Thư Tình - Ngư Sương

Chương 229

Chương 229: Bệnh viện

Một người rất bình thường.

 

Có lẽ đi trên đường, Vân Kính Thư cũng chẳng tài nào liên hệ nổi bà ta với hai chữ "tội phạm". Phải rồi, nghĩ cũng biết, trên đời này làm gì có nhiều kẻ cùng hung cực ác đến mức viết thẳng lên mặt "tôi là tội phạm" cơ chứ. Nhưng chính cái kiểu quá đỗi bình thường, ném vào đám đông là tìm không ra ấy lại khiến Vân Kính Thư sợ mất mật, làm cô căng thẳng suốt cả một ngày trời, cơ bắp đến tận lúc này mới hơi thả lỏng được một chút.

 

Vân Kính Thư ngồi trên ghế, lại liếc nhìn tin nhắn Vân Thụy gửi tới.

 

Cô vừa mới gọi cho dì. Vân Thụy nén giận nói chuyện với cô xong, định cúp máy nhưng lại không nỡ, hai người cứ thế im lặng hít thở qua điện thoại. Sau đó Mạc Tang Du nhắn tin cho cô:【Hôm nay dì của con lo đến phát điên đấy! Con đúng là điên rồi mà!】

 

Cô biết hành động của mình điên rồ đến mức nào.

 

Nhưng nếu không làm vậy, sao có thể khiến Kỳ Nhĩ Lam, khiến lão Miêu lơ là cảnh giác được?

 

Ngay khoảnh khắc bước lên thuyền, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý là mình sẽ bị xé xác.

 

May thay.

 

Cô không chết.

 

Cô đã trở về.

 

Vân Kính Thư nhìn lên trần nhà, đột nhiên vươn tay ôm lấy gối, cánh tay hơi run rẩy.

 

Cô cũng biết sợ.

 

Rất sợ là đằng khác.

 

Vân Kính Thư cuộn người lại, ép mình thả lỏng. Cô điều hòa hơi thở, đầu óc dần tỉnh táo lại.

 

Mạc Tang Du và Vân Thụy đang ở khách sạn đối diện chỗ Vân Kính Thư. Cả ngày hôm nay, Vân Thụy cứ như một thùng thuốc nổ, ai tới cũng bị mắng cho một trận. Nếu không phải Mạc Tang Du cản lại, Vân Thụy đã định ra ngoài tìm hòn đảo nhỏ kia rồi.

 

"Chỉ là Tiểu Thư không muốn rút dây động rừng thôi." Mạc Tang Du không ngờ lúc Vân Thụy mất kiểm soát lại thế này. Thật ra từ hồi Vân An bị thương, rồi lần đó Vân Kính Thư mất tích, Vân Thụy đã luôn kiềm nén cảm xúc, đến lần này thì trực tiếp bùng nổ.

 

Vì họ đều biết.

 

Lần này không giống mọi khi.

 

Một khi Vân Kính Thư bị phát hiện, vấn đề không còn là sống hay chết, mà là cô sẽ phải chịu đựng sự tra tấn đến mức nào. Bị bắn một phát chết ngay còn được xem là ân huệ.

 

Thế nên Vân Thụy mới tức giận đến vậy.

 

Mạc Tang Du đặt điện thoại lên bàn, nói: "Người về rồi, chị còn giận gì nữa?"

 

Vân Thụy quay đầu nhìn Mạc Tang Du, không biết vì giận hay vì lo lắng mà hốc mắt cô ấy hơi đỏ, chỉ một chút xíu thôi. Vẻ nghiêm nghị và sắc bén thường ngày đã tan đi, Vân Thụy lúc này khiến Mạc Tang Du cảm thấy rất yếu đuối.

 

Mạc Tang Du thoáng chốc mềm lòng.

 

Cô đã quen với một Vân Thụy quyết đoán, tháo vát khi chỉ huy, tỉnh táo khi lựa chọn, đây là lần đầu tiên cô thấy cô ấy—

 

Quyến rũ đến vậy.

 

Cô nhìn Vân Thụy, một lúc sau mới nói: "Nhìn chị lúc này còn mềm mại hơn cả lúc ngủ."

 

Vân Thụy tưởng mình nghe nhầm.

 

Sững sờ nhìn Mạc Tang Du.

 

Mạc Tang Du cũng biết mình lỡ lời, giọng cô khô khốc: "Em chỉ giỡn chút thôi."

 

Vân Thụy nhếch mép.

 

Mạc Tang Du hỏi: "Buồn cười lắm à?"

 

Vân Thụy đáp: "Không buồn cười."

 

Mạc Tang Du nói: "Vậy chị muốn sao? Giờ con bé đã về rồi, chị chạy sang phía đối diện đập con bé một trận à?"

 

Vân Thụy nghẹn một cục tức, nói: "Không cho nó một bài học, thì sau này nó càng coi trời bằng vung!"

 

Mạc Tang Du nhìn Vân Thụy: "Chẳng phải là do chị chiều hư sao?"

 

Vân Thụy nói: "Sao lại là chị chiều? Em chiều nó còn nhiều hơn chị mà."

 

Nghe câu này, phản ứng đầu tiên của Mạc Tang Du không phải là tức giận. Cô im lặng hai giây: "Rồi rồi rồi, em chiều, là em chiều con bé, được chưa? Là em chiều con bé đến mức coi trời bằng vung, lần sau gặp em nhất định sẽ mắng con bé, mắng một trận tơi bời! Xem đi, con bé làm dì của nó tức thành cái dạng gì luôn rồi."

 

Mạc Tang Du vừa dứt lời, vẻ mặt Vân Thụy thoáng cứng lại. Nghe thấy giọng điệu như đang dỗ con nít của Mạc Tang Du, Vân Thụy lập tức bật dậy.

 

Mạc Tang Du: "Chị đi đâu đó?"

 

Vân Thụy nói: "Chị gọi cho Vân An, chắc con bé cũng đang lo."

 

Ngại thì nói là ngại đi.

 

Còn bày đặt.

 

Mạc Tang Du không vạch trần, gật đầu: "Đi đi."

 

Vân Thụy rời khỏi phòng Mạc Tang Du, cúi đầu về phòng mình, chỉ ngắn ngủi vài bước chân mà tai cô đã đỏ bừng. Lúc gọi điện cho Vân An, ngón tay cô chạm vào vành tai, thấy nóng hổi.

 

Vân An nói: "Dạ, con biết rồi dì, vừa nãy chị có gọi cho con rồi ạ."

 

Vân Thụy nói: "Con bé gọi cho con rồi à?"

 

Có lẽ vì còn giận.

 

Nên giọng cô vẫn cứng ngắc.

 

Vân An nói: "Dạ."

 

Vân Thụy nói: "Vậy thôi dì không nói nhiều nữa."

 

Vân An gọi dì: "Dì ơi."

 

Vân Thụy nắm chặt điện thoại.

 

Vân An nói: "Chị con không sao rồi ạ."

 

Vân Thụy day day thái dương, nói: "Vân An, lỡ con bé xảy ra chuyện gì, dì thật sự không biết phải làm sao nữa."

 

Không biết ở hòn đảo nào, không biết tọa độ cụ thể, cái gì cũng không biết.

 

Cô cũng không biết từ lúc nào Vân Kính Thư lại to gan đến thế.

 

Đợi nhiệm vụ lần này kết thúc, cô phải lột một lớp da của Vân Kính Thư!

 

Vân An nói: "Chị ấy không sao. Dì ơi, chị ấy không có chuyện gì đâu ạ."

 

Vừa bị Mạc Tang Du khuấy đảo một phen, tâm trạng Vân Thụy đã ổn định hơn nhiều. Nghe Vân An nói vậy, cô hoàn toàn bình tĩnh lại. Vân Thụy nói: "Về rồi liên lạc sau."

 

Vân An cúp máy.

 

Tần Tranh đứng sát bên nàng: "Chị cậu à?"

 

Vân An nói: "Dì mình."

 

Tần Tranh nói: "Chị cậu không sao chứ?"

 

Vân An lắc đầu: "Không sao."

 

Tần Tranh thở phào một hơi thật mạnh, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Cô rẽ vào siêu thị, nói: "Mua đồ ăn vặt thôi."

 

Cô ôm một đống snack, còn có cả Coca. Thật ra bình thường cô ít khi uống lắm, nhưng hôm nay lại đặc biệt thèm. Trước khi đi, Vân An còn lấy thêm hai hộp kẹo cao su.

 

Về lại phòng, Khương Nhược Ninh đang ôm micro gào thét thảm thiết. Tần Tranh đi vào, nói: "Chói tai quá, cậu không thể học hỏi Diệp Dư một chút à?"

 

Khương Nhược Ninh hứ một tiếng: "Diệp Dư người ta là dân chuyên nghiệp, còn mình là dân nghiệp dư."

 

Diệp Dư nghe vậy thì ngước mắt nhìn Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh đang gào vào micro, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng. Trong phòng có bật điều hòa, nhưng không khí không được lưu thông lắm nên hơi ngột ngạt.

 

Khương Nhược Ninh đặt micro xuống, nhận lấy túi đồ siêu thị từ tay Vân An, hỏi: "Hai cậu mua gì thế?"

 

Tần Tranh: "Mua linh tinh ấy mà."

 

Khương Nhược Ninh đổ đồ ăn vặt trong túi ra bàn trà, cầm một bịch khoai tây chiên, mở ra rồi đưa một miếng cho Thời Tuế. Thời Tuế không dùng tay cầm mà cắn lấy miếng khoai. Đầu ngón tay Khương Nhược Ninh bị đầu răng cô ấy chạm phải, Khương Nhược Ninh rụt tay về, liếc nhìn Thời Tuế.

 

Thời Tuế cười cười với cô.

 

Khương Nhược Ninh dúi cả bịch khoai tây vào tay cô ấy.

 

Dù Khương Nhược Ninh không đòi mua que cay, nhưng Tần Tranh vẫn mua. Khương Nhược Ninh cầm một que, nói: "Cứ như quay về hồi lớp 12 ấy nhỉ?"

 

Tần Tranh nói: "Không phải cậu nói lớp 12 khổ chết đi được sao?"

 

"Ừa ha." Khương Nhược Ninh nói: "Rõ ràng là khổ chết đi được, vậy mà giờ lại thấy rất nhớ."

 

Khương Nhược Ninh hỏi Tần Tranh: "Cậu không hoài niệm sao?"

 

Tần Tranh lắc đầu: "Không hoài niệm."

 

Cô trải qua hai lần rồi.

 

Nhớ cái quái gì chứ.

 

Cô mới là người khổ chết đi được đây này.

 

Khương Nhược Ninh nhai que cay, ăn ngon lành, chủ đề từ lớp 12 chuyển sang Đại học Lâm Công. Khương Nhược Ninh hỏi: "Đúng rồi Tranh Tranh, cái bạn học ở Đại học Lâm Công ấy, tra ra là ai chưa?"

 

Tần Tranh liếc Vân An, nói: "Chưa, mình nghe nói có người đến trường hỏi rồi, nhưng trường không nói."

 

Diệp Dư tò mò: "Ai thế?"

 

Tần Tranh: "Là bạn học bị tai nạn giao thông mà lần trước trên xe mình cho cậu xem ấy."

 

"À—" Diệp Dư nhớ ra: "Vẫn chưa tỉnh sao?"

 

Tần Tranh nói: "Chưa."

 

Diệp Dư: "Vậy giờ cô ấy đang trong trạng thái sống thực vật hả?"

 

Tần Tranh gật đầu.

 

Khương Nhược Ninh nói: "Kiểu này chắc càng để lâu càng khó tỉnh lại."

 

Tần Tranh cụp mắt, đặt đồ ăn vặt trong tay xuống. Vân An nhét hộp kẹo cao su vào lòng bàn tay cô. Tần Tranh mở ra, chậm rãi nhai. Nếu Khương Nhược Ninh của kiếp trước mà biết Hạ Kinh Mặc của kiếp này đang nằm trên giường bệnh, cô ấy nhất định sẽ nói "Trời cao có mắt".

 

Không biết Khương Nhược Ninh của thế giới kia.

 

Bây giờ ra sao rồi.

 

Tần Tranh nhìn đăm đăm hồi lâu. Khương Nhược Ninh huơ huơ tay trước mặt cô, "Ê" một tiếng!

 

Tần Tranh hoàn hồn.

 

Khương Nhược Ninh: "Nhìn mình nghĩ gì vậy?"

 

"Không có gì." Tần Tranh véo má Khương Nhược Ninh, dạo này cô ấy được Thời Tuế nuôi khéo quá, má có tí thịt, véo vào vừa mịn vừa mềm. Khương Nhược Ninh "Á á" mấy tiếng, sáp lại gần Tần Tranh, nói: "Thả ra, thả ra!"

 

Tần Tranh thả cô ấy ra.

 

Diệp Dư hỏi: "Mọi người còn ăn tối không?"

 

Khương Nhược Ninh: "No hết rồi, cậu còn ăn nữa à?"

 

Diệp Dư lắc đầu: "Mình cũng không đói."

 

Họ chẳng giống đi hát hò gì sất, mà giống đi tụ tập ăn uống thì đúng hơn. Trên bàn bày đầy thịt nướng, đồ ăn vặt, và nước ngọt. Tần Tranh ăn no uống đủ, dựa vào Vân An nằm dài trên sô pha, bị Khương Nhược Ninh kéo dậy: "Đừng có dính nhau nữa, ra chơi game đi!"

 

Tần Tranh không có hứng thú, nói: "Mấy cậu chơi đi."

 

Vừa hay đủ bốn người, có thể chơi bài.

 

Tần Tranh hỏi Vân An: "Mấy giờ cậu về?"

 

Vân An nói: "Sáng mai mình về cũng được."

 

Tần Tranh:...

 

Vân An nói: "Cậu..."

 

Tần Tranh nói: "Mình phải về ký túc xá!"

 

Vân An nhìn bộ dạng xù lông của cô, lòng mềm nhũn, gật đầu: "Mình biết rồi, mình muốn hỏi là có cần mình đưa cậu về không?"

 

"Thôi khỏi đi." Tần Tranh nói: "Không biết tối nay Lâm Kinh Khước có về không nữa."

 

Vân An: "Cô ấy cũng xin nghỉ à?"

 

Tần Tranh nói: "Ban ngày có đến huấn luyện, nhưng tối thì không thấy đâu, chắc về nhà rồi."

 

Khương Nhược Ninh: "Không về nhà đâu, đến chỗ chị cô ấy rồi. Lần trước mình có hỏi Bạch Nguyệt Kỳ."

 

Diệp Dư: "Chị cô ấy? Là Lâm Kinh Lạc à?"

 

Tần Tranh gật đầu, chợt nhớ ra gì đó, bèn hỏi Diệp Dư: "Tối hôm đó, Lâm Kinh Lạc có đến ăn tối không?"

 

Diệp Dư nói: "Không, là mẹ cô ta đến."

 

"Mẹ cô ta á hả?" Khương Nhược Ninh: "Mẹ kế?"

 

Diệp Dư gật đầu, nói: "Nhưng hôm đó bà ấy cũng chỉ đến một lát, rồi nghe điện thoại xong là vội vã rời đi, sắc mặt trông không tốt lắm."

 

Khương Nhược Ninh: "Công ty nhà cô ta giờ đều do mẹ kế quản lý sao?"

 

Diệp Dư nói: "Ừm, mình với chị Mạn từng đến công ty nhà Lâm Kinh Lạc rồi, toàn là mẹ cô ta ở đó thôi. Lần trước chị Mạn còn hỏi thăm ba cô ta, bà ấy bảo đang ở bệnh viện dưỡng bệnh."

 

"Dưỡng bệnh?" Khương Nhược Ninh nói: "Lần trước tụi mình đến nhà cô ta, chẳng phải cô ta cũng nói ba mình không khỏe, đang nghỉ ngơi sao? Tệ đến mức phải nhập viện luôn à?"

 

Diệp Dư lắc đầu: "Mình cũng không rõ lắm. Nhưng có lần chị Mạn xách trái cây bảo muốn đến thăm, nhưng hỏi thăm mấy bệnh viện mà đều nói không có."

 

Khương Nhược Ninh nói: "Giới nhà giàu mà, công tác bảo mật chắc chắn phải kỹ lưỡng rồi."

 

Diệp Dư cười: "Chị Mạn cũng nói y như vậy."

 

Tần Tranh nghe vậy liền rướn người tới vai Vân An, gác cằm lên đó. Nghe được đoạn đối thoại này, cô nói: "Bệnh viện? Cậu nghĩ là bệnh viện nào?"

 

Sợ người khác nghe thấy, cô ghé sát tai Vân An, nói rất nhỏ. Hơi thở cô tựa như lông vũ, lướt qua làm vành tai Vân An ngứa ngáy. Nàng gãi gãi, quay đầu nhìn Tần Tranh, trong đáy mắt lóe lên một đáp án, trùng khớp với suy đoán mà Tần Tranh chưa nói ra.

 

Có lẽ chính là cái bệnh viện tâm thần ở ngoại ô.

 

Bệnh viện tâm thần, nơi chẳng khác gì nhà giam.

 

---

Bình Luận (0)
Comment