Chương 214: Lặng im
Vân An lại một lần nữa bước vào nhà họ Tần, nàng đã đến đây vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thản nhiên đến vậy. Sự thản nhiên trong tâm cảnh khiến vẻ mặt Vân An càng thêm ung dung tự tại. Tần Quế Lan nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét một lúc lâu, không tìm ra được khuyết điểm gì, bà bèn lùi ra, nói: "Đi rửa tay cho sạch đi."
Vân An cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, lúc ra thì nghe Tần Quế Lan hỏi: "Ăn tối chưa?"
"Dạ chưa." Vân An nói: "Dì ăn chưa ạ? Nếu chưa thì để con làm cho dì."
Tần Quế Lan biết Vân An biết nấu cơm, còn biết rửa chén cọ nồi, trước kia ăn cơm xong, nàng luôn chủ động làm những việc này. Có đôi khi bà mới xoay người một cái, Vân An đã dọn dẹp nhà bếp đâu ra đấy. Tần Quế Lan nói: "Tôi ăn rồi."
Vân An gật đầu.
Tần Quế Lan nói: "Tôi nấu cho cô tô mì."
Vân An bước tới: "Dì ơi, để con tự làm cho ạ."
Nàng đi vào nhà bếp. Tần Quế Lan liếc nhìn vết xước trên mu bàn tay nàng, cũng khá dài, thảo nào chảy nhiều máu như vậy. Bà nói: "Cô đi khử trùng tay đi."
Vân An giơ mu bàn tay lên, giọng điệu nhàn nhạt: "Dạ, dạ được."
Tần Quế Lan nhìn Vân An bước ra khỏi bếp rồi ngồi xuống bàn ăn. Bà lấy lọ thuốc khử trùng đặt lên bàn, Vân An vừa bôi thuốc vừa khẽ nhíu mày. Tần Quế Lan quan sát nàng một lúc, đợi nước sôi thì cho mì vào. Một tô mì rau xanh, không hề có thịt, nhưng có chần thêm một quả trứng lòng đào. Vân An nhìn tô mì trước mặt, còn có một đĩa dưa muối, nàng không ăn, cũng không động đũa.
Tần Quế Lan nói: "Không ăn à?"
Giọng bà vẫn luôn cứng rắn.
Vân An nói: "Dạ ăn." Nàng ngẩng đầu: "Con cảm ơn dì."
Tần Quế Lan ngồi đối diện nàng.
Không biết có phải do buổi tối ăn nhiều quá không mà thấy đầy bụng, Tần Quế Lan hít một hơi, nhìn Vân An gắp mì lên, nhai kỹ nuốt chậm từng miếng một. Vân An ăn xong quả trứng chần, liền nghe Tần Quế Lan hỏi: "Cô đến Thượng Kinh tìm Tranh Tranh à?"
Vân An cầm đũa, đáp lời bà: "Dì ơi, con cũng học đại học ở Thượng Kinh ạ."
Tần Quế Lan ngạc nhiên: "Không phải cô không tham gia kỳ thi đại học sao?"
Vân An nói: "Dạ, là trường đặc cách tuyển chọn ạ."
Tần Quế Lan "Ồ" một tiếng, sắc mặt dịu đi rất nhiều, hỏi nàng: "Trường nào?"
Vân An nói: "Dạ là Đại học Chính trị và Pháp luật Thượng Kinh."
Vì chuyện thi đại học của Tần Tranh mà Tần Quế Lan cũng đã tìm hiểu rất nhiều trường, biết được giá trị của ngôi trường này, sắc mặt bà lại tốt thêm một chút, nói: "Đại học Chính trị và Pháp luật, học Luật à?"
Vân An giải thích: "Tâm lý học tội phạm ạ."
Tần Quế Lan không hiểu lắm: "Vậy sau này cô ra ngoài bắt tội phạm?"
Vân An nói: "Dạ không, con có thể làm các công việc bên mảng cố vấn và tư vấn."
Tần Quế Lan gật đầu: "Tranh Tranh có biết cô qua đây không?"
Vân An nói: "Dạ không biết, con không nói với cậu ấy."
Tần Quế Lan nhìn Vân An: "Sao không nói với con bé?"
Vân An nói: "Dạ thưa dì, ban đầu dì đến Trường Hồ tìm con, chính là muốn xem con có thể gánh vác trách nhiệm khi ở bên Tranh Tranh hay không. Con có thể, con làm được ạ."
Tần Quế Lan: "Cô đừng nói như thể tôi đã đồng ý cho hai người ở bên nhau rồi."
Vân An nói: "Dạ con không dám nghĩ vậy đâu. Con chỉ muốn nói với dì rằng, con sẽ đối xử tốt với Tranh Tranh, trong khả năng của mình, con sẽ không để Tranh Tranh bị tổn thương."
Tần Quế Lan cười nhạo: "Mấy lời lúc yêu đương là khó tin nhất."
Vân An thấy bà miệng thì nói không tin, nhưng tay vẫn đẩy đĩa dưa muối kia về phía mình. Vân An cúi đầu gắp một đũa, nói: "Dạ con cảm ơn dì."
Tần Quế Lan nói: "Nhà cô—"
Vân An nói: "Ba mẹ con đều không còn nữa, họ hàng không qua lại, dì của con thì làm việc ở Thượng Kinh, cách trường con không xa lắm."
Xem ra là cố tình đến đó để chăm sóc Vân An.
Tần Quế Lan nhớ lại trước đây Tần Tranh thường than phiền rằng Vân Thụy chẳng mấy khi quan tâm đến Vân An, chuyện gì cũng phàn nàn, nhưng thật ra Vân Thụy vẫn rất để ý đến cô cháu gái này. Bà nói: "Tôi nghe Tiểu Mạc kể, cô còn có một người chị gái nữa."
Vân An cầm đũa, cúi đầu: "Dạ, đúng là con có một người chị."
Tần Quế Lan: "Sao chưa bao giờ nghe cô nhắc đến?"
Vân An nói: "Chị ấy, công việc của chị ấy khá đặc thù ạ."
"Đặc thù?" Không hiểu sao, Tần Quế Lan lại nghĩ đến chuyện Vân An từng bị thương ở Trường Hồ. Theo lời Tiểu Mạc thì khi đó rất nguy hiểm. Liên tưởng tới công việc của họ, bà không hỏi thêm gì về chị gái của Vân An nữa, chỉ khẽ gật đầu nói: "Ăn đi."
Dưới sự quan sát của Tần Quế Lan, Vân An đã ăn hết tô mì. Nàng đứng dậy định vào bếp rửa chén, nhưng Tần Quế Lan nói: "Cứ để đó đi, mai tôi rửa."
Vân An nói: "Tiện tay thôi mà dì."
Nàng rửa chén xong, cất vào tủ, quay người lại nói với Tần Quế Lan: "Vậy dì ơi, con đi trước đây ạ."
Tần Quế Lan nhìn nàng: "Không phải cô nói không có chỗ nào để đi sao?"
Vân An nói: "Dạ con định đi tìm nhà nghỉ."
"Nhà nghỉ?" Tần Quế Lan cau mày: "Bẩn thỉu, môi trường vừa tệ vừa không an toàn. Tối nay cô cứ ngủ ở phòng của Tranh Tranh đi, dù sao con bé cũng không về."
Vân An kinh ngạc nhìn Tần Quế Lan, đáy mắt sáng rực. Tần Quế Lan nói: "Cô đừng mặc đồ ngủ của Tranh Tranh nữa, tôi lấy đồ ngủ của tôi cho cô."
Vân An sờ gáy: "Dạ được."
Nàng mặc đồ ngủ của Tần Quế Lan?
Vân An không hiểu lắm, nhưng vẫn chấp nhận.
Tần Quế Lan lấy một chiếc váy ngủ từ sâu trong tủ ra đưa cho Vân An, đó là cái bà đã mặc từ mấy năm trước, sau khi giặt sạch vẫn luôn treo trong tủ, không mấy khi mặc. Vì dáng bà đầy đặn hơn nên khi Vân An mặc vào sẽ hơi rộng. Vân An không mang theo quần áo thay, nên không tiện tắm rửa, chỉ dùng khăn lau qua mồ hôi trên người. Lúc nàng ra khỏi phòng tắm, Tần Quế Lan đã về phòng rồi.
Vân An nằm trên giường của Tần Tranh, lòng trào dâng xúc động.
Trằn trọc không sao ngủ được.
Nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện, có liên quan đến Tần Quế Lan, liên quan đến Tần Tranh, liên quan đến bọn họ.
Cuối cùng Vân An đột ngột ngồi bật dậy, gọi điện cho Tần Tranh.
Tần Tranh vừa đi dạo bên ngoài với Khương Nhược Ninh về. Mai là thứ sáu, buổi tối Khương Nhược Ninh sẽ đến chỗ Thời Tuế ở qua cuối tuần. Những lúc không đi tìm Vân An, Tần Tranh sẽ ở lại ký túc xá, hoặc đến chỗ Diệp Dư xem phim. Khương Nhược Ninh nhiệt tình mời cô đến tổ ấm của mình và Thời Tuế, nhưng bị Tần Tranh từ chối. Khương Nhược Ninh không hiểu: "Tới đó là cậu chết hả?"
Tần Tranh nghĩ một lát: "Đúng là chết thật."
Khương Nhược Ninh nhíu mày: "Sao lại..."
Tần Tranh: "Hai người các cậu ồn ào quá."
Khương Nhược Ninh đỏ mặt: "Vớ vẩn!"
Thấy vẻ mặt của cô ấy, Tần Tranh rất hứng thú: "Này, lần trước cậu nói Thời Tuế mặc bộ đồ ngủ kia mà, thế cậu đã được như ý chưa?"
Khương Nhược Ninh lắc đầu: "Cậu không biết đâu, Thời Tuế thật sự quá gian xảo luôn. Nhưng tuần này mình đã lén chuẩn bị đồ mới rồi."
Buổi tối Tần Tranh đi mua đồ cùng Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh tỏ ra thần thần bí bí, sống chết không cho Tần Tranh xem đã mua cái gì, về tới ký túc xá mới chịu lấy ra. Tần Tranh:...
Cô hỏi: "Chỉ cái này thôi á?"
Khương Nhược Ninh: "Mình thấy cái này trên mạng, có rất nhiều đánh giá tích cực, nghe nói một giây là cao trào."
Tần Tranh nghĩ một lát: "Không khoa trương đến mức một giây đâu."
Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Sao cậu biết? Cậu dùng rồi hả?"
Tần Tranh nhún vai: "Đoán thôi."
Khương Nhược Ninh nói: "Kệ nó đi, dù sao chỉ cần nó có thể giúp mình chế ngự được Thời Tuế, mình quan tâm nó mấy giây làm gì."
Tần Tranh nghiêng đầu, vốn định nói rằng dựa vào thứ đó thì chẳng thể khống chế nổi đâu, nhưng thấy dáng vẻ tự tin, hùng hồn của Khương Nhược Ninh, cô chỉ im lặng nằm xuống giường. Khương Nhược Ninh đang nghiên cứu món đồ chơi nhỏ thì quay đầu lại, nói: "Tranh Tranh, hai ngày nay cậu có nhớ Vân An không?"
Tần Tranh liếc mắt: "Sao?"
Khương Nhược Ninh nói: "Mình phát hiện, ngày nào cũng gặp Thời Tuế mà mình vẫn nhớ cậu ấy." Cô ấy hạ thấp giọng: "Mình còn phát hiện ra, bây giờ h*m m**n của mình mãnh liệt ghê."
Tần Tranh:...
Cô nghiến răng: "Thời Tuế không thỏa mãn được cậu à?"
Khương Nhược Ninh: "Không phải, là cậu ấy thỏa mãn mình quá, thành ra bây giờ rất trống vắng."
Tần Tranh:...
Cô lấy gối ụp lên đầu.
Khương Nhược Ninh: "Này Tranh Tranh."
Tần Tranh không để ý đến cô ấy.
Mãi đến khi bị cô ấy đẩy vào vai, Tần Tranh mới chui ra khỏi gối. Khương Nhược Ninh: "Điện thoại kìa."
Tần Tranh liếc nhìn màn hình, là Vân An gọi tới.
Cô thở phào một hơi như được cứu rỗi, rồi bắt máy. Vân An nghe thấy giọng cô uể oải, hỏi: "Sao thế?"
Tần Tranh nói: "Không sao, vừa nãy Nhược Ninh đang nói với mình..."
Khương Nhược Ninh "Ê" một tiếng thật to, bịt miệng Tần Tranh lại. Tần Tranh "Ưm ưm" hai tiếng. Vân An: "Tranh Tranh?"
Tần Tranh bị bịt miệng, cuối cùng bị Khương Nhược Ninh bóp cổ lắc lắc. Tần Tranh cười đến đứt hơi: "Không nói, không nói mà."
Vân An: "Nói gì cơ?"
Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh làm động tác cứa cổ, ánh mắt dọa nạt cô. Tần Tranh gật đầu.
Lúc này Khương Nhược Ninh mới buông cô ra.
Tần Tranh hắng giọng.
Vân An một lúc lâu không nghe thấy giọng cô: "Tranh Tranh à?"
Tần Tranh nói: "Ừm, vừa nãy mình giỡn với Nhược Ninh thôi."
Cô hỏi Vân An: "Mai cậu cũng không về à?"
Trường của Vân An được nghỉ hai ngày, nối với cuối tuần là tổng cộng bốn ngày. Vốn dĩ Tần Tranh còn định tối mai sẽ đi tìm Vân An, kết quả Vân An lại nói không ở Thượng Kinh, phải ra ngoài có chút việc, Tần Tranh đoán lại liên quan đến những chuyện phiền lòng kia nên không hỏi nhiều. Vân An nói: "Mai mình về."
Tần Tranh cười: "Sáng hay chiều?"
Vân An nói: "Vẫn chưa biết nữa, nếu thuận lợi thì là buổi sáng."
Tần Tranh nói: "Vậy tối mai mình đến tìm cậu."
Vân An cầm điện thoại: "Được."
Tần Tranh đã nói từ hai ngày trước là tối thứ sáu sẽ qua tìm nàng, nhưng lúc đó nàng không biết kết quả với Tần Quế Lan sẽ ra sao, cũng không biết thứ sáu có về kịp không, nên đã không cho Tần Tranh thời gian chính xác. Bây giờ biết được thái độ của Tần Quế Lan, Vân An cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng lật người trên giường của Tần Tranh, đột nhiên nảy ra một ý: "Tranh Tranh, mình chụp một tấm ảnh cho cậu nhé?"
Tần Tranh thắc mắc: "Ảnh?"
Vân An: "Ừm, cậu đợi một chút."
Nàng vừa nói vừa giơ điện thoại lên, chụp mấy tấm ảnh của mình và căn phòng rồi gửi cho Tần Tranh. Tần Tranh cũng không cúp máy, cô lấy điện thoại ra, nhấn vào tin nhắn của Vân An, nhìn thấy bức ảnh nàng gửi tới thì tay run lên, suýt nữa thì ném điện thoại đi.
Vân An nghe thấy giọng cô cũng đang run: "Cậu, cậu, cậu đang ở đâu?"
Vân An nói: "Ở nhà cậu, trong phòng cậu, trên giường cậu."
Tần Tranh nói: "Cậu đã làm gì mẹ mình rồi?"
Vân An:...
Nàng day thái dương: "Mình là thổ phỉ chắc?"
Tần Tranh: "Thế sao cậu vào được nhà mình?"
Vân An nói: "Dì mở cửa cho mình. Cậu thấy bộ đồ ngủ trên người mình không, là của dì đó."
Tần Tranh đột nhiên hét lên một tiếng, ném điện thoại đi.
Vân An bị tiếng hét của cô làm cho khó hiểu.
Khương Nhược Ninh ló đầu từ cạnh bàn ra, nhìn Tần Tranh: "Làm gì đấy?"
Tần Tranh nói: "Cậu véo mình một cái đi."
Khương Nhược Ninh trợn to mắt: "Hả?"
Tần Tranh nói: "Cậu véo mình một cái xem mình có đang nằm mơ không."
Khương Nhược Ninh buồn bực: "Còn chưa ngủ mà mơ cái gì. Sao vậy?"
Tần Tranh nhìn cô ấy, nói: "Vân An nói bây giờ cậu ấy đang ở nhà mình, mẹ mình mở cửa cho cậu ấy, cậu ấy đang ngủ trong phòng mình, trên giường mình."
Khương Nhược Ninh gào lên như gà trống gáy, phản ứng y hệt Tần Tranh. Cô ấy chìa tay ra: "Đạ mú, thật hay giả vậy! Nhanh nhanh nhanh, cậu véo mình một cái đi!"
Nhìn cánh tay trắng nõn chìa ra, Tần Tranh không do dự mà véo một cái thật mạnh, ngay sau đó cánh tay cô cũng đau nhói. Khương Nhược Ninh đau đến mức vỗ liên tiếp vào tay Tần Tranh mấy cái, da cô cũng bị vỗ đỏ lên. Bầu không khí lặng im hai giây, hai người đồng thanh hét lên.
Qua chiếc điện thoại.
Vân An:...
Tự nhiên đau đầu quá.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Làm sao đây, vợ khờ luôn rồi.
Tần Tranh: Đừng có mà nhõng nhẽo! Mai xem mình xử lý cậu thế nào!
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.