Chương 220: Sắp
Khương Nhược Ninh mất hai ngày để dỗ Thời Tuế vì chuyện cô viết bài tỏ tình Tần Tranh.
Tần Tranh mất hai ngày để dỗ Vân An vì chuyện Khương Nhược Ninh viết bài tỏ tình cô.
Sau đó Tần Tranh ngẫm lại, không phải Vân An bảo Khương Nhược Ninh viết sao? Tại sao còn bắt cô dỗ? Vân An nói chắc như đinh đóng cột: "Cậu có thể bảo cậu ấy đưa tài khoản cho mình, để mình đăng mà."
Lý do này, và lý do Thời Tuế đưa ra.
Có chút tương tự.
Tần Tranh còn nghi ngờ, không biết có phải hai người họ đã lén lập một nhóm chat nhỏ, lén lút thì thầm sau lưng cô và Khương Nhược Ninh không?
Khương Nhược Ninh cũng thấy thế. Cô từ trên giường chống người bò dậy, nhìn về phía Tần Tranh: "Cậu xem mình đã hy sinh lớn thế nào này. Cậu xem, cậu xem đi—"
Tần Tranh không muốn nhìn mấy dấu hickey trên cổ và mấy vết cào sau lưng cô ấy cho lắm.
Thời Tuế ra tay ác thật.
Tần Tranh khẽ dịch người.
Cảm thấy trên người hơi ngứa ngáy.
Ngay lúc Khương Nhược Ninh kéo áo sơ mi, để lộ một mảng vai lớn thì cửa phòng ký túc xá bị mở ra. Khương Nhược Ninh giật nảy mình, Tần Tranh theo quán tính dùng chăn che cho cô ấy. Mặt Khương Nhược Ninh trắng bệch, bị Tần Tranh nhìn và bị người khác nhìn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
May mà người đi vào đang cúi đầu nên không nhìn thấy.
Bạch Nguyệt Kỳ vừa nghe điện thoại vừa đẩy cửa đi vào: "Dạ, sáng mai phải không? Dạ em biết rồi, được ạ."
Sau lưng cô ấy là Lâm Kinh Khước.
Lâm Kinh Khước vào cửa không thấy Tần Tranh và Khương Nhược Ninh đâu, ngẩng đầu lên nhìn thì ngẩn người.
Nhận ra ánh mắt của Lâm Kinh Khước, Tần Tranh quay đầu lại, phát hiện mình vẫn đang dùng chăn che cho Khương Nhược Ninh. Tư thế này—
Cô buông tay, ra hiệu cho Khương Nhược Ninh mặc quần áo đàng hoàng.
Bạch Nguyệt Kỳ cũng ngẩng đầu lên, thấy hai người như vậy thì khó hiểu: "Hai cậu làm gì thế?"
Khương Nhược Ninh chỉnh lại áo sơ mi, cô không thể mặc áo cổ quá thấp, chỉ có thể mặc áo sơ mi kín cổng cao tường. Khương Nhược Ninh sửa sang lại quần áo, bắt đầu nói đầy lý lẽ: "Ngứa người nên kêu Tranh Tranh gãi giúp mình."
Khương Nhược Ninh hỏi Bạch Nguyệt Kỳ: "Sao hai cậu lại về rồi, không phải đi hơn nửa tháng sao?"
Mới có mười mấy ngày, sao đột nhiên lại về?
Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Tụi mình không vào vòng trong nên về."
Tần Tranh nhìn về phía Lâm Kinh Khước: "Cậu cũng không vào vòng trong à?"
Lâm Kinh Khước nhún vai: "Lần này toàn dân chuyên, không vào vòng trong cũng rất bình thường."
Bạch Nguyệt Kỳ nhìn cô ấy: "Mình còn tưởng cậu sẽ vào vòng trong chứ, vòng thứ ba cậu nhảy rất tốt mà."
Lâm Kinh Khước nói: "Không vào vòng trong thì không tính là tốt."
Bạch Nguyệt Kỳ: "Không sao, vẫn còn lần sau."
