Chương 218: Không được
Không thể để bản thân đau lòng vì nàng được.
Đau lòng vì nàng, nàng sẽ được voi đòi tiên mất.
Thế nhưng rất khó để Tần Tranh không đau lòng.
Cô quay đầu lại, im lặng nhìn Vân An. Đôi mắt cô đã hoe đỏ, giọng cũng trầm xuống: "Vân An."
Vân An vẫn gối đầu lên vai cô: "Hửm?"
Tần Tranh nói: "Những lúc mình không nhìn thấy cậu, cậu đã làm gì?"
Vân An không đổi tư thế, nàng cứ thế mở mắt, suy nghĩ kỹ một lúc: "Chuyện gì cũng làm."
Nàng nhìn Tần Tranh: "Nhưng mà trước kia cậu rất khó dỗ, mình dỗ rất lâu mà cậu cũng không cười."
Tần Tranh nhếch môi: "Ý cậu là bây giờ mình rất dễ dỗ chứ gì?"
Cô cố tình bới móc.
Vân An đưa tay ôm lấy cô: "Ý mình là mình rất thích hiện tại."
Nàng nhắm mắt: "Hiện tại có thể ôm cậu thế này."
Tần Tranh cúi đầu, sống mũi cay cay. Cô vỗ nhẹ vào cánh tay Vân An, nói: "Lại không đàng hoàng."
Vân An cười: "Mình có làm gì đâu."
Đúng vậy.
Nàng không làm gì cả.
Chỉ khiến cho mặt hồ trong lòng Tần Tranh khó yên thôi.
Vừa xót xa, vừa đau đớn, lại vừa vui mừng.
Tần Tranh đỏ hoe mắt, cô lần nữa cầm bút, cúi đầu viết mấy ngày tháng, nói với giọng hơi nghẹn ngào: "Mình chỉ nhớ được bấy nhiêu đây thôi, lúc đó cũng không chú ý đến cô ta nhiều lắm. Nếu Nhược Ninh cũng quay về thì tốt rồi, cậu ấy chắc chắn nhớ nhiều hơn mình."
Khương Nhược Ninh trời sinh hóng hớt, từ chuyện công ty đến bí mật giữa các lãnh đạo, cô ấy đều biết được một chút. Khi đó, Khương Nhược Ninh đã điều tra rất rõ mới nói với cô là Lâm Kinh Lạc không có vấn đề gì, lý lịch sạch sẽ vô cùng.
Xem ra, cả hai người họ đều bị lừa.
Vân An nhận tờ giấy từ tay cô, vừa nhìn thấy đã nhận ra hai mốc thời gian quen thuộc, trong đó có ngày xảy ra vụ nổ ở Hương Bình.
Tần Tranh thấy nàng khoanh hai ngày này lại, còn viết tên vụ án bên cạnh. Cô nói: "Lần trước mình đã muốn hỏi cậu, Hương Bình cách chỗ chúng ta rất xa, tại sao cậu lại đoán vụ nổ này có liên quan đến Lâm Kinh Lạc?"
Lần trước Vân An nhắc đến Hương Bình nên Tần Tranh đã để ý, còn lên mạng tìm hiểu. Nơi đó ở biên giới, cách Thượng Kinh cả vạn dặm, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Vân An lại liên tưởng đến Hương Bình. Vân An nói: "Hương Bình là con đường Lữ Xương Bình bắt buộc phải đi qua khi nhập hàng từ nước ngoài vào."
Tần Tranh hỏi: "Hắn buôn bán m* t**?"
Vân An nói: "Không chỉ vậy mà hắn còn giao dịch rất nhiều thứ, m* t** chỉ là một trong số đó thôi. Năm đó phát triển ở Trường Hồ, Lữ Xương Bình cần mở rộng thế lực của mình vào trong nước, cũng cần vận chuyển hàng vào. Hương Bình chính là một trong những điểm vận chuyển, người phụ trách ở đó tên là Hắc Què."
Vân An nhớ rõ như vậy là vì ban đầu, cứ điểm này chính là do nàng phát hiện, lôi ra, rồi từ đó phá hủy giao dịch của Lữ Xương Bình. Nhưng nàng không ngờ sau khi mình chết, vẫn có vụ nổ xảy ra ở đây. Vân An bước đầu suy đoán, Lâm Kinh Lạc cũng đã phát hiện ra kênh vận chuyển hàng của Lữ Xương Bình, muốn đả thông tuyến đường Hương Bình này, nhưng Hắc Què lại là một khúc xương cứng. Năm xưa ông ta làm ăn với Lữ Xương Bình, Lữ Xương Bình đã cứu ông ta mấy lần, ông ta không nể mặt Lâm Kinh Lạc cũng là điều hợp lý.
Vậy nên cho nổ, cũng là để cảnh cáo Hắc Què.
Lần trước, sau khi nhớ ra vụ nổ ở Hương Bình, nàng đã lập tức liên lạc với Vân Kính Thư, hỏi chị chuyện ở đó. Vân Kính Thư nói Kỳ Nhĩ Lam vẫn luôn điều tra kênh cung cấp hàng trong nước cho Lữ Xương Bình, nhưng vẫn chưa tra đến Hương Bình, nàng cung cấp manh mối này, vừa hay có thể lôi Hắc Què ra.
Dạo gần đây Kỳ Nhĩ Lam đã đến Hương Bình một chuyến.
Tần Tranh nói: "Cô ta đến Hương Bình? Hai ngày nay cũng không thấy Lâm Kinh Lạc đâu."
Vì chuyện của Vân An, Tần Tranh đã nhờ Thời Tuế để mắt tới động tĩnh của Lâm Kinh Lạc nhiều hơn, nghe nói hai ngày nay không thấy cô ta đâu, không biết có phải đã xin nghỉ phép rồi không.
Vân An nói: "Cũng có khả năng Lâm Kinh Lạc đi theo."
Nhưng mấy hôm nay nàng không liên lạc được với Vân Kính Thư, nên không biết sự việc hiện tại tiến triển ra sao. Nói xong, thấy Tần Tranh cau mày, nàng bèn đưa ngón tay điểm vào giữa hai hàng lông mày cô, nói: "Không sao đâu."
Tần Tranh ngước mắt nhìn nàng.
Vân An nói: "Bây giờ không phải là bảy năm sau, thế lực của bọn chúng vẫn chưa cắm rễ sâu, nên cậu không cần quá lo."
Tần Tranh nói: "Sao có thể không lo chứ? Bọn chúng chưa cắm rễ sâu mà đã dám giết người phóng hỏa, ai biết được nếu quá dồn ép, chúng sẽ làm ra chuyện gì."
Vân An xoa xoa giữa hai hàng lông mày cô, nói: "Xin lỗi, những chuyện này, lẽ ra mình không nên nói cho cậu biết."
"Cậu dám không nói cho mình xem." Tần Tranh nói: "Vân An, mình không thể giúp gì được cho cậu, nhưng mình không muốn một ngày nào đó cậu đột nhiên biến mất, mà mình lại không hay biết gì cả."
Vân An ôm lấy cô: "Sẽ không đâu, Tranh Tranh."
Tần Tranh quay đầu: "Sẽ không cái gì chứ, cũng đâu phải là cậu chưa từng làm chuyện như vậy."
"Mình..." Gậy ông đập lưng ông, vốn dĩ nàng chỉ muốn để Tần Tranh đau lòng, ai ngờ cuối cùng lại tự bẫy mình vào đó. Vân An nói khẽ: "Tranh Tranh."
Tần Tranh nói: "Cậu mà dám nói xin lỗi nữa là mình bịt miệng cậu lại đấy!"
Vân An cười nhẹ: "Bịt thế nào đây?"
Tần Tranh liếc mắt, ánh mắt cô khẽ lay động, trong đáy mắt như có sóng nước dập dờn. Vân An nhìn một lúc lâu, ghé sát lại, hôn lên đôi môi mỏng của cô, nhỏ giọng an ủi: "Đừng lo Tranh Tranh, mình hứa với cậu, bất kể làm chuyện gì, mình đều sẽ nói cho cậu biết."
Tần Tranh cúi đầu: "Không được giấu mình."
Vân An nói: "Ừm, không giấu."
Tần Tranh trong vòng tay nàng, chính là niềm ao ước kiếp trước không thành, cũng là báu vật kiếp này đã mất lại tìm về.
Tần Tranh bị nàng ôm chặt, nói: "Buông ra nào."
Vân An cụp mắt, nới lỏng một chút. Tần Tranh liếc thấy tấm ảnh bị cô đặt xuống bàn, trên cùng là Kỳ Nhĩ Lam mà họ vừa thảo luận. Tần Tranh nói: "Mình cứ có cảm giác đã từng gặp cô ta ở đâu rồi."
Vân An thuận theo ánh mắt cô, cúi đầu xuống, cầm lấy tấm ảnh của Kỳ Nhĩ Lam: "Cô ta?"
Tần Tranh gật đầu: "Ừm, nhưng mình không nhớ ra là ở đâu."
Vân An giúp cô nhớ lại: "Có phải là lúc gặp mặt Lâm Kinh Lạc, đã từng thấy cô ta không?"
Tần Tranh ngẫm nghĩ: "Chắc vậy. Cô ta là chị nuôi của Lâm Kinh Lạc, vậy có lẽ quan hệ giữa họ rất tốt nhỉ?"
Vân An nói: "Chị của mình nói, quan hệ của họ không tốt lắm."
Tần Tranh hỏi: "Tại sao?"
Vân An lắc đầu: "Chắc là trai cò tranh nhau."
Tần Tranh không hiểu, Vân An nói: "Lão Miêu có hai cô con gái nuôi, một là cô ta, một là Lâm Kinh Lạc, lão Miêu thiên vị Lâm Kinh Lạc hơn một chút."
Những chuyện này, cũng là một lần Kỳ Nhĩ Lam uống say rồi nói với Vân Kính Thư. Sau đó Kỳ Nhĩ Lam không nhớ rõ lắm, nhưng Vân Kính Thư thì đã ghi nhớ. Đây đều là những hạt giống có thể khích bác, chỉ cần chăm sóc cho chúng nảy mầm, sớm muộn gì cũng có một ngày lớn lên.
Tiếc là, miệng của Kỳ Nhĩ Lam rất cứng, trước sau vẫn không moi được chút động tĩnh nào của lão Miêu từ chỗ cô ta.
Vân Kính Thư theo cô ta lâu như vậy, còn giúp cô ta trừ khử Lữ Xương Bình, nhưng cũng không có được cơ hội gặp mặt lão Miêu. Nhưng Vân Kính Thư nói, gần đây Kỳ Nhĩ Lam vì chuyện ở Trường Hồ mà rất bận, vì thế đã giao cho chị rất nhiều quyền hành.
Gặp được lão Miêu.
Là chuyện sớm muộn.
Vân An nhớ lại giọng nói và vẻ mặt của Vân Kính Thư khi nói những lời ấy, kiên định đến lạ. Lần trước, suýt nữa Vân Kính Thư đã có thể moi được tin tức về lão Miêu từ miệng Kỳ Nhĩ Lam, nhưng cô ta lại đột ngột đổi chủ đề, nuốt lời trở vào. Thương vụ vốn dĩ để Vân Kính Thư xử lý, cô ta cũng đích thân đi. Sau khi biết chuyện, Vân An đã nhắc nhở: "Cẩn thận, cô ta có thể đang giăng bẫy."
Vân Kính Thư cười: "Biết rồi, chị sẽ chú ý."
Nghe giọng điệu bình thản của chị, Vân An không nhịn được hỏi: "Chị, chị không sợ chết sao?"
"Dĩ nhiên là sợ." Vân Kính Thư nói: "Em nói linh tinh gì thế, ai mà chẳng sợ chết, chỉ là cuối cùng vẫn sẽ có người phải chết thôi."
Chị luôn như vậy.
Mang trong mình tâm thế quyết tử để đi làm những việc chị muốn làm.
Vân An đau lòng, nhưng không thể làm gì khác.
Nàng mải mê suy nghĩ, Tần Tranh gọi hai lần thì mới hoàn hồn.
Tần Tranh hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Vân An nói: "Mình đang nghĩ, lần trước chị mình gọi điện nói, chị ấy muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ."
Tần Tranh kinh ngạc: "Phẫu thuật thẩm mỹ?"
Vân An gật đầu: "Chị ấy nói, mình và chị ấy quá giống nhau, sợ sau này sẽ liên lụy đến mình, nên muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ."
Tần Tranh nói: "Vậy cũng nên là cậu đi phẫu thuật mới đúng."
Vân An ôm cô: "Vậy cậu nói xem, mình nên phẫu thuật thế nào."
Tần Tranh quay đầu lại, mặt đối mặt với Vân An, ngón tay sờ lên gương mặt nàng. Ngũ quan của Vân An rất đoan chính, cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, mà Tần Tranh cảm thấy khuôn mặt của nàng chỗ nào cũng chuẩn, xê dịch một phân cũng không được. Cô do dự hồi lâu: "Hay là, cắt mắt to hơn một chút."
Vân An chưa kịp đáp thì cô đã lắc đầu: "Không được không được, to hơn không đẹp bằng bây giờ. Cậu nâng mũi cao hơn một chút đi."
Cô xoa xoa chóp mũi Vân An: "Nhưng bây giờ đã rất cao rồi, sống mũi của cậu hợp đeo kính."
Vân An nín cười.
Ngón tay Tần Tranh lướt qua lông mày, chóp mũi, đôi môi mỏng của nàng, nói: "Vân An, cậu đẹp thật đấy."
Vân An nói: "Cũng không đẹp bằng cậu."
"Đó là đương nhiên." Lông mày Tần Tranh khẽ nhướng lên, cả khuôn mặt sống động vô cùng. Vân An nhìn dáng vẻ tự tin và phóng khoáng hơn xưa của cô, sự yêu thích trong lòng không lời nào diễn tả được. Nàng đã từng ở bên cạnh Tần Tranh một thời gian dài như vậy, chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nhưng Tần Tranh của lúc đó chín chắn, vững vàng, duy chỉ không có sự phóng khoáng tùy ý.
Bây giờ, nàng đã tìm lại được Tần Tranh ngây ngô đó rồi.
Vân An xúc động, bèn cúi đầu xuống. Tần Tranh phát hiện bên cạnh không còn động tĩnh, cô quay đầu lại, thấy đuôi mắt Vân An hơi đỏ, đáy mắt ầng ậng nước. Cô ngỡ ngàng: "Vân An, cậu khóc sao?"
Thẳng thắn như vậy.
Vân An quay đầu đi: "Không có."
Tần Tranh nâng mặt nàng lên: "Rõ ràng là có, cậu nhìn mắt cậu kìa."
Vân An khép mắt, hàng mi đã ươn ướt. Tần Tranh khẽ đưa tay chạm lên mi nàng, khiến Vân An thấy nhột, bật cười né tránh, không cho chạm nữa. Nhưng Tần Tranh lại càng cố, cả hai cười đùa với nhau. Đúng lúc ấy, điện thoại của Vân An rung lên, nàng cười nói: "Đồ ăn ngoài tới rồi, Tranh Tranh, đồ ăn đến rồi!"
Tần Tranh nói: "Vậy mình nghe điện thoại."
Cô vừa nói vừa cầm lấy điện thoại của Vân An, liếc nhìn cái tên trên đó, không phải người giao hàng.
Mà là Mạc Tang Du.
Cô đưa điện thoại cho Vân An.
Vân An cũng nhìn thấy tên, nàng không do dự, nghe điện thoại ngay trước mặt Tần Tranh.
Mạc Tang Du day day sống mũi, ngồi cả buổi trời, cuối cùng cô cũng gửi hết tài liệu nhà họ Lâm cho Vân Thụy. Lúc này cô mới nhớ ra chuyện Vân An nhờ vả, tiếp tục giúp con bé tra sâu hơn một chút. Mạc Tang Du nói: "Số điện thoại này không dùng IP trong nước, mà dùng một IP khác làm vỏ bọc."
Vân An đáp lại.
Mạc Tang Du nói: "Lần hoạt động gần nhất là đăng ký vào mạng nội bộ của Đại học Thượng Kinh."
Vân An: "Đại học Thượng Kinh?"
Tần Tranh nhìn về phía nàng.
Vân An đưa mắt động viên cô.
Mạc Tang Du nói: "Ừm, nhưng tất cả tin nhắn để lại đều đã bị xóa, nếu con muốn biết nội dung, dì có thể nhờ đồng nghiệp bên phòng kỹ thuật tra giúp, nhưng con phải cho dì một lý do chính đáng."
Vân An hiểu, điều tra bất cứ chuyện gì cũng cần có quy trình.
Nàng nói: "Dạ con biết rồi dì Mạc, vậy con cúp máy trước đây ạ."
Tần Tranh thấy nàng cúp điện thoại, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Vân An hỏi cô: "Thời Tuế nói với mình, Hạ Kinh Mặc giả danh mình kết bạn với cậu, hai người từng nói chuyện."
Nàng cân nhắc lời mình nói, phát hiện Tần Tranh không hề tức giận, chỉ có ánh mắt là nhàn nhạt.
Tần Tranh nói: "Cậu nhờ dì Mạc điều tra Hạ Kinh Mặc?"
Vân An gật đầu.
Tần Tranh nói: "Mình cũng đã điều tra, lúc đó không có bằng chứng."
Vân An nói: "Lịch sử trò chuyện của cậu và cô ta, còn không?"
Tần Tranh lắc đầu: "Mình đổi điện thoại rồi."
Vân An nói: "Không sao."
Tần Tranh nói: "Cô ta lại làm gì nữa à?"
Vân An nói: "Dì Mạc tra ra được, cô ta đã đăng ký vào mạng nội bộ của Đại học Thượng Kinh."
Tần Tranh không hiểu: "Cô ta lấy thân phận ở đâu ra để đăng ký?"
Vân An nói: "Chắc là dùng của người khác."
Tần Tranh thắc mắc: "Không phải, cô ta đăng ký mạng nội bộ để làm—"
Nói chưa hết lời, Tần Tranh đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ không tự nhiên của Khương Nhược Ninh lúc dọn hành lý ở nhà Diệp Dư. Cô vỗ vào tay Vân An, nói: "Chắc là Nhược Ninh biết chuyện gì đó, để mình gọi cho cậu ấy."
Vân An gật đầu.
Tần Tranh gọi cho Khương Nhược Ninh.
Nhưng không ai nghe máy.
Cô mím môi, lại gọi thêm một cuộc nữa.
Vẫn không ai nghe máy.
Đang định gọi cho Thời Tuế thì Vân An cầm lấy điện thoại trên tay cô, nói: "Sáng mai hẵng gọi vậy."
Tần Tranh thắc mắc: "Tại sao?"
Vân An nói: "Cậu không thấy giờ này họ không tiện nghe điện thoại sao?"
"Chỗ nào không tiện, bọn họ..." Chưa nói hết lời, Tần Tranh đột nhiên hiểu ra, đá nhẹ vào bắp chân Vân An. Vân An cười, xoa xoa bắp chân rồi nói: "Đá mình làm gì?"
Tần Tranh đỏ mặt: "Không được nói như vậy."
Vân An rất ngoan: "Được, mình không nói."
Nàng thật sự không nói nữa, cũng không có động tĩnh gì, quá mức yên tĩnh.
Tần Tranh không nhịn được: "Đang nghĩ gì thế?"
Vân An trêu cô: "Mình đang nghĩ, Thời Tuế bây giờ hạnh phúc hơn mình."
Tần Tranh:...
Cô ném một cái gối ôm qua!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Ghen tị quá đi.
Tần Tranh: A a a a a có thôi đi không hả!
Bàn về cách làm cho vợ phát điên [nhún vai][nhún vai]
---
Editor có lời muốn nói:
Trời lạnh rồi, cho một (vài) người đi bán muối thôi.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.