Chương 212: Thành toàn
Vân An không tới một mình, sau lưng nàng còn có một người, là Mạc Tang Du.
Ấn tượng của Tần Quế Lan về Mạc Tang Du còn tốt hơn cả Vân An và Vân Thụy. Lần đó họp phụ huynh, cô đã giúp bà chọn quần áo, trang điểm, thỉnh thoảng còn mang đồ ăn thức uống cho bà. Tần Quế Lan đều nhớ cả, vì vậy không thể lạnh mặt được. Bà cũng không hỏi Vân An có chuyện gì, chỉ im lặng một lúc, nhường lối rồi nói: "Vào đi."
Vân An nhìn Mạc Tang Du sau lưng.
Mạc Tang Du gật đầu với nàng, hai người bước vào nhà.
Tần Quế Lan nhìn sắc trời đã sẩm tối, quay đầu lại, nói với Vân An và Mạc Tang Du: "Ngồi đi."
Vân An đặt trái cây lên bàn, Tần Quế Lan liếc nhìn, không nói tiếng nào mà đi vào bếp, rót cho hai người một ly nước. Vân An dùng hai tay nhận lấy, Mạc Tang Du mỉm cười: "Chị Tần, dạo này sức khỏe chị thế nào?"
Tần Quế Lan nói: "Vẫn ăn được ngủ được, khỏe lắm."
Mạc Tang Du nói: "Nhìn sắc mặt chị tốt thật."
"Đúng vậy." Tần Quế Lan nói: "Bớt đi chuyện phiền lòng thì sắc mặt dĩ nhiên sẽ tốt thôi."
Mạc Tang Du nhìn sang Vân An.
Ngón tay Vân An lướt trên miệng ly, trà rất nóng. Nàng đang đắn đo, không biết nên nói lúc này, hay đợi trà nguội một chút rồi hẵng nói. Tần Quế Lan nhìn nàng: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Vân An ngẩng đầu đối diện với Tần Quế Lan, ánh mắt nàng không hề né tránh, thẳng thắn đàng hoàng: "Dì ơi, con và Tranh Tranh đang ở bên nhau."
Tần Quế Lan ngạc nhiên một lúc, sau đó phản ứng lại: "Tôi biết, hai đứa từng quen nhau, nhưng không phải đã chia tay từ lâu rồi sao? Dạo này Tranh Tranh—"
Bà cau mày.
Nhìn về phía Vân An.
Vân An đưa ly nước trên tay cho Tần Quế Lan.
Nước trà sóng sánh, có chút tràn ra, khiến đầu ngón tay nàng bỏng rát. Thế nhưng nàng không dao động, không né tránh, chỉ bình tĩnh nhìn Tần Quế Lan, chờ bà trút giận, hắt ly nước này vào mặt hoặc ném vào người nàng.
Tần Quế Lan giật lấy cái ly Vân An đưa tới, giơ tay lên, ngón tay run rẩy, cuối cùng bà ném mạnh cái ly xuống đất, ngay cạnh giày của nàng. Cái ly vỡ tan tành, nước nóng tuôn ra, khói trắng lóe lên rồi biến mất.
"Cút!" Tần Quế Lan nói: "Cút ra ngoài!"
Bà xách túi trái cây Vân An đặt trên bàn, định ném đi, nhưng vì dùng lực quá mạnh nên làm rách túi, khiến trái cây bên trong vung vãi. Tần Quế Lan cúi người định nhặt lên để ném ra ngoài, song chưa kịp chạm vào thì đã bị Vân An nắm lấy cổ tay. Bà vội vàng muốn hất ra, Vân An không dám dùng sức giữ bà lại, tay nàng bị hất văng, mu bàn tay quẹt phải mảnh vỡ của chiếc ly, trong nháy mắt máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ vũng nước còn đang bốc hơi trên mặt đất.
Tần Quế Lan sầm mặt.
Vân An nói: "Dì ơi, dì đừng động đậy, dưới đất có thủy tinh."
"Tôi cần cô tốt bụng sao?" Tần Quế Lan ngẩng đầu, nhìn nàng: "Vân An, rốt cuộc cô có ý đồ gì? Cô nhất định phải níu kéo Tranh Tranh hay sao? Tranh Tranh nhà chúng tôi đã đắc tội gì với cô, mà cô nhất định phải dây dưa với nó như vậy?"
Vân An nói: "Dì ơi, con không muốn làm liên lụy cậu ấy đâu. Con muốn cho cậu ấy hạnh phúc, cho cậu ấy niềm vui."
"Hạnh phúc? Niềm vui?" Tần Quế Lan nói: "Cô lấy gì để cho? Cô có biết hai đứa ở bên nhau sẽ phải đối mặt với những gì không? Đến cả tôi mà cô còn không dám đối mặt, sao tôi có thể trông mong vào cô được?"
Vân An không để tâm đến cơn đau ở mu bàn tay và vết thương đang rỉ máu, nàng buông thõng tay, máu tươi nhỏ giọt theo đầu ngón tay, nhuốm một vệt đỏ trong vũng nước trên sàn. Vân An nói: "Dì ơi, con xin lỗi dì. Lần trước dì đến Trường Hồ tìm con, con đã không thể gặp dì, là con không đúng, lúc đó con đang ở trong bệnh viện."
"Tôi biết cô ở bệnh viện, biết chân cô bị thương. Sao nào, bây giờ chân khỏi rồi, lại đến tìm Tranh Tranh nhà chúng tôi à? Lần sau thì sao? Lần sau bị thương ở đâu khác, có phải lại muốn đẩy Tranh Tranh ra không? Vân An, làm người không thể ích kỷ như vậy."
Bà trầm giọng: "Cô buông tha cho con bé đi. Tôi đã không còn mong sau này con bé lấy chồng kết hôn nữa, nhưng tôi cũng không hy vọng con bé ở bên cô." Tần Quế Lan vừa nói vừa đẩy nàng: "Ra ngoài."
Vân An nhìn bà, không động đậy. Tần Quế Lan lạnh lùng nhìn nàng: "Cô không cần phải—"
Vân An nói: "Con xin lỗi dì, con biết lần trước thất hẹn đã khiến dì thất vọng về con. Ngày hôm đó con đang cấp cứu trong bệnh viện, không phải con không muốn đi tìm dì, con muốn lắm chứ, con chỉ ước mình phẫu thuật xong có thể lập tức giải thích với dì, nhưng mà con không thể. Con không thể để Tranh Tranh nhìn thấy con, con không muốn cậu ấy đau lòng."
Tần Quế Lan nghiến răng: "Chỉ cần cô không xuất hiện, con bé sẽ không đau lòng nữa!"
Vân An gật đầu: "Con cũng đã nghĩ như vậy, vốn dĩ con cũng đã nghĩ như vậy. Con nghĩ, nếu Tranh Tranh có thể hạnh phúc, con có thể chấp nhận chia tay. Nhưng mà Tranh Tranh không vui. Dì ơi, Tranh Tranh cậu ấy không vui, cậu ấy rất buồn, cũng rất đau khổ."
"Ý cô là cô có sức hút lắm sao?" Tần Quế Lan cười nhạo: "Ai chia tay mà không đau khổ? Ai mà không cần một quá trình? Chỉ cần cô cho con bé chút thời gian—"
"Con đã cho cậu ấy rất nhiều thời gian rồi."
Nàng đã cho Tần Tranh.
Bảy năm thời gian.
Bảy năm không thể vượt qua.
Nhưng Tần Tranh chưa bao giờ từ bỏ nàng, một lần cũng không.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tần Tranh đã từng đi khắp thế gian tìm mình một cách vô định, Vân An lại thấy đau lòng.
Nghe lời nàng nói, Tần Quế Lan im lặng vài giây, cúi đầu lấy điện thoại ở trong túi ra, chưa kịp gọi cho Tần Tranh thì Vân An đã đè tay lên màn hình của bà. Máu từ mu bàn tay nàng đã nhuộm đỏ cả lòng bàn tay, trông rất chói mắt. Tần Quế Lan không hất tay Vân An ra nữa, chỉ quay đầu nhìn nàng.
Vân An không hề né tránh, ngay trước mặt bà, nàng cúi người xuống.
Quỳ xuống trước mặt Tần Quế Lan.
Tần Quế Lan sững sờ: "Cô!"
Vân An thẳng lưng, dù quỳ cũng quỳ rất thẳng.
Tần Quế Lan: "Cô làm gì vậy? Đứng dậy cho tôi! Cô đừng tưởng làm vậy là tôi sợ cô, tôi nói cho cô biết, không thể đâu! Cô đừng có giở trò vô lại ở đây!"
