Chương 221: Tin tức
Tần Tranh không hiểu những khúc mắc quanh co trong đó. Thật ra đối với vụ án nhà họ Lâm nhúng tay vào, cô vẫn ở trong trạng thái hiểu biết nửa vời. Nhưng mà cô tin Vân An, Vân An đã nói sẽ xử lý tốt, cô liền tin chắc nàng có thể làm được.
Sau bữa tối, họ lần lượt tắm rửa trong ký túc xá. Khương Nhược Ninh quấn mình thành một cái bánh ú, Lâm Kinh Khước thì ngồi trên ghế, thỉnh thoảng nhìn điện thoại. Tần Tranh quay lưng về phía Lâm Kinh Khước, cô rất muốn lướt web xem tin tức về vụ nổ ở Hương Bình, nhưng trên mạng vẫn chỉ toàn là nghệ sĩ A chia tay, phim mới của nghệ sĩ B, ảnh chụp lén của nghệ sĩ C. Không biết sao Tần Tranh lại đột nhiên nghĩ đến cô và Vân An.
Các cô cũng từng ở trong hai thế giới như vậy.
Thế giới của cô rực rỡ hào nhoáng, đèn đuốc sáng trưng.
Thế giới của Vân An thì tối đen như mực, phải bò trườn tiến về phía trước.
Tần Tranh cất điện thoại, trong lúc lơ đãng liếc thấy Lâm Kinh Khước đang nhíu chặt mày, cô ra vẻ quan tâm: "Sao vậy?"
Lâm Kinh Khước hơi ngạc nhiên. Trước nay, thái độ của Tần Tranh với cô không thể coi là thân thiện, nhưng cũng chẳng đến mức lạnh nhạt, chỉ là chưa bao giờ chủ động chào hỏi. Trước đây cô còn nói với Lâm Kinh Lạc: "Chị, em thật sự không hiểu, nhiều người xếp hàng dài thích chị như vậy, tại sao chị lại thích cô ấy chứ? Trông cô ấy chẳng có vẻ gì có tình cảm với chị cả."
Lâm Kinh Lạc nói: "Chính vì không có tình cảm nên mới yên tâm."
Cô không hiểu.
Lâm Kinh Lạc nói: "Cô ấy sẽ không toan tính gì ở chị, khiến chị yên tâm."
Lâm Kinh Khước rất muốn hỏi.
Lẽ nào em khiến chị không yên tâm sao?
Nhưng cô không hỏi ra được.
Bởi vì cô đối với Lâm Kinh Lạc, có toan tính.
Lâm Kinh Khước hoàn hồn, thấy Tần Tranh vẫn đang nhìn mình, bèn lắc đầu: "Không có gì, nói chuyện với chị mình thôi."
Cô nói xong liền hỏi Tần Tranh: "Cậu muốn nói chuyện với chị mình không?"
Trong lòng Tần Tranh dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
Rất kỳ quặc.
Không biết nên nói Lâm Kinh Khước kỳ quặc.
Hay là suy nghĩ của chính cô kỳ quặc.
Cô từng có ý định nói chuyện với Lâm Kinh Lạc, thậm chí còn muốn đến nhà cô ta xem thử Lâm Hải còn sống hay không, nhưng ý định này đã bị Vân An dập tắt. Trải qua chuyện kiếp trước, Tần Tranh cảm thấy mình không còn gan dạ như vậy nữa, có lẽ con người ta càng sở hữu nhiều thứ, lá gan lại càng nhỏ đi.
Cô chỉ muốn cùng Vân An sống một cuộc sống ổn định và bình lặng.
Nhưng bên cạnh cứ luôn lượn lờ một quả bom hẹn giờ thế này, rất khó yên ổn được. Tần Tranh hỏi: "Chị cậu đang ở đâu?"
Lâm Kinh Khước nói: "Ở nước ngoài."
Tần Tranh: "Có vẻ cô ấy thường xuyên ra nước ngoài."
Lâm Kinh Khước nhìn cô: "Sao cậu lại nói vậy?"
Chỉ là Tần Tranh nghĩ đến kiếp trước, Lâm Kinh Lạc thường xuyên chạy ra nước ngoài, không biết có bao nhiêu lần là đi tìm lão Miêu kia. Tần Tranh nói: "Tình cờ gặp mấy lần, lần nào cô ấy cũng ở sân bay."
Cô nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Lâm Kinh Khước cũng không nghi ngờ gì, Lâm Kinh Lạc từng nói đã gặp Tần Tranh vài lần, nhưng cũng không nói là gặp ở đâu.
Lâm Kinh Lạc không thích người khác nhắc đến chuyện chị ra nước ngoài. Lâm Kinh Khước biết, chị ra nước ngoài là để tìm mẹ nuôi. Đối với người mẹ nuôi này của chị, Lâm Kinh Khước biết rất ít, thậm chí không biết bà ở nước nào, bởi vì Lâm Kinh Lạc chưa bao giờ cho phép cô hỏi về những chuyện này.
Lâm Kinh Khước chỉ biết, năm đó nếu không có mẹ nuôi, Lâm Kinh Lạc đã sớm chết rồi.
Cho nên Lâm Kinh Lạc kính trọng người phụ nữ đó.
Cô cũng kính trọng người phụ nữ đó.
Nếu Lâm Kinh Lạc chết, thì cô và mẹ cô cũng không sống được đến ngày hôm nay.
Lâm Kinh Khước cúi đầu: "Chị ấy khá là thích đi du lịch."
Tần Tranh nói: "Cô ấy thích đi nước nào?"
Lâm Kinh Khước nói: "Mấy nước xung quanh chị ấy đều đi cả, không cố định. Nếu cậu muốn biết, có thể hỏi thẳng chị ấy."
Chị sẽ nói cho Tần Tranh biết sao?
Sẽ nói cho Tần Tranh nhiều hơn là nói với cô sao?
Lâm Kinh Khước đột nhiên rất tò mò về câu trả lời này.
Tần Tranh nói: "Lần sau có cơ hội gặp mặt rồi nói."
Lâm Kinh Khước nhìn Tần Tranh: "Sẽ có cơ hội thôi."
Tần Tranh cảm thấy ánh mắt của Lâm Kinh Khước như đang nhìn con mồi, đầy vẻ dò xét khiến người ta thấy khó chịu. Cửa phòng tắm bật mở, Bạch Nguyệt Kỳ bước ra, Tần Tranh lách qua cô ấy rồi đi vào tắm.
Sau khi Lâm Kinh Khước và Bạch Nguyệt Kỳ quay về, Tần Tranh không tiện gọi điện cho Vân An nữa. Không còn những màn nấu cháo điện thoại như ngày trước, Tần Tranh nằm bò trên giường, có vẻ hơi buồn chán. Khương Nhược Ninh vừa gọi điện thoại với Thời Tuế xong, thấy Lâm Kinh Khước đã đi tắm, liền ghé sát vào giường Tần Tranh: "Nghĩ gì thế?"
Tần Tranh ngước mắt: "Không có gì."
Khương Nhược Ninh nói: "Vậy cậu tham mưu giúp mình đi, mình nên vào câu lạc bộ nào."
Tuy Đại học Thượng Kinh không bắt phải vào câu lạc bộ, nhưng vào câu lạc bộ có thể cộng điểm tổng hợp. Khương Nhược Ninh và Tần Tranh đã nhận được lời mời của vài câu lạc bộ rồi, nhưng cả hai đều chưa suy nghĩ kỹ nên tham gia câu lạc bộ nào.
Tần Tranh nhớ kiếp trước, cô đã đăng ký câu lạc bộ tranh biện, còn Khương Nhược Ninh thì học nhiếp ảnh. Kiếp này có vẻ Khương Nhược Ninh không thích nhiếp ảnh lắm, Tần Tranh hỏi: "Cậu muốn đăng ký cái nào?"
"Mình muốn đăng ký yoga." Khương Nhược Ninh tràn đầy phấn khởi.
Tần Tranh: "Yo, yoga?"
Cô thật sự không thể tưởng tượng được, một người có tính tình hấp tấp như Khương Nhược Ninh lại thích môn thể thao tu thân dưỡng tính này.
Khương Nhược Ninh: "Đúng vậy, yoga tốt biết bao, rèn luyện độ dẻo dai của cơ thể."
Tần Tranh: "Độ dẻo dai cơ thể mà cậu nói, có trong sáng không đấy?"
Mặt Khương Nhược Ninh đỏ bừng lên: "Cái gì mà trong sáng với không trong sáng! Người có đầu óc đen tối thì nghĩ cái gì cũng đen tối! Mình thấy cậu không trong sáng thì có."
Tần Tranh sờ sờ chóp mũi.
Cô chỉ hỏi một câu, mà đã bị vặn lại một tràng dài như vậy.
Chột dạ.
Quá chột dạ rồi.
Nhưng cô rất ủng hộ quyết định của Khương Nhược Ninh. Chỉ cần đôi lúc nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô ấy, Tần Tranh đã cảm thấy rất mãn nguyện. Kiếp này, Khương Nhược Ninh lúc nào cũng vui vẻ.
Tần Tranh nói: "Vậy cậu đăng ký cái đó đi."
Khương Nhược Ninh: "Còn cậu?"
Tần Tranh nói: "Mình đăng ký câu lạc bộ tranh biện vậy."
Khương Nhược Ninh nói: "Để mình xem miệng lưỡi của cậu lanh lợi đến mức nào."
Tần Tranh: "Dù sao cũng lanh hơn cậu."
Khương Nhược Ninh định phản bác, nhưng không biết nghĩ gì mà mặt lại đỏ lên, ho khan hai tiếng.
Bạch Nguyệt Kỳ đang ngồi ở dưới quấn khăn khô trên đầu, cô ấy ôm điện thoại, quay đầu lại: "Tần Tranh, người được tỏ tình trên diễn đàn trường có phải là cậu không?"
Tần Tranh cúi đầu: "Hả?"
Bạch Nguyệt Kỳ đứng dậy đưa điện thoại cho cô xem. Bài đăng tỏ tình của Khương Nhược Ninh như một hòn đá làm dấy lên ngàn lớp sóng, kéo theo mấy bài đăng tỏ tình khác phía sau. Có những bài rất nghiêm túc, cũng có những bài chỉ là đùa vui, nội dung vô cùng đa dạng.
【Tỏ tình hoa khôi thế hệ mới XX.】
【Khoa Tiếng Anh khóa này có một đàn em cực kỳ xinh, mấy bồ thấy chưa?】
【Wow wow! Hôm nay lúc ăn cơm mình thấy hai đàn em xinh lắm, không muốn tốt nghiệp nữa luôn.】
Bài đăng tỏ tình của kẻ đầu sỏ Khương Nhược Ninh là hot nhất. Có lẽ do lời lẽ của Khương Nhược Ninh táo bạo lại nóng bỏng, nên bài đăng đã bị chế thành meme, là một tấm ảnh mèo con, kèm theo mấy đoạn văn tỏ tình được sao chép và dán hàng loạt. Bài đăng tỏ tình của cô ấy rất nhanh đã leo lên top hot của diễn đàn trường gần đây, treo một chữ HOT màu đỏ tươi, mỗi lần Tần Tranh bấm vào đều phải chuẩn bị tâm lý một lúc.
Nhưng điều ngoài dự đoán của các cô là.
Hạ Kinh Mặc từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Trong bài đăng đó tất nhiên cũng có nhiều lời lẽ khó nghe, nhưng không có một lời nào liên quan đến chuyện riêng của Tần Tranh, liên quan đến chuyện cô thích con gái. Hạ Kinh Mặc không xuất hiện, điều này khiến Tần Tranh thắc mắc, nhưng cô không hề nghi ngờ kế sách của Vân An có vấn đề.
Lẽ nào bây giờ cô ta đã giữ được bình tĩnh?
Vậy thì cũng quá bình tĩnh rồi. Bài đăng tỏ tình trước đó chỉ mới hot một chút, là cô ta đã không thể chờ được mà nhảy ra, nói cô thích con gái. Bài đăng này của Khương Nhược Ninh đã treo hai ngày rồi, nhưng cô ta vẫn không có động tĩnh gì.
Hay là, cô ta biết bài này do Khương Nhược Ninh đăng?
Mục đích là để dụ cô ta ra mặt.
Cũng không phải là không có khả năng.
Hạ Kinh Mặc, vẫn khá thông minh.
Dòng suy nghĩ của Tần Tranh bị Bạch Nguyệt Kỳ cắt ngang, Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Ây da, cái này vừa nhìn là biết cậu rồi, ai chụp lén tấm này vậy?"
Tần Tranh bị chụp lén khi đang dùng bữa ở ngoài trường. Cô cúi đầu, khẽ đưa tay vén mái tóc dài, góc ảnh là góc nghiêng. Cảnh tượng vốn rất bình thường, nhưng người chụp lén rất biết chọn góc, khiến bức ảnh trông chẳng khác nào poster quảng cáo.
"Người này không học mỹ thuật thì cũng học nhiếp ảnh, rất hiểu về bố cục." Tần Tranh không ngờ trọng điểm của Bạch Nguyệt Kỳ lại nằm ở đây, cô sầm mặt, vừa đúng lúc Lâm Kinh Khước tắm xong đi vào. Thấy các cô túm tụm lại thảo luận, Lâm Kinh Khước tò mò đi tới: "Đang xem gì vậy?"
"Có người tỏ tình với Tần Tranh kìa." Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Mấy người chụp lén Tần Tranh lận, mình phát hiện tấm này chụp đẹp ghê."
Cô ấy đưa tấm ảnh cho Lâm Kinh Khước xem.
Lâm Kinh Khước nói: "Chụp thật sự không tệ."
Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Ây, mình nhớ trước đây chị Lạc cũng bị chụp lén."
Tần Tranh thuận theo lời cô ấy: "Chị của cậu ấy hả?"
"Ừm." Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Lúc bọn mình đi học, có một bạn nam thích chị Lạc nên đã chụp lén chị ấy."
Khương Nhược Ninh tò mò: "Sau đó thì sao?"
Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Sau đó việc kinh doanh của nhà bạn nam đó thất bại, cậu ta chuyển trường luôn."
Khương Nhược Ninh nhìn về phía Lâm Kinh Khước: "Là chị cậu làm à?"
Lâm Kinh Khước không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: "Đã phạm lỗi, chẳng phải nên bị trừng phạt sao?"
Tần Tranh đột nhiên nghĩ tới hôm ở rạp chiếu phim, Lâm Kinh Lạc từng nói: "Con người làm sai thì phải bị trừng phạt."
Như đúc ra từ một khuôn.
Khương Nhược Ninh vỗ vào vai Tần Tranh, Tần Tranh hoàn hồn, Khương Nhược Ninh nói: "Điện thoại reo kìa."
Tần Tranh cúi xuống, thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một số lạ, không lưu tên, nếu không phải cuộc gọi làm phiền thì chắc là quảng cáo. Cô không bắt máy mà tắt đi. Chẳng bao lâu sau, số đó lại gọi tới, Tần Tranh khẽ nhíu mày rồi bấm nghe.
Không phải chào hàng, mà là tỏ tình.
Tần Tranh lúng túng: "Xin lỗi, ngày mai tôi không rảnh."
Đầu dây bên kia không từ bỏ: "Ngày mốt thì sao?"
Tần Tranh nói: "Ngày mốt cũng không rảnh."
"Ồ." Đầu dây bên kia ước chừng đã hiểu, nói: "Làm phiền rồi."
Sau đó cô cúp điện thoại, Khương Nhược Ninh nhướng mày: "Ai vậy?"
Tần Tranh lắc đầu: "Không quen."
Bạch Nguyệt Kỳ: "Người ta tỏ tình đúng không? Hôm nay mình đến tiệm tạp hóa, còn nghe có người bàn tán về cậu nữa đó."
Tần Tranh không có hứng thú với việc làm người nổi tiếng, cô cười cười để xoa dịu sự lúng túng, đang chuẩn bị chui vào trong màn thì bị Khương Nhược Ninh vỗ mạnh mấy cái vào tay. Cô nhíu mày, Khương Nhược Ninh đưa điện thoại cho cô. Tần Tranh cúi đầu, ánh mắt rơi vào dòng tin tức hiện trên màn hình điện thoại của cô ấy:【Gần Đại học Lâm Công xảy ra tai nạn xe, một sinh viên bị tông trên vỉa hè, hiện tại sống chết chưa rõ.】
Khương Nhược Ninh thấy cô không hiểu, bèn nói: "Xem bình luận đi."
Tần Tranh bấm vào xem bình luận:【Trời đất ơi! Ngay bên cạnh tôi luôn, làm tôi hú hồn hú vía!】
【Cái xe đó hình như bị mất lái!】
【Tụi tôi đang đi bộ trên vỉa hè bình thường, tự nhiên nó mất lái à.】
【Còn là tân sinh viên vừa mới nhập học.】
Tần Tranh siết chặt điện thoại, nhìn vào dòng bình luận bên dưới:【Nữ sinh bị tông có phải họ Hạ không?】
Điều hòa trong phòng vẫn đang chạy hết công suất, khí lạnh cuồn cuộn.
Tần Tranh chỉ cảm thấy luồng khí lạnh này len lỏi vào từng lỗ chân lông, rõ ràng rất lạnh, nhưng sau lưng cô lại túa mồ hôi.
---