ số mảnh cây vụn trong tay.
Con vật như nhận ra khác thường hướng ánh mắt về phía Thu Nguyệt Minh trong phút chốc cơn cuồng bạo trong người như bị đình chỉ toàn bộ, mắt đỏ mở to như chậu máu, trong chồng mắt đen ngồng là bóng người lay động.
Không trung mảnh vụn nhánh cây lung tung bay, ánh mắt nó nhìn đến mảnh vụn như ngàn mũi tên chúa độc rơi đến tiếng rống quái dị từng cơn, đôi mắt đỏ bị tàn phá chất lỏng đỏ tươi chảy xuống men theo khuôn mặt cứng đơ vài giọt còn dính vào lông tơ làm ngũ quan nó càng thêm rùng rợn.
Ánh bạc phát sáng hung hăng lao đến như ác quỷ khát khao sinh mệnh nó, đại não đình trệ lần đầu tiên khi có ý thức nó đã sợ hãi, một phàm nhân yếu ớt mang theo ánh mắt lạnh căm căm nhìn vào nó bên môi độ cong kéo nhẹ người này đang vui.
Ý niệm loé lên trong phút chốc sự sợ hãi bị cơn cuồng bạo bao bọc, âm thanh bén nhọn xuyên thủng thịt mền đâm vào đại não.
Âm thanh quái dị bị kích phát gào thống vang dội cuồng loạn bên trong phá nát cấm chế mãnh mẽ xông ra chiếm đoạt toàn bộ, nhưng giây lát tiếng kêu gào cũng tắt lịm, Thu Nguyệt Minh ngã lăng từng trên người nhện bạc y phục đã vươn đậm mảnh lớn huyết sắc.
Không trung bọt nước rơi màu đỏ rực đặc sắc, con vật mất khống chế thân thể to lớn nghiên ngã, mấy cái chân vung loạn trong không trung.
Vũ Hạo Thiên đoán thời điểm nắm chặt đoản kiếm dứt khoát chém rớt hai chân phải của nó rồi mạnh mẽ lùi về sau kéo lấy Thu Nguyệt Minh đang thở dốc rời khỏi.
- " Sở Nhan, đến lượt muội.
"
Thu Nguyệt Minh mất sức tay cầm kiếm cũng run lên, nàng vẫn là lầu đầu đâm phải một vật cứng như thế, tâm trí căn chặt hít thở cố gắng dành lại từng chút sức hét đến Sở Nhan:
" Là mắt...!Lực công kích của nó vẫn còn nhanh...!chóng "
" Đã biết, ngươi mau lùi về sau xa một chút."
Sở Nhan tuy có chút sợ hãi nhưng tinh thần lại mười phần trí khí không thể để kém cạnh hai người tay phải nâng vũ khí lao đến.
Vũ Hạo Thiên bên này quan sát để Thu Nguyệt Minh dựa vào góc cây nghỉ ngơi cũng nâng kiếm hỗ trợ.
Hai người vì từ nhỏ đã rèn luyện cùng nhau nên mười phần ăn ý.
Trái phải chém đến con vật phẫn hận gào thét chói tai âm thanh quỷ dị tỏa khắp cánh rừng,đại não bị đâm thủng nhưng lực công kích không thể khinh thường, Sở Nhan sau một lúc chém hết chân này đến chân khác đã đến được phần đầu nhện bạc, nàng phát hiện mắt con vật đã nhắm nghiền, cũng không hiểu vì sao nó còn chưa chết dứt khoát hai người mỗi bên đâm đến.
Tàn cuộc dễ dàng bị dẹp loạn chẳng mấy chốc chùm tia sáng đã hiện ra thân xác nhện bạc tản đi bên lên cùng với mùi máu tươi không trung một lúc hoàn toàn biến mất.
Mặt đất xuất hiện hai viên thạch đá đỏ tươi tuyệt đẹp đang phát quang.
Sở Nhan tiến đến cầm lên trong lòng bàn tay:
" Thiên ca ca mau đến nó hình thù thật kì quái "
Vũ Hạo Thiên đi đến nhìn qua chỉ thấy đôi thạch đá có hình dáng như đôi mắt được điêu khắc tinh xảo chồng mắt đỏ tươi như máu.
Vũ Hạo Thiên cầm thạch đá xem kĩ mày hơi cau lại.
" Những văn tự có chút lạ, ta chưa từng thấy qua có đều nhện bạc cấp 5 sao lại rơi thứ này trước đều là tơ và nguyên độc chất "
- "phải ta cũng chưa từng nghe nói đến, không lẽ con vật kia không phải là nhện bạc "
Sở Nhan nghiền ngẫm thứ trong tay.
" Không thể nó quả thật là nhện bạc, tám chi đều được bộc một lớp lông cứng cáp hơn nữa trên người nó có một loại mùi rất đặc thù nếu người thường gặp phải sẽ sốt cao mê mang không dứt nếu không lấy nguyên độc chất từ chính chủ thì tính mạng khó bảo toàn.
"
- " theo ngươi nói nó có độc vậy có tuyến độc trực diện không "
Thu Nguyệt Minh lên tiếng nàng cũng cảm thấy chuyện này rất kì lạ.
" Ý của Nguyệt Minh cô nương là dùng độc tấn công, có thể vì mọi vũ khí có thể giết địch chúng chắc chắn sẽ dùng đến.
Còn con vật trước mắt ta đoán nó không coi chúng ta như kình địch đối đãi mà ngược lại chỉ là con mồi chúng cũng ngại phí sức để diệt trừ.
"
Thu Nguyệt Minh ngưng thần nàng không nghĩ con vật kia sẽ kinh địch theo biểu hiện có nó thì giống như bị phát điên hơn.
" Có phải nó đang đợi đồng bọn đến không phải trước luôn là thế.
"
Sở Nhan túm lấy lọn tóc lên tay xoắn xoắn.
" Không chắc vì nó đã tiến cấp 5 thời điểm thích hợp rèn luyện đơn lẻ"
Vũ Hạo Thiên ngước nhìn lên bỗng hỏi ra một vấn đề:
- " Nguyệt Minh cô nương ngươi dùng thứ gì khiến hai mắt nó bị thương cách này ta chưa từng thấy qua "
" Phải a, lúc giao đấu hai mắt như phế đi chẳng trách nó chỉ biết quầng loạn "
Đối diện ánh mắt sáng như sao của Sở Nhan cùng với khuôn mặt nghiêm nghị mười phần nam chủ đại nhân, Thu Nguyệt Minh nghĩ trước phải thở dài đã.
- " Cũng không phải thứ kì diệu gì chỉ là một nhánh cây rừng trước kia du ngoạn ven đường gặp được vài bằng hữu họ thấy ta một người đi loạn chỉ ta vài phương pháp đi rừng, ta nghĩ thử một chút may mắn ta thắng "
Sở Nhan "...." Ngươi đem yêu tu so với côn trùng bình thường, thử a thử, lợi hại....
Thu Nguyệt Minh mặt tĩnh tâm tĩnh nói dối, nhánh cây kia sao là đề phòng trước, nàng nhìn số tích phân mình thở dài, âm hai trăm cái hệ thống này đúng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Dù vậy người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, thật thảm.
Biết trước chút chuyện xem như bảo mạng nhưng có vài chỗ vẫn không theo đường lối mà lệch lạc.
" Chủ nhân, ngài không cần buồn chuyện vay mượn này là hết sức bình thường "
" Tạm thời ngươi lặng đi cho ta "
Được rồi, xát thật tính khí nàng khi vào đây cũng có chút không ổn nhưng biết làm sao a nàng thậm chí có ý nghĩa muốn đánh người nhất là cái hệ thống kia.
Vũ Hạo Thiên không chuyển mắt nhìn Thu Nguyệt Minh hồi lâu mới nói " khu rừng này quá tà môn nên sớm rời đi, mắt này ta tạm thời bảo quản chờ đến ra khỏi đây sẽ tìm người hỏi rõ"
" Ta đồng ý mau lên thôi, a Nguyệt Minh ngươi đã ổn rồi "
" Tạm thời chưa đi được, phải đợi lớp sương này tan ra mới xát định được phương hướng.
"
Vũ Hạo Thiên nhìn một chút quả thật phía trước vẫn còn chưa rõ đường" tìm nơi an toàn " hắn chợt khựng lại:" lên cây ".
Sở Nhan thu lại tâm tư muốn rời khỏi đến bên Thu Nguyệt Minh nhìn nàng một thân áo bẩn, ánh mắt lướt qua mặt nàng xì một tiếng cười lên.
Thu Nguyệt Minh mặt lạnh tân tình không tốt nay còn trầm hơn, ánh mắt khẽ đưa qua mày nhướn lên hàn quang thanh kiếm trong tay sáng lên.
Vật phẩm này là do Vũ Hạo Thiên lấy được từ trong rương tiếp tế nhìn qua có vẻ khá mới độ bền không cần nhắc đến đâm thủng cả một tên da dày thịt béo, cầm trên tay còn có chút chưa quên nếu ngắn hơn thì càng hợp ý nàng.
Thu Nguyệt Minh vút nhẹ thân kiếm đây có thể coi là vũ khí đầu tiên nàng có từ khi khoả thí bắt đầu phải tập làm quen một chút.
- " a được rồi lên cây, lên cây"
Sở Nhan hiếm khi không tranh chấp với nàng đi nhanh phía thân cây, ngươi không cho ta cười trước mặt thì ta cười thầm, nàng nghĩ mình đại khái là bằng hữu tốt am hiểu tâm tình tiểu bằng hữu tránh nàng trở mặt, rất tốt nếu trước đó nàng không cười phá lên thì tiểu bằng hữu kia sẽ vui hơn a.
Không trách không trách khuôn mặt băng sơn tuyết địa kia cưối cùng cũng có chút nhân khí nha.
_______
2/8/2022.