Lâm Kinh Khước gật đầu.
Bạch Nguyệt Kỳ hỏi cô ấy: "Hôm nay cậu mới về, có phải sẽ đi ăn tối với chị Lạc không?"
Lâm Kinh Khước nói: "Hai hôm này chị mình không ở Thượng Kinh, đợi chị ấy về đã."
Tần Tranh thính tai nghe được câu này, nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường.
Quả nhiên không ở Thượng Kinh.
Cô cúi đầu.
Lâm Kinh Khước vỗ tay một cái: "Buổi tối hai cậu rảnh không? Có muốn đi ăn cùng nhau không?"
Bạch Nguyệt Kỳ: "Được đó được đó, khai giảng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ăn cơm cùng bạn cùng phòng. Lần trước mẹ mình còn hỏi, có phải quan hệ giữa mình với bạn cùng phòng không tốt không nữa."
Khương Nhược Ninh nhìn về phía Tần Tranh.
Tần Tranh nói: "Sao cũng được."
Dù sao Lâm Kinh Lạc cũng không có ở đây, hỏi thăm thêm một chút tin tức cũng tốt.
Lâm Kinh Khước lấy điện thoại ra: "Vậy mình đặt nhà hàng nhé."
Tần Tranh nói: "Không cần trang trọng vậy đâu, tìm đại một quán nào đó ngoài trường là được rồi."
Lâm Kinh Khước không thích kiểu tìm đại một quán để ăn cho lắm, dễ ăn phải quán dở, nhưng cô không thể không chiều theo ý Tần Tranh, đành phải gật đầu: "Được thôi, nghe cậu."
Bạch Nguyệt Kỳ thì sao cũng được, cô không kén ăn như Lâm Kinh Khước, lập tức vui vẻ đi tắm rửa thay quần áo rồi trang điểm. Tần Tranh và Khương Nhược Ninh còn chưa thay đồ. Tần Tranh mặc một chiếc áo thun trắng rộng phối với quần jean bó, mái tóc dài xõa sau lưng. Chiều tối, ở Đại học Thượng Kinh đã có gió đêm từ từ thổi tới, lướt trên người họ, hòa lẫn với sự ấm áp khiến con người ta rất dễ chịu.
Bạch Nguyệt Kỳ hỏi: "Kỳ quân sự của hai cậu thế nào? Có mệt không?"
Khương Nhược Ninh còn có thể trò chuyện với cô ấy vài câu, bèn đáp lại: "Cũng ổn, mấy ngày nay chỉ có giữa trưa là hơi nóng một chút."
Mấy ngày trước khá nóng, nhiệt độ nói giảm là giảm, hai ngày nay đã không còn nóng như vậy nữa, mà bắt đầu có dấu hiệu vào thu.
Bạch Nguyệt Kỳ mặc một chiếc váy dài màu be, trang điểm kỹ càng, là người duy nhất ăn mặc lộng lẫy trong bốn người. Ánh mắt Lâm Kinh Khước lướt qua cô ấy, rồi lại nhìn sang Tần Tranh. Thật ra Bạch Nguyệt Kỳ rất xinh đẹp, hồi họ học cấp ba, những bạn học theo đuổi cô ấy có thể xếp thành hàng dài, nhưng vẻ đẹp của cô ấy và Tần Tranh là hai vẻ đẹp khác nhau.
Người xưa nói, vẻ đẹp của mỹ nhân nằm ở cốt cách, không phải ở da thịt. Lâm Kinh Khước rất tán thành. Thật ra, cô đã gặp vô số người có ngoại hình xinh đẹp, kỹ thuật trang điểm hiện nay có thể sánh ngang với phẫu thuật thẩm mỹ, nên người đẹp tự nhiên không còn nhiều nữa.
Người có thể ở Đại học Thượng Kinh mà chẳng cần trang điểm, chỉ mặc quần jean cùng áo thun giản dị mà vẫn khiến khung cảnh trở nên đẹp mắt, cô vẫn chưa gặp được mấy người.
Đặc biệt.
Lấn át cả Bạch Nguyệt Kỳ trang điểm tinh tế bên cạnh.
Càng là đếm trên đầu ngón tay.
Chẳng trách chị cô lại thích Tần Tranh.
Nhan sắc này mà giấu trong nhà làm bình hoa để ngắm nhìn mỗi ngày, tâm trạng cũng sẽ cực kỳ tốt.
Lâm Kinh Khước đang thầm tính toán trong lòng thì nghe thấy Tần Tranh nói: "Vậy hai cậu định quay về tham gia kỳ quân sự à?"
Bạch Nguyệt Kỳ nhún vai: "Hết cách rồi, mình cũng không muốn. À, hai cậu dùng kem chống nắng gì thế? Mình thấy da hai cậu hình như không đen đi mấy thì phải?"
So với các bạn học đi đi về về, làn da đã sạm đi mấy tông, Tần Tranh và Khương Nhược Ninh thật ra cũng có đen hơn một chút, chỉ là không rõ rệt. Hơn nữa, khi đặt cạnh những người khác, trông họ dường như vẫn chẳng thay đổi gì. Tần Tranh nói: "Chỉ là hãng bình thường thôi, cậu cần thì mình gửi link cho."
Bạch Nguyệt Kỳ cười: "Okela, mấy loại kem chống nắng mình mang từ nước ngoài về, cảm giác không hiệu quả lắm."
Lâm Kinh Khước lên tiếng: "Cuối tuần hai cậu về nhà sao?"
Tần Tranh không biết tại sao Lâm Kinh Khước lại hỏi vậy, vẫn thận trọng đáp: "Không."
Lâm Kinh Khước nói: "Vậy hai cậu đã đi đâu?"
Tần Tranh khoác tay Khương Nhược Ninh: "Hẹn hò yêu đương."
Lâm Kinh Khước:...
Lâm Kinh Khước nhìn Tần Tranh: "Hai cậu?"
Tần Tranh gật đầu: "Không được à?"
Lâm Kinh Khước nói: "Không phải cậu ấy, với cái người ở Đại học Giao thông lần trước đến dọn giường phụ, là một cặp sao?"
Tần Tranh biết ánh mắt Lâm Kinh Lạc sắc bén, nhưng không ngờ Lâm Kinh Khước cũng tinh mắt như vậy.
Khương Nhược Ninh ngẩn ra: "Sao cậu biết?"
Lâm Kinh Khước nói: "Mình đâu có mù, sao có thể không nhìn ra được."
Bạch Nguyệt Kỳ: "Hả?"
Cô ấy nhìn Khương Nhược Ninh: "Cậu và cái người ở Đại học Giao thông—"
Cô ấy nhíu mày: "Khoan đã, cậu thích con gái à?"
Khương Nhược Ninh chớp mắt.
Lâm Kinh Khước nhìn Bạch Nguyệt Kỳ: "Thích con gái thì sao? Mình cũng thích."
Bạch Nguyệt Kỳ ôm lấy ngực mình.
Lâm Kinh Khước nói: "Mắt nhìn của mình không kém đến vậy đâu."
Bạch Nguyệt Kỳ:...
Bạch Nguyệt Kỳ đột nhiên ôm lấy cánh tay Tần Tranh, nói: "Hai chúng ta nương tựa vào nhau đi, bọn họ đáng sợ quá à."
Tần Tranh rất muốn hất tay Bạch Nguyệt Kỳ ra, nhưng cô cố nhịn lại, miễn cưỡng nở nụ cười. Bốn người bước ra khỏi cổng lớn, tìm đại một quán ăn bình dân. Tần Tranh cảm thấy cả người Lâm Kinh Khước như mọc gai, cô ấy rất khó chịu, nhưng vẫn ép mình ngồi xuống, dùng khăn giấy lau cái bàn trước mặt bốn năm lần, lại dùng nước sôi tráng đũa hai lần.
Cô rất muốn cười.
Trong lòng dâng lên một cảm giác sung sướng khó hiểu.
Lẽ nào cô cũng là b**n th**?
Tần Tranh kiềm lại niềm vui sướng của mình, đưa thực đơn cho Lâm Kinh Khước: "Gọi món đi."
Lâm Kinh Khước nhìn thực đơn đã bị dầu mỡ thấm đẫm với vẻ rất ghét bỏ. Cô không có bệnh sạch sẽ gì, nhưng vì thường xuyên ở cùng Lâm Kinh Lạc, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng một chút, thích môi trường ngăn nắp. Nơi này không thể nói là không sạch sẽ, chỉ là so với những nơi cô thường ăn, quá—
Quá không có cảm giác thèm ăn.
Cũng không biết làm thế nào Tần Tranh ngồi xuống được.
Hy vọng sau này khi cô ấy và chị cô ở bên nhau, có thể bỏ được cái thói xấu ngồi đại một quán nào đó.
Lâm Kinh Khước nhíu mày, gọi bừa mấy món đặc sản của quán.
Tâm trạng Tần Tranh tốt, nên gọi thêm hai món nữa. Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Bà chủ ơi, có rượu không ạ?"
Rượu?
Tần Tranh nhìn về phía Lâm Kinh Khước.
Lâm Kinh Khước không vui lắm, nhưng cũng không phát tác.
Tần Tranh nói: "Đúng vậy, bà chủ ơi, có rượu không? Hôm nay phòng con tụ tập, thế nào cũng phải cạn một ly."
Bà chủ mang bia và rượu trắng cho họ.
Bạch Nguyệt Kỳ nhận lấy ly bà chủ đưa tới, nói: "Mình còn tưởng hai cậu không uống rượu chứ."
Khương Nhược Ninh ngẩng đầu: "Ít nhiều cũng phải uống một chút."
Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Ngột ngạt chết mình rồi, khoảng thời gian này đi thi đấu, một giọt rượu cũng không được đụng vào."
Tần Tranh nhìn cô ấy: "Hóa ra cậu thích uống rượu sao?"
Bạch Nguyệt Kỳ: "Một chút thôi."
Nói xong, cô ấy nhìn Lâm Kinh Khước: "Khước Khước, cậu uống loại nào?"
Lâm Kinh Khước tiện tay chỉ, chọn chai đắt nhất trong đó. Bạch Nguyệt Kỳ đưa tay qua lấy, mở ra, rót cho Lâm Kinh Khước một ly, giải thích: "Thật ra bình thường tụi mình không uống loại này."
Hai người họ luôn đến quán bar, hôm nay ăn cơm xong cũng có thể đến đó luôn, nhưng sợ Tần Tranh và Khương Nhược Ninh không đồng ý.
Hai người này vừa nhìn đã biết là con ngoan trò giỏi.
Lâm Kinh Khước sau đó cũng rót cho Tần Tranh và Khương Nhược Ninh một ly. Tần Tranh nhận lấy: "Cảm ơn."
Đây là lần đầu tiên cô nói cảm ơn.
Lâm Kinh Khước nhìn cô hai cái, rồi mỉm cười.
Có rượu có thức ăn, chủ đề được mở ra, Bạch Nguyệt Kỳ cũng là người hoạt ngôn, cùng Khương Nhược Ninh trò chuyện qua lại. Tần Tranh im lặng ngồi đó, thỉnh thoảng gắp một đũa thức ăn, nghe thấy Lâm Kinh Khước nói: "Hai cậu là bạn học cấp ba à?"
Tần Tranh nói: "Cấp một, cấp hai, cấp ba, tụi mình đều học cùng một lớp."
Lâm Kinh Khước gật đầu: "Vậy quan hệ của hai cậu chắc chắn rất tốt."
"Cũng tàm tạm." Tần Tranh nói: "Cậu và chị cậu cùng nhau lớn lên, quan hệ của hai người chắc rất tốt nhỉ?"
Nhắc đến Lâm Kinh Lạc.
Mắt Lâm Kinh Khước sáng lên một cách kỳ diệu, dường như đã nhắc đến chuyện cô ấy hứng thú nhất. Cồn sẽ khuếch đại mọi cảm xúc, kể cả cảm xúc muốn giãi bày. Lâm Kinh Khước nâng ly lên: "Ừm, quan hệ của tụi mình rất tốt, mình rất thích chị mình."
Cô ấy hỏi Tần Tranh: "Cậu có thích chị mình không?"
Tần Tranh nói: "Mình không hiểu rõ cô ấy lắm."
Lâm Kinh Khước nói: "Cậu không cần hiểu rõ chị ấy đâu, rồi cậu sẽ thích chị ấy thôi, không ai có thể từ chối chị ấy cả."
Tần Tranh:...
Cô còn tưởng Hạ Kinh Mặc đã đủ thần kinh rồi.
Nhưng Lâm Kinh Khước chỉ có hơn chứ không kém.
Tần Tranh nói: "Mình sẽ không thích người mà mình không hiểu rõ."
Lâm Kinh Khước nói: "Cậu muốn hiểu rõ chuyện gì?"
Tần Tranh nói: "Sau này cô ấy sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lâm sao?"
"Đương nhiên." Lâm Kinh Khước nói: "Chị ấy đương nhiên sẽ tiếp quản mọi thứ của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm đều là của chị ấy cả."
Tần Tranh hỏi: "Vậy cậu và mẹ cậu không có tính toán gì cho bản thân à?"
"Tính toán?" Lâm Kinh Khước nói: "Tính toán gì cơ? Tụi mình là người nhà họ Lâm, chính là người của chị ấy. Chị ấy tiếp quản mọi thứ của nhà họ Lâm, tất nhiên cũng bao gồm cả mình và mẹ."
Tần Tranh nhíu mày.
Nghe hai người nói chuyện, Bạch Nguyệt Kỳ cười hì hì: "Ôi trời ơi, cậu đừng nói chuyện của chị Lạc với Khước Khước nữa, cậu ấy có thể nói ba ngày ba đêm đấy. Nếu không phải hai người họ chung một hộ khẩu, mình đoán Khước Khước có thể kéo chị Lạc đi kết hôn luôn."
Tần Tranh giả vờ kinh ngạc: "Phóng đại vậy sao?"
"Thế này mà phóng đại á hả?" Bạch Nguyệt Kỳ uống hơi nhiều, mặt đỏ bừng, cười ngây ngô: "Có lần cậu ấy chơi trò chơi trong một buổi tiệc, tóm được chị Lạc rồi hôn, chị Lạc lườm cậu ấy thì cậu ấy mới ngoan ngoãn."
Tần Tranh nói: "Nếu cậu ấy thích chị cậu ấy như vậy, có thể không làm người nhà họ Lâm nữa."
"Nhưng mẹ cậu ấy đã kết hôn với ba chị Lâm rồi, sao lại không làm người nhà họ Lâm được, ly hôn à?" Bạch Nguyệt Kỳ nói bâng quơ. Lâm Kinh Khước nghe thấy thì nhíu mày, liếc Bạch Nguyệt Kỳ một cái, nói: "Cậu uống nhiều rồi."
Bạch Nguyệt Kỳ gật đầu: "Hình như hơi nhiều thật."
Bạch Nguyệt Kỳ che miệng, có vẻ muốn nôn. Tần Tranh vội vàng dìu cô ấy, nói: "Mình đưa cậu ấy đến nhà vệ sinh."
Lâm Kinh Khước đứng dậy: "Hay là để mình đi cho."
Tần Tranh nói: "Không sao, mình cũng muốn đi vệ sinh mà, tiện đường thôi."
Lúc này Lâm Kinh Khước mới ngồi xuống.
Tần Tranh dìu Bạch Nguyệt Kỳ đi vào trong. Trong số bốn người, chỉ có Bạch Nguyệt Kỳ uống nhiều nhất, vô tư nhất. Cô ấy được Tần Tranh khoác tay, luôn miệng nói: "Cảm ơn, cảm ơn."
Tần Tranh nói: "Không sao, cậu có muốn nôn không?"
Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Mình rửa mặt một cái đã, dạ dày hơi nhộn nhạo."
Tần Tranh nói: "Mình đi mua cho cậu chai sữa, uống cho dễ chịu."
Bên cạnh có một siêu thị nhỏ. Sau khi cả hai ra khỏi nhà vệ sinh, Tần Tranh vào trong mua cho Bạch Nguyệt Kỳ một chai sữa, rồi cùng ngồi xuống băng ghế dài trước cửa siêu thị. Tần Tranh lên tiếng: "Cậu và Lâm Kinh Khước, quen nhau cũng lâu rồi nhỉ?"
Mặc dù không lâu như cô và Khương Nhược Ninh, nhưng Tần Tranh nhớ, người có thể nói chuyện bên cạnh Lâm Kinh Khước chỉ có Bạch Nguyệt Kỳ.
Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Cũng khá lâu rồi, sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Không có gì, chỉ là nghe cậu ấy thường xuyên nhắc đến chị. Cậu ấy thích chị cậu ấy đến vậy sao?"
Gò má Bạch Nguyệt Kỳ hơi ửng đỏ, cô ấy vốn đã uống hơi say, tuy nhìn không rõ lắm nhưng Tần Tranh vẫn bắt được vệt đỏ này. Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Thật ra không chỉ có cậu ấy, trong giới tụi mình, người thích chị Lạc không mười thì cũng có tám."
Tần Tranh tò mò: "Cô ấy tốt đến vậy à?"
"Không phải là chị ấy tốt, mà là chị ấy—" Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Chị ấy rất có sức hút."
Tần Tranh dường như không hiểu, cô lắc đầu.
Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Cậu có biết trước khi đến nhà họ Lâm, Khước Khước đã sống cuộc sống thế nào không?"
Tần Tranh nói: "Cuộc sống thế nào?"
Cô thật sự không hiểu rõ Lâm Kinh Khước.
Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Mẹ Khước Khước chưa kết hôn mà đã mang thai cậu ấy, sau đó sinh ra cậu ấy. Từ nhỏ Khước Khước đã bị người ta cười nhạo, nói cậu ấy là con hoang, nói mẹ cậu ấy là tiểu tam, là nhân tình. Lúc đó mẹ cậu ấy tìm việc cũng không được, rất nhiều chủ thuê đều bắt nạt hai mẹ con họ. Sau đó họ vào nhà họ Lâm, chị Lạc đối xử với họ rất tốt."
Tần Tranh không đoán được giọng điệu lúc Bạch Nguyệt Kỳ nói ra câu này.
Cô cảm thấy, dường như có chút ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ?
Tần Tranh gật đầu: "Sau đó kết hôn với ba Lâm Kinh Lạc?"
"Lúc đó mẹ của chị Lạc vẫn chưa qua đời."
Tần Tranh nhướng mắt, lơ đãng hỏi: "Mẹ cô ấy qua đời như thế nào?"
"Chết đuối." Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Nhà họ có một hồ bơi lớn, hôm đó trời mưa, mép hồ bơi trơn, mẹ chị ấy không cẩn thận ngã rồi đập đầu."
Tần Tranh gật đầu, đột nhiên nảy ra ý, hỏi: "Cậu đã gặp ba cô ấy chưa?"
Bạch Nguyệt Kỳ không để ý: "Gặp rồi."
Tần Tranh nói: "Gần đây thì sao?"
Bạch Nguyệt Kỳ suy nghĩ kỹ.
"Nguyệt Kỳ." Một giọng nói cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Bạch Nguyệt Kỳ và Tần Tranh quay đầu lại, trông thấy Lâm Kinh Khước và Khương Nhược Ninh đứng phía sau. Khương Nhược Ninh ra hiệu bằng mắt rằng họ vừa mới ra, không nghe thấy gì cả. Tần Tranh gật đầu.
Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Sao hai cậu lại ra đây?"
Lâm Kinh Khước nói: "Ăn no rồi, hai cậu không vào à?"
Tần Tranh giải thích: "Vừa nãy dạ dày cậu ấy khó chịu, nên mình mua sữa cho cậu ấy."
Lâm Kinh Khước nói: "Nếu đã không khỏe, vậy thì về thôi."
Bạch Nguyệt Kỳ loạng choạng đứng dậy, Tần Tranh đưa tay đỡ lấy cô ấy. Lâm Kinh Khước đỡ vai còn lại của Bạch Nguyệt Kỳ, hỏi Tần Tranh: "Vừa nãy hai người nói gì vậy?"
Tần Tranh nói: "Không nói gì cả, chỉ nói vài câu về chị cậu thôi."
Lâm Kinh Khước liếc nhìn: "Sao lại nói về chị mình?"
Tần Tranh: "Tò mò."
Lâm Kinh Khước liếc nhìn Tần Tranh.
Tò mò.
Chẳng phải là khởi đầu của thích sao?
Cô đã nói rồi, không ai có thể từ chối Lâm Kinh Lạc cả.
Tần Tranh không để ý đến suy nghĩ của Lâm Kinh Khước, sau khi về, cô liền tổng hợp lại những lời Bạch Nguyệt Kỳ nói rồi gửi cho Vân An. Cô mơ hồ cảm thấy, Bạch Nguyệt Kỳ và Lâm Kinh Khước, cũng không thân thiết như vẻ bề ngoài. Cô không đoán được thái độ của Lâm Kinh Khước đối với Bạch Nguyệt Kỳ, nhưng có thể đoán được một chút thái độ của Bạch Nguyệt Kỳ đối với Lâm Kinh Khước.
Ngưỡng mộ, ghen tị.
Rất mơ hồ.
Tần Tranh cảm thấy, hẳn là vì quan hệ với Lâm Kinh Lạc.
Không ngờ Bạch Nguyệt Kỳ lại là fan only của Lâm Kinh Lạc.
Tần Tranh nhớ có rất nhiều người theo đuổi Lâm Kinh Lạc, cả nam lẫn nữ, mấy lần cô và Lâm Kinh Lạc ăn cơm, đều có người cố tình sáp lại gần. Lâm Kinh Lạc rất không vui, nói: "Chẳng qua là bám víu quyền thế thôi." Sau đó cô ta nhìn về phía cô, nói: "Tranh Tranh, cô và họ không giống nhau."
Đến tận hôm nay Tần Tranh vẫn không hiểu tại sao Lâm Kinh Lạc luôn cảm thấy cô gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Rõ ràng cô cũng là một người trần tục.
Tần Tranh lắc đầu.
Rất nhanh điện thoại rung lên, Tần Tranh mở ra, Vân An ngoài việc trả lời tin nhắn cô vừa gửi, còn gửi cho cô một tin:【Dì vừa nói với mình, Hương Bình đã xảy ra một vụ nổ.】
Sắc mặt Tần Tranh hơi sững lại.
Đây rõ ràng là chuyện xảy ra sau khi họ đi làm.
Tần Tranh:【Chị cậu không sao chứ?】
Thấy tin nhắn Tần Tranh gửi đến, trong lòng Vân An nóng bừng, nàng day day mi tâm, trả lời:【Chị ấy không sao.】
Tần Tranh thở phào nhẹ nhõm:【Sao lại sớm hơn nhỉ?】
Vân An:【Chắc là liên quan đến manh mối lần trước mình cung cấp cho chị.】
Là họ đã đẩy nhanh tốc độ kết thúc của Lữ Xương Bình, tìm ra Hắc Què trước thời hạn, phát hiện ra Hương Bình.
Mọi chuyện đều được đẩy nhanh tiến độ.
Vân Kính Thư nói, giải quyết xong Hương Bình, nếu không có gì bất ngờ thì chị có thể bắt được đường dây của lão Miêu.
Cuối cùng.
Vân An có linh cảm, cuối cùng phe cánh của lão Miêu cũng sắp bị nhổ cỏ tận gốc.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.