Thư Tình - Ngư Sương

Chương 226

Chương 226: Nhăn nhó

Khương Nhược Ninh tính tình hấp tấp, nói đi là đi ngay.

 

Còn dẫn cả Diệp Dư đi cùng.

 

Tần Tranh định đứng dậy thì bị Khương Nhược Ninh ấn chặt xuống sô pha. Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ngoan ngoãn ở nhà với vợ cậu đi."

 

Cô ấy nói mà nghiến răng nghiến lợi.

 

Tần Tranh:...

 

Ai không biết còn tưởng cô ấy đang ghen tị ấy chứ.

 

Khương Nhược Ninh không ghen, chỉ là cô ngứa mắt cảnh hai người kia dính nhau như sam thôi. Lúc ra cửa, Diệp Dư bật cười: "Cậu với Thời Tuế ở bên nhau không dính như vậy à?"

 

Lẽ ra Diệp Dư không nên thăm dò, nhưng lúc nào cũng chẳng thể kiềm được.

 

Từ lúc hai người họ thành đôi, thật ra Diệp Dư đã cố gắng né tránh rất nhiều lần, cả chủ đề nói chuyện lẫn những lần gặp mặt, rất rất nhiều lần.

 

Nhưng Khương Nhược Ninh nào có biết. Cô nói: "Tụi mình không có sến súa như vậy đâu, tụi mình trưởng thành lắm."

 

Cô hoàn toàn coi Diệp Dư là bạn tri kỷ, khoác tay bạn mình để chia sẻ tâm sự.

 

Như vậy rất tốt.

 

Cũng đủ rồi.

 

Diệp Dư quay đầu, đưa tay phủi mấy giọt nước đọng trên vai Khương Nhược Ninh, nói: "Đi thôi, cậu muốn đi dạo ở đâu?"

 

Khương Nhược Ninh hỏi: "Bình thường cậu hay đi đâu mua quần áo?"

 

Diệp Dư đáp: "Chị Mạn thích đưa mình đến trung tâm thương mại, nhưng mình thích phố đi bộ hơn."

 

Khương Nhược Ninh: "Vậy chúng ta đến phố đi bộ đi."

 

Diệp Dư không có ý kiến.

 

Trời đang mưa, hai người bắt taxi đi. Lúc lên xe, Khương Nhược Ninh nhắn cho Tần Tranh:【Đang hôn hít nhau sao?】

 

Tần Tranh đang ăn táo, suýt thì sặc, chỉ muốn ném luôn cái điện thoại đi. Cô nín nhịn, cuối cùng đỏ mặt nhắn lại:【Cút!】

 

Khương Nhược Ninh:【Chậc, đúng là đói khát.】

 

Tần Tranh:【Đừng ép mình chửi cậu.】

 

Khương Nhược Ninh:【Mình với Diệp Dư ra trung tâm thành phố đây, hai cậu có muốn ăn gì không?】

 

Tần Tranh:【Sao cũng được, mình không đói lắm.】

 

Khương Nhược Ninh:【Ừ ha, cậu ăn Vân An xong là no rồi còn gì.】

 

Tần Tranh:...

 

Cô rất muốn hét toáng lên.

 

Khương Nhược Ninh là cái đ* h** s*c!

 

Quá háo sắc!

 

Háo sắc đến mức khiến cô phát rồ!

 

Vân An quay đầu lại, thấy mặt cô đỏ bừng, hai mắt bốc lửa thì tò mò: "Sao thế?"

 

Tần Tranh đáp: "Nhược Ninh nhắn tin cho mình."

 

Vân An: "Nói gì vậy?"

 

Tần Tranh: "Bảo mình ăn cậu đi."

 

Vân An:...

 

Nàng không nói gì.

 

Có vành tai là hơi đỏ lên.

 

Tần Tranh vừa nghiêng đầu, liếc thấy vành tai Vân An, bèn nói: "Cậu làm cái vẻ mặt đó là ý gì? Mình sẽ làm gì cậu chắc?"

 

Vân An nói: "Vậy mình có thể làm gì cậu không?"

 

Tần Tranh suýt thì quên cả nhai.

 

Cô ngây người nhìn Vân An.

 

Vân An bị cô nhìn chằm chằm mà chẳng hề ngượng ngùng, còn rướn người qua hôn lên má cô một cái.

 

Tần Tranh che miệng, nhai táo rồi nói: "Mình đang ăn mà."

 

Vân An: "Cậu cứ ăn đồ của cậu."

 

Tần Tranh đá vào bắp chân nàng.

 

Vân An cười, lại hôn cô thêm cái nữa.

 

Tần Tranh nuốt miếng táo xuống, hỏi Vân An: "Trước đây, cậu có từng hôn mình như vậy chưa?"

 

Vân An lắc đầu.

 

Tần Tranh: "Đồ lừa đảo."

 

Vân An: "Không có thật mà."

 

Tần Tranh: "Tại sao lại không?"

 

Vân An nhìn cô: "Mình cũng không biết tại sao lại không nữa."

 

Rất kỳ diệu.

 

Khi đó ở bên cạnh Tần Tranh, dường như nàng không có chút d*c v*ng nào. Mỗi ngày nhìn Tần Tranh thức dậy, vệ sinh cá nhân, nhìn dáng vẻ lộng lẫy của cô, hay lúc cô cô độc trong đêm, nàng chỉ thấy xót xa, nhìn thêm một giây cũng thấy đau lòng.

 

Nàng cũng từng thử không ở bên cạnh Tần Tranh nữa, nhưng mỗi khi Tần Tranh rời đi, nàng lại bất giác đi theo.

 

Dần dà, nàng tìm được một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.

 

Thấy Tần Tranh nói chuyện với người khác, nàng cứ đứng ở khoảng cách đó, dõi theo cô.

 

Nhìn cô cười.

 

Nhìn cô khóc.

 

Vân An lại rúc vào cổ Tần Tranh, hít hít ngửi ngửi, gọi: "Tranh Tranh."

 

Tần Tranh cụp mắt.

 

Vân An nói: "Ôm mình đi."

 

Tần Tranh đưa tay ra, vỗ nhẹ lên lưng nàng. Tấm lưng tuy mảnh mai, gầy gò, nhưng lại săn chắc và đầy sức mạnh.

 

Vỗ xong, cô còn véo một cái.

 

Vân An ngước mắt lên.

 

Bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của nàng, Tần Tranh bật cười thành tiếng.

 

Vân An cù vào eo cô: "Cười cái gì đó?"

 

Tần Tranh: "Kệ mình."

 

Vân An giơ tay ra, Tần Tranh la oai oái rồi bỏ chạy. Bộ phim xem dở, trái cây cũng ăn chưa hết, cả hai nằm trên chiếc giường trong phòng dành cho khách, tay trong tay, chẳng ai lên tiếng. Khi định quay sang nói chuyện với Tần Tranh, Vân An bỗng nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

 

Tần Tranh ngủ mất rồi.

 

Thế mà cũng ngủ được.

 

Vân An dở khóc dở cười, kéo chăn đắp cho cô, cuối cùng rời khỏi phòng.

 

Thứ bảy.

 

Thứ bảy là ngày Vân Kính Thư ra nước ngoài.

 

Từ đầu đến cuối Kỳ Nhĩ Lam không hề nhắc đến lão Miêu, mà chỉ gọi là mẹ nuôi, nhưng những manh mối và hành tung cô ta đề cập đều trùng khớp với lão Miêu mà họ đang tìm. Lão Miêu là phụ nữ, kết quả này vừa bất ngờ, lại vừa không ngoài ý muốn.

 

Đã nhiều năm không có tin tức của lão Miêu, qua lời nói bóng nói gió của Kỳ Nhĩ Lam, họ biết lão Miêu đã rửa tay gác kiếm từ rất sớm, chuyển sang giáo dục trẻ nhỏ.

 

Mà trẻ nhỏ được giáo dục ở đây chính là Lâm Kinh Lạc.

 

Kỳ Nhĩ Lam nói: "Nếu không có mẹ nuôi, nhà họ Lâm của nó đã sớm bị xâu xé rồi, nó cũng chẳng sống được đến hôm nay để mà diễu võ giương oai trước mặt chị. Đúng là nực cười."

 

Cô ta chướng mắt Lâm Kinh Lạc.

 

Gần đây điều đó càng thể hiện rõ.

 

Vân Kính Thư biết Kỳ Nhĩ Lam đưa cô đi gặp lão Miêu, một nửa là vì muốn chứng tỏ bản thân.

 

Trường Hồ đã bị cô ta thâu tóm, đường dây Hương Bình cũng đã khai thông, lại thêm địa bàn ở nước ngoài của Lữ Xương Bình cũng về tay cô ta. Gần đây, có thể nói là Kỳ Nhĩ Lam đang trên đỉnh cao danh vọng, muốn gì được nấy, làm gì cũng thành công. Sự thuận lợi quá mức dễ khiến con người ta chủ quan, lơ là.

 

Kỳ Nhĩ Lam càng lơ là.

 

Vân Kính Thư càng cẩn trọng.

 

Kỳ Nhĩ Lam cũng nhận ra vẻ thận trọng của Vân Kính Thư, cười cô: "Yên tâm đi, Hương Bình giờ toàn là người của chúng ta, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn được đâu."

 

Vân Kính Thư nói: "Chị Lam, chị thật sự định giao Hương Bình cho em quản lý sao?"

 

"Không giao cho em thì giao cho ai?" Kỳ Nhĩ Lam nhìn cô: "Lần trước em đỡ đạn cho chị, lần trước nữa thì đỡ dao cho chị. Tiểu Thư, không có em thì chị chết lâu rồi. Chị không tin ai khác, lẽ nào còn không tin em?"

 

Vân Kính Thư cúi đầu: "Nhưng em không có kinh nghiệm."

 

"Cần quái gì kinh nghiệm?" Kỳ Nhĩ Lam cười híp mắt: "Vũ khí của em chính là kinh nghiệm của em đó."

 

Vân Kính Thư nhìn thẳng vào mắt cô ta.

 

Kỳ Nhĩ Lam cau mày: "Em định nói gì?"

 

Vân Kính Thư nói: "Hàng của Trường Hồ đi qua Hương Bình, sau này hàng của Thượng Kinh cũng qua Hương Bình. Vậy bên phía Lâm Kinh Lạc, liệu có đồng ý không?"

 

Bao nhiêu năm nay Lâm Kinh Lạc và Kỳ Nhĩ Lam chung sống hòa bình, là vì một người ở Trường Hồ, một người ở Thượng Kinh, cách nhau quá xa, vậy nên nước sông không phạm nước giếng. Sau này tất cả hàng hóa đều đi qua Hương Bình, một khi đã đụng chạm đến lợi ích, thì mọi chuyện sẽ khác hẳn.

 

Kỳ Nhĩ Lam: "Chỉ là một con nhóc ranh, nó có tư cách gì mà không đồng ý?"

 

Vân Kính Thư: "Chị Lam, chị biết mà, cô ta không phải con nít."

 

"Thế thì nó cũng không có tư cách." Ý cười của Kỳ Nhĩ Lam không chạm đến đáy mắt, cô ta nói đầy ẩn ý: "Tiểu Thư, không cần lo. Sau này Trường Hồ là thiên hạ của chúng ta, Thượng Kinh cũng vậy."

 

Vân Kính Thư nhìn cô ta, cuối cùng cũng trút bỏ vẻ mặt cẩn trọng, mỉm cười: "Tất cả đều nghe theo sắp xếp của chị Lam."

 

Kỳ Nhĩ Lam rất hài lòng.

 

Sau khi Kỳ Nhĩ Lam đi, Vân Kính Thư nhìn ra xa xăm. Cô cúi đầu rời khỏi phòng, về đến phòng mình liền lấy ra một chiếc điện thoại khác. Trên màn hình là tin nhắn của Vân Thụy:【Hai sân bay đều đã sắp xếp ổn thỏa.】

 

Cô tắt máy, ném điện thoại vào đống rác bên cạnh.

 

Đến tối, Vân Thụy mới nhận được tin nhắn trả lời của Vân Kính Thư: "Dạ."

 

Mạc Tang Du bước vào phòng, thấy Vân Thụy đang cúi đầu nhìn điện thoại, bèn hỏi: "Có tin rồi à?"

 

Vân Thụy: "Tiểu Thư gửi."

 

Mạc Tang Du bước tới: "Nói gì thế?"

 

Vân Thụy cười bất đắc dĩ: "Con bé thì còn nói gì được nữa?"

 

Mạc Tang Du nghĩ cũng phải. Cặp cô cháu đầu gỗ này, mấy lời quan tâm lo lắng chẳng bao giờ chịu nói ra miệng, cũng không biết gien nhà họ Vân có vấn đề gì không. Nhưng nghĩ lại, Mạc Tang Du thấy Vân An đúng là một dị biệt.

 

Vân Thụy thấy cô đăm chiêu, bèn quay sang: "Em nghĩ gì vậy?"

 

"Chị nói xem, Tiểu Thư bây giờ đang căng thẳng, hay là đang sợ hãi?" Mạc Tang Du nói: "Chỉ cần nghĩ đến việc sắp gặp người đàn bà đó thôi là em đã thấy sợ rồi."

 

Vân Thụy nói: "Tiểu Thư đã đợi cơ hội này mấy năm trời, cũng đã trải qua bao lần cửu tử nhất sinh. Con bé sẽ không sợ, cũng sẽ không căng thẳng. Con bé, có lẽ là đang rất nóng lòng."

 

Mạc Tang Du nhắc: "Nói Tiểu Thư làm gì, chẳng phải chị cũng chờ cơ hội này mấy năm rồi sao?"

 

Vân Thụy đáp: "Chị không giống, Tiểu Thư vất vả hơn chị nhiều."

 

Mạc Tang Du nắm chặt tay, rất muốn đấm ngay vào vết thương của Vân Thụy, nhưng rồi lại cố nhịn xuống, chỉ lườm Vân Thụy một cái. Vân Thụy ngơ ngác, hỏi Mạc Tang Du: "Sao thế?"

 

Mạc Tang Du: "Không có gì, tự dưng thấy Tiểu Thư giỏi thật. Nè đội trưởng—"

 

Giọng cô bỗng nghiêm túc hẳn.

 

Vân Thụy nhìn cô.

 

Mạc Tang Du nói: "Chờ vụ án này kết thúc, em theo đuổi Tiểu Thư được không?"

 

Vân Thụy suýt đánh rơi cả điện thoại, nhìn Mạc Tang Du với ánh mắt kinh ngạc: "Hả?"

 

Mạc Tang Du: "Chị không thấy Tiểu Thư rất xinh sao?"

 

Vân Thụy: "Xinh, xinh là em thích à?"

 

Đây là lần đầu tiên Vân Thụy nói năng lúng túng đến vậy.

 

Mạc Tang Du: "Xinh thì đương nhiên là thích rồi. Mà Tiểu Thư còn trẻ, tuổi tác cũng không chênh em là bao. Em nghĩ kỹ rồi, thấy xứng đôi lắm."

 

Vân Thụy gạt phắt đi: "Không được!"

 

Mạc Tang Du ngạc nhiên nhìn Vân Thụy: "Em theo đuổi Tiểu Thư, chị căng thẳng làm gì?"

 

Vân Thụy nói: "Con bé không thích em."

 

Mạc Tang Du: "Sao chị biết? Tiểu Thư nói với chị à?"

 

"Con bé!" Vân Thụy nghẹn họng một lúc rồi mới nói: "Em là dì của con bé, thân phận đã không phù hợp rồi! Đúng là hết thuốc chữa!"

 

Mạc Tang Du cảm thấy, trên người Vân Thụy.

 

Cái miệng là cứng nhất.

 

Sớm muộn gì cũng có ngày cô cạy bằng được cái miệng này ra.

 

Ánh mắt cô nhìn quá tr*n tr**. Vân Thụy quay mặt đi, bảo: "Không có việc gì thì ra ngoài canh gác đi."

 

Mạc Tang Du nhướng mày: "Ồ."

 

Cô quay người bước ra cửa.

 

Nhắn tin cho Vân An:【Dì của con đúng là hài thật.】

 

Hai ngày nay Vân An đi học mà lòng dạ không yên. Tần Tranh nói đúng, nếu không phải vì Tần Tranh, thì giờ này nàng đã bay đến Hương Bình, dù biết rằng mình có đến đó cũng chẳng giúp được gì.

 

Điện thoại rung lên, nhiễu loạn tâm tư của nàng.

 

Vân An cúi xuống, thấy tin nhắn của Mạc Tang Du.

 

Lạ lùng thay, tâm trạng nàng lại dịu đi một chút.

 

Nói cũng kỳ.

 

Đọc tin nhắn của Mạc Tang Du, so với đọc tin nhắn của Vân Thụy, tâm trạng lại khác nhau một trời một vực.

 

Vân An nhắn lại:【Dì con lại sao ạ?】

 

Mạc Tang Du:【Dì chỉ nói muốn theo đuổi chị con thôi, thế mà chị ấy đuổi dì ra ngoài.】

 

Vân An bỗng ho hai tiếng, mặt đỏ bừng vì sặc. Cừ Lạc Lạc ngồi đối diện đưa cho nàng chén canh, Vân An nhận lấy: "Cảm ơn cậu."

 

Cừ Lạc Lạc nói: "Ăn từ từ thôi, mình thấy dạo này cậu cứ như người mất hồn ấy."

 

Bộ dạng này của Vân An, ngay cả bản thân nàng cũng không lừa được, huống chi là bạn học.

 

Cừ Lạc Lạc tám chuyện: "Bộ cãi nhau với bạn gái hả?"

 

Vân An nhận ra mắt cô bạn sáng rực lên. Dường như lúc này cũng chẳng có lời giải thích nào tốt hơn, Vân An đành im lặng gật đầu.

 

Cừ Lạc Lạc hỏi: "Sao lại cãi nhau?"

 

Vân An trả lời qua loa: "Chuyện vặt thôi."

 

"Chuyện vặt cũng không được coi thường, nhiều cặp chia tay cũng chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh tích tụ lại đấy. Cậu phải cẩn thận." Cừ Lạc Lạc nói với vẻ đầy từng trải. Một bạn học đi ngang qua ngồi xuống cạnh họ, vừa ăn trưa vừa hỏi: "Tám gì đấy?"

 

"Không có gì." Cừ Lạc Lạc nói: "Vân An cãi nhau với bạn gái, mình đang khuyên nhủ đây nè."

 

Bạn học kia "Ồ" một tiếng, rồi cúi đầu ăn cơm.

 

Khi Ngô Ý Nhiên và Trương Thiến bước vào căng-tin, họ vừa khéo đi ngang qua Vân An. Người bạn học khi nãy trông thấy liền vui vẻ vẫy tay gọi, thế là hai người khoác tay nhau đi tới.

 

Nửa tiếng sau.

 

Tần Tranh đang ngồi gặm kem que với Khương Nhược Ninh trong ký túc xá thì điện thoại rung lên. Cô liếc nhìn, là tin nhắn của Ngô Ý Nhiên.

 

Khương Nhược Ninh hỏi: "Ai đấy?"

 

Tần Tranh: "Bạn học của Vân An."

 

Cô mở màn hình, thấy Ngô Ý Nhiên nhắn:【Tần Tranh, mình hỏi cậu chuyện này.】

 

Tần Tranh:【Chuyện gì?】

 

Ngô Ý Nhiên:【Vân An với bạn gái cậu ấy, chia tay rồi à?】

 

Tần Tranh cắn một miếng kem, lạnh đến mức mặt mũi nhăn nhó.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tần Tranh: Hả?

 

Vân An: Đâu có?

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment