Chương 211: Ngoài cửa
Tần Tranh không thích nói chuyện với Lâm Kinh Khước cho lắm, cho nên khi ở ký túc xá, cô chủ yếu rúc vào màn của mình. Hễ rảnh rỗi là Khương Nhược Ninh lại chui vào màn của cô, hai người cũng chẳng có gì làm, bèn chơi game. Ngày 2 bắt đầu kỳ quân sự, Lâm Kinh Khước và Bạch Nguyệt Kỳ đã xin nghỉ hơn nửa tháng, nói là phải ra nước ngoài tham gia một cuộc thi gì đó. Tần Tranh biết họ không muốn đi quân sự, nhưng như vậy cũng tốt, cô và Khương Nhược Ninh được rảnh rỗi và vui vẻ trong ký túc xá, kỳ quân sự vốn đau khổ lại khiến Tần Tranh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bạn học đều nói cô điên rồi.
Chỉ có Khương Nhược Ninh hiểu cô.
Buổi tối hai người hẹn Thời Tuế ra ngoài ăn tối, trong ba người chỉ có Thời Tuế là đen đi một chút, cô ấy thắc mắc: "Sao mình càng thoa nhiều kem chống nắng thì da lại càng bị đen đi nhỉ?"
Tần Tranh nói: "Chắc là cậu không hợp với loại kem chống nắng này."
Sau đó Thời Tuế thử từng loại một, qua một tuần, đen đi hai tông.
Khương Nhược Ninh ôm cô ấy cười há há: "Cậu nên mừng vì đợt quân sự của mấy cậu chỉ có hai tuần đi, không thì mình sắp không nhận ra cậu nữa rồi."
Thời Tuế bị Khương Nhược Ninh cười thì hết cách, bèn véo má Khương Nhược Ninh.
Tần Tranh nhìn hai người họ trêu đùa nhau, mắt dán vào điện thoại.
Mỗi sáng mở mắt ra Vân An đều nhắn tin cho cô, ăn trưa cũng nhắn tin cho cô, trước khi ngủ cũng vậy. Mấy ngày nay Lâm Kinh Khước không có ở đây, mỗi tối cô đều cùng Vân An nấu cháo điện thoại, có một thoáng Tần Tranh cảm thấy mình như đang quay về thời gian yêu đương nồng cháy. Vân An nghe được lời này thì nhíu mày, rất nghi hoặc: "Có lúc nào chúng ta không yêu đương nồng cháy sao?"
Đúng là hết nói nổi.
Tần Tranh cảm thấy cái miệng của Vân An thật sự đã tiến hóa rồi.
Sao lại có thể dẻo miệng như vậy chứ?
Để biết được rốt cuộc miệng của Vân An đã tiến hóa đến mức nào, đôi khi cô sẽ cố tình cãi nhau với nàng.
Sau đó nghe Vân An dỗ dành mình, khóe miệng cô cong tít lên, nhưng khi mở miệng lại chỉ nói từng chữ từng chữ một: "Ừm, ồ—"
Vân An: "Nói chuyện cho đàng hoàng."
Cô hứ một tiếng: "Không đấy, cậu đánh mình xem."
Cậy rằng Vân An không chạm tới mình được.
Cô cũng kiêu ngạo lắm.
Đầu dây bên kia, cô lúc nào cũng nghe thấy tiếng thở dài của Vân An.
Tần Tranh cảm thấy, có lẽ là vì đã mấy ngày không gặp Vân An.
Nghe giọng điệu nàng như vậy.
Không ngờ lại cảm thấy rất gợi cảm.
Cô c*n m** d***, nghĩ đến mức hai má mình đỏ bừng. Khương Nhược Ninh ngẩng đầu lên, thấy mắt cô long lanh nhìn điện thoại, góc nghiêng được ánh tà dương chiếu rọi, ửng lên một màu hồng nhạt, không biết đang nghĩ tới chuyện gì mà cắn đũa cười. Khương Nhược Ninh "Ê" một tiếng, Tần Tranh hoàn hồn, Khương Nhược Ninh nói: "Sao vui vậy?"
Tần Tranh nói: "Không có gì, sao thế?"
Khương Nhược Ninh nói: "Thời Tuế hỏi cậu Quốc khánh có muốn về Lâm Bình không."
Tần Tranh: "Hai cậu về sao?"
Khương Nhược Ninh: "Hơi muốn về. Mình chưa xa mẹ lâu như vậy bao giờ, nhưng mình cũng muốn đi xem vòng thăng hạng của Diệp Dư, lần này cậu ấy vào vòng 16 người giỏi nhất mà. Trước đó cậu ấy còn nói, nếu tụi mình có rảnh đến xem cậu ấy thi đấu thì quay phim giúp cậu ấy nữa."
Tần Tranh gật đầu.
Thời Tuế hỏi cô: "Còn cậu thì sao, có về nhà không?"
Tần Tranh rời nhà còn lâu hơn hai người họ, sớm hơn một tháng. Tuy trước khai giảng ngày nào cô cũng gọi điện cho Tần Quế Lan, nhưng dù sao cũng không gặp mặt trực tiếp. Tần Tranh nói: "Hơi muốn về, để lát nữa mình gọi cho mẹ một cuộc."
Khương Nhược Ninh: "Mẹ nuôi chắc chắn nhớ cậu chết đi được."
Tần Tranh cúi đầu cười.
Cô muốn về, nhưng càng muốn nhân dịp lần này về để nói chuyện của Vân An với Tần Quế Lan một cách đàng hoàng.
Suy nghĩ của con người luôn thay đổi. Ban đầu cô định đến Tết mới nói chuyện này với Tần Quế Lan, nhưng bây giờ khi nhắn tin, gọi điện với Vân An, hễ nói đến chuyện vui là cô lại nghĩ đến mẹ.
Mỗi lần đang phấn khởi, lại cảm giác như có một gáo nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống.
Cô không nên lừa dối Tần Quế Lan thêm nữa.
Có chuyện lần trước, lần này cô nên thẳng thắn hơn.
Vì vậy Tần Tranh quyết định, lễ Quốc khánh này sẽ về nhà nói chuyện với bà.
Tần Quế Lan nhận điện thoại của Tần Tranh thì "À" một tiếng: "Quốc khánh về à?"
Tần Tranh: "Sao vậy mẹ? Quốc khánh mẹ có việc sao?"
Tần Quế Lan nói: "Lễ Quốc khánh, đồng nghiệp bên chỗ ba con cưới, ông ấy muốn mẹ qua đó."
Tần Tranh: "Ba con?"
Sau khi đến Thượng Kinh, Tần Tranh cũng chỉ gọi cho ba hai cuộc điện thoại. Có lẽ vì quanh năm không ở bên cạnh, lại chẳng có gì để trao đổi, nên Tần Tranh và ba không có nhiều chủ đề để trò chuyện, mỗi lần gọi đều rất ngắn rồi vội vàng cúp máy, nên cô không biết chuyện này.
Tần Quế Lan nói: "Ừm, ba con vẫn ở Phủ Hâm, chắc phải hai ba năm nữa. Vừa hay cũng không xa, mẹ được nghỉ sẽ qua đó xem sao."
Tần Tranh biết, lúc đầu ba cô làm việc ở Phủ Hâm, sau này ông theo công ty thường xuyên đi công tác, mỗi lần đi đều rất lâu, nên mấy năm nay mẹ cô cũng rất ít khi gặp ba. Bây giờ ông đã quay về Phủ Hâm, hai người mới gặp nhau nhiều hơn.
Cô "Ồ" một tiếng: "Vậy Quốc khánh mẹ không ở nhà ạ?"
Tần Quế Lan nói: "Quốc khánh mẹ phải đi bốn ngày, con được nghỉ mấy ngày?"
Tần Tranh: "Dạ vẫn chưa có thông báo, chắc khoảng một tuần."
"Vậy con—" Tần Quế Lan còn chưa nói xong, Tần Tranh đã cắt ngang: "Mẹ ơi, mẹ cứ qua chỗ ba dự đám cưới trước đi, sau này con vẫn còn ngày nghỉ mà, cũng không vội nhất thời."
Lúc này Tần Quế Lan mới đồng ý: "Cũng được, vậy con ở bên đó tự chăm sóc bản thân cho tốt. Tiền có đủ xài không?"
Tần Tranh: "Dạ đủ mà, đủ mà. À đúng rồi mẹ, vậy Quốc khánh con không về đâu, con sẽ đi xem vòng thăng hạng của Diệp Dư."
Tần Quế Lan: "Vòng thăng hạng?"
Tần Tranh: "Vẫn là cuộc thi hát lần trước đó ạ."
Tần Quế Lan không hay xem các chương trình giải trí, thường ngày cũng chẳng bao giờ chủ động tìm xem, nhưng riêng cuộc thi của Diệp Dư thì bà không bỏ qua tập nào. Tần Tranh biết, vì Diệp Dư là bạn cô, thấy bạn cô có thể tốt lên, Tần Quế Lan cũng sẽ thật lòng vui mừng thay. Còn một lý do nữa là vì muốn có nhiều chủ đề nói chuyện với cô hơn, Tần Quế Lan mới đi xem những chương trình giải trí mà bà chưa bao giờ hứng thú.
Hốc mắt Tần Tranh đỏ hoe, cô cúi đầu.
Tần Quế Lan nói: "À, được thôi, tiếc là mẹ ở xa quá, nếu ở gần mẹ cũng có thể đến cổ vũ cho con bé rồi."
Giọng Tần Tranh khẽ khàng: "Dạ mẹ."
Tần Quế Lan nói: "Chắc người nhà con bé cũng không tới, con đến đó thì ở bên cạnh động viên con bé nhiều vào."
Tần Tranh sụt sịt mũi: "Con biết rồi mẹ."
Tần Quế Lan nghe giọng cô: "Sao thế?"
"Dạ không có gì." Tần Tranh nói: "Chỉ là con cảm thấy, mình có người mẹ tuyệt vời nhất trên đời."
Tần Quế Lan đỏ mặt trước lời cô nói: "Nói bậy bạ gì đó."
Tần Tranh nghe ra bà đang ngượng ngùng, vẫn không ngừng khen: "Thật đó mẹ, con có người mẹ tuyệt vời nhất, thấu hiểu con nhất trần đời. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm."
Tần Quế Lan nghe mà mặt nóng bừng, vô cùng ngượng, may mà đang ở nhà, chứ nếu ở ngoài bị người khác nhìn thấy, cũng không biết họ sẽ cười bà thế nào. Tần Quế Lan kiếm cớ: "Tranh Tranh à, mẹ phải bận việc rồi, mẹ cúp máy trước nhé."
Tần Tranh nghe ra giọng điệu lúng túng của bà, liền bật cười thành tiếng.
Tần Quế Lan vốn đã ngượng, nghe cô cười như vậy thì cũng dở khóc dở cười.
Tần Tranh nói: "Thôi được rồi mẹ, vậy con cúp máy trước đây."
Tần Quế Lan: "Ừm, cúp đi."
Cúp điện thoại, Tần Quế Lan ngồi trước bàn ăn, nhìn điện thoại mà thấy lòng nhẹ nhõm.
Lần đó từ Trường Hồ về, Tần Tranh đột nhiên không nhắc đến Vân An nữa. Tần Quế Lan là người từng trải, biết đã xảy ra chuyện gì, bà không hỏi, mỗi ngày vẫn chăm lo ăn uống cho Tần Tranh như thường lệ, nhưng Tần Tranh ngày một gầy đi.
Cô thật sự đã gầy đi rất nhiều, gầy đến mức khiến Tần Quế Lan đau lòng.
Vừa đau lòng, vừa càng hận Vân An.
Nhưng Tần Tranh đã không nhắc tới, bà cũng coi như không có người này tồn tại. Sau này Tần Tranh nói muốn đến Thượng Kinh, đi sớm một chút để cổ vũ cho Diệp Dư, lúc đó trong mắt cô không có chút ánh sáng nào, cứ ngơ ngẩn cả ngày. Bà nghĩ, sớm rời khỏi đây cũng tốt, ra ngoài giải khuây, biết đâu tâm trạng sẽ tốt lên.
Đến Thượng Kinh, mỗi ngày Tần Tranh đều gọi điện cho bà, có lúc thì quên cúp máy, có lúc thì im lặng rất lâu, dường như quên mình đang làm gì. Tần Quế Lan không biết tình trạng này của Tần Tranh sẽ kéo dài bao lâu, bà vừa lo lắng vừa đau lòng, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể ngày ngày mong Tần Tranh sớm khỏe lại, trở về dáng vẻ trước kia.
Bà còn tưởng, Tần Tranh sẽ còn suy sụp một thời gian nữa.
Nhưng Khương Nhược Ninh và các bạn cũng đã đến Thượng Kinh.
Giọng điệu lúc Tần Tranh gọi điện cho bà bỗng có sức sống trở lại, bắt đầu nói đùa với bà, bắt đầu lải nhải với bà, bắt đầu dùng thái độ như trước kia, thỉnh thoảng còn nói những lời khiến bà cảm thấy sến súa.
Tần Tranh còn vui vẻ, cởi mở hơn trước.
Bà có thể cảm nhận được.
Tần Tranh bây giờ đang rất vui.
Rất vui.
Niềm vui này lây sang cả bà, mỗi lần nhận điện thoại của Tần Tranh, bà đều nghe giọng nói trong trẻo của cô nói: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ ăn gì thế? Hôm nay mẹ có đi làm không? Mẹ đoán xem con đang làm gì đi."
Bà luôn rất vui.
Thấy Tần Tranh vui vẻ như vậy, bà rất vui.
Cuối cùng cũng đã buông bỏ quá khứ, buông bỏ người đó.
Giai đoạn đau đớn kéo dài, cuối cùng cũng qua rồi.
Gánh nặng trên vai Tần Quế Lan như được trút bỏ, mỗi lần nghe điện thoại của Tần Tranh xong là lúc tâm trạng bà tốt nhất. Đồng nghiệp trong cơ quan đều nói dạo này trông bà trẻ ra không ít, còn kêu trong nhà không có con học cuối cấp quả nhiên khác hẳn.
Bà cũng không giải thích, lần nào cũng cười hùa theo: "Đúng vậy, trong nhà không có đứa trẻ bám người, chẳng phải là thoải mái hơn sao?"
Đồng nghiệp cười ha hả: "Tranh Tranh nhà chúng ta ngoan như vậy, tôi còn ước có thêm mấy đứa trẻ bám người như thế ấy chứ."
Bà nói: "Cho chị đấy cho chị đấy, để Tranh Tranh qua nhà chị sống đi."
Đồng nghiệp trêu: "Chị nỡ chắc? Miệng thì nói hay lắm, đợi sau này Tranh Tranh lấy chồng thì có mà khóc nhé."
Sau này.
Lấy chồng.
Tần Quế Lan đặt điện thoại xuống, nghe thấy tiếng gõ cửa, bà nói: "Tới liền."
Cửa mở ra, là cô bé nhà đối diện, còn chưa cao đến eo Tần Quế Lan. Trên tay cô bé xách một cái túi, bên trong có mấy quả táo. Cô bé nói với tông giọng non nớt: "Dì Tần ơi, cái này mẹ con bảo con mang sang cho dì, dạ ngọt lắm ạ."
Trên tay cô bé còn đang cầm một quả để gặm. Tần Quế Lan tươi cười rạng rỡ: "Cảm ơn Tiểu Tiểu, cho dì cảm ơn mẹ con nhé."
Cô bé tên Tiểu Tiểu thấy bà nhận lấy, liền cười rồi chạy biến đi. Tần Quế Lan nhìn bóng lưng cô bé, nói: "Chậm thôi con!"
Kết quả vừa chớp mắt cô bé đã chạy về nhà mình, Tần Quế Lan cười lắc đầu, cũng đóng cửa lại, đặt táo lên bàn. Hàng xóm mới rất tốt, họ chung sống cực kỳ hòa thuận, có gì ngon Tần Quế Lan cũng sẽ mang qua một phần, thỉnh thoảng còn mua cho cô bé vài món đồ chơi. Tần Tranh mà cô bé thích nhất không có ở nhà, nhìn thấy ảnh của Tần Tranh, cô bé liền nói: "Chị xinh, chị xinh đẹp—"
Ngoài cửa lại có tiếng gõ.
Tần Quế Lan cười đi ra, rất quen thuộc mở cửa, nói: "Tiểu Tiểu lại có chuyện gì..."
Chưa nói hết câu, giọng nói đã nghẹn lại.
Ngoài cửa.
Vân An đứng đó, trên tay xách mấy túi trái cây, ngước mắt nhìn Tần Quế Lan đang sững sờ tại chỗ. Vân An nói: "Dì ơi, con vào được không ạ?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Quế Lan: Dạo này con gái tôi rất vui.
Đồng nghiệp: Có khi nào đang yêu không?
Tần Quế Lan:...
---