"Con không giở trò vô lại, dì ơi." Vẻ mặt Vân An nghiêm túc: "Con biết dì vẫn đang giận, giận con, cũng giận cả Tranh Tranh. Dì ơi, dì muốn đánh muốn mắng muốn đối xử với con thế nào cũng được, con đều có thể chấp nhận. Dì đừng giận Tranh Tranh mà, dì đừng không để ý đến cậu ấy."
Tần Quế Lan nói: "Đây là chuyện của tôi và con gái tôi! Cô đứng dậy cho tôi!"
Bà vừa nói vừa kéo Vân An dậy, nhưng kéo không nổi, Vân An bướng bỉnh như một con trâu. Tần Quế Lan tức quá, nói với Mạc Tang Du: "Cô ngây ra đó làm gì! Kéo nó dậy đi chứ!"
Mạc Tang Du không động đậy, nhìn Vân An, rồi lại nhìn Tần Quế Lan, lên tiếng cầu xin: "Chị Tần, chị cứ nghe Vân An muốn nói gì đã."
Tần Quế Lan nhìn Vân An: "Cô đứng dậy nói chuyện cho tôi!"
Vân An không thấy việc mình quỳ là điều gì sai trái. Nàng nợ Tần Tranh và Tần Quế Lan quá nhiều, kiếp trước lẫn kiếp này, nàng đã nợ họ quá nhiều, nhiều đến mức cả đời này cũng không trả hết. Nàng không đứng dậy, mà quỳ gối đi hai bước đến gần Tần Quế Lan, ngẩng đầu lên. Bàn tay Tần Quế Lan vốn đang cố sống cố chết kéo nàng bỗng mất hết sức lực, bị sự nghiêm túc trong ánh mắt của Vân An làm cho chấn động.
Vừa rồi bà còn đang nổi trận lôi đình, chỉ muốn đánh người đập bàn, nhưng giờ phút này đã có chút bình tĩnh lại.
Tuy vậy, bà vẫn không muốn đối mặt với Vân An lắm.
Tần Quế Lan quay đầu đi.
Vân An nói: "Dì ơi, Tranh Tranh trông có vẻ bạo dạn, nhưng thật ra cực kỳ nhát gan, cậu ấy rất sợ dì buồn."
"Nó thật sự sợ tôi buồn thì đã không ở bên cô!" Tần Quế Lan quát nàng: "Cô đã hại cả đời nó rồi!"
Vân An ngẩng đầu: "Nếu con không ở bên cậu ấy, mới là hại cậu ấy cả đời."
Tần Quế Lan tức đến nỗi không nói nên lời: "Ý cô là Tranh Tranh nhà tôi không có cô thì không sống được?"
"Là con không có cậu ấy thì không sống được." Vân An nói: "Con thích cậu ấy, con yêu cậu ấy, con không thể thiếu cậu ấy."
Tần Quế Lan không biết sao nàng có thể nói ra những lời thẳng thắn đến tr*n tr** như vậy, bà lại nhớ đến khoảng thời gian này, Tần Tranh luôn vô tình nói: "Mẹ ơi, con thích mẹ lắm, con yêu mẹ lắm."
Mỗi lần nghe được, bà đều đỏ mặt tới mang tai, nhưng trong lòng lại rất vui.
Tần Tranh cởi mở và vui vẻ như vậy, bà thật sự rất vui.
Bà còn tưởng rằng.
Bà còn tưởng rằng, vì đã buông bỏ được Vân An, vứt bỏ được đoạn tình cảm đó, nên Tần Tranh mới nghĩ thông suốt, không ngờ con bé lại đi vào vết xe đổ.
Vậy nên khoảng thời gian này Tần Tranh vui như vậy, lại là vì...?
Tần Quế Lan nhắm mắt lại.
Đúng là sai một cách lố bịch.
Vân An ngẩng đầu: "Dì ơi, dì là người hiểu Tranh Tranh nhất trên đời này, dì biết mà, cậu ấy rất cố chấp."
Cố chấp.
Sao lại không biết chứ.
Lúc đầu bà đối xử với Tần Tranh như vậy, phản đối như vậy, thế mà nửa đêm Tần Tranh còn lén chạy đến Trường Hồ, cố chấp đến mức khiến bà nổi giận, cố chấp đến mức khiến bà đau lòng. Nhưng khi Tần Tranh từ Trường Hồ trở về, nhìn cô đau khổ dằn vặt như vậy, Tần Quế Lan không còn chút tức giận nào nữa. Bà biết mình tức giận và đau lòng không phải vì Tần Tranh nửa đêm chạy đi tìm Vân An, mà là vì Vân An không xứng.
Vì một người không xứng mà Tần Tranh lại tự giày vò bản thân đến mức đó.
Cho nên bà mới giận đến vậy.
Sắc mặt Tần Quế Lan dịu đi đôi chút.
Vân An dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Dì, sự cố chấp của cậu ấy có thể sẽ làm tổn thương đến dì, cũng sẽ làm tổn thương chính bản thân cậu ấy. Cậu ấy không muốn thấy dì bị tổn thương, dì cũng không muốn thấy cậu ấy bị tổn thương. Vậy nên dì ơi, dì có thể cho con một cơ hội, cho con và Tranh Tranh một cơ hội được không ạ?"
Tần Quế Lan cụp mắt, bắt gặp sự khao khát và nghiêm túc trong đáy mắt Vân An, bà không lên tiếng, cả căn phòng chìm trong im lặng. Điện thoại trong túi Vân An đột nhiên rung lên, nàng hoàn hồn, lấy điện thoại trong túi ra, liếc nhìn người gọi đến. Thấy Tần Quế Lan đang nhìn sang, nàng cắn răng nghe máy.
Giọng của Tần Tranh mang theo niềm vui: "Vân An, chưa ăn cơm à?"
Vân An liếc nhìn Tần Quế Lan, thấy bà vẫn không lên tiếng, mới dịu giọng nói: "Ừm, vẫn chưa."
"Hôm nay sao vẫn chưa ăn cơm?" Tần Tranh nói: "Không có ai giám sát là cậu lại bắt đầu không nghe lời rồi phải không?"
Tần Quế Lan nhận ra trong giọng nói của Tần Tranh có một nét ngọt ngào.
Thứ ngọt ngào khác hẳn so với khi cô gọi điện cho bà.
Vân An nói: "Lát nữa mình sẽ ăn mà."
Tần Tranh hỏi nàng: "Đang làm gì vậy?"
Vân An nói: "Mình—" Nàng liếc nhìn Tần Quế Lan: "Mình đang ở bên ngoài."
"À." Tần Tranh nói: "Vừa rồi, mình có gọi cho mẹ."
Vân An liếc thấy bàn tay Tần Quế Lan siết chặt trong tức khắc, tim nàng đập nhanh hơn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng nắm chặt điện thoại, vết thương trên mu bàn tay lại rỉ ra tơ máu, lòng bàn tay dính nhớp, nhưng giọng nàng vẫn như thường: "Nói gì với dì vậy?"
"Mình, mình rất muốn nói với mẹ chuyện của chúng ta."
Tần Quế Lan lùi về sau nửa bước.
Vân An không bật loa ngoài, nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà âm lượng đã được chỉnh đến mức lớn nhất, trong phòng khách yên tĩnh, nghe vừa mơ hồ mà lại vừa rõ ràng.
Vân An hỏi: "Vậy cậu đã nói chưa?"
"Chưa." Giọng Tần Tranh chậm lại: "Mình muốn nói trực tiếp với mẹ, mẹ mình chắc chắn sẽ rất giận cho mà coi."
Vân An ngẩng đầu nhìn Tần Quế Lan, nói: "Không sao đâu Tranh Tranh, mình sẽ ở bên cậu."
"Cậu ở bên mình." Tần Tranh cười nhẹ: "Vậy thì mẹ mình chắc chắn sẽ càng giận hơn. Cậu không biết đâu, mẹ mình không muốn chúng ta ở bên nhau."
Vân An im lặng.
"Mình đã thử, mình thật sự đã thử nghe lời mẹ, nhưng mình không làm được."
Tần Tranh nói: "Vân An, mình thật sự không làm được, mình có lỗi với mẹ, mình..."
Giọng Tần Tranh nghẹn ngào.
Vẻ mặt Vân An căng thẳng, nàng nhìn Tần Quế Lan, thấy mắt Tần Quế Lan đã đỏ hoe. Vân An cắn răng, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài. Tần Quế Lan nhìn bóng lưng nàng rời đi, cơ thể bà loạng choạng, được Mạc Tang Du đỡ lấy.
Mạc Tang Du nói: "Chị Tần..."
"Cô cũng đến để khuyên tôi à?" Tần Quế Lan nói: "Tiểu Mạc, tôi luôn rất quý cô, còn quý hơn cả đứa bé kia."
Mạc Tang Du nói: "Tôi biết mà chị Tần, nếu hôm nay không phải tôi dẫn Vân An đến, chắc chắn chị sẽ không cho con bé vào cửa."
Mạc Tang Du đỡ Tần Quế Lan ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, trên sàn nhà vẫn còn vương mảnh vỡ của cái ly và những vệt máu loang đỏ. Sau khi giúp bà ngồi ổn định, cô lấy khăn giấy trên bàn, cúi xuống nhặt từng mảnh thủy tinh đó đặt lên giấy, gói lại từng lớp một. Nhìn vũng nước lẫn máu loang trên nền, cô nói: "Hôm đó, trong phòng cấp cứu, máu của Vân An cũng nhiều như thế này."
Tần Quế Lan nhìn cô.
Mạc Tang Du nói: "Vân An từ nhỏ đã lớn lên cùng chị, chị gái và dì là những người thân duy nhất còn lại của con bé. Lần đó con bé đến Trường Hồ, là vì chị con bé gặp nguy hiểm, con bé đến để giúp. Ngày hôm đó, vốn dĩ Vân An không nên ra ngoài, nhưng con bé vẫn bất chấp nguy hiểm mà đi."
Mạc Tang Du lau sạch cả vết máu.
Tần Quế Lan nghi ngờ: "Ý cô là gì?"
"Hôm đó ở trung tâm thành phố xảy ra một vụ dùng dao đâm người." Mạc Tang Du nói: "Người bị thương là Vân An."
"Ý cô là hôm đó, vì để gặp tôi mà nó bị thương?" Tần Quế Lan cau mày, không thể tin được. Mạc Tang Du dọn hết rác, cho vào chiếc túi bên cạnh, nói: "Vâng, ý tôi là hôm đó vì để gặp chị, con bé đã suýt chết."
Mặt Tần Quế Lan lập tức trắng bệch.
Mạc Tang Du nhìn bà: "Vân An sẽ không nói với chị, mà Tranh Tranh đến giờ cũng chưa hay chuyện này. Hôm đó không phải con bé cố tình thất hẹn, mà là con bé thật sự không còn cách nào khác."
Tần Quế Lan ngây người nhìn Mạc Tang Du.
Mạc Tang Du nói: "Chị Tần, trước đây tôi không nói, là vì hai đứa đã chia tay, tôi cảm thấy không cần thiết phải can thiệp nữa. Nhưng mà, tôi thương Vân An."
"Giống như chị thương Tranh Tranh vậy, tôi cũng thương Vân An. Vừa rồi con bé không nói là vì không muốn để chị biết, ngày hôm đó vì chuẩn bị gặp chị nên con bé mới xảy ra tai nạn như vậy. Con bé không muốn chị mang bất kỳ gánh nặng tâm lý nào."
"Con bé không nói, nhưng tôi sẽ nói. Chúng ta đều biết hôm đó Vân An gặp chuyện không liên quan gì đến chị, nhưng nếu hôm đó con bé không ra ngoài, con bé cũng sẽ không bị thương."
"Chị Tần, chị nói đúng, Vân An là người ích kỷ, tôi cũng vậy."
"Tôi biết bây giờ tôi nói những lời này, trong lòng chị sẽ không dễ chịu, nhưng tôi vẫn phải nói."
Mạc Tang Du nhìn Tần Quế Lan, cô ngồi xổm xuống, nắm lấy tay bà, nói với giọng điệu ôn hòa nhưng đầy sức mạnh: "Bởi vì tôi muốn chị biết, Vân An đã từng dùng nửa cái mạng để thành toàn chị một lần."
Cô ngẩng đầu: "Chị Tần, chị có thể nào, cũng thành toàn cho Vân An một lần không?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Mạc Tang Du: Cái nhà này không có tôi chắc toang rồi.
Vân Thụy: [đáng thương][đáng thương][đáng thương]
Vân An: [đáng thương][đáng thương][đáng thương]
Tần Tranh: [đáng thương][đáng thương][đáng thương]
Vân Kính Thư: Dì nói đúng.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.