Chương 223: Ngoài cửa sổ
Vân An cau mày:【Chết rồi?】
Nàng hỏi Tần Tranh:【Cậu chắc chắn là Kỳ Nhĩ Lam sao?】
Tần Tranh:【Chắc là cô ta.】
Tiếc là giờ cô không lấy được ảnh chụp chung của Lâm Kinh Lạc và Kỳ Nhĩ Lam.
Tần Tranh:【Không phải lúc đó cậu luôn đi theo mình sao? Sao lại không biết?】
Vân An:【Mình...】
Tần Tranh thấy nàng ấp úng thì cau mày.
Vân An giải thích:【Có mấy lần mình không vào văn phòng.】
Tần Tranh:【Sao vậy?】
Vân An:【Mình không muốn thấy cậu ở cùng cô ta.】
Tần Tranh:【Hả?】
Gửi xong, Tần Tranh mới nhận ra.
Lúc đó Vân An đang ghen.
Không cần nghĩ cũng biết, mặt Vân An giờ chắc chắn đã đỏ bừng rồi.
Cơ thể đang căng cứng của Tần Tranh chợt thả lỏng. Cánh tay cầm điện thoại, vốn vì gồng lên mà đau nhức, giờ cũng buông lỏng ra đôi chút. Tần Tranh:【Mấy lần?】
Vân An:【Không nhớ nữa.】
Hồi đó, chuyện của Tần Tranh và Lâm Kinh Lạc cũng không phải bí mật gì trong công ty. Nhiều người tưởng hai người họ có gì đó với nhau, nên toàn nói đùa kiểu mập mờ. Vân An không vui, nhưng cũng đành chịu.
Nàng còn chẳng thể đứng trước mặt Tần Tranh, chẳng thể khoác thêm áo cho cô khi trời trở lạnh.
Lấy tư cách gì cản trở hạnh phúc của cô chứ.
Thế nên mỗi lần Tần Tranh và Lâm Kinh Lạc ở chung, nàng đều cố tránh đi.
Hai người họ trong văn phòng, nàng thì ở ngoài cửa.
Nghe những người thư ký kia bàn tán: "Hôm nay tâm trạng giám đốc Lâm tốt ghê."
"Tần Tranh vừa tới mà, tâm trạng không tốt sao được?"
"Bao giờ hai người họ công khai nhỉ?"
"Ai biết đâu, mà thế này cũng tốt."
"Tổng giám đốc Lâm vẫn đang theo đuổi, công khai cái gì mà công khai."
Nàng ghét lời các thư ký kia nói.
Càng ghét hơn khi phải vào văn phòng, nhìn thấy Tần Tranh và Lâm Kinh Lạc ở cùng nhau.
Dù họ chẳng làm gì cả, nhưng cứ nghĩ đến những lời nói chói tai kia, Vân An lại thấy mình ghen đến chết đi được!
Không đúng.
Nàng chết rồi mà.
Nhưng nàng vẫn biết ghen.
Ngay cả khi biết rõ bản thân chẳng thể đáp lại, hay mang lại hạnh phúc gì cho Tần Tranh.
Nàng vẫn rất ghen.
Lúc đó Vân An thấy mình thật ích kỷ.
Giờ nghĩ lại.
Vẫn thấy bản thân ích kỷ đến đáng sợ.
Tần Tranh:【Vẫn còn đỏ mặt à?】
Vân An nhắm mắt lại.
Nàng rất muốn giả bộ ngủ.
Nhưng nàng không làm được.
Vân An cố lái về chủ đề chính:【Hai người nói về cô ta lúc nào?】
Tần Tranh vừa nhớ lại vừa hỏi Vân An:【Cậu đang đổi chủ đề đó hả?】
Vân An:【Không có.】
Tần Tranh:【Vậy lúc đó sao cậu không vào văn phòng?】
Vân An:【Tranh Tranh à...】
Nàng xin tha.
Tần Tranh nghĩ, giá mà lúc này Vân An đứng trước mặt cô thì tốt biết mấy, chắc chắn nàng sẽ lúng túng lắm, mà còn lúng túng đến đáng yêu.
Một vẻ đáng yêu có thể khiến cô tạm thời quên đi phiền muộn.
Tần Tranh không trêu nàng nữa, nghĩ ngợi rồi trả lời:【Mình cũng không nhớ ngày tháng cụ thể, chắc là lúc vào đông.】
May mà số lần Lâm Kinh Lạc quay về có hạn, Tần Tranh nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhớ được chút ít, chứ nếu ngày nào cũng gặp thì cô chịu, chẳng thể nhớ nổi ngày tháng.
Ai lại đi nhớ một ngày bình thường cơ chứ?
Vân An:【Vào đông, là năm đầu tiên mình đi theo cậu sao?】
Đọc dòng này, tim Tần Tranh vẫn nhói lên. Trước đây cô không dám nghĩ, bây giờ càng không thể nghĩ. Vân An đi theo cô, nghe những lời đồn ấy, nhìn thấy cô và Lâm Kinh Lạc cùng trong một văn phòng, liệu sẽ có cảm giác gì?
Nàng sẽ thấy thế nào đây?
Cổ họng Tần Tranh nghèn nghẹn, cô trả lời:【Ừm, năm đầu tiên.】
Vân An lấy tấm ảnh Kỳ Nhĩ Lam trên bàn, cau mày nhìn kỹ.
Nghĩa là, không lâu sau khi nàng chết.
Kỳ Nhĩ Lam cũng chết sao?
Là Lâm Kinh Lạc làm ư?
Vân An lập tức nghĩ đến lời Vân Kính Thư nói, hai người họ âm thầm đối chọi nhau, không ai phục ai.
Kỳ Nhĩ Lam do một tay lão Miêu nuôi lớn, từ nhỏ cô ta đã được nhận nuôi, coi lão Miêu như mẹ ruột cũng không quá. Còn Lâm Kinh Lạc là người đến sau, lúc đó Lâm Kinh Lạc mới vài tuổi, lão Miêu đã đích thân đến Thượng Kinh đón.
Hôm đó Kỳ Nhĩ Lam uống say, nói với Vân Kính Thư: "Hôm đó bà ấy bất chấp nguy cơ bị tóm, bị trả thù, để đích thân chạy tới Thượng Kinh."
"Lúc chị bị thương sắp chết, muốn gặp bà ấy một lần, nhưng bà ấy chỉ nói không thể về nước."
"Vậy mà bà ấy lại chạy về Thượng Kinh vì Lâm Kinh Lạc."
"Lâm Kinh Lạc quan trọng đến thế sao?"
Sự thật chứng minh.
Lâm Kinh Lạc đúng là rất quan trọng, quan trọng hơn cô ta nhiều. Nhà họ Lâm từ đó đổi chủ, Lâm Hải rút lui, lão Miêu không tiện nhúng tay vào chuyện làm ăn trong nước, nhưng bà ta vẫn mạo hiểm để Kỳ Nhĩ Lam trải đường cho Lâm Kinh Lạc, cho nhà họ Lâm.
Có lúc Kỳ Nhĩ Lam còn nghi ngờ, không biết Lâm Kinh Lạc có phải con gái riêng của bà ta không.
Tận tâm tận lực đến thế cơ mà.
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Chị chưa từng thấy bà ấy đối xử với ai tốt như vậy."
Vân Kính Thư nói với Vân An: "Cặp chị em này trở mặt là chuyện sớm muộn."
Cho nên, năm đó sau khi giết nàng, Kỳ Nhĩ Lam cũng bị Lâm Kinh Lạc trừ khử.
Lý do là gì?
Dẫu sao Kỳ Nhĩ Lam cũng là con gái nuôi do một tay lão Miêu nuôi nấng, tuy không được nuông chiều bằng Lâm Kinh Lạc, nhưng chỉ cần cô ta không phạm phải sai lầm nghiêm trọng, Lâm Kinh Lạc cũng sẽ nể mặt lão Miêu, hẳn là sẽ không ra tay với cô ta.
Lẽ nào, Kỳ Nhĩ Lam muốn ra tay trước, nên bị Lâm Kinh Lạc giết ngược lại?
Vân An chọc chọc vào tờ giấy. Nàng vốn đã vì Hạ Kinh Mặc mà rối trí, giờ lại biết thêm kết cục của Kỳ Nhĩ Lam, càng không thể nghỉ ngơi dù chỉ một lát.
Nếu Lâm Kinh Lạc thật sự có ý định muốn diệt khẩu Kỳ Nhĩ Lam.
Vân Kính Thư ở bên cạnh Kỳ Nhĩ Lam quá nguy hiểm.
Vân An khẽ gõ từng nhịp ngón tay lên mặt bàn. Không rõ Tần Tranh đã ngủ chưa mà hồi lâu vẫn chẳng thấy phản hồi tin nhắn. Đang định đặt điện thoại xuống, nàng bỗng nhận được tin nhắn từ Diêu Chiêu.
Diêu Chiêu báo cho nàng: 【Sinh viên được cấp cứu là Hạ Kinh Mặc. Bạn học của con à?】
Lòng Vân An khẽ động, nhưng nàng không lập tức nói cho Tần Tranh biết.
Cứ để cô ngủ ngon trước đã.
Dù rằng, có thể ngày mai cô sẽ biết chuyện này.
Vụ tai nạn giao thông ở cổng Đại học Lâm Công không gây chú ý lắm, chỉ tồn tại trong mấy tin đồn nhảm, lan truyền trong các nhóm chat được hai ngày là đã bị chuyện khác đè xuống. Tần Tranh dù có tìm hiểu thì cũng chỉ biết người được cấp cứu đã qua cơn nguy kịch, chưa chết, cũng chưa tỉnh, hiện đang ở bệnh viện, tài xế và người nhà đang thương lượng.
Loại tai nạn ngày nào cũng xảy ra này, chẳng gây nổi chút gợn sóng nào.
Ngày hôm sau Tần Tranh đã biết đó là Hạ Kinh Mặc, nhưng khi Khương Nhược Ninh hỏi, cô lại lắc đầu.
Khương Nhược Ninh nói: "Hôm qua mình gọi cho Khúc Hàm, cậu ấy cũng bảo không biết."
Cô ấy suy đoán: "Chắc không phải Hạ Kinh Mặc đâu."
Tần Tranh nhìn cô ấy, nói: "Chắc vậy."
Bọn họ cách Đại học Lâm Công cả một thành phố, thông tin tuy phát triển, nhưng với những chuyện không được quan tâm, thì dù có phát triển đến mấy cũng chẳng có tin nào truyền tới. Dạo này Khương Nhược Ninh càng thích lướt mạng xem tin tức hơn, Tần Tranh nhớ ra liền bảo cô ấy xóa bài đăng đi. Diễn đàn trường vẫn còn khá nhiều bài tỏ tình bắt trend, đùa nhảm, nhưng độ hot cũng giảm dần.
Tần Tranh phát hiện, tâm trạng Lâm Kinh Khước mấy hôm nay tốt lên thấy rõ.
Hôm mới về, trông Lâm Kinh Khước khá hốt hoảng, vậy mà hai ngày nay nói chuyện lúc nào cũng cười tủm tỉm. Cô ấy cười lên có má lúm đồng tiền, nhìn thật vô hại. Bạch Nguyệt Kỳ cũng phát hiện ra, khoác tay cô ấy: "Khước Khước, dạo này tâm trạng cậu tốt nhỉ."
Lâm Kinh Khước nói: "Có lúc nào tâm trạng mình không tốt sao?"
Bạch Nguyệt Kỳ: "Mấy hôm bọn mình vừa từ nước ngoài về, tâm trạng cậu không tốt đó thôi."
Nhưng mấy hôm đó, vì không vào được vòng trong nên tâm trạng không tốt cũng là điều dễ hiểu.
Chắc mấy nay đỡ hơn rồi.
Nghe Bạch Nguyệt Kỳ nhắc tới ngày hôm đó, sắc mặt Lâm Kinh Khước thoáng thay đổi, rồi cười: "Không có gì đâu."
Bạch Nguyệt Kỳ hỏi Tần Tranh: "Chiều nay mưa, mấy cậu cũng được nghỉ huấn luyện đúng không?"
Tần Tranh: "Ừm, sao thế?"
Bạch Nguyệt Kỳ: "Mình đi hát karaoke đi."
Tần Tranh: "Hôm nay không được, bạn mình về nước, bọn mình phải đi đón."
Bạch Nguyệt Kỳ tiếc nuối: "Thế à, vậy thôi."
Tần Tranh cũng không nói dối. Hôm nay Diệp Dư về nước, khoảng thời gian trước cô ấy ra nước ngoài tham gia khóa huấn luyện gì đó, hôm nay mới về. Vốn dĩ Tần Tranh và Khương Nhược Ninh cũng không định đi, nhưng đúng lúc trời đổ mưa, cả hai được nghỉ nên tiện đưa Khương Nhược Ninh đi giải khuây. Dạo gần đây, Khương Nhược Ninh vẫn vướng bận chuyện người ở Đại học Lâm Công có phải là Hạ Kinh Mặc hay không. Thời Tuế cũng định đi cùng, nhưng chiều nay cô ấy có tiết nên không thể tới được, thế là Tần Tranh và Khương Nhược Ninh bắt taxi đi.
Từ trường đến sân bay mất hơn một tiếng. Suốt quãng đường, Tần Tranh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Vân An thì tranh thủ lúc tan học chạy vội đến lớp tiếp theo, nàng vẫn gửi tin nhắn cho Tần Tranh, báo cho cô biết tiết sau học gì. Đại học Thượng Kinh khai giảng muộn, nên bắt đầu kỳ quân sự cũng muộn nhất, các trường khác đã lần lượt vào học nhưng bọn họ vẫn còn hơn tuần nữa. Khương Nhược Ninh nghiêng đầu, liếc thấy Tần Tranh đang cúi đầu nghịch điện thoại, bèn hỏi: "Lại đang báo cáo với Vân An đó hả?"
Tần Tranh: "Ừm, nói với cậu ấy một tiếng."
Dạo này Vân An khá bận, vừa bận học, vừa bận chuyện của Vân Kính Thư. Tối qua, rốt cuộc nàng cũng liên lạc được với chị. Nghe Vân An nói, Vân Kính Thư không nghi ngờ gì, chỉ khẽ lặp lại: "Ý em là, cô ta sẽ gặp chuyện?"
Vân An cũng không dám chắc, chỉ đoán: "Dạ có khả năng này, 80%."
Vân Kính Thư: "Chị biết rồi."
Vân An trước khi cúp máy còn do dự: "Dì nói, thứ bảy chị sẽ ra nước ngoài."
"Ừm." Vân Kính Thư không giấu nàng: "Đi gặp lão Miêu."
Vân An lo lắng: "Chị..."
Vân Kính Thư an ủi nàng: "Không sao đâu Vân An, cả quá trình dì sẽ tiếp ứng cho chị, đừng lo."
Giọng chị không hề mệt mỏi, mà vẫn giữ được sự dịu dàng và bình thản, khiến Vân An cảm thấy yên lòng.
Vân An cụp mắt, thấy tin Tần Tranh gửi tới:【Tiếc là cậu cũng không đến được.】
Tần Tranh tiện tay chụp một tấm ảnh ngoài cửa sổ, mưa bụi lất phất trên kính, bầu trời sương mù mờ mịt.
Vân An:【Tối mình qua được.】
Tần Tranh:【Tối mình phải về ký túc xá rồi.】
Vân An:【Thôi được.】
Tần Tranh nhìn hai chữ "Thôi được" của nàng, không hiểu sao lại thấy bất đắc dĩ. Cô bật cười.
Khương Nhược Ninh bên cạnh đã ngủ thiếp đi, Tần Tranh đắp áo khoác cho cô ấy.
Họ đến sân bay khá sớm, sớm hơn khoảng mười phút, ngồi trong sảnh chờ nhìn ra cổng ra. Người đông nghịt, còn có cả đoàn du lịch giơ cao biển hiệu. Khương Nhược Ninh vừa tỉnh dậy, vẫn còn ngái ngủ, bị Tần Tranh kéo đi: "Đến rồi, đến rồi."
Khương Nhược Ninh hoàn hồn, thấy Diệp Dư chạy nước rút tới thì cũng tỉnh táo hẳn.
Diệp Dư chạy như bay đến bên Tần Tranh và Khương Nhược Ninh, Kim Mạn bất đắc dĩ theo sau: "Chậm thôi, cứ hễ gặp các em ấy là em lại biến thành con nít."
Diệp Dư hơi ngượng ngùng, cười với Kim Mạn.
Tần Tranh xách ba lô giúp Diệp Dư. Khương Nhược Ninh hỏi: "Nước ngoài chơi vui không?"
Diệp Dư: "Cũng chẳng chơi gì, mình không có thời gian ra ngoài."
Khương Nhược Ninh: "Vậy thì vui nỗi gì."
Diệp Dư: "Đúng là chán lắm luôn."
Kim Mạn ở bên cạnh: "Vừa nãy trên máy bay, em đâu có nói với fan như thế."
Khương Nhược Ninh ồ lên: "Gặp cả fan trên máy bay rồi hả? Diệp Dư của chúng ta sắp thành ngôi sao lớn thật rồi!"
Diệp Dư đỏ mặt, cắn môi cười.
Kim Mạn thấy Diệp Dư vui như vậy thì cũng vui lây. Tần Tranh hỏi: "Chiều nay cậu không có lịch trình gì nữa chứ?"
"Chiều nay mấy đứa cứ thoải mái đi chơi, tối chị phải đưa em ấy đi gặp mấy nhà đầu tư." Kim Mạn dặn Diệp Dư: "Đừng quên đấy."
Tần Tranh hỏi: "Nhà đầu tư?"
Diệp Dư nói: "Là nhà đầu tư của cuộc thi hát."
Tần Tranh gật đầu, thấy họ lên xe mà xe vẫn chưa chạy, bèn hỏi Diệp Dư: "Còn đợi ai à?"
Kim Mạn nói: "Còn một người nữa, vừa xuống máy bay, sắp qua ngay."
Khương Nhược Ninh hỏi: "Ai thế, Chu Nguyệt Thanh sao ạ?"
Tần Tranh cũng tưởng là Chu Nguyệt Thanh, ai ngờ cửa xe vừa mở ra, lại là Lâm Kinh Lạc.
Lâu rồi không gặp, cô ta mặc áo gió màu nhạt, tóc dài thẳng xõa vai, đeo kính râm. Có lẽ vì gầy đi nhiều, nên đường nét ngũ quan rõ rệt, lại trang điểm nên khí chất có phần sắc sảo.
Nhìn thấy Tần Tranh, Lâm Kinh Lạc rõ ràng rất ngạc nhiên, sững sờ một lúc.
Đôi lúc Tần Tranh không phân biệt được đối phương thật sự ngạc nhiên hay chỉ đang giả vờ.
Giống như có những khi cô cũng không chắc, người đứng trước mặt mình bây giờ có còn là người cô từng quen hay không.
Khương Nhược Ninh vỗ vai cô: "Này này, đây không phải là—"
Kim Mạn thấy không khí cứng đờ, bèn chào hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Cùng một giây.
Tần Tranh: "Từng gặp."
Lâm Kinh Lạc: "Là bạn."
Kim Mạn cười gượng để xua tan bầu không khí lúng túng, gọi Lâm Kinh Lạc: "Lên xe trước đã."
Hôm nay họ đi xe thương mại, hàng ghế sau ba chỗ, hàng ghế giữa hai chỗ, ghế phụ một chỗ. Kim Mạn ngồi ghế phụ, vốn dĩ Tần Tranh không muốn chen chúc ở hàng cuối nên mới ngồi hàng thứ hai. Giờ Lâm Kinh Lạc ngồi cạnh cô, cô mà đứng dậy thì kỳ cục quá.
Quan trọng hơn là, nhà đầu tư của cuộc thi hát có nhà họ Lâm.
Tần Tranh cố gắng nép sát sang bên phải, may mà hai ghế không liền nhau, ở giữa có lối đi, nên coi như cô và Lâm Kinh Lạc nước sông không phạm nước giếng.
Xe vừa khởi động.
Điện thoại Tần Tranh liền rung lên, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy Diệp Dư nhắn:【Xin lỗi nha Tranh Tranh, mình không biết.】
Diệp Dư thật sự không biết sẽ đi chung xe với Lâm Kinh Lạc, nếu biết sớm, cô đã không đồng ý để Tần Tranh tới đón.
Tần Tranh:【Không sao đâu.】
Nhắn xong, Tần Tranh quay đầu lại, nháy mắt với Diệp Dư, ra hiệu cô ấy không cần áy náy. Diệp Dư cắn môi cười với cô, Tần Tranh cũng cười đáp lại.
Trong tầm mắt, Lâm Kinh Lạc tháo kính râm, quay đầu sang nhìn cô.
Tần Tranh bị nhìn chằm chằm, cũng quay lại nhìn thẳng vào mắt Lâm Kinh Lạc.
Lâm Kinh Lạc không nói gì, chỉ nhìn cô cười cười, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đúng là không thể hiểu nổi.
Tần Tranh nín thở, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
---