Thư Tình - Ngư Sương

Chương 231

Thời Tuế đáp lại lời chào rồi mời Vân An ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên Vân An đến căn hộ của Thời Tuế. Nơi này lớn hơn căn nàng thuê một chút, có ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng đọc sách, không rõ là được ngăn riêng ra hay vốn dĩ đã được bố trí như vậy. Căn phòng hơi nhỏ, bên trong có đặt một cái máy tính, bài trí thiên về tông màu hồng, còn có đủ loại thú nhồi bông, trông rất đáng yêu và ấm cúng. Thấy Vân An nhìn hồi lâu, Thời Tuế nói: "Đây là kiểu Nhược Ninh thích đó."

 

Chẳng hiểu sao Vân An chợt nhớ tới kiếp trước, Khương Nhược Ninh cũng ở chung nhà trọ với Tần Tranh. Nàng cũng từng thấy phòng của Khương Nhược Ninh, không hề bánh bèo chút nào, bài trí chỉ có hai màu đen trắng. Trên bàn học đặt một cái laptop, tủ sách thì đúng là có không ít sách chuyên ngành, nhưng cô ấy hiếm khi đọc. Bộ chăn ga gối đệm không phải màu xanh đậm thì cũng là màu xám đậm. Có lần Tần Tranh vào phòng Khương Nhược Ninh, nhìn chằm chằm ga giường một lúc lâu rồi bảo: "Nhìn lạnh lẽo thật."

 

Khương Nhược Ninh nằm trên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lên đây cảm nhận thử xem."

 

Tần Tranh cười rồi bỏ đi.

 

Kiếp này.

 

Phong cách của cô ấy đã khác hẳn.

 

Hy vọng Thời Tuế có thể tiếp tục giữ gìn niềm vui của cô ấy.

 

Vân An gật đầu: "Đáng yêu thật."

 

"Cậu không thấy ấu trĩ là tốt rồi." Miệng Thời Tuế nói vậy, nhưng vẫn bước tới ôm một con thú nhồi bông lên, dụi dụi má vào nó, nói: "Hồi nhỏ mình ngủ không được, mẹ mình đã mua cái này để dỗ mình."

 

Giờ đây, mỗi khi không ngủ được, cô lại vào phòng đọc sách lấy một con ôm về giường.

 

Cô cũng ngại không dám cho Vân An xem giường của mình.

 

Vân An cúi đầu cười.

 

Thời Tuế nói: "Phòng cho khách ở bên cạnh."

 

Căn phòng này đơn giản hơn nhiều, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một tủ quần áo. Tủ đầu giường chỉ có một bên, bên trên đặt đèn ngủ. Tường dán giấy màu be, tạo nên bầu không khí chung rất dịu dàng. Vân An cảm thấy yên lòng, nàng nghe Thời Tuế nói: "Tối nay hai cậu tắm rửa thì cứ lấy đồ ngủ của mình mặc."

 

Vân An nói: "Mình bảo Tần Tranh mang đồ ngủ cho mình rồi."

 

Thời Tuế gật đầu: "Vậy cũng được. Mình đi tắm trước đây, cậu muốn xem tivi hay ăn chút gì không?"

 

Vân An nói: "Không cần phiền cậu đâu, để mình tự làm là được rồi."

 

Hai người cũng không phải mới quen ngày một ngày hai, nhưng Thời Tuế vẫn cảm thấy Vân An quá nghiêm túc và đoan trang. Có nhiều lời nói đùa cô không tài nào nói ra được khi đối diện với Vân An, nên họ nói chuyện đều rất khuôn phép. Sau khi Vân An nói câu đó, Thời Tuế chỉ khẽ "Ừm", một lúc sau mới bảo: "Mình đi tắm đây."

 

Vân An gật đầu.

 

Thời Tuế ra ban công lấy quần áo mang vào trong phòng, xong xuôi mới đi vào nhà tắm.

 

Lúc đi ngang qua phòng khách, cô liếc thấy Vân An đang ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn điện thoại, không biết có phải đang nhắn tin cho Tần Tranh hay không.

 

Thời Tuế rẽ vào nhà tắm, cũng nhắn tin cho Khương Nhược Ninh:【Khi nào cậu qua? Xin phép được chưa?】

 

Khương Nhược Ninh đang ngồi trên ghế trong ký túc xá, nhìn Tần Tranh cắt móng tay. Cô dịch ghế lại gần, Tần Tranh liền hỏi: "Thời Tuế nhắn tin cho cậu à?"

 

Đoán chuẩn vậy?

 

Khương Nhược Ninh lại kéo ghế về chỗ cũ dưới giường mình.

 

Tần Tranh nghiêng đầu qua.

 

Khương Nhược Ninh chối bay: "Đâu có đâu, vừa thấy video hài, định cho cậu coi thôi."

 

Tần Tranh nhướn người qua: "Video hài gì?"

 

Khương Nhược Ninh đáp: "Lướt qua mất rồi."

 

Cô vừa dứt lời, cửa ký túc xá bật mở, Bạch Nguyệt Kỳ khoác tay Lâm Kinh Khước bước vào. Mấy ngày nay Lâm Kinh Khước không ở ký túc xá, nên vừa thấy cô ấy, Khương Nhược Ninh liền nhìn chằm chằm. Lâm Kinh Khước cũng nhìn lại, Khương Nhược Ninh bèn quay đầu đi, hỏi: "Sao cậu về rồi?"

 

Cô không hề quan tâm.

 

Chỉ là thăm dò tình hình địch mà thôi.

 

Lâm Kinh Khước nói: "Mình không thể về à?"

 

Khương Nhược Ninh đáp: "Bạch Nguyệt Kỳ bảo tối nay cậu về nhà cơ mà."

 

Lâm Kinh Khước: "Ở nhà không có việc gì nên mình về đây ở."

 

Thật ra là vì Lâm Kinh Lạc đến công ty, Lâm Kinh Khước không muốn ở đó một mình.

 

Khương Nhược Ninh:...

 

Thôi xong.

 

Tối nay bọn họ càng hết cửa ra ngoài.

 

Tần Tranh hỏi Khương Nhược Ninh: "Tắm không?"

 

Khương Nhược Ninh nói: "Cậu tắm trước đi."

 

Tần Tranh xách đồ ngủ vào nhà vệ sinh, chẳng mấy chốc đã có tiếng nước vọng ra. Khương Nhược Ninh ôm điện thoại, vắt óc nghĩ xem nên giải thích chuyện này với Thời Tuế thế nào.

 

Thời Tuế tắm xong đi ra mới nhận được tin nhắn của Khương Nhược Ninh:【Hu hu hu hu—】

 

Kèm theo đó là mấy icon mặt mếu.

 

Thời Tuế giật nảy mình.

 

Cô lập tức gọi cho Khương Nhược Ninh.

 

Có lẽ vì ngại mọi người trong ký túc xá, nên giọng của Khương Nhược Ninh rất nhỏ.

 

Thời Tuế hỏi: "Sao thế?"

 

Khương Nhược Ninh lí nhí: "Không xin phép được rồi."

 

Thời Tuế: "Hả?"

 

Cô hoàn toàn không lường trước được tình huống này, bèn hỏi: "Trường cậu khó xin phép lắm sao?"

 

Khương Nhược Ninh: "Khó lắm."

 

Thời Tuế nói: "Không xin phép được thì thôi vậy."

 

Khương Nhược Ninh hừ hừ hai tiếng, ôm điện thoại rời khỏi phòng ký túc xá, ra ngoài hành lang tựa vào cửa sổ nghe máy. Thời Tuế không còn nghe thấy tiếng ồn ào nữa, liền hỏi: "Cậu ra ngoài rồi à?"

 

"Ừm." Khương Nhược Ninh nói: "Trong ký túc xá ngột ngạt chết đi được."

 

Thời Tuế bật cười: "Sao vậy?"

 

Khương Nhược Ninh: "Lâm Kinh Khước cũng ở đó."

 

Thời Tuế: "Không phải cô ấy bảo tối nay không về sao?"

 

Khương Nhược Ninh: "Ai biết chập mạch gì mà lại mò về."

 

Thời Tuế: "Mình biết rồi, vậy mình nói với Vân An một tiếng."

 

Khương Nhược Ninh nũng nịu với Thời Tuế thêm vài câu rồi mới cúp máy. Lúc đẩy cửa bước vào, Khương Nhược Ninh nghe thấy Bạch Nguyệt Kỳ đang nói: "Vừa nãy ở cổng trường có anh shipper bị đụng xe, cậu thấy tin đó trong nhóm chưa?"

 

Lâm Kinh Khước cau mày, nhưng khi nhìn Bạch Nguyệt Kỳ thì đã bình thản như thường: "Chưa, mà sao rồi, đâm chết người à?"

 

"Làm gì nghiêm trọng vậy, hai cái xe máy điện đụng nhau thôi, đồ ăn văng tung tóe ra đất, nhìn thảm dữ lắm." Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Chậc, cái vụ bị đâm ở trường Đại học Lâm Công đợt trước ấy, không biết có chết không mà im re chẳng thấy tin tức gì nữa."

 

Lâm Kinh Khước nói: "Chắc không đâu."

 

Cô ấy vừa dứt lời thì Tần Tranh quấn khăn khô đi về phòng. Không thấy Khương Nhược Ninh đâu, Tần Tranh liền ngồi xuống ghế, lấy máy sấy tóc ra. Chẳng mấy chốc, tiếng máy sấy "vù vù" vang lên khắp phòng. Bạch Nguyệt Kỳ thấy ồn nên dứt khoát đi tắm trước. Lúc Khương Nhược Ninh quay về, mặt cô ửng hồng, khóe môi vương ý cười, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, khác hẳn với lúc mới ra ngoài. Tần Tranh hỏi: "Thời Tuế dỗ cậu vui rồi à?"

 

"Dỗ cái gì mà dỗ." Khương Nhược Ninh nói: "Bọn mình nói chuyện bình thường."

 

Tần Tranh chọc vào gò má nóng rẫy của Khương Nhược Ninh: "Nói chuyện bình thường mà mặt cậu đỏ đến mức hấp trứng được luôn rồi kìa. Vậy không bình thường thì sẽ thế nào?"

 

Khương Nhược Ninh thử tưởng tượng cảnh không bình thường, liền vùi mặt xuống.

 

Đúng là không nỡ nhìn.

 

Tần Tranh lắc đầu, thoa sữa dưỡng da xong liền trèo lên giường. Đúng lúc này, cô nhận được tin nhắn của Vân An:【Không qua nữa à?】

 

Cô cắn môi, hít sâu một hơi rồi trả lời:【Ừm.】

 

Vân An:【Cậu không định qua sao?】

 

Tần Tranh:【Không phải...】

 

Tần Tranh:【Ừm, mình không định qua. Mình lừa cậu đấy.】

 

Vân An:【Sao vậy?】

 

Tần Tranh:【Mình không muốn cậu đến bệnh viện tâm thần, không muốn cậu mạo hiểm.】

 

Khi nói thẳng điều này, cô mới phát hiện, thật ra cũng không khó mở lời đến thế.

 

Vân An đọc được tin nhắn thì sững sờ. Nàng đã nghĩ Tần Tranh giận vì nàng giấu chuyện bị thương, hoặc giận vì hôm nay nàng lừa Tần Tranh ra ngoài, chứ chưa từng nghĩ lý do lại là vì cô không muốn nàng đến bệnh viện tâm thần.

 

Thật ra, sau khi biết Lâm Hải có khả năng ở trong bệnh viện tâm thần kia, đúng là nàng đã có ý định đến đó. Nhưng nàng cũng không l* m*ng đến mức đi một mình, mà định bụng sẽ đợi dì về, rồi tối lén đến đó xem sao.

 

Không ai hiểu rõ kết cấu bên trong và những căn phòng tối ở đó hơn nàng. Để người khác đi dò dẫm không chỉ lãng phí thời gian mà còn có thể bị camera quay trúng. Nàng biết tất cả các điểm mù để tránh camera giám sát. Thực tế thì, nàng cũng từng trốn thoát một lần, chỉ là vừa trèo lên đầu tường đã bị phát hiện và lôi trở lại.

 

Những chuyện này Tần Tranh không hề hay biết.

 

Cô lo lắng cũng là điều bình thường.

 

Vân An cụp mắt xuống, trả lời Tần Tranh:【Mình định đợi dì về rồi sẽ bàn bạc chuyện này với dì. Cậu đừng lo quá.】

 

Thật ra hai ngày nay họ đã bắt đầu gây áp lực cho công ty nhà họ Lâm, tìm một cái cớ để tiến hành điều tra. Họ cố tình chọn lúc mẹ kế của Lâm Kinh Lạc không có ở trong nước hòng ép Lâm Hải phải lộ diện. Thế nhưng Lâm Hải không xuất hiện, người xử lý chuyện công ty lại là Lâm Kinh Lạc.

 

Đương nhiên, mọi chuyện vẫn chưa đến mức sứt đầu mẻ trán.

 

Mới chỉ đang ở giai đoạn điều tra ban đầu.

 

Tần Tranh nhìn tin nhắn trả lời của nàng, bất giác thở phào nhẹ nhõm:【Là cậu nói đó nha, phải đợi dì của cậu về, không được phép tự ý hành động.】

 

Vân An:【Mình sẽ không tự ý hành động đâu.】

 

Tần Tranh:【Cậu hứa đi!】

 

Vân An:【Mình hứa.】

 

Tần Tranh chọc chọc vào màn hình, không nói gì thêm.

 

Ở giường dưới, Bạch Nguyệt Kỳ và Lâm Kinh Khước vẫn đang nói chuyện. Tần Tranh nghe mà đầu óc lơ đễnh, cuối cùng cô gửi cho Vân An một dấu chấm. Vân An nắm chặt điện thoại, Thời Tuế hỏi nàng: "Cậu có tắm không?"

 

Nàng đứng dậy: "Thôi, mình về đây."

 

Thời Tuế: "Tranh Tranh nói với cậu rồi à?"

 

Vân An gật đầu: "Ừm."

 

Thời Tuế nói: "Hay là tối nay cậu ở lại đây luôn đi?"

 

Vân An bật cười: "Mình ở lại đây, cậu không thấy ngại hả?"

 

Không ngờ bị nàng nhìn thấu, Thời Tuế càng thêm lúng túng, đành cười gượng: "Thì ráng chịu vậy."

 

Vân An bị Thời Tuế chọc cười, nói: "Mình đi thật đây."

 

Thời Tuế gật đầu, tiễn nàng ra cửa. Vân An gọi xe về căn hộ mình thuê, trên đường đi, nàng nhắn tin cho Vân Thụy, nói cho dì biết phỏng đoán của mình. Vân Thụy:【Bệnh viện tâm thần? Sao con biết?】

 

Vân An l**m môi, trả lời:【Dạ Tranh Tranh từng đến nhà họ Lâm nên vô tình phát hiện ra, nhưng vẫn đang trong giai đoạn phỏng đoán thôi ạ.】

 

Vân Thụy:【Được, đợi dì về.】

 

Vân An:【Khi nào dì về vậy dì?】

 

Vân Thụy:【Nhanh nhất có thể.】

 

Vân An muốn hỏi.

 

Thế còn chị con thì sao?

 

Nhưng nàng đã không hỏi câu đó. Cuối cùng, nàng đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

 

Trời quang mây tạnh, vừa ra khỏi sân bay, từng luồng khí nóng hầm hập đã ập thẳng vào mặt. Vân Kính Thư híp mắt nhìn về phía trước, nói: "Chị Lam, tự dưng em thấy ở hòn đảo nhỏ kia thật là dễ chịu."

 

"Thích à?" Kỳ Nhĩ Lam nói: "Nếu em thích, lần sau chị đưa em qua đó ở thêm mấy ngày."

 

Vân Kính Thư hỏi: "Lần trước chị về đó là khi nào?"

 

"Chắc là Tết." Kỳ Nhĩ Lam đáp: "Bà ấy không muốn chị về thường xuyên."

 

Sợ bị lộ tung tích.

 

Vân Kính Thư hỏi: "Vậy còn Lâm Kinh Lạc?"

 

"Nó thì lại hay đến đó." Xương hàm của Kỳ Nhĩ Lam bạnh ra, sắc mặt lộ vẻ không vui. Vân Kính Thư không nói gì thêm, chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ta. Kỳ Nhĩ Lam cúi xuống nhìn bàn tay của Vân Kính Thư, im lặng một lát rồi cũng không rút tay về.

 

3 giờ chiều, hai người họ đến Hương Bình. Vân Kính Thư xuống xe trước, Kỳ Nhĩ Lam theo sát phía sau. Vừa đi được vài bước, Kỳ Nhĩ Lam nói: "Về nghỉ ngơi trước đã, tối nay..."

 

Cô ta còn chưa nói hết câu, bỗng nghe một tiếng nổ lớn!

 

Vân Kính Thư ngoảnh đầu lại, thấy chiếc xe họ vừa ngồi ban nãy đã chìm trong biển lửa!

 

Sắc mặt cô đột ngột thay đổi, tinh mắt liếc thấy một người có vóc dáng không cao đang đứng ở góc khuất ngay cạnh vụ nổ, tay giương súng. Ngay khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, tiếng súng vang lên. Mục tiêu không phải Vân Kính Thư, mà là Kỳ Nhĩ Lam.

 

Vân Kính Thư nhanh tay lẹ mắt, lập tức ôm lấy Kỳ Nhĩ Lam bổ nhào xuống đất!

 

Viên đạn xuyên qua bả vai Vân Kính Thư, sượt qua ngay bên tai cô, máu tươi lập tức tuôn ra xối xả!

 

---

Bình Luận (0)
Comment