Chương 219: Nắm chặt
Khương Nhược Ninh từ chợ đêm về, nhìn thấy điện thoại trên bàn trà, cô vỗ ngực: "Mình còn tưởng lúc nãy đi dạo làm rơi mất rồi chứ."
Thời Tuế cười: "Đã bảo để ở nhà mà cậu không tin."
Khương Nhược Ninh lấy lại được điện thoại thì vui mừng, cô không nói chuyện với Thời Tuế nữa, mà ôm điện thoại xem tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Lúc nãy cô đã dùng điện thoại của Thời Tuế gọi mấy cuộc, trong đó có hai cuộc của Tần Tranh.
Tranh Tranh gọi cho cô làm gì nhỉ?
Khương Nhược Ninh không nghĩ ngợi gì mà gọi lại ngay. Tần Tranh đang ăn đồ nướng, bật cả tivi, âm thanh không ngừng truyền vào tai Khương Nhược Ninh. Cô hỏi: "Đang làm gì thế?"
Tần Tranh: "Xem tivi."
Khương Nhược Ninh: "Ồ, gọi cho mình chi vậy?"
Tần Tranh: "Lúc nãy cậu làm gì đấy?"
Khương Nhược Ninh: "Ra ngoài dạo phố, nên là để điện thoại ở nhà."
Tần Tranh: "À—"
Tần Tranh ngứa cả răng, liền đá Vân An một cái.
Vân An đang ăn xiên nướng, bị cô đá mà ngơ ngác không hiểu gì. Thấy bộ dạng ngây ngốc của nàng, Tần Tranh bật cười.
Khương Nhược Ninh: "Gọi cho mình làm gì? Nhớ mình hả? Sao không ân ái với Vân An nhà cậu đi?"
Tần Tranh:...
Lại muốn đá Khương Nhược Ninh nữa rồi.
Tần Tranh nghiêm túc lại: "Cậu còn nhớ diễn đàn trường không?"
Khương Nhược Ninh không hiểu: "Diễn đàn trường? Sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Có phải cậu đã từng thấy bình luận của Hạ Kinh Mặc không?"
"Mình cái gì—" Khương Nhược Ninh im bặt: "Cậu hỏi như vậy là có ý gì?"
Tần Tranh nói: "Có rồi đúng không?"
Khương Nhược Ninh đảo mắt long lóc, không biết có nên nói hay không, rất do dự. Tần Tranh: "Cô ta đã đăng gì vậy?"
"Cũng không có gì." Khương Nhược Ninh cắn răng, vẫn quyết định nói ra: "Lần trước có một bài đăng tỏ tình cậu, cô ta vào bình luận nói cậu là người đồng tính." Nói xong, Khương Nhược Ninh nắm chặt điện thoại: "Thật ra mình cũng không biết có phải là cô ta không nữa."
Nhưng Khương Nhược Ninh nghĩ, chẳng có ai hạ tiện và nhàm chán đến vậy.
Hơn nữa ID đó còn có một chữ Hạ, quá đỗi trùng hợp.
Tần Tranh thở phào một hơi: "Chỉ đăng thế thôi sao?"
Khương Nhược Ninh: "Cái gì mà chỉ thế thôi?!"
Khương Nhược Ninh kinh ngạc: "Cậu có từng nghĩ nếu chuyện này bị bạn bè và thầy cô phát hiện thì sẽ thế nào chưa?"
Tần Tranh nói: "Từng nghĩ rồi."
Cô đã từng nghĩ tới. Kiếp trước, trong trường cũng có vài cặp bị phanh phui, nên cô cũng đoán được kết quả.
Hạ Kinh Mặc chẳng qua muốn lợi dụng dư luận, để tạo ra hiệu quả tương tự như đã từng làm với Tần Quế Lan. Nhưng cô ta đúng là quá buồn cười, cô ta không nghĩ Tần Quế Lan tức giận như vậy là vì yêu cô, còn bạn học thì chỉ xem đó là câu chuyện tán gẫu vui miệng sau bữa ăn.
Đến đề tài để tán gẫu cũng không đáng.
Nói không chừng, còn không được thảo luận sôi nổi bằng một ngôi sao lên top tìm kiếm.
Đúng là ấu trĩ và nực cười.
Tần Tranh biết thủ đoạn của cô ta không tốt đẹp gì, nhưng cũng không ngờ lại đến mức này. Cô thậm chí còn có suy nghĩ muốn hẹn cô ta ra ngoài, để cho cô ta tận mắt thấy cô đang hạnh phúc thế nào.
Hạ Kinh Mặc có tức điên lên không nhỉ?
Tần Tranh cảm thấy vừa cạn lời vừa buồn cười.
Ấu trĩ.
Quá ấu trĩ.
Cô sẽ không bao giờ nói Khương Nhược Ninh ấu trĩ nữa.
Hạ Kinh Mặc đây mới thật sự là ấu trĩ đến mức vô tri, ngu xuẩn, khiến người ta muốn giận cũng không giận nổi. Lòng Tần Tranh bình thản, cả vẻ mặt cũng không một gợn sóng. Vân An nhận ra sau khi cô nghe điện thoại xong thì bỗng trở nên im lặng một cách khác thường, chỉ ngồi đó cầm xiên que. Nàng hỏi: "Khương Nhược Ninh nói gì thế?"
Tần Tranh nói: "Nhược Ninh vừa nói với mình, Hạ Kinh Mặc đã bình luận trên diễn đàn trường."
Vẻ mặt Vân An hơi căng thẳng: "Bình luận gì?"
Tần Tranh nói: "Cô ta bình luận nói mình là người đồng tính."
Vân An lặng lẽ chờ câu tiếp theo của Tần Tranh, nhưng Tần Tranh nhún vai: "Hết rồi."
"Hửm?" Vân An hỏi: "Không còn gì khác à?"
Tần Tranh nói: "Không còn."
Vân An gật đầu, sắc mặt không vui cho lắm.
Tần Tranh tưởng nàng lo lắng, bèn an ủi: "Cậu không cần phải như thế—"
Vân An nói: "Cậu có bao giờ nghĩ, tại sao cô ta lại làm vậy không?"
Tần Tranh nói: "Cố tình làm người khác thấy ghê tởm thôi."
Cô thật sự không nghĩ ra động cơ và mục đích của Hạ Kinh Mặc. Trong mắt cô, Hạ Kinh Mặc trời sinh đã xấu tính, là cái loại xấu tính không thể cứu vãn. Gia đình cô ta viên mãn, ba mẹ đối xử với cô ta cũng không tệ, không giống một số tội phạm có bóng ma tuổi thơ, bị xã hội bắt nạt. Cô ta hoàn toàn chưa từng trải qua những điều đó, mà là ác độc từ trong trứng nước.
Vân An nói: "Không phải cô ta cố tình làm cậu ghê tởm, mà là cô ta muốn khống chế cậu."
Tần Tranh không hiểu: "Khống chế mình?"
Cô nhìn về phía Vân An: "Sau khi tốt nghiệp, cô ta cũng chưa từng tiếp xúc với mình."
Vân An nói: "Cô ta không tiếp xúc trực tiếp với cậu, nhưng có thể khiến bạn học xung quanh cô lập cậu, xa lánh cậu. Cũng không phải cô ta muốn làm người cứu rỗi, mà là cô ta chỉ muốn khoanh cậu vào mảnh đất một mẫu ba sào, tốt nhất là nhìn cậu giãy giụa nhưng không thể bò ra được, chỉ có thể dựa dẫm vào cô ta."
Tần Tranh thấy phát tởm, cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác nổi da gà mà Khương Nhược Ninh nói là như thế nào.
Buồn nôn.
Vân An thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, bèn nói: "Khương Nhược Ninh có chụp màn hình bình luận của cô ta không?"
Tần Tranh nói: "Không có, Nhược Ninh nói bình luận đó vừa đăng lên không lâu là đã bị xóa rồi."
Lúc trước Khương Nhược Ninh còn đoán là chủ bài đăng xóa, xem ra chính Hạ Kinh Mặc mới là người xóa. Tần Tranh nói: "Mình có nên đi tìm cô ta không?"
Vân An nói: "Không cần đâu, cô ta sẽ đến tìm cậu."
Tần Tranh: "Cô ta còn dám đến tìm mình?"
Vân An nói: "Trên mạng."
Vân An nhìn cô: "Cậu bảo Khương Nhược Ninh đăng một bài tỏ tình cậu lên diễn đàn trường đi, càng phô trương, lời lẽ càng kịch liệt càng tốt."
Tuy không đoán được suy nghĩ của Vân An, nhưng cô tin nàng. Tần Tranh gật đầu: "Lát nữa mình sẽ nói với Nhược Ninh."
Vân An gật đầu.
Tần Tranh tò mò: "Cô ta thật sự sẽ xuất hiện sao?"
Vân An nói: "Cô ta sẽ không nhịn được đâu."
Tuy họ không ở cùng một nơi, nhưng rõ ràng Hạ Kinh Mặc vẫn luôn quan tâm đến mọi thứ của Tần Tranh. Gần đây cô ta không có động tĩnh, là vì đang vào mùa tựu trường, các bài đăng trên diễn đàn trường đều về tân sinh viên, cũng có bài nhắc đến Tần Tranh nhưng rất nhanh đã bị chìm xuống. Hạ Kinh Mặc đang chờ thời cơ.
Tần Tranh nhai đồ nướng, nhấp một ngụm nước chanh, tâm trạng đã tốt hơn một chút. Vân An nhìn Tần Tranh, Tần Tranh nói: "Không biết trong khoảng thời gian này, cô ta có lừa gạt ai khác không."
Vân An lắc đầu: "Chắc là không."
Tần Tranh hỏi: "Sao lại vậy?"
Vân An nói: "Người có tính cách như vậy, thường thì không đạt được mục đích, họ sẽ không bỏ cuộc. Bọn họ rất kiên nhẫn, thời gian ẩn nấp rất dài, cho đến khi khoanh cậu vào phạm vi của họ, họ chơi chán rồi cảm thấy không còn thú vị, mới buông tay đi tìm người tiếp theo."
Tần Tranh đột nhiên nhớ tới kiếp trước, Khương Nhược Ninh cũng như vậy.
Cô ấy quá thích Hạ Kinh Mặc.
Thích đến mức cam tâm tình nguyện ở trong mảnh đất một mẫu ba sào của cô ta.
Cho nên Hạ Kinh Mặc cảm thấy không còn thú vị, mới buông tay.
Nhưng cách cô ta buông tay.
Quá đỗi đê tiện.
Tần Tranh không để tâm đến việc Hạ Kinh Mặc đối xử với mình thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ tới Khương Nhược Ninh, cô liền căm hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống người đó!
Vân An thấy sắc mặt cô thay đổi, lúc thì bình tĩnh, lúc thì mắt tóe lửa, trong cơ thể dường như có hai người tí hon đang đánh nhau. Nàng đến gần Tần Tranh, đưa tay ôm lấy cô. Tần Tranh ngạc nhiên quay đầu lại, hỏi: "Ôm mình làm gì?"
"Không biết." Vân An nói: "Chỉ là rất muốn ôm cậu."
Tần Tranh phát hiện Vân An càng lúc càng thích bám lấy cô, có lẽ cô nên giao kèo trước với nàng một phen chăng?
Cô đang suy nghĩ rất nghiêm túc thì nghe Vân An nói: "Tranh Tranh, mình muốn ăn mì căn nướng."
Tần Tranh lấy một xiên mì căn nướng trên bàn đưa cho Vân An, Vân An cắn lấy, vừa ôm cô vừa ăn. Trong đầu Tần Tranh đang tính toán xem nên giao kèo thế nào, tay thì không ngừng nghỉ, lúc thì đút cho nàng ăn, lúc thì đút cho nàng uống.
Vân An giải quyết hết nửa số đồ ăn trên bàn trà thì cô mới phản ứng lại. Cô vỗ nhẹ vai Vân An, nói: "Buông ra."
Vân An hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Tần Tranh nói: "Đi vệ sinh chứ làm gì nữa, cậu đè lên người mình rồi kìa."
Vân An cúi đầu: "Đè lên cậu không tốt à?"
Người này...
Tần Tranh nghiến răng, thấy trên giấy bạc còn lại hai cọng hẹ, cô nhặt lên, không ăn mà cố tình quẹt cho môi dính đầy dầu mỡ, sau đó tiến lại gần Vân An, nói: "Lại đây lại đây, bây giờ thì đè lên mình xem."
Cô ghé đôi môi thơm ngát, đầy dầu mỡ bóng loáng tới.
Vân An:...
Thật ấu trĩ.
Ấu trĩ một cách đáng yêu.
Vân An bật cười.
Tần Tranh kinh ngạc: "Cười nữa là mình hôn cậu đó nha!"
Vân An càng cười to hơn nữa, rồi đẩy người Tần Tranh ra. Tần Tranh lại nổi hứng, càng bị nàng đẩy thì càng muốn trèo lên, cô dang hai chân, ngồi thẳng lên bên hông nàng. Bị Tần Tranh đè dưới thân, Vân An dở khóc dở cười.
Tần Tranh nói: "Còn hôn mình không, hửm? Còn hôn mình không?"
Vân An vươn một tay ôm lấy bên hông cô, lật người cô lại. Tần Tranh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lưng dựa vào sô pha, tay phải của cô thì bị Vân An nắm lấy, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tần Tranh còn đang nghi ngờ có phải Vân An sắp hôn mình không, thì thấy Vân An rút khăn giấy trên bàn trà, lau sạch vết dầu trên miệng cô.
Tần Tranh: "Chê mình chứ gì?"
Vân An không lên tiếng.
Tần Tranh nói: "Chê mình thì cứ nói thẳng đi, mình tự—"
Vân An cúi đầu, hôn lên khóe môi cô.
Tần Tranh đơ người.
Cô mở to mắt: "Mình vừa mới ăn đồ nướng."
Vân An: "Thì mình cũng ăn mà."
Tần Tranh mím môi, lớp dầu mỡ đã bị Vân An lau sạch nên hơi khô, nhưng cô thật sự không đủ dũng khí hôn Vân An ngay sau khi vừa ăn đồ nướng xong.
Vân An học theo giọng điệu của cô: "Chê mình chứ gì?"
Tần Tranh đẩy mạnh nàng ra, đứng dậy, lấy điện thoại trên bàn trà: "Mình đi gọi cho Nhược Ninh."
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Vân An cong môi cười.
Vừa quay đầu lại, Tần Tranh đã thấy Vân An ngồi trên sô pha, đang nhìn mình, cười mà mày mắt đong đầy tình ý.
Không biết lúc cô không nhìn thấy.
Có phải nàng cũng nhìn cô rồi cười như vậy không.
Tần Tranh cụp mắt, nắm chặt điện thoại đi vào nhà vệ sinh, gửi tin nhắn cho Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh đang vắt chân ăn kem que, nhận được tin nhắn của Tần Tranh, cô liếc nhìn, sau đó buồn bực trả lời:【Mình đăng bài tỏ tình cậu á?】
Tần Tranh:【Ừm, mạnh dạn một chút, phô trương một chút, dùng từ nóng bỏng một chút.】
Khương Nhược Ninh:...
Đôi vợ vợ này lại bày trò tình thú gì đây không biết.
Khương Nhược Ninh không hiểu, nhưng vẫn làm theo. Cô trả lời Tần Tranh bằng một sticker OK, sau đó lên mạng tìm kiếm tuyển tập các bài tỏ tình, xóa xóa giảm giảm thành năm trăm chữ, khen Tần Tranh trên trời dưới đất không ai bằng, tựa như tiên giáng trần, dùng từ nóng bỏng vô cùng. Khương Nhược Ninh cảm thấy mình mà nhìn thêm cái nữa, chắc phải tìm cái lỗ để chui xuống.
Sến quá đi mất.
Thời Tuế tắm xong bước ra, thấy Khương Nhược Ninh đang ôm điện thoại, lúc thì xoa xoa cánh tay, lúc thì gãi đầu gãi tai. Thời Tuế rón rén đi tới, đứng sau lưng Khương Nhược Ninh, mà Khương Nhược Ninh thì mải mê trò chuyện với Tần Tranh nên chẳng hề nhận ra có người ở phía sau.
Khương Nhược Ninh:【Như này được không?】
Khương Nhược Ninh:【Nếu sến quá thì mình sửa lại.】
Tần Tranh:【Rất tốt, rất có thiên phú.】
Khương Nhược Ninh:【Hì hì, vậy lát nữa mình đăng liền.】
Tần Tranh:【Được.】
Khương Nhược Ninh:【Hai cậu vẫn chưa ngủ hả?】
Tần Tranh:【Chưa đâu.】
Khương Nhược Ninh:【Muộn như vậy còn chưa ngủ, Vân An cũng không được rồi ha.】
Tần Tranh:【...Cậu được, cậu được, cậu là được nhất!】
Khương Nhược Ninh:【Đó là đương nhiên, tối nay mình sẽ cho Thời Tuế thấy thực lực của mình!】
Tần Tranh:...
Hoang dã quá.
Hình như cô cũng từng hoang dã như vậy.
Tiếc là sự việc không như mong muốn.
Tần Tranh:【Chúc cậu thành công.】
Khương Nhược Ninh:【Cảm ơn lời chúc tốt lành. Đợi mình làm cậu ấy kêu meo meo, mình sẽ truyền thụ kinh nghiệm cho cậu.】
Khương Nhược Ninh gửi tin nhắn xong liền tưởng tượng ra khung cảnh ấy, đẹp đến mức khiến cô vui quá mà bật cười thành tiếng. Đằng sau vang lên một giọng nói: "Nhược Ninh?"
Khương Nhược Ninh đơ người, từ từ quay đầu lại, bắt gặp Thời Tuế đang kề sát bên cạnh. Gò má cô lập tức như ráng chiều bốc cháy, đỏ bừng trong thoáng chốc. Cô chớp mắt, không chút do dự tắt điện thoại. Thời Tuế hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Khương Nhược Ninh lắp bắp: "Không, không làm gì cả."
Thời Tuế điềm nhiên nhìn cô, rồi lại nhìn điện thoại của cô.
Khương Nhược Ninh lập tức giấu điện thoại ra sau lưng.
Thời Tuế vươn tay định lấy điện thoại, nhưng sức bật của Khương Nhược Ninh kinh người, vèo một cái đã đứng dậy, đối mặt với Thời Tuế. Cô và Thời Tuế nhìn nhau hai giây, cúi đầu: "Mình đi tắm đây."
Khương Nhược Ninh thấy Thời Tuế không động đậy, cũng không nói gì, liền lẻn ra ban công lấy đồ ngủ, rồi ba chân bốn cẳng rẽ vào nhà vệ sinh. Lúc cô sắp đóng cửa, một cái chân chen vào.
Thời Tuế cũng vào theo, cô ấy chìa tay ra, nói: "Cậu muốn để mình xem điện thoại, hay là xem cậu tắm?"
Khương Nhược Ninh im lặng một lát. Sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội, cô nắm chặt điện thoại, lí nhí: "Vậy thì cậu cứ xem mình tắm đi."
Thời Tuế:...
---
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhược Ninh: Cậu có thể xem mình tắm, nhưng không thể xem mình nói chuyện với bạn thân.
Thời Tuế:... [nhún vai][nhún vai]
---