Thư Tình - Ngư Sương

Chương 228

Chương 228: Bình thường

Tần Tranh ôm lấy Vân An, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Thấy bộ dạng này của Vân An, cô rất muốn hỏi nàng có phải nhiệm vụ đã thất bại, hay không gặp được người muốn gặp, hay là chị nàng xảy ra chuyện rồi không. Nhưng cô lại chẳng dám hỏi, chẳng dám nói tiếng nào, cứ nín thở mặc cho Vân An ôm mình. Cho đến khi cửa phòng bị gõ vang, Vân An mới nói: "Chắc là Khương Nhược Ninh và mọi người đó."

 

Thấy nàng nhìn ra ngoài, Tần Tranh mới để ý là có mắt mèo, vừa nãy cô cũng không chú ý tới.

 

Ngoài cửa quả nhiên là Khương Nhược Ninh và Thời Tuế, họ xách mấy ly trà sữa, còn có cả Diệp Dư.

 

Diệp Dư đội nón lưỡi trai, mái tóc dài che đi một bên mặt, cô ấy trang điểm có hơi đậm một chút, khiến ngũ quan vốn thanh tú của cô ấy trở nên sắc sảo rõ ràng. Khương Nhược Ninh vừa vào phòng đã oang oang: "Ây ây ây, mọi người nhìn Diệp Dư kìa."

 

Thời Tuế kéo tay cô ấy lại.

 

Khương Nhược Ninh kéo Diệp Dư đến trước mặt Tần Tranh, nói: "Cậu nhìn cậu ấy xem, ha ha ha!"

 

Tần Tranh không hiểu: "Sao thế?"

 

Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ấy trang điểm đó!"

 

Nói thừa!

 

Tần Tranh đáp: "Chẳng phải cậu ấy trang điểm từ lâu rồi sao?"

 

Hồi cấp ba, chính cô còn là người trang điểm cho Diệp Dư.

 

Khương Nhược Ninh nói: "Lúc đó cậu ấy lên sân khấu biểu diễn, bây giờ có phải biểu diễn đâu. Cậu ấy trang điểm đậm đó, trang điểm đậm!"

 

Tần Tranh chợt hiểu ý của Khương Nhược Ninh. Bình thường ở ký túc xá, họ cũng hay mày mò trang điểm, nhưng Khương Nhược Ninh cũng chỉ dừng ở bước bôi kem chống nắng, hoặc che khuyết điểm, chưa đến mức trang điểm hoàn chỉnh. Tần Tranh nói: "Nhược Ninh, chúng ta không còn là trẻ con nữa."

 

"Mình đương nhiên biết—" Chính vì không còn là trẻ con, cô có thể yêu đương, có thể ngủ cùng Thời Tuế. Nhưng trong tiềm thức, Khương Nhược Ninh luôn cảm thấy chỉ cần chưa bước chân ra xã hội thì vẫn chưa phải là người lớn.

 

Nhưng hôm nay, khi thấy Diệp Dư đứng trước mặt mình thế này, Khương Nhược Ninh bỗng cảm thấy có chút xa cách.

 

Khoảng cách từ trường học đến xã hội.

 

Vì vậy, cô dùng thái độ kinh ngạc để che giấu sự hoang mang trong lòng.

 

Thời Tuế nói: "Cậu đừng căng thẳng, cậu còn bốn năm đại học, rồi sau đó học thạc sĩ..."

 

Thời Tuế vừa nói vừa đếm ngón tay. Khương Nhược Ninh nghe Thời Tuế nói: "Dù sao thì cậu vẫn còn rất nhiều thời gian ở trong trường."

 

Khương Nhược Ninh: "Vậy sau này mấy cậu đều tốt nghiệp đi làm hết, chỉ còn mỗi mình ở trường, lỡ mấy cậu chê mình thì sao?"

 

Thời Tuế nhìn dáng vẻ tủi thân của cô mà đau lòng muốn chết: "Sao có thể chứ, cậu đang nghĩ gì vậy!"

 

Mọi người bị Khương Nhược Ninh nói cho dở khóc dở cười. Tần Tranh vốn đang vì chuyện của chị Vân An mà lòng dạ không yên, giờ bị Khương Nhược Ninh khuấy động, đột nhiên cũng thấy bớt căng thẳng hơn. Cô nói: "Yên tâm đi, chê bất cứ ai cũng không thể chê cậu được đâu."

 

Nếu không có Khương Nhược Ninh.

 

Còn ai có thể chọc cô vui được chứ.

 

Tần Tranh vỗ nhẹ vai cô ấy. Chỉ một lát sau, Khương Nhược Ninh lại tràn đầy sức sống, tâm trạng của cô ấy giống như một cơn mưa rào, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Tần Tranh thấy Khương Nhược Ninh cầm điện thoại của Thời Tuế gọi đồ nướng, Diệp Dư ngồi một bên hát, còn Thời Tuế thì dựa vào sô pha, ngắm nhìn góc nghiêng của Khương Nhược Ninh.

 

Cô quay đầu lại, bắt gặp Vân An cũng đang nhìn mình.

 

Tần Tranh dựa vào người nàng, nói: "Vân An."

 

Trong không gian tối mờ, Vân An cùng cô bốn mắt nhìn nhau. Tần Tranh nói: "Cậu cũng đừng lo."

 

Mặc dù điều này rất khó, có chút giống như "đứng ngoài nói thì dễ", nhưng dường như Vân An cũng được an ủi phần nào. Dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ có màn hình lập lòe. Vân An ôm Tần Tranh, liên tục nhìn về phía điện thoại, cuối cùng đưa nó cho cô. Tần Tranh thấp giọng: "Hửm?"

 

Vân An nói: "Mình sợ mình không nhịn được mà gọi qua đó, cậu giữ giúp mình đi."

 

Biết đây là lúc nàng khó khăn nhất, Tần Tranh không hề do dự, cầm lấy điện thoại từ tay nàng. Điện thoại vừa vào tay đã rung lên, Tần Tranh liếc nhìn Vân An, Vân An lập tức bắt máy, sau đó nói: "Không cần đâu, cảm ơn."

 

Tần Tranh hỏi: "Cuộc gọi rác à?"

 

Vân An gật đầu.

 

Tần Tranh nhận lấy điện thoại của nàng rồi đút vào túi mình.

 

Thật ra cô còn căng thẳng hơn cả Vân An, vừa mong điện thoại reo, lại vừa sợ điện thoại reo.

 

Lúc đồ nướng được mang đến, hai người đang ngồi một chỗ cúi đầu nói chuyện. Khương Nhược Ninh tắt nhạc, gọi bọn họ: "Ngồi sát vào đây."

 

Tần Tranh ngồi đối diện Khương Nhược Ninh, nhận xiên nướng cô ấy đưa, nghe cô ấy hỏi: "Vân An, mai cậu có tiết không?"

 

Vân An ngẩng đầu, đờ ra một lúc mới phản ứng: "Có, sao thế?"

 

"Không có gì, mình định nếu cậu không có tiết thì có thể qua chỗ Thời Tuế chơi, đợi mai bọn mình tan học rồi cùng nhau đi dạo phố."

 

Thời Tuế cũng nói thêm: "Đúng đó Vân An, hai ngày nay cậu đến trường tìm Tần Tranh không sao đâu, Lâm Kinh Lạc xin nghỉ rồi."

 

Khương Nhược Ninh: "Hả?"

 

Khương Nhược Ninh tò mò: "Sao lại xin nghỉ? Đại học dễ xin nghỉ vậy sao? Cô ta xem trường này như nhà mình rồi à."

 

Thời Tuế cười: "Trước đây nhà họ Lâm từng quyên góp tòa nhà giảng dạy cho trường, mà không chỉ một lần đâu, đương nhiên là cô ta không giống người thường chúng ta rồi."

 

"Ấy—" Khương Nhược Ninh nói: "Cậu mới không phải người thường thì có. Cậu là thổ hào vừa nhập học đã mua ngay căn hộ riêng gần trường!"

 

Thời Tuế:...

 

Thời Tuế véo má Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh la oai oái rồi chạy ra sau lưng Tần Tranh, cười rất vui. Diệp Dư hỏi Thời Tuế: "Vậy tốt nghiệp xong, cậu sẽ phát triển ở Thượng Kinh luôn à?"

 

Thời Tuế nói: "Ừm, hiện tại mình định vậy. Nhược Ninh tốt nghiệp xong muốn học lên thạc sĩ, nên mình sẽ tìm một công việc ở Thượng Kinh."

 

Tần Tranh hỏi cô ấy: "Cậu không học thạc sĩ sao?"

 

Thời Tuế lắc đầu: "Thật ra mình không có hứng thú với việc học lắm."

 

Khương Nhược Ninh: "Chậc—" Cô ấy nhìn Thời Tuế: "Một người hồi đi học toàn đứng nhất như cậu, sao lại dám nói là không hứng thú lắm?"

 

Thời Tuế đáp: "Hồi đó mình học không phải vì mình thích, mà là vì mẹ mình thích."

 

Khương Nhược Ninh khựng lại, ngập ngừng một lát rồi nói: "Vậy lỡ mẹ cậu không thích mình thì sao?"

 

Không khí thoáng chốc ngưng đọng, mọi người đều nhìn Thời Tuế. Thời Tuế hít sâu một hơi: "Vậy thì chúng ta bỏ trốn."

 

Khương Nhược Ninh bị chọc cười, đôi mắt sáng lên. Tần Tranh biết chiều mấy hôm trước Khương Nhược Ninh qua tìm Thời Tuế, đúng lúc mẹ cô ấy gọi điện kiểm tra. Nghe thấy trong căn hộ có tiếng động khác, bà hỏi Thời Tuế là ai. Thời Tuế nhìn Khương Nhược Ninh rất lâu rồi mới nói: "Là bạn học của con."

 

Mẹ cô ấy "À" một tiếng, hỏi: "Không yêu đương gì chứ?"

 

Thời Tuế miễn cưỡng nói: "Dạ không."

 

Khương Nhược Ninh cũng không có gì khác thường, lúc Thời Tuế muốn giải thích, cô ấy còn tỏ ra rất rộng lượng. Nhưng thật ra, đó vẫn là một cái gai trong lòng, thỉnh thoảng lại trồi lên, bất thình lình đâm một cái. Tần Tranh liền tìm cách chuyển chủ đề, nói với Vân An: "Chúng ta xuống siêu thị nhỏ dưới lầu mua ít đồ ăn vặt đi."

 

Khương Nhược Ninh giơ tay: "Mình muốn snack khoai tây!"

 

Tần Tranh nói: "Hôm nay cậu không ăn que cay à?"

 

Khương Nhược Ninh chỉ vào đống đồ nướng trước mặt: "Đủ cay rồi."

 

Tần Tranh cười: "Diệp Dư, cậu thì sao?"

 

Diệp Dư: "Mình sao cũng được."

 

Tần Tranh gật đầu, nhìn Vân An cầm nón và khẩu trang. Vừa nãy ở trong phòng, quần áo trên người Vân An có màu tối nên không nhìn rõ, bây giờ ra ngoài cô mới thấy, nàng mặc áo sơ mi cộc tay màu đen, phối với quần jean bó, đi một đôi giày thể thao, đội nón vành rộng màu đen, khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Tần Tranh tỏ vẻ khâm phục cách nàng che chắn kỹ như vậy, hỏi: "Có nóng không?"

 

Giọng Vân An bị khẩu trang làm cho ồm ồm: "Vẫn ổn, không nóng."

 

Tần Tranh đi bên cạnh nàng, hai người không nắm tay, cũng không khoác tay, cứ vai kề vai đi bên nhau. Lúc ra khỏi quán karaoke, điện thoại trong túi Tần Tranh rung lên. Cô tưởng là của mình, lấy ra xem mới thấy là điện thoại của Vân An. Vân An cũng thấy dãy số đang nhấp nháy, là một số lạ.

 

Không phải số trong nước.

 

Tần Tranh đưa điện thoại cho nàng.

 

Đầu ngón tay Vân An hơi run, Tần Tranh bèn nắm lấy tay nàng. Vân An hít thở để bình tĩnh lại, rồi mới đi ra một góc để nghe máy.

 

Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của đối phương, vành mắt Vân An liền đỏ hoe. Nàng tủi thân gọi: "Chị".

 

Vân Kính Thư "Ừm" một tiếng: "Sao thế?"

 

Vân An nói: "Dạ không có gì." Cổ họng nàng nghẹn lại: "Chị ơi..."

 

Vân Kính Thư nói: "Muốn hỏi chị đang ở đâu, có gặp được người đó không à?"

 

Hơi thở của Vân An truyền qua điện thoại: "Dạ."

 

Vân Kính Thư đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống. Phong cảnh ở nước ngoài không giống với trong nước lắm, nơi này khá lạnh, nhiệt độ bốn mùa đều thấp. Đã quen với cái nóng oi ả ở trong nước, nên vừa xuống máy bay cô có chút không quen.

 

Kỳ Nhĩ Lam hỏi cô sao vậy.

 

Cô ăn ngay nói thật: "Hồi hộp."

 

Kỳ Nhĩ Lam cười: "Đi theo chị mà còn hồi hộp gì nữa?"

 

Cô cười cười.

 

Đi theo cô ta nên cô mới hồi hộp.

 

Sau đó, xe chạy mất hai ba tiếng, rồi chuyển sang đi thuyền, mới đến được hòn đảo nhỏ đó.

 

Thật không ngờ, người đàn bà kia lại ở đây. Không có biệt thự sang trọng, không có gì lộng lẫy, chỉ có một căn nhà cấp bốn rộng hơn trăm mét vuông, sống cùng với rất nhiều ngư dân, trồng hoa, nuôi cá. Khi Vân Kính Thư nhìn thấy bà ta lần đầu tiên, bà ta đang hấp hải sản, trên người đeo tạp dề, khi cười lên đuôi mắt có nếp nhăn, dáng vẻ rất hiền hòa.

 

Vân Kính Thư nói: "Đừng lo, mai tụi chị sẽ về nước."

 

Vân An hỏi: "Vậy bà ta—"

 

"Bên phía bà ta không thể vội, phải dụ bà ta về nước đã." Vân Kính Thư đã có tính toán trong đầu. Lần gặp mặt này không dài, chỉ khoảng ba tiếng, bằng thời gian một bữa cơm. Từ đầu đến cuối, lão Miêu nói với cô không quá năm câu.

 

Vân An hỏi: "Bà ta đã nhiều năm không về nước rồi, lần này sẽ về chứ?"

 

Vân Kính Thư đáp: "Sẽ về, lần này bà ta nhất định sẽ về."

 

Cô đã nhìn thấy ảnh chụp chung trong nhà lão Miêu.

 

Hai tấm ở phòng khách, một tấm trong phòng ngủ.

 

Tấm trong phòng ngủ là ảnh chụp cùng một người phụ nữ.

 

Tấm ở phòng khách là chụp cùng Lâm Kinh Lạc.

 

Người phụ nữ kia, là mẹ của Lâm Kinh Lạc.

 

Vốn dĩ kế hoạch của họ là dùng Kỳ Nhĩ Lam để dụ rắn ra khỏi hang, nhưng bây giờ lại phát hiện ra, Lâm Kinh Lạc mới chính là điểm yếu của lão Miêu. Trên hòn đảo nhỏ đó, Vân Kính Thư không làm gì cả, lần này cô còn mạo hiểm đến mức không mang theo điện thoại. Vân Thụy vô cùng phản đối cách làm này của cô, nói cô l* m*ng to gan, lỡ như bị lão Miêu phát hiện, cô ngay cả chỗ trốn cũng không có. Hơn nữa không có định vị, dì hoàn toàn không biết địa chỉ của cô, cũng không liên lạc được. Vân Thụy tức giận: "Con có chết cũng không tìm thấy xác!"

 

Nhưng Vân Kính Thư vẫn khư khư cố chấp, không mang bất cứ thiết bị điện tử nào vào trong.

 

Ở cửa, cô nghe thấy ngư dân qua lại nói chuyện với lão Miêu bằng thứ tiếng địa phương mà cô nghe không hiểu lắm. Kỳ Nhĩ Lam hỏi cô: "Điện thoại em đâu?"

 

Cô giả vờ ngây thơ: "Không mang theo."

 

Kỳ Nhĩ Lam bật cười, vỗ nhẹ vai rồi gật đầu với cô.

 

Sau khi trở về, vừa cầm được điện thoại là cô đã thấy một loạt tin nhắn của Vân Thụy.

 

Toàn là mắng cô.

 

Đây là lần đầu tiên Vân Kính Thư biết, dì của mình có thể mắng người dai đến vậy.

 

Hồi tưởng lại.

 

Vân Kính Thư cảm thán: "Dì đáng sợ thật."

 

Vân An nghiến răng: "Chị còn đáng sợ hơn."

 

Vân Kính Thư hoàn toàn không biết sai, cũng không muốn nghe Vân An lải nhải. Cô vừa định cúp máy thì nghe thấy giọng Vân An, nhỏ nhỏ, rè rè qua điện thoại. Vân An hỏi: "Chị, bà ta...là người như thế nào?"

 

Vân Kính Thư suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức Vân An tưởng điện thoại đã bị ngắt, mãi sau Vân Kính Thư mới lên tiếng: "Một người rất bình thường."

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vân Kính Thư: Dì mắng con rồi.

 

Mạc Tang Du: Mắng con cái gì?

 

Vân Kính Thư: Nói là chờ con về, dì Mạc sẽ xử lý con.

 

Mạc Tang Du: [nhún vai][nhún vai][nhún vai][nhún vai]

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment