Thư Tình - Ngư Sương

Chương 225

Chương 225: Dạo phố

Tần Tranh bị Vân An bịt miệng, cô vỗ vai Vân An hai cái, ra hiệu nàng thả tay ra. Vân An không ngờ Tần Tranh lại kích động đến vậy, bèn nhỏ giọng: "Hết hồn hả?"

 

Tần Tranh nói: "Hỏi thừa! Tự dưng trong phòng lù lù một người, ai mà không hết hồn! Mình còn tưởng mình gặp ma chứ."

 

Vân An: "Giờ đang là ban ngày."

 

"Sao nào?" Tần Tranh hỏi: "Ban ngày thì ma không xuất hiện được chắc?"

 

Vân An:...

 

Có chứ.

 

Không chỉ xuất hiện.

 

Mà còn bám lấy Tần Tranh nữa là đằng khác.

 

Nàng mím môi.

 

Tần Tranh hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

 

Vân An đáp: "Chiều nay mình chỉ có một tiết, biết mấy cậu đến chỗ Diệp Dư nên mình qua trước."

 

Tần Tranh vừa mừng vừa sợ, muốn đánh nàng nhưng lại không nỡ, cuối cùng nhẹ giọng: "Sao không nói với mình một tiếng?"

 

"Mình nói với Diệp Dư rồi." Vân An nhìn cô: "Hôm nay cậu đến nhà họ Lâm à?"

 

Tim Tần Tranh "thịch" một tiếng, cô nhìn về phía Vân An.

 

Vân An vẫn bình thản, chẳng có vẻ gì là giận dữ cả, nhưng Tần Tranh vẫn l**m môi: "Là Lâm Kinh Lạc mời bọn mình đến."

 

Vân An nhìn chằm chằm cô: "Thế là cậu đi luôn?"

 

"Mình chỉ là—"

 

Vân An ngắt lời: "Cậu chỉ muốn đến xem Lâm Hải có ở nhà không thôi, đúng chưa? Tranh Tranh à, cậu nghĩ xem, cô ta đã chủ động mời, lẽ nào lại bày sẵn chứng cứ ra trước mặt cậu?"

 

Tần Tranh biết chứ, nhưng cô cũng muốn góp chút sức. Người duy nhất có thể tiếp cận Lâm Kinh Lạc, chỉ có cô mà thôi.

 

Vân An không nói gì.

 

Đối diện với ánh mắt của nàng, Tần Tranh như một đứa trẻ phạm lỗi. Cô bĩu môi, liếc nhìn ra cửa.

 

Hai người đang hóng chuyện ngoài cửa, một người vờ như không có gì rồi lảng đi, người còn lại thì đóng sập cửa phòng.

 

Tần Tranh:...

 

Đồ phản bội!

 

Rõ ràng là cùng nhau đi, kết quả chỉ có mình cô lãnh hậu quả.

 

Tần Tranh nói: "Không phải mình vẫn bình an sao?"

 

Hôm nay, đúng là cô cậy có Kim Mạn và Diệp Dư đi cùng nên mới dám nhận lời. Thật ra trước khi đi, cô cũng đoán là không thể gặp được Lâm Hải rồi. Tần Tranh nói: "Cô ta bảo ba cô ta đang nghỉ ngơi ở một nơi yên tĩnh."

 

Vân An liếc cô một cái, đáy mắt lộ vẻ không vui.

 

Tần Tranh biết lần này nàng giận thật, bèn dỗ dành: "Vân An à~"

 

Cái giọng này, nghe sến rện.

 

Chính Tần Tranh cũng chịu không nổi.

 

Vân An nhìn cô, trong mắt ánh lên tia lửa của sự không vui. Tần Tranh biết hôm nay mình hơi l* m*ng, nhưng có nhiều người như vậy, Lâm Kinh Lạc có muốn cũng không thể ra tay với cô được.

 

Tần Tranh cười lấy lòng Vân An, chọc tay lên khóe môi nàng: "Đừng giận mình nữa mà."

 

Vân An nói: "Mình không giận." Nàng cúi đầu: "Mà mình lo."

 

Lúc Diệp Dư nói với nàng là họ đang ở nhà họ Lâm, đầu óc Vân An ong lên một tiếng, cả người cứng đờ. Mãi đến khi Diệp Dư nói họ về rồi, Vân An mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ chậm một chút nữa thôi...

 

Chắc nàng nín thở chết ngạt luôn quá.

 

Đúng là to gan.

 

Lâm Kinh Lạc là hạng người gì chứ? Cô ta nhìn thì hiền dịu, dễ gần, nhưng thực chất lại là kẻ lòng dạ độc ác. Với cô ta, giết người cũng chẳng khác gì giẫm chết một con kiến.

 

Vụ việc ở Đại học Lâm Công, cảnh sát không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào, hơn nữa nhà họ Hạ cũng đã đồng ý hòa giải. Dù vậy, họ vẫn thận trọng, bắt đầu điều tra từ người tài xế. Một vụ án không có cả chứng cứ lẫn động cơ khiến quá trình điều tra trở nên vô cùng gian nan. Tần Tranh cũng không tài nào nghĩ ra lý do Lâm Kinh Lạc ra tay với Hạ Kinh Mặc, cô hỏi Vân An: "Chẳng lẽ thật sự là vì mấy bình luận đó?"

 

Tần Tranh không nghĩ mình có sức hút lớn đến vậy, mà chỉ thấy hoang đường.

 

Kiếp trước, với tình nghĩa giữa cô và Lâm Kinh Lạc, việc cô ta ra tay trừng trị kẻ khác vì cô còn có lý, dẫu sao thì họ cũng quen nhau mấy năm, quan hệ không tệ.

 

Nhưng kiếp này họ mới gặp nhau vài lần, nói gì đến thấu hiểu? Lâm Kinh Lạc đâu phải hạng người nông cạn, chẳng lẽ chỉ dựa vào mỗi gương mặt này mà cô ta đã mê mệt đến nỗi thần hồn điên đảo?

 

Lời này nói ra.

 

Chính Tần Tranh cũng chẳng tin.

 

Vậy rốt cuộc là vì cái gì?

 

Tần Tranh nghĩ mãi vẫn không ra.

 

Vân An cũng không rõ. Lâm Kinh Lạc đã điều tra Tần Tranh sao? Điều tra đến mức nào rồi? Chỉ điều tra mối quan hệ giữa cô và Hạ Kinh Mặc, hay đã lần ra cả nàng?

 

Hôm nay cô ta gọi Tần Tranh đến...

 

Là để thăm dò sao?

 

Vân An không thể ở bên Tần Tranh như kiếp trước để phán đoán những người xung quanh cô, mà chỉ có vài mẩu thông tin chắp vá. Tần Tranh kéo nàng: "Cậu nói xem, liệu cô ta có biết chuyện của cậu..."

 

"Không đâu." Ngay khoảnh khắc biết Hạ Kinh Mặc xảy ra chuyện, Vân An đã nghĩ đến khả năng này, nhưng rồi lập tức gạt đi.

 

Tần Tranh nhìn dáng vẻ chắc nịch của nàng. Vân An nói: "Nếu cô ta thật sự biết đến mình, thì người nằm trong bệnh viện hôm nay là mình, chứ không phải Hạ Kinh Mặc."

 

Nhưng để cho chắc, nàng vẫn báo chuyện này cho Vân Thụy.

 

Vân Thụy cũng đã thông báo kế hoạch cho nàng.

 

Vân An kéo Tần Tranh ngồi xuống ghế, nói: "Chị mình, chuẩn bị hành động rồi."

 

Tần Tranh sững sờ: "Nhanh, nhanh vậy sao?"

 

Vân An nói: "Tranh Tranh, không phải là nhanh, mà vì Lữ Xương Bình bị bắt, nên mọi thứ đều bị đẩy lên sớm hơn."

 

Kiếp trước, mọi chuyện đều xảy ra sau khi Lữ Xương Bình chết, Vân An bị Kỳ Nhĩ Lam phát hiện thân phận, tra tấn đến chết, Kỳ Nhĩ Lam thì bị Lâm Kinh Lạc diệt khẩu. Tất cả đều diễn ra trong vòng nửa năm.

 

Kiếp này, Lữ Xương Bình bị bắt, thế lực ở Trường Hồ rơi hết vào tay Kỳ Nhĩ Lam, lại thêm cả Hương Bình. Nếu Lâm Kinh Lạc muốn động thủ, thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, nhân lúc vây cánh Kỳ Nhĩ Lam chưa mạnh.

 

Tần Tranh nhớ lại dáng vẻ Lâm Kinh Lạc ban sáng, nói: "Nếu cô ta không ra tay thì sao?"

 

Vân An nói: "Ép cô ta ra tay, hoặc là, giúp cô ta ra tay."

 

Tần Tranh nhìn Vân An: "Mọi người..."

 

Vân An gật đầu.

 

Vân Kính Thư đi theo Kỳ Nhĩ Lam vào sinh ra tử bao nhiêu lần, nên không thiếu lần này.

 

Huống hồ, lần này là do chính Vân Kính Thư tự sắp đặt.

 

Mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Tần Tranh cuối cùng cũng thông suốt. Vân An nói: "Phía nhà họ Lâm, chúng ta sẽ tấn công cả hai phía, trước hết là ép Lâm Hải lộ diện."

 

"Ba cô ta sẽ ra mặt sao?" Tần Tranh thấy không thể nào.

 

Quả nhiên, Vân An lắc đầu: "Sẽ không."

 

Tần Tranh nói: "Vậy thì—"

 

Vân An: "Chính vì không ra mặt, nên mới có lý do để điều tra."

 

Tần Tranh gật đầu.

 

Cô nhìn Vân An, không chớp mắt.

 

Vân An nhận ra ánh mắt của cô: "Sao thế?"

 

Tần Tranh nói: "Không biết nữa, mình thấy hơi hoảng."

 

Vân An ngồi xổm xuống trước mặt, nắm lấy tay cô và nói: "Tranh Tranh, cậu không cần bận tâm bất cứ chuyện gì cả, cứ yên tâm đi học."

 

Tần Tranh nhìn nàng: "Còn cậu?"

 

Vân An nói: "Mình cũng không bận tâm."

 

Mắt Tần Tranh đỏ hoe: "Đồ nói dối."

 

Sao có thể không bận tâm được chứ? Một bên là chị, một bên là dì, sao nàng có thể mặc kệ? Tần Tranh biết, nếu không phải vì cô, e là Vân An đã sớm bay đến bên cạnh Vân Thụy rồi.

 

Nhưng cô không muốn Vân An đi.

 

Tần Tranh cụp mắt: "Vân An, cậu có trách mình đã níu kéo cậu..."

 

Vân An kéo tay cô áp lên mặt mình, ngước mắt nhìn cô rồi lắc đầu: "Tranh Tranh, nếu cậu không níu mình lại, mình đã chết rồi."

 

Tần Tranh không muốn nghe nàng thốt ra chữ ấy, cô cụp mắt xuống, trong đáy mắt ánh nước long lanh, dường như sắp trào rơi.

 

Vân An rướn người về phía trước, hôn nhẹ lên khóe môi cô.

 

Tần Tranh cắn môi.

 

Vân An giữ tay cô áp lên má mình, xoa xoa rồi nói: "Đừng lo."

 

Tần Tranh hỏi: "Cậu sẽ tới Hương Bình sao?"

 

Vân An: "Không đi."

 

Nàng nói: "Mình mà đi, chị mình sẽ gặp nguy hiểm."

 

Nàng không làm gì, đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho Vân Kính Thư và Vân Thụy rồi.

 

Giọng Tần Tranh trầm xuống: "Ừm".

 

Cô vươn tay, ôm chầm lấy Vân An.

 

Ngoài cửa.

 

Khương Nhược Ninh đang áp người lên cửa, quay đầu nói với Diệp Dư: "Sao nhà cậu cách âm tốt thế? Chẳng nghe thấy gì sất."

 

Diệp Dư hỏi: "Cậu muốn nghe gì cơ?"

 

Khương Nhược Ninh: "Mình—"

 

Tất nhiên là nghe hai người họ tình tứ, để sau này còn chọc Tần Tranh chứ sao.

 

Khương Nhược Ninh ngượng ngùng vài giây: "Cậu biết Vân An qua đây từ trước rồi hả?"

 

"Ừm." Diệp Dư nói: "Cậu ấy có nói với mình."

 

"Vậy sao không nói với bọn mình?" Khương Nhược Ninh vừa dứt lời, Diệp Dư cười bẽn lẽn: "Vân An nói muốn tạo bất ngờ cho Tranh Tranh."

 

Khương Nhược Ninh nhìn Diệp Dư: "Mình thấy Tranh Tranh sắp bị dọa chết khiếp thì có."

 

Diệp Dư vẫn cười: "Làm gì đến mức đó, mình thấy Tranh Tranh vui lắm mà."

 

Khương Nhược Ninh gật gù.

 

Lúc nãy đóng cửa, vẻ mặt Tần Tranh vừa chột dạ vừa vui sướng.

 

Khương Nhược Ninh cũng thấy vui lây.

 

Khoảng thời gian này, cuối cùng cũng có chút chuyện vui.

 

Diệp Dư hỏi: "Cậu có biết, rốt cuộc Vân An và Lâm Kinh Lạc có quan hệ gì không?"

 

"Thù không đội trời chung." Khương Nhược Ninh chém gió, nói cứ như thật, làm Diệp Dư sợ co rúm vai, mặt hơi tái đi: "Hả?"

 

Khương Nhược Ninh phì cười: "Nói chung là, cậu đừng để Lâm Kinh Lạc biết đến Vân An là được."

 

Diệp Dư gật đầu, cô không những chưa từng nhắc đến Vân An trước mặt Lâm Kinh Lạc, mà ngay cả Kim Mạn cũng chưa từng. Có lần Chu Nguyệt Thanh nhắc tới Vân An, nhưng cô lập tức lảng sang chuyện khác, nên Kim Mạn cũng không hiểu rõ lắm.

 

Hai người còn đang rúc rích ngoài cửa thì "soạt" một tiếng, cửa phòng bật mở.

 

Bốn người trố mắt nhìn nhau.

 

Tần Tranh hỏi: "Hai cậu làm gì đấy?"

 

Khương Nhược Ninh: "Đâu, đâu có làm gì đâu. Hai cậu nói chuyện xong rồi à?"

 

Tần Tranh gật đầu: "Ừm."

 

Khương Nhược Ninh: "Cậu khóc đó hả?"

 

Tần Tranh quẹt khóe mắt: "Đâu có."

 

Nhưng đầu ngón tay cô ươn ướt.

 

Khương Nhược Ninh ngờ vực nhìn về phía Vân An. Vân An lên tiếng: "Chiều nay mấy cậu định làm gì?"

 

Diệp Dư nói: "Ban đầu tụi mình định ra ngoài dạo phố."

 

Tần Tranh liếc nhìn Vân An.

 

Rõ ràng là Vân An không tiện đi cùng.

 

Tần Tranh nói: "Hai cậu đi đi."

 

Khương Nhược Ninh hiểu ý, nói: "Thôi, ngoài trời đang mưa, tụi mình ở nhà xem phim vậy."

 

Cô lẩm bẩm: "Tiếc là Thời Tuế vẫn còn đang học."

 

Diệp Dư liếc nhìn Khương Nhược Ninh, giấu đi tâm tư trong đáy mắt, hỏi: "Cậu muốn xem phim gì?"

 

Khương Nhược Ninh: "Gì cũng được." Cô hỏi Tần Tranh: "Hai cậu muốn xem gì?"

 

Tần Tranh cũng không biết xem gì. Khương Nhược Ninh nói: "Vậy bật đại một phim nhé."

 

Mọi người không có ý kiến. Diệp Dư đi gọt trái cây, Tần Tranh thì đi phụ. Diệp Dư nói nhỏ: "Tranh Tranh, mình không báo trước, cậu không giận mình chứ?"

 

Tần Tranh nói: "Sao lại giận được, mình mừng còn không kịp ấy chứ. Cảm ơn cậu nhé, Diệp Dư."

 

Diệp Dư cười, bày trái cây ra. Lúc quay lại, Khương Nhược Ninh đã chọn xong phim, là một bộ phim hài, đọc giới thiệu có vẻ rất thú vị. Khương Nhược Ninh gọi hai người mau lại ngồi. Diệp Dư đặt đĩa trái cây lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Khương Nhược Ninh.

 

Khoảng thời gian này cô không gặp Khương Nhược Ninh, nhưng ngày nào cũng thấy tin nhắn của cô ấy trong nhóm chat. Có lúc cô ấy tag Thời Tuế, có lúc thì tag cô. Mỗi khi kết thúc buổi huấn luyện, cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn nhóm, Diệp Dư luôn thấy ấm áp trong lòng.

 

Cô xiên một miếng trái cây, đưa cho Khương Nhược Ninh.

 

Cánh tay bị chạm vào, Khương Nhược Ninh quay đầu lại: "Ồ, cảm ơn cậu nha."

 

Cô ấy lúc nào cũng thoải mái.

 

Vì không thích, nên mới thoải mái được như thế.

 

Diệp Dư nhớ lại lần trước trong nhóm chat, Khương Nhược Ninh chụp ảnh Thời Tuế đang ăn cơm. Bức ảnh cuối cùng, là cô ấy lén hôn trộm Thời Tuế. Diệp Dư chớp mắt, cắn một miếng trái cây. Người bên cạnh đang cười đến ôm bụng, cô cũng khẽ cười theo.

 

Tần Tranh bị Vân An nắm chặt tay, bèn giãy giụa: "Buông ra."

 

Vân An nói: "Nắm một chút thì sao? Lâu lắm rồi mình không được nắm tay cậu mà."

 

Thấy Vân An bỗng dưng trẻ con, Tần Tranh giơ tay chọc chọc má nàng. Vân An bị chọc đau, định kéo tay cô xuống, nhưng Tần Tranh né được, lại chọc thêm cái nữa. Vân An lanh tay lẹ mắt, tóm ngay lấy cổ tay cô. Tần Tranh không tấn công được, cũng chẳng rụt tay về nổi, cô lí nhí: "Đau."

 

Vân An lập tức buông tay, sốt sắng hỏi: "Đau ở đâu?"

 

Tần Tranh chìa cổ tay ra: "Bị cậu nắm đau đây này, khỏe như trâu ấy."

 

Vân An xoa xoa cổ tay cô, hôn chụt chụt như gà mổ thóc.

 

Hai người mải mê đùa giỡn, không để ý cảnh phim đã chuyển sang ban đêm, màn hình tối đen phản chiếu rõ mồn một từng động tác của cả hai.

 

Khương Nhược Ninh "vụt" một cái đứng bật dậy!

 

Hít sâu.

 

Sau đó Khương Nhược Ninh quay đầu lại, cười hung tợn với Diệp Dư: "Hai đứa mình vẫn nên đi dạo phố thôi!"

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Khương Nhược Ninh: Ai mà chẳng có bạn gái chứ!

 

Diệp Dư: Mình không có nè [đáng thương][đáng thương]

 

---

 

Bình Luận (0)
Comment