Thư Tình - Ngư Sương

Chương 216

Chương 216: Nóng ran (H)

Không biết sao, Tần Tranh đột nhiên nhớ tới lời Khương Nhược Ninh nói: "Cậu có nhớ Vân An không?"

 

"Mình phát hiện, ngày nào cũng gặp Thời Tuế mà mình vẫn nhớ cậu ấy. Còn nữa, bây giờ h*m m**n của mình mãnh liệt ghê."

 

Lúc đó cô nghe không nổi, bèn kéo gối trùm kín đầu. Giờ nghĩ lại mới thấy Khương Nhược Ninh nói rất đúng. Cô nhớ Vân An, mỗi ngày gọi điện nhắn tin, mỗi ngày trò chuyện với nàng mà vẫn nhớ, rất nhớ, nhớ đến phát điên.

 

Muốn nắm tay nàng, ôm nàng, hôn nàng.

 

Muốn cùng nàng dây dưa không dứt.

 

Hóa ra, d*c v*ng của cô cũng rất mãnh liệt.

 

Tần Tranh ngẫm nghĩ rồi bật cười thành tiếng.

 

Vân An ngẩng đầu khỏi cổ cô, nhìn cô với ánh mắt đầy bất ngờ. Tần Tranh bị nàng nhìn mà mặt đỏ tai hồng, vừa rồi hôn đến độ không thở nổi, cô vừa mới lấy lại hơi là đã bắt đầu suy nghĩ lung tung.

 

Tần Tranh chớp mắt: "Mình..."

 

Vân An ôm cô lún sâu xuống ghế sô pha, hỏi: "Cậu làm sao?"

 

Tần Tranh nói: "Không có gì, vừa rồi mình nghĩ đến Nhược Ninh thôi."

 

Giọng Vân An hơi gợn: "Khương Nhược Ninh?"

 

Nghe giọng điệu này của nàng, Tần Tranh tê cả da đầu, im lặng hai giây: "Chỉ là mình nghĩ đến lời cậu ấy nói thôi."

 

Vân An: "Nói gì cơ?"

 

Tần Tranh không thốt nên lời.

 

Sự im lặng của cô khiến Vân An mất hết kiên nhẫn. Sô pha không lớn, đủ cho hai người, nhưng chỉ có thể nằm nghiêng. Ban đầu, Tần Tranh quay mặt về phía Vân An, nhưng bị nàng nhìn chằm chằm nên liền xoay lưng lại. Vân An định kéo cô quay lại đối diện mình, song Tần Tranh ưỡn người, nhất quyết không chịu. Răng Vân An nghiến ken két bên tai cô: "Nói gì? Hửm? Nói xấu mình à?"

 

Tần Tranh nói: "Không có, cậu đừng có suốt ngày đổ oan cậu ấy."

 

Vân An tức đến nỗi bật cười: "Mình đổ oan cậu ấy?"

 

Nàng còn không nhớ mình đã chết bao nhiêu lần trong miệng Khương Nhược Ninh nữa.

 

Tần Tranh đoán chừng cũng phát hiện mình đuối lý, không hó hé gì.

 

Vân An nói: "Được, mình không đổ oan cậu ấy, vậy cậu ấy đã nói gì?"

 

Tần Tranh khẽ cắn răng: "Mình không muốn nói."

 

Nói thế nào đây.

 

Nói là mình rất có d*c v*ng với cậu sao?

 

Giết cô đi cho rồi!

 

Có cô bạn gái mềm mại, thơm ngát nằm trong lòng, Vân An cũng chẳng còn bận tâm Tần Tranh vừa rồi nghĩ gì về lời Khương Nhược Ninh. Chỉ là với tư thế này, Tần Tranh ưỡn người, tấm lưng cong tạo nên những đường nét rõ ràng, gần như khớp vào lòng nàng, còn một chân của nàng thì chen g*** h** ch*n Tần Tranh.

 

Nàng đang mặc quần jean, Tần Tranh thì mặc váy dài.

 

Đôi chân dài của nàng luồn từ dưới tà váy vào.

 

Chất vải thô của quần jean cọ xát trên da Tần Tranh, cô không vui: "Sao cậu không c** q**n?"

 

Sức Vân An rất khỏe, lại tạo ra lực ma sát mạnh. Tần Tranh nghi ngờ, không biết có phải phần da trên đùi mình sắp bị mài đỏ ửng lên rồi không.

 

Vân An nghe vậy thì dừng lại, nói: "Cậu cởi cho mình đi."

 

"Mình?" Tay Tần Tranh mò ra phía sau, sờ lên eo nàng. Vân An nắm lấy ngón tay cô, đặt lên cúc quần. Tần Tranh quay lưng lại, cởi xuống.

 

Cúc quần bung ra, hơi thở của Vân An bên tai cô chợt nặng nề hơn.

 

Hơi thở đó.

 

Khiến Tần Tranh tê dại, run rẩy cả người.

 

Tần Tranh nói: "Cậu tự..."

 

Nhưng Vân An lại không nghe.

 

Nàng nắm tay Tần Tranh, sờ đến miệng khóa kéo. Tần Tranh bị nàng ấn tay kéo xuống, sau đó đầu ngón tay chạm đến lớp vải lụa bên trong.

 

Cô muốn rụt ngón tay về, nhưng Vân An đã ấn ngón tay cô lại. Từ cuối dây khóa kéo...

 

Thăm dò vào trong.

 

Hơi thở sau lưng hơi loạn, Vân An cắn vào tai cô.

 

Tần Tranh nhắm mắt, ngón tay cô bị Vân An đè xuống, chìm vào dòng suối trong.

 

Trong tư thế mà động tác bị hạn chế.

 

Cô không thể ra vào theo cách bình thường.

 

Chỉ có thể khuấy động trong phạm vi rất nhỏ.

 

Mỗi lần đầu ngón tay cọ vào vách trong, Vân An càng ôm lấy cô chặt hơn.

 

Vành tai Tần Tranh bị cắn rất đau.

 

Nhưng toàn thân cô lại khoan khoái.

 

Vân An nhỏ giọng nhắc nhở: "Tranh Tranh, nhanh một chút."

 

Tần Tranh cũng rất muốn nhanh, nhưng cô đang quay lưng lại nên thật sự không thể tăng tốc.

 

Bất đắc dĩ.

 

Cô đành phải xoay người lại, vừa mới mặt đối mặt với Vân An thì đã bị Vân An một tay ôm eo, một tay nâng đầu.

 

Hôn cô dữ dội.

 

Tần Tranh thậm chí còn nghi ngờ, không biết có phải nàng chỉ chờ cô chủ động xoay người lại hay không.

 

Cho nên mới làm chuyện quyến rũ như vậy.

 

Vân An quả thật có ý đó.

 

Nàng chính là đang đợi Tần Tranh chủ động xoay lại.

 

Vào khoảnh khắc Tần Tranh quay lại, cơ thể căng cứng và cảm xúc của nàng đã hoàn toàn sụp đổ.

 

Mọi lý trí đều không còn.

 

Tần Tranh bị nàng ôm vào lòng, cả người như được khảm vào.

 

Vân An hôn lên má cô.

 

Hôn lên đôi môi mỏng của cô.

 

Đầu lưỡi men xuống.

 

Cắn vào xương quai xanh, vào cổ cô, để lại từng dấu răng ửng đỏ.

 

Tần Tranh cũng không biết sao mình chỉ xoay người một cái, mà dường như đã chọc trúng công tắc tấn công của Vân An. Cô bị hôn đến nỗi mê man, chẳng còn chút sức lực để chống đỡ.

 

Cánh tay vừa giơ lên đã bị Vân An kéo ra sau lưng. Tần Tranh buộc phải ưỡn thẳng eo, dâng lên sự mềm mại.

 

Vân An cúi đầu.

 

Cổ chiếc váy Tần Tranh mặc co giãn, kéo một cái, cổ váy liền trễ xuống vai.

 

Tay kia của Vân An sờ lên n** m*m m**, xoa bóp đến nỗi biến dạng. Nàng ngẩng đầu: "Tranh Tranh."

 

Tần Tranh mơ màng: "Ưm?"

 

Vân An nói: "Mình có thể xé váy cậu không?"

 

Tần Tranh biến sắc: "Cậu!"

 

Còn chưa kịp mắng, Vân An đã nói: "Mình biết rồi."

 

Nàng có vẻ rất tiếc nuối.

 

Tần Tranh tức đến nỗi chỉ muốn đá nàng.

 

Tiếng lắc chân trong trẻo vang lên, leng ka leng keng.

 

Nghe thấy tiếng động, cơ thể Vân An rõ ràng cứng đờ, sau đó ngước mắt nhìn Tần Tranh.

 

Tần Tranh bắt được suy nghĩ trong ánh mắt nàng, bèn lắc đầu.

 

Vân An nhõng nhẽo: "Tranh Tranh à..."

 

Tần Tranh: "Không muốn."

 

Vân An nhìn cô với vẻ vô cùng đáng thương.

 

Tần Tranh không kiềm được mà mềm lòng: "Chỉ một lần thôi."

 

Vân An gật đầu.

 

Hai chân Tần Tranh bị nhấc lên, cái chân đang đeo lắc được gác trên lưng ghế sô pha, vểnh lên rất cao.

 

Chân còn lại thì bị Vân An tách ra.

 

Tần Tranh xấu hổ với tư thế này, dùng gối ôm đè lên mặt.

 

Vân An sợ cô bị ngạt, bèn giật lấy gối ôm của cô.

 

Để rồi bị Tần Tranh hung hăng lườm một cái.

 

Vân An vẫn không đưa cho cô, nhưng nàng lại cởi áo sơ mi ra.

 

Đưa cho cô.

 

Tần Tranh nhìn đường nét cơ bắp cánh tay và vết sẹo trên eo nàng, dùng áo sơ mi che mặt lại.

 

Toàn là mùi của Vân An.

 

Trong hơi thở.

 

Toàn là mùi của Vân An.

 

Trên người cô toàn là mùi của nàng.

 

Tần Tranh bị mùi hương bao phủ, vây quanh. Cô nghiêng đầu, ngay khoảnh khắc Vân An chạm vào da cô, cơ thể run lên.

 

Ẩm ướt một mảng.

 

Vân An vùi vào trong váy cô.

 

Cách lớp vải, đầu lưỡi lướt qua n** m*m m**.

 

Cũng bao phủ sự ẩm ướt.

 

Eo Tần Tranh vặn vẹo.

 

Cái chân bị gác kia ngọ nguậy.

 

Leng ka keng keng.

 

Vân An phối hợp tiết tấu.

 

Đầu lưỡi ra vào.

 

Tần Tranh đầu váng mắt hoa.

 

Cô từ căng cứng đến thả lỏng, cũng không biết đã mất bao lâu.

 

Chỉ là sau khi thả lỏng.

 

Vân An cũng không tha cho cô.

 

Tần Tranh khóc lóc: "Đã nói là một lần thôi mà."

 

Vân An trốn trong tà váy cô, không ra ngoài.

 

Dư âm của Tần Tranh vẫn chưa tan.

 

Thì đợt thứ hai đã ập tới.

 

Cô không chịu nổi, muốn dùng chân đá Vân An.

 

Đá vào vai nàng.

 

Nhưng Vân An không hề nhúc nhích.

 

Cái chuông lại vang lên không ngừng.

 

Tiếng ậm ừ của Tần Tranh bị nhấn chìm trong âm thanh trong trẻo ấy.

 

Áo sơ mi của Vân An bị cô vò đến nỗi nhăn nhúm, bị cắn xé, cô cũng không phân biệt được trên áo là mồ hôi hay là nước mắt.

 

Mắt cô hơi đau.

 

Lúc kết thúc, cô mắng Vân An: "Cậu không giữ chữ tín!"

 

Bị cô mắng, Vân An cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi.

 

Chỉ là đứa trẻ này.

 

Chỉ mặc đồ lót và quần jean.

 

Nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

 

Tần Tranh mắng một hồi rồi bật cười.

 

Vân An thấy cô cười, vội vàng sáp lại. Tần Tranh nói: "Tránh xa mình ra chút."

 

Cô vừa nói vừa leo xuống sô pha, cảm giác tê dại vẫn chưa tan, hai chân liền mềm nhũn.

 

Cả người suýt chút nữa thì ngã nhào.

 

Vân An ôm lấy cô.

 

Không biết Tần Tranh lẩm bẩm mắng mỏ gì đó.

 

Mà tai nàng chỉ thấy nhồn nhột.

 

Nàng mặc kệ Tần Tranh giãy giụa, ôm cô vào phòng tắm. Tần Tranh nhìn thấy bên trong thì sững sờ: "Cậu lắp bồn tắm hồi nào vậy?"

 

Phòng tắm này cũng khá lớn, đặt một cái bồn tắm vào nhìn cũng không quá chật chội. Vân An nói: "Mấy hôm trước. Mình thương lượng với chủ nhà trước rồi, bà ấy đồng ý thì mình mới mua."

 

Tần Tranh: "Cậu mua?"

 

Vân An gật đầu.

 

Tần Tranh nói: "Tiền đâu cậu mua?"

 

Vân An nói: "Lần trước mình cung cấp manh mối cho một vụ án, tính là có công tố giác, nên nhận được chút tiền thưởng."

 

Tần Tranh nhớ Vân An từng nói chuyện này với cô. Cô bảo: "Thế nhưng cậu cũng đâu có nói là muốn mua bồn tắm."

 

Vân An giải thích: "Mình lướt mạng, thấy ngâm bồn có thể giúp tinh thần thư giãn, có thể giải tỏa được áp lực."

 

Tần Tranh quay đầu: "Cậu có áp lực sao?"

 

Vân An cười: "Cậu có."

 

Tần Tranh nói: "Mình đâu có đâu."

 

Vân An nói: "Cậu vì chuyện của Lâm Kinh Lạc mà thần kinh luôn căng thẳng, chịu áp lực rất lớn. Tranh Tranh à, mình sẽ giải quyết xong chuyện nhà họ Lâm nhanh nhất có thể."

 

Tần Tranh nhìn nàng: "Có phải cậu đã tra được gì rồi không?"

 

Vân An nín thở.

 

Nàng nói: "Có một chút manh mối."

 

Tần Tranh tò mò: "Là gì vậy?"

 

Vân An nhìn cô.

 

Tần Tranh vừa làm xong, mặt mày đỏ bừng, khóe mắt còn vương nước, trong mắt lấp la lấp lánh. Cô không hề cảm thấy mình lúc này quyến rũ đến mức nào, ngược lại cứ một mực hỏi chuyện khác.

 

Vân An:...

 

Nàng không muốn nói về chủ đề khác cho lắm.

 

Tần Tranh kéo nàng lại: "Là gì vậy hả?"

 

Vân An nói: "Mình xả nước trước đã."

 

Bồn tắm mua về nàng đã cọ rửa mấy lần, cũng đã khử trùng, nhưng chưa từng dùng qua. Lúc này muốn cho Tần Tranh ngâm bồn, nàng lại cẩn thận cọ thêm lần nữa, cuối cùng xả nước vào. Tần Tranh thấy nàng tiếp tục im hơi lặng tiếng, bèn lay tai nàng: "Cậu nói đi chứ!"

 

Vân An ngẩng đầu, kéo Tần Tranh xuống. Bị nàng kéo, Tần Tranh giật mình kêu lên. Vân An chỉ kéo cô ngồi xổm xuống, định cởi váy giúp cô, nhưng Tần Tranh lập tức dùng hai tay che ngực. Vân An nhìn động tác của cô:...

 

Tần Tranh giận dỗi trước biểu cảm cạn lời của nàng: "Sao cậu không cởi!"

 

Vân An không do dự, đứng thẳng dậy c** q**n jean, đang chuẩn bị cởi tiếp thì Tần Tranh giữ tay nàng lại: "Không phải—"

 

Cô nhìn thân hình khỏe khoắn của Vân An, bắp chân có đường nét rõ ràng, nói: "Cậu thẳng thừng vậy luôn đó hả?"

 

Vân An nói: "Vậy phải cởi thế nào?"

 

Cái đó!

 

Tần Tranh nghẹn một hơi.

 

Vân An cười nhạt: "Tranh Tranh, cũng đâu phải cậu chưa từng thấy."

 

Nói thì nói vậy.

 

Nhưng mà...

 

Nhưng mà Tần Tranh hơi ngại.

 

Mặc dù mười phút trước, họ vừa mới thân mật xong.

 

Vân An nói: "Vậy mình nhắm mắt, cậu vào bồn tắm rồi thì gọi mình."

 

Tần Tranh đưa tay huơ huơ trước mặt nàng, thấy nàng không phản ứng thì mới cúi đầu, chuẩn bị cởi chiếc váy dài.

 

Vừa cúi đầu.

 

Lại nhìn thấy bụng dưới của Vân An trước tiên.

 

Vết sẹo đã mờ hơn lần trước một chút. Tần Tranh đã gửi thuốc trị sẹo cho Vân An, bảo nàng mỗi ngày sáng trưa chiều đều phải thoa, xem ra nàng rất nghe lời. Ngón tay Tần Tranh sờ lên vết sẹo, hỏi Vân An: "Còn đau không?"

 

Vân An nghe vậy thì mở mắt. Tần Tranh nói: "Nhắm lại!"

 

Vân An lại lần nữa nhắm mắt.

 

Nàng chậm rãi nói: "Không đau."

 

Ngón tay Tần Tranh ấn vào chỗ sẹo, da thịt lõm vào. Cô hỏi: "Vậy còn thế này?"

 

Vân An nói: "Cũng không đau."

 

Tần Tranh véo bên hông nàng: "Thế này cũng không đau à?"

 

Vân An hít thở nhẹ: "Hơi nhột."

 

Tần Tranh tức tối, tăng thêm lực. Vân An "Ây da" một tiếng, Tần Tranh nói: "Cho cậu nhột này! Cho cậu nhột này!"

 

Bị cô véo, Vân An duỗi hai tay ra, ôm lấy cô. Tần Tranh ở trong lòng nàng làm bộ giãy giụa, sau đó cũng từ bỏ chống cự. Vân An ôm cô rất chặt, áo sơ mi và quần jean trên người nàng đã được cởi bỏ. Tần Tranh đưa tay chạm vào làn da cùng những đường nét rắn chắc của Vân An, cảm thấy mình càng bị ôm khít vào lòng nàng hơn.

 

Tần Tranh gục trên vai nàng, ló đầu ra hít thở.

 

Dưới ngón tay cô, làn da Vân An một tấc lại mượt mà hơn một tấc.

 

Vân An dán sát vào cô, Tần Tranh nhận ra một chân của nàng đã chen vào g*** h** ch*n mình.

 

Tần Tranh rũ mắt.

 

Vân An ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Tranh Tranh, hơi nhột."

 

Tai Tần Tranh lập tức nóng ran.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói

 

Vân An: Tranh Tranh, hơi nhột.

 

Tần Tranh: Vậy làm sao giờ?

 

Vân An: Cậu gãi ngứa cho mình đi.

 

Tần Tranh:...

 

Tần Tranh: Cứu mạng!!!! Sao người này cái gì cũng nói được hết vậy á á á á á á!!

 

---

 

Editor có lời muốn nói:

 

Chương này được edit từ bản raw ban đầu của tác giả, là phiên bản chưa bị Tấn Giang chỉnh sửa hay cắt bớt vì kiểm duyệt.

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment