Thư Tình - Ngư Sương

Chương 224

Bầu không khí trong xe yên tĩnh một cách lạ thường, đến nỗi Kim Mạn cũng nhận thấy có gì đó không ổn, phải liên tục nhìn họ qua gương chiếu hậu.

 

Diệp Dư vốn là người ít nói, nhưng đó chỉ đúng khi ở với người ngoài. Kim Mạn nhớ rõ, mỗi lần Diệp Dư ở cùng mấy người bạn học này thì cứ như một cái máy nói. Lần đầu tiên chiêu đãi nhóm Tần Tranh tại nhà Diệp Dư, em nói nhiều đến mức Kim Mạn còn tưởng mình nhận nhầm người. Về sau, Kim Mạn thường nghe Diệp Dư kể lại những câu chuyện hồi lớp 12 của các em, cũng dần dần thấu hiểu em hơn.

 

Nếu trong đời cô cũng xuất hiện một nhóm bạn như thế.

 

Thật khó để không yêu mến.

 

Cô bỗng vô cùng thấu hiểu Diệp Dư, đồng thời cũng nhận ra linh cảm sáng tác của mình đang tuôn trào.

 

Mỗi khi nghĩ đến những chuyện mà Diệp Dư đã trải qua, cô luôn có được nguồn cảm hứng sáng tạo vô tận.

 

Lần này Diệp Dư ra nước ngoài đào tạo, cô cũng đi theo và đã viết được một bài hát.

 

Một bài hát về tình bạn của họ.

 

Chỉ là cô vẫn chưa nói cho Diệp Dư biết.

 

Sắp đến sinh nhật Diệp Dư rồi.

 

Đây chính là món quà sinh nhật cô dành tặng em.

 

Đến vòng thi thăng hạng, có thể dùng bài này làm ca khúc gốc của Diệp Dư.

 

Mải mê suy nghĩ, Kim Mạn nhận ra tâm tư mình bay xa, bèn vội kéo dòng suy tư về, hỏi Lâm Kinh Lạc: "Tôi nghe chủ tịch Lâm nói, tối nay cô Lâm cũng đến dự."

 

Vốn dĩ Lâm Kinh Lạc chỉ muốn đến gặp Diệp Dư trước, nhưng không ngờ Tần Tranh cũng có mặt. Cô dời tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với Kim Mạn, mỉm cười: "Hôm nay dì ấy không rảnh nên bảo tôi đi thay."

 

Kim Mạn nói: "Hình như tôi vẫn chưa giới thiệu, đây là Diệp Dư."

 

Lâm Kinh Lạc nói: "Dạo này rất nổi."

 

Kim Mạn cười: "Cô Lâm quá lời rồi, Tiểu Dư chỉ mới có chút thành tích, còn mong cô Lâm chiếu cố nhiều hơn."

 

Lâm Kinh Lạc thản nhiên đáp: "Sẽ có cơ hội thôi."

 

Trong lúc Kim Mạn và Lâm Kinh Lạc đang nói mấy lời khách sáo, Tần Tranh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Cô đột nhiên rất muốn hỏi: Chuyện của Hạ Kinh Mặc có liên quan đến cô không?

 

Nhưng hiện tại, cô không có tư cách.

 

Để mà mở lời.

 

Khương Nhược Ninh vỗ vai cô từ phía trong. Tần Tranh quay đầu lại, Khương Nhược Ninh nói: "Diệp Dư nói lát nữa tụi mình đi dạo phố nhé."

 

Tần Tranh còn chưa kịp đáp lời.

 

Thì Lâm Kinh Lạc bỗng hỏi: "Lát nữa mọi người có rảnh không?"

 

Tần Tranh ngước mắt lên, thấy Kim Mạn đang nháy mắt ra hiệu cho Diệp Dư. Diệp Dư gồng cứng cả người, môi mấp máy. Tần Tranh hỏi: "Sao vậy?"

