Chương 215: Lỡ nhau
Vân An biết Tần Tranh sẽ có phản ứng mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy. Tần Tranh chất vấn: "Cậu về hồi nào?"
Khương Nhược Ninh ở bên cạnh la lối om sòm: "Sai rồi sai rồi, cậu nên hỏi cậu ấy là, mẹ nuôi có đánh cậu ấy không!"
Vân An còn chưa kịp trả lời.
Tần Tranh đã nói: "Mẹ mình không thể nào đánh cậu ấy được."
"Cái đó chưa chắc đâu." Khương Nhược Ninh nói: "Mình mà dắt Thời Tuế về nhà, mẹ mình có thể băm cả hai đứa ra luôn đó."
Tần Tranh:...
Khương Nhược Ninh: "Cậu mở video call đi, mình muốn nhìn Vân An."
Tần Tranh:...
Vân An:...
Trong lúc nhất thời, không biết ai mới là bạn gái của nàng.
Tần Tranh cũng nghe lời, mở video call lên. Vân An hạ thấp giọng, sợ làm kinh động Tần Quế Lan ở phòng bên cạnh. Nàng đặt điện thoại lên đầu giường, cả người nằm sấp trên giường, quần áo của Tần Quế Lan hơi rộng, dễ dàng trùm kín cơ thể nàng. Thấy dáng vẻ này của Vân An, lòng Tần Tranh vô thức mềm đi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Khương Nhược Ninh: "Thật á, cậu ở nhà Tranh Tranh thật á?"
Vân An khẽ nói: "Lừa cậu làm gì?"
Khương Nhược Ninh: "Mẹ nuôi không đánh cậu hả?"
Vân An lắc đầu.
Khương Nhược Ninh: "Mẹ nuôi đồng ý rồi sao?"
Vân An lại lắc đầu.
Tim Tần Tranh như bị treo ngược.
Vân An nói: "Nhưng mà, dì cũng không nói là không đồng ý."
Khương Nhược Ninh hét lên, Vân An vội vàng hạ giọng xuống. Tần Tranh nhìn khuôn mặt nàng, hỏi: "Cậu về hồi nào?"
Vân An nghiêm túc trở lại: "Sáng nay mình về cùng dì Mạc."
Tần Tranh: "Sao lại nghĩ đến chuyện tới nhà mình?"
Vân An nói: "Mình nghĩ dì nên biết chuyện chúng ta yêu nhau."
Tần Tranh: "Cũng không nói với mình một tiếng."
Vân An cụp mắt: "Sợ cậu lo."
Tần Tranh cắn nhẹ khóe môi.
Đúng là cô rất lo. Ngay khoảnh khắc nghe Vân An nói đang ở nhà mình, trong đầu cô thoáng qua vô vàn suy nghĩ, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ kỳ quặc rằng hai người có đánh nhau không. Nhưng rồi, cô nhanh chóng gạt hết những suy nghĩ đó đi. Trong video, Vân An trông bình tĩnh, thần sắc dịu dàng, hơi thở khi nói chuyện cũng chẳng khác trước. Tần Tranh hỏi: "Mẹ mình có làm khó cậu không?"
Vân An lắc đầu: "Dì đối xử với mình rất tốt."
Tần Tranh chớp mắt: "Chỉ biết gạt người."
Vân An biết Tần Tranh không tin, dù sao thì cũng vì nàng mà Tần Quế Lan đã giận dỗi, cãi nhau với cô không biết bao nhiêu lần. Vân An đều biết cả. Chính vì biết, nên kiếp này nàng không muốn để những chuyện đó xảy ra nữa.
"Thật mà." Vân An nói: "Tranh Tranh, dì thật sự đối xử với mình rất tốt. Buổi tối dì còn nấu mì cho mình ăn, bảo mình tắm rửa rồi ở lại phòng cậu."
Tần Tranh nói: "Đó là vì mẹ mình nể mặt mình thôi."
Vân An cười: "Ừm, nể mặt cậu, mình biết mà."
Tần Tranh liếc mắt sang chỗ khác.
Vân An khẽ gọi: "Tranh Tranh à."
Khương Nhược Ninh xoa xoa cánh tay, xách bình nước lên: "Mình ra ngoài lấy nước đây, hai cậu cứ tiếp tục sến súa đi."
Tần Tranh dõi theo Khương Nhược Ninh rời đi, sau đó nhìn cửa ký túc xá đóng lại. Vân An hỏi: "Cậu ấy ra ngoài rồi à?"
Tần Tranh: "Ừm."
Vân An mỉm cười với Tần Tranh trong video.
Tần Tranh: "Cười gì?"
Vân An: "Không có gì, nhớ cậu thôi. Ngày mai mình về sớm qua đón cậu nhé?"
Tần Tranh biến sắc: "Đừng—"
Cô lắc đầu: "Đừng đến."
Vân An hỏi: "Lâm Kinh Lạc đã tìm cậu à?"
Tần Tranh nói: "Cũng không hẳn, thỉnh thoảng ra ngoài thì sẽ gặp."
Lâm Kinh Khước không ở ký túc xá mà đã ra nước ngoài, dường như Lâm Kinh Lạc không có lý do gì để đến Thượng Kinh, nhưng lúc ra ngoài mua đồ với Khương Nhược Ninh, cô đã gặp Lâm Kinh Lạc vài lần. Cô ta mặc chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa vai, luôn cho Tần Tranh ảo giác về người bạn thân ngày xưa.
Cũng không phải là họ không nói chuyện.
Có lần cô và Khương Nhược Ninh ăn trưa xong, Khương Nhược Ninh đi gọi điện cho Thời Tuế, tiện thể cầm luôn túi của cô đi mất, khiến cô không có tiền trả. Tần Tranh ngồi tại chỗ đợi một lúc lâu, Lâm Kinh Lạc trông thấy liền chủ động thanh toán giúp. Sau đó cô đưa tiền mặt cho Lâm Kinh Lạc, đối phương nhìn cô vài giây, rồi mỉm cười gật đầu nhận lấy.
Không nợ nần nhau là tốt nhất.
Cô đã cố gắng hết sức để kiểm soát số lần tiếp xúc giữa hai người, có thể không gặp mặt thì sẽ không gặp, mà nếu thật sự gặp, cô cũng cố gắng không nói chuyện nhiều với Lâm Kinh Lạc.
Hai ngày nay thì không thấy cô ta nữa, không biết có phải cô ta cũng đã ra nước ngoài rồi không.
Tần Tranh không gặp, nhưng cũng không dám mạo hiểm, nên không đồng ý cho Vân An qua.
Vân An cúi đầu: "Biết rồi, vậy mình đợi cậu qua."
Tần Tranh mỉm cười.
Lúc Khương Nhược Ninh xách bình nước về ký túc xá, Tần Tranh đã cúp điện thoại, nằm trên giường, ngón chân cong duỗi như móng mèo. Khương Nhược Ninh ngẩng đầu: "Vui vậy hả?"
Tần Tranh nói: "Nhược Ninh, cậu ấy đến nhà mình đấy."
Khương Nhược Ninh nói: "Biết rồi biết rồi."
Trong giọng nói có chút hâm mộ.
Khương Nhược Ninh hâm mộ dũng khí của Vân An, nhưng cô sẽ không để Thời Tuế làm chuyện như vậy.
Vân An sống dưới mí mắt Tần Quế Lan lâu như vậy, nên biết rõ gốc gác. Thời Tuế và mẹ cô đến mặt còn chưa gặp mấy lần, không giống, hoàn toàn không giống. Cô không mù quáng đến mức muốn dắt Thời Tuế về nhà ra mắt mẹ mình.
Khương Cầm thật sự sẽ lột da rút gân cô mất.
Tần Tranh thấy Khương Nhược Ninh có vẻ bần thần, liền gọi: "Nhược Ninh?"
Khương Nhược Ninh hoàn hồn: "Hả?"
Tần Tranh nói: "Đừng lo, sau này mẹ cậu cũng sẽ chấp nhận thôi."
Khương Nhược Ninh đặt bình nước xuống: "Mượn lời tốt của cậu."
Cô vẫn có thể nói đùa cho được.
Tần Tranh biết, mẹ của Khương Nhược Ninh còn khó thuyết phục hơn cả Tần Quế Lan. Kiếp trước, chuyện của cô ấy và Hạ Kinh Mặc bị phanh phui. Đó là lần đầu tiên Khương Cầm, người luôn tin tưởng Khương Nhược Ninh vô điều kiện, nổi trận lôi đình như vậy. Thậm chí lúc cô ấy đi làm, bà còn thỉnh thoảng kiểm tra đột kích, hễ cô ấy quen một người bạn mới nào, Khương Cầm đều bắt cô ấy phải thành thật khai báo, còn kiểm tra đột xuất và xem cả điện thoại. Sau này Khương Nhược Ninh không yêu đương nữa, phần lớn cũng là vì nguyên nhân đó.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Trường hợp của Thời Tuế và Nhược Ninh.
Càng khó hơn nữa.
Tần Tranh không muốn làm Khương Nhược Ninh mất hứng. Thấy Khương Nhược Ninh bây giờ đang vui, cô chẳng nói gì cả.
Khương Nhược Ninh cũng trèo lên giường, nói với cô: "Hai người họ cứ không về thì tốt biết mấy."
Tần Tranh hùa theo: "Trân trọng khoảng thời gian này đi."
Khương Nhược Ninh nói: "Không sợ, dù sao khoa Múa cũng phải thường xuyên đi thi đấu." Nói đến đây, cô ấy nhìn Tần Tranh: "Cậu có nghe nói chuyện Lâm Kinh Khước đăng ký vào đội tuyển quốc gia chưa?"
Tần Tranh ngước mắt: "Đội tuyển quốc gia?"
Khương Nhược Ninh gật đầu: "Mình nghe nói cô ấy nhảy cũng khá giỏi, thật sự không nhìn ra."
Tần Tranh mím môi không nói gì.
Đúng là rất giỏi. Cô suýt nữa thì quên, kiếp trước Lâm Kinh Khước ở khoa Múa cũng rất nổi tiếng, rất lợi hại. Nhưng một người như vậy, sau khi tốt nghiệp lại vào công ty giải trí của nhà mình, làm một nghệ sĩ ba ngày hai bữa gây họa một lần.
Tần Tranh day day đầu.
Khương Nhược Ninh liếc mắt: "Cậu sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Không sao, ngủ thôi."
Cô nằm ngửa, Lâm Kinh Khước và Bạch Nguyệt Kỳ không ở ký túc xá, nên rèm giường của cô đều được vén lên. Ký túc xá bật điều hòa, gió mát thổi từng cơn, Tần Tranh nghe tiếng Khương Nhược Ninh bận rộn rồi chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm, cô liên tục chìm trong những giấc mơ kỳ lạ và hỗn loạn. Khi thì mơ thấy Vân An đến nhà mình rồi bị Tần Quế Lan cầm chổi đuổi đi, khi lại mơ thấy Vân An vui vẻ trở về nhưng chẳng may gặp tai nạn xe, hoặc mơ thấy mình ra sân bay đón, song đợi mãi đến tối vẫn không thấy Vân An xuất hiện.
Bắp chân Tần Tranh giật nhẹ một cái, cô choàng tỉnh, với tay lấy điện thoại xem đồng hồ thì đã 6 giờ.
Khương Nhược Ninh vẫn đang ngủ rất say. Đầu giường của Tần Tranh và Khương Nhược Ninh đối diện nhau, cô vươn tay kéo chăn của cô ấy lên một chút, sau đó trèo xuống giường, ngồi vào ghế, bật một chiếc đèn bàn nhỏ.
Ánh đèn mờ nhạt.
Vân An cả đêm không ngủ, cứ thế nhìn đèn ngủ của Tần Tranh.
Đây là cái đèn hai người từng mua cùng nhau. Ban đầu Tần Tranh chỉ định mua một chiếc đèn ngủ để tiện học bài, nhưng khi nhìn thấy cái này thì thuận tiện mua luôn. Nàng đưa tay chạm vào công tắc, nhấn một lần, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối; nhấn thêm lần nữa, ánh sáng vàng ấm lại lan tỏa khắp phòng.
Vân An cứ thế nằm sấp trên giường, lặng lẽ ngắm nhìn.
Khi chuông báo thức trên điện thoại vang lên, nàng tỉnh táo lại trong giây lát rồi đứng dậy bước ra phòng khách. Tần Quế Lan vẫn còn ngủ, tối qua nàng đã giặt quần áo, vắt khô và tiện tay phơi lên bệ cửa sổ, giờ thì chúng đã khô hẳn. Vân An thay đồ xong liền nấu cháo, rồi ra ngoài mua thêm ít bánh bao và bánh quẩy.
Sáng sớm Tần Quế Lan mới chợp mắt được đôi chút, không nghe thấy tiếng động bên ngoài nên còn tưởng Vân An vẫn đang nghỉ ngơi. Vừa ngẩng đầu lên, bà đã trông thấy bữa sáng trên bàn. Tần Quế Lan cau mày, đi đến phòng Tần Tranh, đẩy cửa ra, bên trong được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp, chăn màn đều gấp thành những khối vuông vức.
Vân An đã đi rồi.
Tần Quế Lan cũng không diễn tả được trong lòng có tư vị gì, giống như mọi chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng bữa sáng trên bàn nhắc nhở bà, đó không phải là mơ.
Bà ngồi trước bàn, nhìn đủ các loại đồ ăn sáng, nào là bánh bao, bánh quẩy, bánh bao chiên, bên cạnh còn có hai quả trứng luộc nước trà đã được bóc sẵn vỏ.
Đây không phải món bà thích ăn.
Mà là món Tần Tranh thích.
Tần Quế Lan chợt nhớ lại, hồi Tần Tranh còn đi học, vì con thích ăn trứng luộc nước trà nên sáng nào bà cũng chuẩn bị sẵn hai quả. Nhiều khi vừa vớt trứng từ nồi ra, nóng quá nên bà đặt sang một bên chờ nguội rồi mới bóc vỏ, nhưng lần nào bà vừa quay vào bếp một chút, Vân An đã bóc xong và đưa cho Tần Tranh rồi.
Tần Tranh cũng đã quen, có lần còn đưa quả trứng luộc nước trà đến trước mặt Vân An, nói: "Chỗ này chưa bóc sạch nè."
Bà không vui: "Người ta bóc vỏ giúp con mà con còn kén cá chọn canh."
Vân An cười tủm tỉm: "Dạ không sao đâu dì, vài mảnh vỏ vụn thôi ạ, để con bóc sạch cho cậu ấy."
Bà nhìn Vân An đứng dậy, bèn nói: "Con đó, chỉ giỏi chiều nó thôi."
Lúc đó bà chỉ nghĩ Tranh Tranh thật hạnh phúc, lúc nhỏ được ông bà chiều, bây giờ được bạn chiều, chứ không hề nghĩ rằng tình bạn cũng có thể biến chất.
Phải rồi.
Quan hệ của Nhược Ninh và Tranh Tranh tốt như vậy, nhưng Khương Nhược Ninh cũng chưa bao giờ bóc vỏ trứng giúp Tần Tranh cả.
Là bà trước giờ mắt mù, không nhìn ra.
Tần Quế Lan thở dài, cầm lấy quả trứng luộc nước trà đã bóc vỏ, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Không biết Vân An đã ăn sáng chưa nữa.
Vân An đến sân bay khi trời vừa hơn 8 giờ. Sáng nay nàng không chờ Tần Quế Lan thức dậy, vì hiểu rằng bà sẽ thấy khó xử. Bà vừa mới biết chuyện, chắc hẳn không biết nên đối mặt với nàng thế nào. Có một câu Mạc Tang Du nói rất đúng, băng dày ba thước không phải do một ngày mà lạnh, muốn Tần Quế Lan chấp nhận mình, đâu thể chỉ dựa vào một bữa sáng hay vài lời trò chuyện. Vậy nên để tránh khiến bà lúng túng, nàng đã rời đi từ sớm. Chuyến bay là vào 1 giờ chiều, nàng đến sân bay từ hơn 8 giờ, còn chưa thể làm thủ tục check-in, chỉ ngồi lặng lẽ trong sảnh chờ đông đúc. Giữa dòng người qua lại tấp nập, nàng ngồi một mình trên ghế, mãi sau mới chợt nhớ ra mình vẫn chưa ăn sáng.
Lúc ăn sáng, nàng nhắn tin cho Tần Tranh, hỏi cô đã dậy chưa.
Tần Tranh dậy từ hồi 6 giờ hơn, lấy một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt từ trong ngăn kéo ra. Lúc thấy cô mua giấy viết thư, Khương Nhược Ninh kinh ngạc đến rớt cằm: "Giờ vẫn có người viết thư sao? Không phải chỉ một cuộc điện thoại là xong hả?"
Tần Tranh cười, không phản bác, vẫn mua một xấp giấy viết thư về. Thật ra mua về đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô đặt bút.
Vừa viết xong, Tần Tranh thấy màn hình điện thoại sáng lên, Vân An hỏi thăm như thường lệ:【Dậy chưa?】
Cô đặt bút xuống, nhét lá thư vào phong bì, mở cửa tủ, đặt nó vào bên trong và khóa lại, cuối cùng mới trả lời Vân An:【Ừm, cậu dậy sớm vậy?】
Vân An:【9 giờ rồi mà còn sớm sao? Hôm nay cậu không huấn luyện à?】
Tần Tranh:【Có, 9 rưỡi bắt đầu.】
Vân An:【Chuyến bay của mình lúc 1 giờ chiều.】
Tần Tranh:【Mình biết rồi.】
Khương Nhược Ninh mở mắt, liếc thấy Tần Tranh đang ôm điện thoại nhắn tin, bèn hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Tần Tranh: "Gần 9 giờ."
Khương Nhược Ninh kêu "Trời đất" một tiếng rồi lập tức ngồi bật dậy, nói: "Sao không gọi mình sớm hơn."
Tần Tranh: "Cậu cần làm gì à?"
Khương Nhược Ninh: "Còn phải đánh răng rửa mặt ăn sáng nữa chứ!"
Tần Tranh nói: "Mình mua tiểu long bao rồi."
Khương Nhược Ninh: "Hồi nào vậy?"
Tần Tranh: "Sáng nay mình đặt đồ ăn ngoài."
"Ái chà, Tranh Tranh cậu đúng là bé cưng mà! Yêu cậu yêu cậu!" Khương Nhược Ninh cười hì hì rồi chui vào nhà vệ sinh. Tần Tranh đặt tiểu long bao lên bàn, vừa trò chuyện với Vân An vừa đợi Khương Nhược Ninh ra. Lúc hai người ăn xong đi ra sân thể dục, Khương Nhược Ninh nói: "Tối nay cậu đến chỗ Vân An phải không?"
Tần Tranh nghiêng đầu: "Hửm? Sao thế?"
Khương Nhược Ninh: "Lúc về cậu mang cho mình ít thịt bò khô nha."
Tần Tranh biết Khương Nhược Ninh đang nói đến quán nào, là quán ở ngay cổng chợ đêm. Quán đó làm ăn rất tốt, không bán online nên không đặt mua được, chỉ có thể đến tận quán. Tần Tranh gật đầu: "Biết rồi."
Khương Nhược Ninh vô cùng thỏa mãn.
Thấy dáng vẻ mơ mộng của cô ấy, Tần Tranh cũng tưởng tượng đến cảnh sẽ gặp lại Vân An vào buổi tối. Trước tiên sẽ véo tai nàng, mắng cho một trận rồi ôm chặt lấy nàng, hôn thật sâu.
Cô mơ tưởng quá đẹp, tự làm mình vui cả ngày. Thế nhưng khi buổi huấn luyện kết thúc, cuộc gọi từ Vân An như một gáo nước lạnh dội xuống. Vân An nói: "Mình đang kẹt xe rồi, xin lỗi nhé Tranh Tranh, có lẽ mình sẽ về muộn một chút."
Nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi ở đầu dây bên kia, Tần Tranh đành bất lực: "Thôi được rồi."
Vân An nói: "Vậy cậu và Khương Nhược Ninh ăn tối trước đi, lát nữa hẵng qua nhé?"
Nàng không muốn Tần Tranh ở nhà một mình đợi nàng.
Tần Tranh đồng ý, lúc quay đầu tìm Khương Nhược Ninh thì thấy cô ấy đang dính sát vào người Thời Tuế. Tần Tranh:...
Thôi vậy.
Cô vẫn nên qua sớm một chút.
Nghĩ rằng thời gian còn sớm, Tần Tranh không bắt taxi mà đi xe buýt, chầm chậm đến trường Đại học Chính trị và Pháp luật. Hoàng hôn vẫn còn treo trên bầu trời, cô đứng ở cổng trường, gọi điện cho Tần Quế Lan.
Tần Quế Lan nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu mới bắt máy.
Tần Tranh mở miệng: "Mẹ ơi."
Tần Quế Lan nói với giọng không mặn không nhạt: "Ừ."
Tần Tranh không nghe ra vui giận, giọng càng nhỏ hơn: "Con xin lỗi, mẹ."
Tần Quế Lan nói: "Lần sau hai đứa về thì nói trước với mẹ một tiếng."
Hai đứa.
Lòng Tần Tranh như đóa hoa bung nở, đột nhiên bừng sáng. Cô ấp úng không biết nói gì, cổ họng vừa chua vừa đau, nghẹn ngào khó chịu, cuối cùng mắt đỏ hoe: "Mẹ..."
Tần Quế Lan nói: "Mẹ còn có việc, cúp máy trước đây."
Bà vẫn còn hơi giận.
Nhưng...hình như cũng không giận đến thế nữa.
Tần Tranh cắn môi cười, nhìn tấm biển hiệu của trường Đại học Chính trị và Pháp luật, cô cười đến nỗi cong cả mày mắt.
Vân An đã xuống máy bay từ sớm, mọi việc đều suôn sẻ, chỉ tiếc là vừa ra khỏi sân bay thì đúng vào giờ cao điểm tan tầm. Tài xế gợi ý rẽ sang một con đường nhỏ khác, nàng nhíu mày rồi nói: "Dạ không cần đâu, chờ một chút cũng được ạ."
Nàng biết đó là con đường nhỏ nào.
Nàng không muốn đi.
Tài xế đành phải tiếp tục đợi.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, họ mới ra khỏi trục đường chính. Vân An mở cửa sổ, hơi nóng ập vào mặt. Nàng cũng không biết Tần Tranh và Khương Nhược Ninh đã ăn xong chưa, tin nhắn nàng gửi cho Tần Tranh cũng không thấy trả lời, đoán chừng là chưa xem. Nàng vẫn chưa về, nên không muốn làm phiền Tần Tranh, vì thế không gọi điện thẳng.
Tần Tranh ngồi co gối trên sô pha, nhìn rất nhiều thứ được bày trên bàn trà.
"Tranh Tranh, hôm nay mình thấy ở cửa hàng có một cái kẹp tóc rất đẹp, mình thấy rất hợp với cậu."
Tần Tranh nhặt cái kẹp tóc màu nhạt lên.
"Tranh Tranh, bó hoa này đẹp không? Để ở phòng khách nhé, lần sau cậu đến là vừa kịp thấy hoa nở."
Ngón tay Tần Tranh khẽ lướt qua cánh hoa, màu đỏ, rất rực rỡ.
"Tranh Tranh, bạn học cho mình một gói trà, nói là buổi tối không được uống, uống vào sẽ mất ngủ, nhưng mình không uống cũng không ngủ được."
Tần Tranh cầm lấy gói trà.
Trên bàn đều là những món Vân An từng chia sẻ với cô, món nào Tần Tranh cũng nhận ra. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc lắc chân.
Lúc Vân An về tới nhà, Tần Tranh đang thử đeo nó. Sợi dây hơi dài, vòng sát mắt cá chân, cô tháo ra rồi đeo lên cổ tay, lại thấy càng lỏng hơn. Tần Tranh bật cười, nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, cô quay đầu lại.
Mở cửa thấy đèn sáng, Vân An ngẩn người một lúc, sau đó bốn mắt nhìn nhau với Tần Tranh đang ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Nàng nói: "Sao cậu không nghe điện thoại?"
Tần Tranh không để ý: "Cậu gọi cho mình hả?"
Điện thoại cô để trong túi, khóa kín nên không nghe thấy.
Vân An nói: "Ừm, mình còn nhắn tin cho cậu nữa, nhưng cậu đều không trả lời."
Tần Tranh lấy điện thoại trong túi ra, thấy Vân An báo cáo lịch trình suốt dọc đường, nhưng cô quá tập trung vào những món quà đủ loại trước mặt nên đã quên mất. Vân An thay dép lê đi vào nhà, nghe Tần Tranh nói: "Sao cậu mua nhiều đồ thế?"
Bàn sắp chứa không hết rồi.
Vân An nói: "Nghĩ cậu thích nên mình mua."
"Tiêu xài hoang phí!" Tần Tranh nói: "Sau này không thể để cậu quản lý tài chính trong nhà được."
Vân An nói: "Đều đưa cho cậu hết."
Được nàng dỗ dành, Tần Tranh liền thấy tâm trạng tốt hơn.
Vân An liếc nhìn cổ tay cô: "Sao lại đeo lên tay?"
Tần Tranh huơ huơ cổ tay: "Đẹp không?"
Vân An gật đầu: "Đẹp, nhưng đây là lắc chân mà."
"Có sao đâu." Tần Tranh nói: "Đẹp là được, còn có cái chuông nhỏ nữa nè."
"Ừm." Vân An đi đến mép sô pha, ngồi xổm xuống trước mặt Tần Tranh, vươn tay tháo sợi dây trên cổ tay cô xuống. Tần Tranh liếc thấy mu bàn tay nàng, liền nắm lấy: "Sao lại bị thương thế này?"
Vân An nói: "Bị quẹt vào thôi, không sao đâu."
Tần Tranh: "Sao cậu lại không cẩn thận vậy."
Vân An nói: "Không đau nữa rồi."
"Cậu có đau cũng nói không đau." Tần Tranh bĩu môi, vẻ mặt không vui. Nhìn biểu cảm của cô, trái tim Vân An rục rà rục rịch. Nàng siết chặt lắc chân, cụp mắt, ngồi xổm bên cạnh Tần Tranh, nâng chân cô đặt lên đầu gối mình, cuối cùng cẩn thận đeo lắc chân cho cô.
Ngón tay Vân An khẽ gảy, một tiếng động rất nhỏ vang lên.
Tần Tranh nghiêng chân qua, còn chưa kịp ngắm nhìn thì ngón tay Vân An đã sờ lên mắt cá chân cô, hơi nóng, hơi tê. Tần Tranh muốn rụt chân lại, nhưng đã bị Vân An giữ lấy. Tần Tranh đỏ mặt: "Buông ra."
Vân An ngoan ngoãn buông mắt cá chân cô ra, nhưng vẫn không đứng dậy, giữ nguyên tư thế ngồi xổm trước mặt cô. Bàn tay vừa rời khỏi mắt cá chân liền trượt theo vạt váy của Tần Tranh vào bên trong. Cảm nhận được lớp váy bị nâng lên một đường thẳng tắp, Tần Tranh cắn môi: "Vân An."
Vân An ngước mắt nhìn cô.
Tần Tranh cảm thấy ánh mắt đó, nóng bỏng mà dính nhớp. Cô dời mắt đi, khẽ hừ: "Đừng..."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Đừng dừng lại sao?
Tần Tranh:...
---