Chương 217: Mốc thời gian
Tần Tranh luôn cho rằng thành tích của mình vượt trội hơn Vân An, nên chắc hẳn cô thông minh hơn nàng; ít nhất trong việc học, cô đáng lẽ phải thuận buồm xuôi gió hơn mới đúng. Thế nhưng thực tế cho thấy, nỗ lực và thiên phú vốn không thể đặt lên cùng một bàn cân.
Nghe lời Vân An nói, cô rất muốn từ chối khéo, nhưng không hiểu sao lúc nào cũng bị Vân An dẫn nhịp.
Ví dụ như người khó chịu là Vân An, người muốn được cô làm một lần cũng là Vân An, nhưng người nằm trong bồn tắm lại là cô. Cô nằm ngay ngắn ổn định, hai tay nắm chặt mép bồn, dường như có chút hiểu lời Khương Nhược Ninh từng nói.
Thời Tuế quá gian xảo.
Vân An cũng quá gian xảo!
Bọn họ đều quá gian xảo!
Tần Tranh rất không vui hừ hừ hai tiếng, nhưng lại thoải mái như bay.
Hai người dường như đang lấp đầy khoảng trống bảy năm qua, không kể ngày đêm, không biết xấu hổ, chẳng hề e dè.
Tần Tranh cũng phát hiện thể lực của mình.
Thế mà lại tốt hơn trước đây.
Vận động quả nhiên có ích cho sức khỏe.
Trước đây, mỗi lần thân mật hai ba lần là cô đều chẳng muốn rời giường, vậy mà giờ lại có thể ngồi dậy. Vân An đưa nước cho cô, sợ cô không còn sức cầm, nên chủ động kề ly nước đến bên môi cô.
Tần Tranh khẽ bật cười, hỏi Vân An: "Cậu có thấy mình như vậy rất giống nữ đế thời xưa không?"
Vân An cau mày: "Nữ đế?"
Tần Tranh nói: "Đúng vậy, có người hầu hạ mình, uống nước thôi mà cũng có người đút."
Vân An chợt hiểu ra, nhìn cô rồi cong môi: "Vậy mình là gì?"
Tần Tranh nói: "Cậu là hoàng hậu."
Cô lắc đầu: "Không đúng không đúng, cậu là yêu phi."
Vân An cốc vào đầu cô. Tần Tranh xoa đầu, nằm xuống, ôm bụng nói: "Mình đói bụng."
Vân An vừa đặt ly xuống, đã bị cô đá nhẹ bên hông một cái: "Yêu phi, trẫm đói bụng."
Cách xưng hô quái đản gì thế này?
Vân An cúi đầu: "Nói chuyện cho đàng hoàng."
"Không có tình thú gì cả." Tần Tranh nói: "Mình nói cho cậu biết... Ưm..."
Cô bị Vân An đè xuống giường, hôn kịch liệt đến nỗi thiếu dưỡng khí.
Vân An buông cô ra: "Có tình thú chưa?"
Tần Tranh mơ mơ màng màng.
Thấy cô không trả lời, Vân An lại muốn ôm cô. Tần Tranh giơ tay: "Có có có!"
Cô xin tha: "Cực kỳ có tình thú, cậu là người có tình thú nhất."
Vân An thấy hai má cô đỏ bừng, ánh mắt long lanh, giọng nói yếu ớt mà dính nhớp, trong lòng cũng mềm đi, hỏi cô: "Cậu muốn ăn gì?"
Tần Tranh nói: "Muốn ăn cơm cậu làm."
Cô hỏi Vân An: "Cậu còn sức làm không?"
Vân An quay đầu nhìn cô.
Tần Tranh nghiến răng: "Làm cơm, làm cơm, ý mình là làm cơm!"
Vân An nói: "Trong tủ lạnh không có rau tươi, hai ngày nay mình cũng không đi siêu thị, ngày mai nấu cho cậu ăn được không? Tối nay gọi đồ ăn ngoài nhé?"
Nghe giọng điệu dỗ dành của nàng, rất khó để Tần Tranh nói "Không được".
Vân An đưa điện thoại cho cô: "Cậu đặt món trước đi, mình đi tắm."
Tần Tranh nhận lấy điện thoại: "Không sợ mình xem lung tung à?"
Vân An nhìn cô cười, dường như cô đang hỏi một câu rất ngớ ngẩn.
Tần Tranh bĩu môi, không phục ánh mắt đó của nàng cho lắm, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Cô dõi theo Vân An choàng khăn tắm đi ra ngoài, sau đó nhìn quanh phòng. Vân An đã dọn dẹp qua một lần, ga giường là mới thay, bên trên là cái chăn mỏng lần trước, vừa rồi Vân An rút nó ra, rồi lót thêm cái mới. Tần Tranh tr*n tr**ng nằm sấp trên đó, rất mềm mại. Cô đặt một quán ăn ngoài mà cả hai đều thấy hợp, hai món mặn một món canh. Lúc thoát ra thì thấy có đồ nướng, cô không nhịn được, bèn đặt thêm một phần nữa.
Đặt xong, cô cảm thấy mình càng lúc càng giống Khương Nhược Ninh.
Ham ăn ơi là ham ăn.
Rõ ràng trước đây cô cũng không tham ăn đến vậy.
Tần Tranh suy nghĩ một lúc, rồi ngồi dậy khoác áo tắm. Lúc bước xuống, cô vịn vào thành giường, đợi đến khi bắp chân có sức lực mới đi ra phòng khách.
Vân An đang tắm, tiếng nước chảy róc rách vang lên. Lúc Tần Tranh ngồi xuống sô pha, cô liếc thấy ngăn kéo dưới bàn trà. Cô mở ra, bên trong là một cái laptop, trên đó còn có một túi hồ sơ.
Tần Tranh không định mở ra, nhưng khi thấy cái tên quen thuộc, lòng cô rất ngứa ngáy, cứ liếc nhìn mãi.
Lúc từ phòng tắm đi ra, Vân An thấy Tần Tranh đang nhìn chằm chằm vào ngăn kéo. Nàng nhìn theo hướng cô, nói: "Cậu muốn xem thì cứ xem đi, ở chỗ mình, không có gì là cậu không thể xem cả."
Tần Tranh bĩu môi: "Ai thèm xem chứ."
Cái tật nói một đằng làm một nẻo của cô cũng ngày càng lợi hại.
Vân An phát hiện, Tần Tranh bây giờ càng lúc càng tsundere.
Nàng thích một Tần Tranh điệu đà như vậy.
Tần Tranh rút túi hồ sơ trong ngăn kéo ra: "Cho mình xem thật hả? Không phải là cơ mật sao?"
Vân An nói: "Cái này không phải, đây là tài liệu mình tự điều tra và tổng hợp, không phải của cảnh sát."
Thảo nào.
Tần Tranh rút hồ sơ bên trong ra, khiến mấy tấm ảnh rơi xuống. Cô liếc nhìn, là Lâm Kinh Khước và Lâm Kinh Lạc, còn có mấy tấm ảnh của những người Tần Tranh chưa từng gặp. Vân An ngồi bên cạnh cô, thấy cô nhặt một tấm ảnh lên, nói: "Đây là mẹ của Lâm Kinh Lạc."
Tần Tranh nhìn về phía tấm ảnh, người phụ nữ trong ảnh mặc một bộ sườn xám màu sáng, tóc dài vén sau tai, rất tao nhã, rất có khí chất, nhìn kỹ thì Lâm Kinh Lạc có vài phần giống bà. Tần Tranh nói: "Mẹ cô ta cũng xinh thật."
Vân An gật đầu: "Ừm."
Tần Tranh nói: "Trước đây công ty không cho phép bàn tán về mẹ cô ta. Mình nhớ có lần công ty mới giành về một người mẫu khá nổi, chỉ vì bàn tán chuyện mẹ cô ta trong công ty mà bị hủy hợp đồng."
Vân An nói: "Cho nên chuyện về mẹ cô ta, rất ít người biết."
Tần Tranh tò mò: "Mẹ Lâm Kinh Lạc, thật sự qua đời do tai nạn sao?"
Vân An nói: "Hiện tại không có bằng chứng nào chứng minh cái chết mẹ cô ta không phải tai nạn cả."
Vậy thì là tai nạn rồi.
Tần Tranh gật đầu, nhìn sang tấm tiếp theo: "Đây là ba cô ta?"
Vân An nói: "Ừm, mấy năm trước ông ta còn hoạt động trên truyền thông, hai năm nay thì bảo là dưỡng bệnh, thỉnh thoảng mới cập nhật trạng thái, đều là do cô ta chụp."
Tần Tranh nhìn sang tấm ảnh tiếp theo.
Tần Tranh nói: "Mẹ của Lâm Kinh Khước?"
Vân An gật đầu.
Tần Tranh nói: "Mình không có ấn tượng sâu sắc về bà ta lắm."
Kiếp trước bọn họ chỉ từng gặp mặt, chứ cũng chưa nói chuyện được mấy lần. Vân An: "Không sao."
Tần Tranh lật sang tấm tiếp theo, một gương mặt rất xa lạ.
Vân An hỏi: "Cậu đã gặp bao giờ chưa?"
Tần Tranh lắc đầu.
Vân An nói: "Kỳ Nhĩ Lam, là chị nuôi của Lâm Kinh Lạc."
"Chị nuôi?" Tần Tranh nói: "Cô ta còn có chị nuôi à?"
Vân An gật đầu.
Tần Tranh nói: "Mình chưa bao giờ nghe cô ta nhắc tới."
Vân An nghĩ một lát, rồi nói: "Là vì quan hệ của họ trước giờ luôn rất bí mật."
Nàng làm nội gián bên cạnh Kỳ Nhĩ Lam lâu như vậy, nhưng cũng chưa từng nghe cô ta nhắc tới Lâm Kinh Lạc.
Không đúng.
Vậy tại sao Vân Kính Thư lại biết?
Điều đó cho thấy, Kỳ Nhĩ Lam vẫn luôn đề phòng nàng.
Vậy thì cô ta biết nàng là nội gián từ lúc nào?
Ít nhất là không phải lúc này.
Bởi vì lúc này chị nàng đang ở bên cạnh Kỳ Nhĩ Lam, Kỳ Nhĩ Lam sẽ bàn bạc chuyện nhà họ Lâm với chị ấy.
Vậy thì là sau này.
Sau này nàng bị bại lộ, Kỳ Nhĩ Lam tương kế tựu kế, lợi dụng nàng để trừ khử Lữ Xương Bình.
Lữ Xương Bình.
Vân An hỏi Tần Tranh: "Cậu còn nhớ, Lâm Kinh Lạc học đại học ở nước nào không?"
Tần Tranh không hiểu sao nàng lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng cô vẫn cố nghĩ lại, còn chưa kịp trả lời...
Thì Vân An đã hỏi: "Nước M?"
Tần Tranh: "Sao cậu biết?"
Vân An gật đầu: "Quả nhiên."
Nàng nói: "Không phải cậu muốn biết, tại sao lần này Lâm Kinh Lạc không đi du học nước ngoài sao?"
Tần Tranh nhìn nàng: "Tại sao?"
Vân An nói: "Bởi vì không cần nữa."
Tần Tranh nhíu mày.
Vân An giải thích: "Hồi đó chị mình xảy ra chuyện, mình bị nhốt trong bệnh viện, thế lực của Lữ Xương Bình không ngừng bành trướng và lớn mạnh, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành kẻ đứng đầu ở Trường Hồ, độc chiếm rất nhiều giao dịch phạm tội. Nhưng lo cái này thì mất cái kia, hắn càng phát triển tốt trong nước, thì giao dịch ở nước ngoài càng không lo xuể."
Nhưng nước ngoài mới là sân nhà của Lữ Xương Bình, hắn vì em trai chết nên mới quay về báo thù. Có lẽ trong quá trình báo thù, hắn đã nếm được vị ngọt từ các giao dịch trong nước, nên mới chiếm giữ một khu, chậm chạp không chịu buông tay.
Nếu nàng đoán không lầm, Lâm Kinh Lạc ra nước ngoài học đại học, thật ra chính là một cuộc trao đổi ngang giá.
Lữ Xương Bình chiếm địa bàn ở Trường Hồ.
Lâm Kinh Lạc ra nước ngoài, cướp địa bàn của Lữ Xương Bình.
Mà kiếp này.
Lữ Xương Bình sa lưới sớm, Trường Hồ được giữ vững, việc làm ăn ở nước ngoài tất nhiên không cần Lâm Kinh Lạc phải đích thân qua đó nữa.
Vân An nghĩ như vậy là vì gần đây Vân Kính Thư theo Kỳ Nhĩ Lam, thường xuyên ra nước ngoài, đích đến cũng là nước M. Nếu nghĩ theo hướng đó, thì Kỳ Nhĩ Lam đang làm công tác xử lý ở nước ngoài.
Kiếp trước, Kỳ Nhĩ Lam ở lại Trường Hồ đối phó Lữ Xương Bình, cho nên không có cách nào phân thân, kiếp này thì không cần nữa.
Cho nên Lâm Kinh Lạc, tất nhiên cũng rảnh rỗi.
Tần Tranh nghe mà có chút mơ hồ, nhưng cô cũng hiểu đại khái logic trong việc này. Tần Tranh gật đầu: "Cho nên, cô ta sẽ ở lại Thượng Kinh luôn?"
"Hiện tại là vậy." Vân An nói: "Cô ta không giống Kỳ Nhĩ Lam, cô ta còn phải giữ sản nghiệp của nhà họ Lâm."
Tần Tranh nói: "Nhà họ Lâm phát triển quá nhanh, tại sao không tra xét những khoản tiền đầu tư đó?"
"Họ vẫn luôn điều tra." Vân An nói: "Lâm Kinh Lạc rất xảo quyệt, người phụ trách mọi hoạt động kinh doanh bề nổi của nhà họ Lâm hiện giờ là ba cô ta, nếu thật sự có sai sót gì, người bị bắt cũng là ba cô ta thôi. Mà cho dù ba cô ta có vấn đề gì đi nữa, người phụ trách tiếp theo chính là mẹ kế của cô ta."
Nói cách khác, trong tất cả các hoạt động kinh doanh của nhà họ Lâm, Lâm Kinh Lạc đều có thể phủi sạch sẽ.
Thậm chí cả Lâm Kinh Khước, cũng tham gia nhiều hơn cô ta.
Tần Tranh nhớ, kiếp trước có rất nhiều người bất bình thay cho Lâm Kinh Lạc, nói mẹ kế cô ta không biết đã mê hoặc ba cô ta thế nào, mà để mẹ kế lên nắm quyền làm chủ. Hóa ra, là Lâm Kinh Lạc cần một con cừu non thế tội.
Thảo nào kiếp trước Lâm Kinh Lạc rất ít can thiệp vào sản nghiệp nhà họ Lâm, chỉ khi Lâm Kinh Khước gây ra bê bối thì mới quay về xử lý.
Bê bối?
Tần Tranh nói: "Cho mình một cây bút."
Vân An vừa tò mò vừa đưa bút cho cô: "Sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Mình không nhớ kiếp trước đã xảy ra những vụ án nào, nhưng mình nhớ được thời gian mỗi lần Lâm Kinh Lạc về nước."
Bởi vì mỗi lần cô ta về, đều sẽ hẹn cô đi ăn cơm, cho nên Tần Tranh vẫn có thể nhớ được một vài mốc thời gian đại khái. Cô nói: "Cậu nhớ các vụ án nhiều hơn mình, cậu có thể đối chiếu thời gian để liệt kê ra."
Tần Tranh nói xong mới phát hiện Vân An cứ nhìn cô mãi.
Ngòi bút cô đặt xuống không vững, làm nguệch ngoạc nét chữ. Tần Tranh bực bội: "Cậu đừng có nhìn mình mà."
Vân An cười: "Sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Thì đừng nhìn mình nữa thôi."
Vân An ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng: "Cậu ngại hả?"
Tần Tranh hắng giọng: "Không biết."
Vân An nhìn vành tai đỏ ửng của cô, sờ vào thì thấy rất nóng. Tần Tranh quay đầu đi, thường ngày toàn là cô sờ tai Vân An, sao hôm nay lại ngược lại rồi? Cô đập tay Vân An ra: "Đừng có sờ lung tung."
Vân An thấy Tần Tranh đáng yêu không chịu nổi, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn và vui vẻ, hỏi: "Không sờ lung tung, vậy mình có thể hôn lung tung không?"
Tần Tranh quay đầu, ngỡ ngàng nhìn nàng.
Vân An càng lúc càng dạn dĩ.
Cô không lên tiếng.
Vân An quấn lấy cô: "Tranh Tranh à."
Dạn dĩ nhưng mà cô thích.
Trong lòng Tần Tranh hoa nở tung tóe, nhưng miệng lại nói: "Không được."
Vân An cúi đầu, cũng không nói nhiều, chỉ nghiêng đầu gối lên vai cô.
Tần Tranh vừa viết mốc thời gian, vừa liếc mắt: "Cậu bám người như vậy từ khi nào thế?"
Vân An thở ra nhè nhẹ, dụi dụi vào vai cô, nói: "Mình vẫn luôn bám người như vậy mà." Nàng ngước mắt lên, nhìn Tần Tranh, lại nói: "Chỉ là trước đây cậu không nhìn thấy mình mà thôi."
Tần Tranh đang cầm bút thì chợt khựng lại.
Mốc thời gian tiếp theo.
Mãi vẫn chưa viết ra được.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Vợ ơi thương mình đi mò.
Tần Tranh: Câm miệng đi cậu ơi [nhún vai]
---