 

Lâm Kinh Lạc nói: "Vừa hay tiện đường, nếu mọi người rảnh thì ghé qua nhà tôi uống chén trà đi."

 

Tần Tranh hơi cụp mắt, im lặng hai giây rồi nói: "Được."

 

Cô nhìn về phía Diệp Dư và Khương Nhược Ninh: "Vậy chúng ta đi uống chén trà nhé?"

 

Diệp Dư trông rất khó xử. Cô không muốn làm trái ý Kim Mạn, nhưng cũng biết Tần Tranh không muốn tiếp xúc nhiều với Lâm Kinh Lạc, chắc chắn là vì cô nên Tần Tranh mới phải chịu ấm ức như vậy. Cô cắn môi nhìn Tần Tranh, vành mắt đỏ hoe.

 

Tần Tranh nhận ra cô bạn này vẫn y như trước đây, vẫn dễ xúc động như vậy.

 

Kim Mạn tiếp lời Tần Tranh, nói với Lâm Kinh Lạc: "Vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa, làm phiền cô Lâm rồi."

 

Lâm Kinh Lạc đáp: "Chị Mạn không cần khách sáo đâu, sau này cơ hội hợp tác giữa hai bên chúng ta còn nhiều mà, mọi người cứ tự nhiên như ở nhà."

 

Kim Mạn gật đầu: "Có câu này của cô Lâm là tôi yên tâm rồi."

 

Chị quay sang nhìn Diệp Dư.

 

Diệp Dư cũng lên tiếng: "Cảm ơn cô Lâm."

 

Lâm Kinh Lạc quay đầu lại: "Không có gì."

 

Tần Tranh cúi đầu vờ nghịch điện thoại, lướt video rồi nhẹ giọng: "A."

 

Mọi người trong xe đều nhìn về phía cô.

 

Cô nhìn Kim Mạn: "Chị Mạn ở nước ngoài, có nghe được tin gì trong nước không ạ?"

 

Kim Mạn ngạc nhiên: "Tin gì thế?"

 

"Nghe nói bên Đại học Lâm Công có bạn sinh viên bị tai nạn giao thông, nghe bảo bị đâm nặng lắm." Cô đưa điện thoại cho Kim Mạn, Kim Mạn vừa nhìn đã kêu lên: "Trời ơi, sao lại thế này?"

 

Tần Tranh dùng khóe mắt liếc sang Lâm Kinh Lạc, thấy cô ta hơi sững người: "Người đó thế nào rồi? Không sao chứ?"

 

Kim Mạn nhìn vào bản tin: "Nói là đang cấp cứu, vẫn chưa tỉnh lại. Vụ này nghiêm trọng thật đấy, bọn chị hoàn toàn không biết gì cả."

 

Tần Tranh nói: "Dạ tụi em cũng vừa thấy trong nhóm chat thôi."

 

Kim Mạn dặn dò họ: "Mấy đứa ra ngoài phải cẩn thận đấy."

 

Tần Tranh gật đầu: "Dạ, tụi em biết rồi chị Mạn."

 

Kim Mạn trả điện thoại lại cho Tần Tranh. Tần Tranh quay đầu, buột miệng hỏi Lâm Kinh Lạc như đang tán gẫu: "Cô Lâm, lần này cô ra nước ngoài là để đi đâu chơi vậy?"

 

Lâm Kinh Lạc nhìn cô, dịu dàng nói: "Tôi đi thăm một người bạn."

 

Tần Tranh nói: "Xem ra quan hệ của hai người rất tốt, khiến cô Lâm phải đặc biệt bay sang thăm."

 

"Cũng thân." Lâm Kinh Lạc đáp: "Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau."

 

Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

 

Cô ta sẽ nỡ lòng nào ra tay sao?

 

Vân An không nói cái chết của Kỳ Nhĩ Lam có liên quan đến Lâm Kinh Lạc, nhưng Tần Tranh cũng đoán được phần nào. Người trước mắt và người trong ký ức của cô ngày càng khác xa nhau, sự thân thuộc khi xưa giờ đã tan thành mây khói.

 

Gặp lại lần nữa.

 

Cô chỉ cảm thấy mình đang nhìn một người xa lạ.

 

Một người xa lạ khiến cô có chút sợ hãi.

 

Ánh mắt của Tần Tranh quá thẳng thắn, Lâm Kinh Lạc bèn quay đầu đi. Tần Tranh vội cụp mắt xuống, nói: "Ngoài trời mưa to quá."

 

Lúc vừa đón họ, trời còn chưa mưa mấy, thế mà mưa rào lại đột ngột trút xuống. Cần gạt nước gạt không kịp, tốc độ xe rõ ràng đã chậm đi rất nhiều. Bầu trời tối sầm, trong xe cũng tối om, Kim Mạn dặn tài xế lái chậm một chút, thời tiết này an toàn là trên hết. Vì vậy, khi họ đến được nhà họ Lâm, đã là một tiếng rưỡi đồng hồ sau.

 

Mưa vẫn đang rơi, cửa xe được kéo ra, một người giúp việc đeo tạp dề cầm ô đứng bên cạnh xe. Lâm Kinh Lạc đến gần cửa xe, là người xuống xe đầu tiên. Tần Tranh đi theo sau, những người khác cũng nối gót. Kim Mạn giơ ô, giúp Lâm Kinh Lạc xách vali hành lý. Kim Mạn nói: "Nhẹ vậy?"

 

Lâm Kinh Lạc giải thích: "Trời nóng, tôi chỉ mang hai bộ quần áo để thay thôi."

 

Kim Mạn hiểu, dù Lâm Kinh Lạc có đi du lịch tay không thì cũng là chuyện bình thường.

 

Cả nhóm người cứ thế tiến vào biệt thự nhà họ Lâm.

 

Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp, Tần Tranh đặt chân vào nơi này.

 

Cách bài trí rất cổ điển, có thể thấy rất nhiều đồ vật đã có tuổi đời, không giống những gì Tần Tranh tưởng tượng lắm. Lâm Kinh Lạc hỏi: "Mọi người uống trà hay nước ngọt?"

 

Kim Mạn nói: "Trà vậy."

 

Lâm Kinh Lạc nói với người bên cạnh: "Dì Triệu, bốn tách trà."

 

Dì Triệu gật đầu, đưa cho cô ta một chiếc khăn ướt. Lâm Kinh Lạc lau tay, sau đó đưa khăn lại cho dì, cuối cùng nói với mọi người: "Mọi người ngồi chơi một lát, tôi đi thay quần áo."

 

Lúc về, một bên vai của cô ta đã bị mưa làm ướt sũng. Tần Tranh nghĩ, một người ưa sạch sẽ như cô ta chắc chắn không chịu nổi điều này, liền gật đầu.

 

Khương Nhược Ninh và Diệp Dư từ đầu đến cuối cứ rụt cổ lại, không ho he tiếng nào.

 

Đợi Lâm Kinh Lạc đi rồi, Kim Mạn mới nói: "Tiểu Dư, em với cô Lâm trạc tuổi nhau, tiếp xúc nhiều một chút không có hại đâu."

 

Diệp Dư hiểu ý của chị, bèn "Dạ" một tiếng.

 

Chỉ là, cô và Lâm Kinh Lạc thật sự chẳng có gì để nói.

 

Diệp Dư cảm thấy con người Lâm Kinh Lạc cứ âm u thế nào, mặc dù cô ta luôn mỉm cười khi nói chuyện với người khác.

 

Tần Tranh đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Lúc dì Triệu bưng trà lên cho họ, Tần Tranh hỏi: "Ở đây, có hồ bơi không ạ?"

 

Sắc mặt dì Triệu rõ ràng cứng đờ, liếc nhìn Tần Tranh một cái rồi vội vàng cúi đầu. Dì còn chưa kịp nói gì thì giọng nói của Lâm Kinh Lạc đã vang lên từ phía sau: "Có, nhưng đã nhiều năm không sử dụng, niêm phong lại rồi."

 

Cô ta nói một cách thản nhiên: "Mẹ tôi chết đuối ở chính cái hồ bơi đó."

 

Lời này vừa nói ra, ai nấy đều sững sờ.

 

Kim Mạn vội vàng đặt tách trà trên tay xuống: "Xin lỗi cô Lâm..."

 

"Không sao." Lâm Kinh Lạc nói: "Chuyện đã qua nhiều năm rồi, tôi cũng không còn ấn tượng gì nhiều về mẹ tôi nữa."

 

Tần Tranh cúi đầu, nhìn tách trà đang khẽ rung và những lá trà nổi trên vành tách, khẽ nói: "Xin lỗi."

 

Kiếp trước, cô chưa từng hỏi Lâm Kinh Lạc về chuyện của mẹ, vì cô biết đây là nỗi đau của cô ta.

 

Lâm Kinh Lạc nhìn cô: "Còn cô thì sao? Ba mẹ cô vẫn còn cả chứ?"

 

Tần Tranh đáp: "Ừ, ba mẹ tôi vẫn còn."

 

Lâm Kinh Lạc nói: "Tốt thật đấy, nhìn cô là tôi biết cô lớn lên trong một gia đình hạnh phúc."

 

Thứ hạnh phúc có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng Lâm Kinh Lạc cô.

 

Tần Tranh nói: "Cũng chỉ là gia đình bình thường thôi."

 

Lâm Kinh Lạc nhấp một ngụm nước ấm, đứng bên cạnh Tần Tranh, nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: "Những cái cây này đều là kiểu mẹ tôi thích."

 

Tần Tranh khen: "Cô chăm sóc chúng rất tốt."

 

Lâm Kinh Lạc nói: "Hồi nhỏ tôi từng học cách cắt tỉa từ mẹ, phải cắt bỏ những phần thừa đi thì cây mới có thể phát triển tốt hơn."

 

Tần Tranh hỏi: "Làm thế nào để xác định đâu là phần thừa?"

 

"Nhìn không chướng mắt." Lâm Kinh Lạc nói: "Phàm là những thứ chướng mắt, thì đều là thừa thãi."

 

Tần Tranh nghiêng đầu.

 

Lâm Kinh Lạc cụng ly với cô, nói: "Nghe nói kỳ quân sự của các cô sắp kết thúc rồi đúng không?"

 

Tần Tranh đáp: "Còn một tuần nữa."

 

"Vậy cũng nhanh thật." Lâm Kinh Lạc nói.

 

Tần Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Mấy hôm trước tôi nghe Lâm Kinh Khước nói, cô thường xuyên ra nước ngoài."

 

Lâm Kinh Lạc lắc lắc tách trà: "Tôi có người thân ở nước ngoài, nên thường qua thăm bà ấy."

 

Tần Tranh hỏi: "Là trưởng bối sao?"

 

Lâm Kinh Lạc đáp: "Là mẹ nuôi của tôi, bà ấy là bạn thân nhất của mẹ tôi."

 

Kiếp trước Tần Tranh luôn giữ lễ nghĩa, hơn nữa cũng không muốn gieo cho Lâm Kinh Lạc hy vọng hão huyền, nên hiếm khi nói chuyện riêng tư. Mỗi lần đụng đến chủ đề thân mật, cô đều lảng đi. Vì vậy, sự hiểu biết của cô về Lâm Kinh Lạc không đủ sâu, những gì cô biết ở kiếp này, còn nhiều hơn kiếp trước rất nhiều.

