Chương 213: Không đau
Sau khi gọi điện xong và quay về nhà, Vân An vừa lúc chạm mặt Mạc Tang Du đang bước ra, hai người đối diện nhau. Mạc Tang Du nói: "Đi thôi con."
Vân An ngẩn ra: "Đi đâu ạ?"
Mạc Tang Du nói: "Về thôi."
Qua vai dì, Vân An nhìn về phía Tần Quế Lan. Tần Quế Lan đang nghiêm mặt, cũng không nhìn nàng, chỉ tiễn hai người ra đến cửa. Vân An nói: "Dì ơi, thưa dì con đi."
Tần Quế Lan không lên tiếng, đóng cửa lại một cái "rầm".
Trên đường về, Vân An cụp mắt nhìn mu bàn tay. Nó đã không còn chảy máu nữa, nhưng trong lòng bàn tay cũng loang lổ vết máu màu nâu sẫm. Mạc Tang Du hỏi nàng: "Có đau không?"
Vân An nói: "Dạ cũng ổn."
"Cũng ổn?" Mạc Tang Du bực bội: "Cũng không biết dùng khăn giấy đè một lát, để chảy không bao nhiêu là máu."
Đầu ngón tay Vân An khều khều vết thương.
Thấy nàng im lặng, Mạc Tang Du nói: "Vẫn còn lo à?"
Vân An hỏi: "Dì Mạc, dì đã nói gì với dì ấy vậy?"
Mạc Tang Du nói: "Sao? Sợ dì nói gì đó khiến bà ấy tức giận hả?"
Vân An cúi đầu: "Dạ không."
Mạc Tang Du nhìn nàng: "Hay là sợ dì nói cho bà ấy biết chuyện lần trước hai người gặp mặt?"
Vân An nhanh chóng ngước mắt nhìn dì.
Đối diện với ánh mắt của Vân An, Mạc Tang Du gật đầu: "Dì nói rồi."
Vân An cuộn các ngón tay lại, lòng ngón tay xoa vào nhau. Mạc Tang Du thở dài: "Dì biết con không muốn nói, cũng biết con không có tư cách để nói. Nhưng Vân An à, dì có, xét về cả công lẫn tư, dì đều có."
Mạc Tang Du nói rất quả quyết, Vân An biết không còn đường xoay chuyển, bèn khẽ hỏi: "Dì ấy có nói gì không ạ?"
Mạc Tang Du nhìn nàng: "Con hy vọng bà ấy nói gì? Là biết con có nỗi khổ tâm, rồi lập tức làm lành với con ư? Vân An, con đừng khờ nữa, băng dày ba thước không phải do một ngày mà lạnh, đạo lý này chắc con cũng hiểu. Hôm nay dì nói cho bà ấy biết chuyện hai người gặp mặt hôm đó, chính là vì muốn cạy ra một vết nứt từ phía bà ấy. Còn làm tan chảy nó thế nào, Vân An, vẫn phải dựa vào chính con."
Vân An gật đầu.
Mạc Tang Du liếc nhìn sắc mặt nàng: "Được rồi, lén vui đi. Vừa nãy chúng ta ra ngoài, bà ấy còn không ném trái cây ra, con vẫn chưa hiểu ý sao?"
Đầu quả tim Vân An tê rần, nàng thả lỏng người và nói: "Dì Mạc, sau này dì đừng như vậy nữa, vừa đấm vừa xoa con."
Mạc Tang Du bật cười: "Được được được, nhưng hôm nay dì cũng khá bất ngờ đấy."
Vân An không hiểu: "Bất ngờ chuyện gì ạ?"
Mạc Tang Du khẽ "À" một tiếng, nhìn Vân An chằm chằm: "Hóa ra con cũng biết nói mấy lời sến sẩm như vậy hả? Thích cậu ấy? Yêu cậu ấy? Không thể rời xa cậu ấy? Chà, lẽ ra lúc nãy dì nên quay clip lại cho dì của con xem."
Mặt Vân An lập tức đỏ bừng.
Nàng không thấy ngại khi nói những lời đó với Tần Quế Lan lúc ở nhà, bởi lẽ đó đều là lời từ tận đáy lòng, là tình cảm khó mà kiềm nén được. Giờ phút này bị Mạc Tang Du trêu chọc, vệt đỏ trên mặt nàng lan xuống tận cổ. Vân An cụp mắt, cắn môi khẽ nói: "Dì Mạc, dì đừng nói nữa mà."
"Ngại rồi hả?" Mạc Tang Du nói: "Mới vậy đã ngại rồi hả? Vừa nãy ở nhà họ Tần, không phải lời gì cũng nói được sao?"
Vân An nói: "Cái đó khác mà dì."
"Ồ, đúng là khác." Mạc Tang Du nói: "Đối với dì thì nín thinh, đối với mẹ của Tranh Tranh thì lại có lời để nói."
Vân An nhìn dì: "Dì Mạc, con không có ý đó."
"Vậy con cũng nói với dì một câu đi." Mạc Tang Du hơi ngẩng đầu, chuẩn bị đón nhận lời "nịnh nọt" từ Vân An. Nhưng Vân An im lặng một lúc lâu, đến khi Mạc Tang Du bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa lúc chạm phải ánh mắt của nàng. Vân An vô cùng nghiêm túc nói: "Cảm ơn dì, dì Mạc."
Đầu lưỡi Mạc Tang Du lướt qua khóe môi.
Vân An nói: "Cảm ơn dì đã chăm sóc con ở Lâm Bình, cảm ơn dì đã đưa con đến Trường Hồ, cảm ơn dì hôm nay đã đi cùng con về đây."
Nàng cúi đầu cười, nhìn Mạc Tang Du: "Cảm ơn dì đã thích dì của con."
Mạc Tang Du bị nắm thóp.
Cô "A" một tiếng, nói: "Vân An, bây giờ con hư thật rồi, hư quá đi mất!"
Vân An nhịn cười.
Mạc Tang Du muốn đánh, nhưng thấy mu bàn tay của Vân An thì lại không nỡ, bèn quay đầu đi: "Đã nói gì với Tranh Tranh rồi?"
Vân An nói: "Dạ không có gì, cậu ấy lo mẹ cậu ấy sẽ không đồng ý."
Mạc Tang Du: "Con không định nói cho con bé biết à?"
Vân An nói: "Con định về rồi sẽ nói với cậu ấy."
Nghe vậy, Mạc Tang Du liếc nhìn, nói: "Trong nhà con, người biết ăn nói nhất chính là con rồi."
Vân An cúi đầu: "Dạ cũng không hẳn, còn một người nữa mà dì."
Mạc Tang Du tò mò: "Ai thế?"
Vân An nói: "Là dì Mạc đó."
Gương mặt Mạc Tang Du được ánh hoàng hôn chiếu đỏ, cô vui sướng: "Tôi nào phải người nhà họ Vân mấy người."
"Dì Mạc ơi, dì đừng khờ nữa." Bấy giờ Vân An học theo giọng điệu lúc nãy của Mạc Tang Du: "Dì con kêu dì đi cùng con đến Lâm Bình, chính là ngầm thừa nhận dì là trưởng bối của con, là người nhà của tụi con rồi."
Mạc Tang Du nhìn nàng.
Vân An nói: "Dì con chỉ không nói ra thôi, dì ấy rất thích dì mà."
Giọng Mạc Tang Du có chút kỳ lạ: "Chị ấy thích dì? Chị ấy nói với con à?"
Vân An lắc đầu: "Con nhìn ra được."
Mạc Tang Du:...
Lanh mồm lanh miệng quá cũng không hẳn là tốt.
Khiến cảm xúc của cô nhảy loạn cả lên.
Cuối cùng Mạc Tang Du vẫn không nhịn được, vỗ vào lưng Vân An một cái: "Ăn nói bậy bạ."
Giấu đi cảm xúc hơi khô nóng của mình.
Vân An cúi đầu.
Hai người đi một đoạn đường rất dài, Mạc Tang Du hỏi: "Đến chỗ dì nhé?"
Mạc Tang Du đã trả căn nhà thuê trước đây, nhưng cô có thể về nhà riêng.
Vân An nói: "Con đến khách sạn là được rồi ạ. Con chỉ ở một đêm, sáng mai là con về rồi."
Mạc Tang Du không chỉ trở về một đêm, với lại lịch trình của hai người chỉ trùng nhau tối nay. Nghe Vân An nói vậy, Mạc Tang Du cũng không ép: "Thật sự không đến à?"
Vân An lắc đầu.
Mạc Tang Du cũng nghĩ rằng Vân An sợ bất tiện, dù sao trong nhà không chỉ có một mình cô, bèn gật đầu: "Vậy có chuyện gì thì gọi cho dì."
Vân An nói: "Thật ra có một chuyện ạ."
Mạc Tang Du hỏi: "Chuyện gì?"
Vân An nói: "Dì Mạc giúp con tra số điện thoại này với."
Mạc Tang Du nhận lấy mảnh giấy ghi chú Vân An đưa tới, trên đó có ghi một số điện thoại, trông rất quen. Mạc Tang Du nhíu mày: "Hình như dì đã tra số này rồi."
Vân An nói: "Dạ, Tranh Tranh đã nhờ dì tra rồi, lần này con muốn nhờ dì điều tra sâu hơn giúp con."
Mạc Tang Du liếc nhìn nàng, nói: "Dì biết rồi."
Vân An yên tâm.
Mạc Tang Du hỏi: "Ngày mai có cần dì tiễn con ra sân bay không?"
Vân An nói: "Dạ không cần đâu dì. Trước khi lên máy bay, con sẽ gọi cho dì."
Mạc Tang Du: "Được, vậy dì đi đây."
Vân An nhìn dì: "Dạ, dì Mạc đi đường cẩn thận."
Mạc Tang Du vẫy tay. Vân An dõi theo bóng lưng dì rời đi, đứng ngây ra mấy phút. Đến khi chân trời đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, nàng mới quay người, không đến khách sạn gần đó mà đi ngược hướng, thẳng đến trước cửa nhà Tần Tranh.
Nàng đứng bên ngoài cửa sổ phòng của Tần Tranh.
Sau khi Mạc Tang Du và Vân An rời đi, lòng Tần Quế Lan cực kỳ hỗn loạn, bà ngồi rất lâu trong phòng khách, bắp chân cũng tê rần. Lúc đứng dậy, bà lảo đảo suýt ngã, phải vịn bàn mới miễn cưỡng đứng vững được. Điện thoại đặt ngay trên bàn có tin nhắn Tần Tranh vừa gửi tới, bà chưa trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Từ nhỏ đến lớn Tần Tranh luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến bà phải bận tâm, có lẽ vì không có ba ở bên cạnh nên Tần Tranh đặc biệt chu đáo. Con nhà người khác đòi ăn đòi uống đòi chơi, Tần Tranh từ nhỏ chỉ cần một quyển truyện tranh là có thể ngồi cả buổi. Lúc đó bà bận công việc, Tần Tranh toàn ở nhà cô giáo dạy Văn. Mỗi lần tan làm đến đón Tần Tranh, bà đều thấy con bé một mình ngồi đó làm bài tập hoặc đọc sách. Cô giáo dạy Văn lại cười nói: "Tranh Tranh ngoan thật đấy, chẳng phải lo lắng gì cả."
Lúc đó, bà cũng nghĩ như vậy.
Tần Tranh từ nhỏ đã ngoan đến mức khiến bà đau lòng.
Bà vẫn luôn cho rằng Tần Tranh sẽ cứ ngoan ngoãn như vậy mà học xong đại học, có lẽ sẽ học lên thạc sĩ, hoặc tốt nghiệp rồi tìm một công việc, tuần tự từng bước tìm một người kết hôn sinh con, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Trước khi Tần Tranh nói thích Vân An, ở bên cạnh Vân An.
Bà vẫn luôn nghĩ như vậy.
Sau này bà khó khăn lắm mới thuyết phục được bản thân, Tranh Tranh đã cố chấp tin tưởng như vậy, có lẽ, bà cũng nên tin một lần. Sau đó bà đã đợi một ngày, nhưng không đợi được người ấy.
Bà cứ ngỡ Vân An bỏ chạy giữa đường.
Chứ không hề nghĩ, con bé là vì lý do khác.
Những lời Tần Tranh từng nói lại vang lên bên tai bà, mẹ không biết con là người thế nào, Vân An là người thế nào sao?
Bà không biết sao?
Bà biết chứ.
Bà chỉ giả vờ không biết, giả vờ rằng...vì không biết nên mới dẫn đến hiểu lầm, do đó không có cảm giác tội lỗi.
Tần Quế Lan cúi đầu bước vào phòng của Tần Tranh, bật đèn lên. Sau khi Tần Tranh rời nhà, tuần nào bà cũng dọn dẹp căn phòng này, ga giường cũng giặt sạch, vì nghĩ biết đâu có ngày Tranh Tranh nói muốn về thì có thể về ngay. Ngón tay bà lướt qua cái chăn được gấp gọn gàng, lướt qua tủ sách, qua bàn học, nhìn những cuốn sách Tần Tranh đặt trên bàn, đều là sách thời cấp ba. Tần Tranh rất giữ gìn, ngoài mấy góc có hơi nhàu ra thì bìa sách rất sạch sẽ, được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
Tần Quế Lan ngồi trước bàn, rút một cuốn sách ở giữa ra. Bà hiếm khi vào phòng Tần Tranh một mình. Hồi nhỏ Tần Tranh bắt đầu viết nhật ký, nói là cô giáo yêu cầu, viết nhật ký có thể rèn luyện khả năng làm văn, thế là ngày nào Tần Tranh cũng vắt óc suy nghĩ. Lúc bà vào phòng, Tần Tranh sẽ rất ngượng ngùng, nói: "Mẹ, sau này mẹ không được xem trộm nhật ký của con đâu á nha."
Bà nhớ lại Tần Tranh mềm mại đáng yêu đó, trong lòng như nhũn ra.
Sau này, bà không lật xem nhật ký của Tần Tranh một lần nào, không vào phòng cô, cũng không lật lung tung sách vở và bài tập của cô lên.
Tần Tranh nói bà là người mẹ biết tôn trọng nhất.
Là vậy sao?
Hình như không phải.
Tần Quế Lan lật một trang, trên đó chi chít những dòng chữ mà bà chẳng hiểu mấy. Bà tiếp tục giở thêm vài trang nữa thì cảm thấy giữa cuốn sách dường như có kẹp thứ gì đó. Bà mở ra, bên trong là một con hạc giấy, một con hạc giấy được gấp một nửa, đã bị sách đè cho bẹp dí. Bà rút con hạc giấy ra, nhìn thấy một hai con chữ, sau đó từ từ mở ra xem.
【Mình thích Tần Tranh】
【Tần Tranh thích Vân An, rất thích, rất thích.】
Dòng bên dưới là nét chữ của Tần Tranh.
Tần Quế Lan nhét con hạc giấy vào trong, đặt cuốn sách về chỗ cũ. Vừa ngẩng đầu lên, bà đã trông thấy một người đang đứng dưới gốc cây ngoài cửa sổ.
Vân An không nhìn thấy Tần Quế Lan, chỉ thấy đèn trong phòng Tần Tranh đang sáng. Nàng không biết tâm trạng của Tần Quế Lan bây giờ thế nào, cũng không biết tại sao mình lại quay về, đợi đến khi nàng hoàn hồn thì đã đi đến đây rồi. Tiếng cười của cô bé nhà bên rất lớn, thỉnh thoảng vọng sang. Vân An chợt nhớ đến lời Tần Tranh nói với nàng, rằng cô bé nhà bên rất đáng yêu.
Rất đáng yêu.
Vân An đứng rất lâu rất lâu, lúc quay người đi thì nghe thấy tiếng mở cửa sổ phía sau. Tần Quế Lan gọi nàng: "Vân An?"
Nàng quay đầu, đối diện với ánh mắt của Tần Quế Lan đang đứng bên cửa sổ. Vân An chào hỏi: "Dạ dì."
Tần Quế Lan liếc nhìn nàng. Vân An chỉ có một mình, lần này Mạc Tang Du không có ở đây. Bà hỏi: "Tiểu Mạc đâu?"
Vân An nói: "Dì Mạc về nhà rồi ạ."
Tần Quế Lan nói: "Sao cô không về?"
Vân An nói: "Con...con ở Lâm Bình, không có nơi nào để đi."
Trong lòng Tần Quế Lan chấn động.
"Mẹ, Vân An không có ba mẹ, đáng thương lắm, mẹ cho cậu ấy ăn cơm ở nhà mình đi."
"Mẹ, cậu ấy chỉ có một người dì, mà còn không quan tâm cậu ấy nữa. Chúng ta quan tâm cậu ấy nhiều hơn nha mẹ."
Tần Quế Lan nói: "Dì của cô đâu?"
Vân An nói: "Dì ấy đến Thượng Kinh rồi ạ."
Tần Quế Lan gật đầu.
Bảo sao đã lâu không gặp Vân Thụy.
Hai người cách nhau một khung cửa sổ, Tần Quế Lan cúi đầu liếc nhìn mu bàn tay của Vân An, không còn chảy máu nữa, nhưng vết máu còn sót lại rất rõ ràng. Bà im lặng vài giây, nói với Vân An: "Vào đây rửa tay cho sạch đi."
Vân An cúi đầu, nhìn theo ánh mắt bà xuống mu bàn tay mình. Ngón tay co lại, vết thương căng ra, có dấu hiệu sắp rách.
Nhưng thật kỳ lạ.
Không đau.
Một chút cũng không đau.
Trong lòng nàng thậm chí còn dâng lên ngọt ngào và vui sướng.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Vợ ơi mình vào nhà cậu rồi nè [trà sữa][trà sữa]
Tần Tranh: [nhún vai][nhún vai]
---