 

Chỉ là cô không ngờ Lâm Kinh Lạc lại trực tiếp nói ra hai chữ "mẹ nuôi". Tần Tranh siết chặt tách, trong lòng chấn động, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ ra chút khác thường nào. Cuối cùng, cô dùng giọng điệu thản nhiên hỏi: "Cô cũng có mẹ nuôi à?"

 

Lâm Kinh Lạc dường như không có ý định giấu giếm cô, cô ta gật đầu: "Năm đó mẹ tôi xảy ra chuyện không may, là mẹ nuôi đã về lo liệu hậu sự cho bà ấy."

 

Tần Tranh nói: "Vậy chắc hẳn mẹ nuôi rất thương cô."

 

Lâm Kinh Lạc đáp: "Đúng vậy, bà ấy rất thương tôi."

 

Tần Tranh quay đầu nhìn ra phòng khách, lảng sang chuyện khác: "Cô sống một mình ở đây à?"

 

"Tôi sống cùng Tiểu Khước." Lâm Kinh Lạc nói: "Sức khỏe của ba tôi không tốt lắm, ông ấy đang nghỉ dưỡng ở một nơi yên tĩnh."

 

Tần Tranh nghe vậy liền nhấp một ngụm trà. Cô nghe thấy Kim Mạn nói: "Mưa nhỏ lại rồi, chúng ta cũng nên về thôi nhé?"

 

Vốn dĩ Kim Mạn muốn Diệp Dư tiếp xúc với Lâm Kinh Lạc nhiều hơn, nhưng thấy Diệp Dư hoàn toàn không có ý đó, Kim Mạn cũng không miễn cưỡng nữa. Nếu đã không hợp nhau, vậy thì nên tìm cớ rời đi.

 

Lâm Kinh Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng là nhỏ lại rồi. Nếu mọi người còn có việc, vậy tôi không giữ nữa."

 

"Cô Lâm khách sáo quá." Kim Mạn cười: "Hôm nay đã làm phiền cô nhiều rồi."

 

"Là tôi làm phiền mọi người mới đúng." Lâm Kinh Lạc quay đầu, nhìn Tần Tranh: "Lần sau lại đến chơi nhé."

 

Tần Tranh bưng tách trà, mỉm cười.

 

Rời khỏi nhà họ Lâm, Khương Nhược Ninh mới thở phào một hơi, nói: "Sao mình cứ thấy ghê ghê thế nào ấy?"

 

Tần Tranh quay đầu: "Ghê gì chứ?"

 

"Không biết nữa." Khương Nhược Ninh nói: "Cứ thấy rợn hết cả người."

 

Diệp Dư cũng nói: "Mình cũng thấy âm u."

 

Kim Mạn không nghĩ ngợi gì khác, nói: "Có phải vì mẹ cô ấy chết trong nhà nên mấy đứa sợ không?"

 

Khương Nhược Ninh xoa xoa cánh tay: "Chắc là vậy ạ, nói chung là em không thích nhà cô ta."

 

Diệp Dư vội vàng hùa theo: "Em cũng không thích nhà cô ta."

 

Kim Mạn:...

 

Chị coi như đã nhìn thấu.

 

Hễ Khương Nhược Ninh không thích cái gì.

 

Là Diệp Dư cũng không thích cái đó.

 

Kim Mạn lắc đầu.

 

Chị nhìn sang Tần Tranh: "Em với cô Lâm, có vẻ nói chuyện khá hợp nhỉ?"

 

Tần Tranh nổi hết cả da gà, vội nói: "Dạ không, trước đây từng gặp mấy lần thôi chị."

 

"Muốn làm bạn với cô ấy khó lắm đấy." Giọng Kim Mạn thong thả: "Cả nhà họ Lâm, cô ấy là người khó đối phó nhất."

 

Tần Tranh hỏi: "Chị Mạn, chị biết bao nhiêu về nhà họ Lâm ạ?"

 

"Chị hả?" Kim Mạn nói: "Chị thì biết được bao nhiêu chứ. Nhà họ Lâm trong giới này thì khỏi phải bàn, quan hệ rộng, sức ảnh hưởng lớn, ngay cả truyền thông cũng chẳng mấy ai dám đụng vào. Nhưng mà, đúng là chị cũng có nghe qua chút tin đồn vỉa hè."

 

Tần Tranh tò mò: "Tin gì vậy chị?"

 

Kim Mạn nghĩ kỹ lại: "Cũng không chắc chắn đâu, toàn là tin lá cải thôi. Nghe đồn mẹ cô ấy gả cho ba cô ấy là vì hờn dỗi, chứ thật ra bà ta có nhân tình bí mật. Chuyện từ nhiều năm trước rồi, toàn là thêu dệt thôi. Hễ người ta nổi tiếng là y như rằng đủ thứ tin đàm tiếu bủa vây."

 

Tần Tranh nghe vậy gật gù, rồi hỏi Kim Mạn: "Vậy chị Mạn, chị từng gặp ba cô ta chưa?"

 

Kim Mạn nói: "Ba cô ấy? Lâm Hải?"

 

Chị lắc đầu: "Từ lúc chị vào nghề đến giờ thì chưa gặp. Mấy nhà hào môn kiểu này, ai biết được có bao nhiêu chuyện khuất tất chứ. Mấy đứa cũng bớt hóng hớt đi, dễ rước họa vào thân đấy."

 

Tần Tranh vâng dạ.

 

Kim Mạn hỏi Diệp Dư: "Chị đưa em về nhé?"

 

Diệp Dư nói: "Dạ, em về nhà thay quần áo."

 

Kim Mạn nói: "Được." Chị liếc nhìn đồng hồ: "Chiều nay mấy đứa cứ chơi vui vẻ, 6 giờ tối chị cho tài xế qua đón em."

 

Diệp Dư gật đầu.

 

Lần trước Tần Tranh đến nhà Diệp Dư là để thu dọn hành lý. Cũng đã một thời gian Diệp Dư không về đây, nhưng nhà cửa không có chút bụi nào, rất sạch sẽ. Khương Nhược Ninh vừa vào cửa đã nằm vật ra sô pha: "Sướng thật!"

 

Tần Tranh cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh cô ấy.

 

Diệp Dư nói: "Mình vào thay quần áo đã."

 

Diệp Dư nói rồi đi vào phòng tắm, một lát sau liền gọi: "Tranh Tranh."

 

Tần Tranh quay đầu lại.

 

Diệp Dư trong phòng tắm nói vọng ra: "Mình quên mang quần áo vào rồi, cậu lấy giúp mình bộ đồ được không?"

 

Tần Tranh cười nhẹ: "Cậu bị não cá vàng từ bao giờ vậy."

 

Cô vừa nói vừa đứng dậy, đi đến cửa phòng ngủ chính, nắm lấy tay nắm cửa rồi mở ra. Bên trong có một người.

 

"Á!" Tần Tranh hét toáng lên, Khương Nhược Ninh quay phắt lại. Tiếng hét của Tần Tranh đột ngột im bặt, nhưng ngay khi nhìn rõ người đó là ai, cô lại đổi sang một kiểu hét khác: "Á!!!"

 

Vân An vội bịt miệng cô lại.

 

Tần Tranh chớp chớp mắt.

 

Khương Nhược Ninh cuống quýt, còn chưa kịp xỏ dép đã hét ầm lên: "Sao thế! Sao thế!"

 

Cô ấy vội chạy đến cửa, vừa hay bắt gặp cảnh hai người đang ôm nhau trong phòng ngủ chính.

 

Khương Nhược Ninh: "Hờ!"

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vân An: Vợ ơi, yên lặng chút nào.

 

Tần Tranh: Mình còn tưởng là ma chứ.

 

Vân An:...

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment