Thư Tình - Ngư Sương

Chương 232

"Tiểu Thư?!"

 

Chỉ nghe thấy hai tiếng súng vang lên, rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng. Kỳ Nhĩ Lam ôm lấy Vân Kính Thư, nhìn cô ấy nhắm nghiền mắt, sắc mặt trắng bệch, không rõ là do mất máu quá nhiều hay là sắp lịm đi. Cô vỗ vỗ lên mặt Vân Kính Thư: "Tiểu Thư, đừng ngủ."

 

Vân Kính Thư cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu, bàn tay cô ấy buông thõng xuống.

 

Kỳ Nhĩ Lam biến sắc: "Tiểu Thư!"

 

Hiện trường vô cùng hỗn loạn. Kỳ Nhĩ Lam ôm lấy Vân Kính Thư, được những người khác vây quanh đưa vào nhà. Kỳ Nhĩ Lam quay đầu: "Gọi bác sĩ Triệu qua đây ngay lập tức!"

 

Người bên cạnh cô hỏi: "Chị Lam, có cần đưa đến bệnh viện không ạ?"

 

Kỳ Nhĩ Lam nói: "Đợi bác sĩ Triệu qua đây rồi tính."

 

Cô xé áo sơ mi của Vân Kính Thư, để lộ một bên vai. Máu tươi ừng ực tuôn ra, không thể nhìn rõ vết thương, nhưng viên đạn chỉ sượt qua tai Vân Kính Thư chứ không găm lại bên trong. May thật.

 

Kỳ Nhĩ Lam dùng khăn mặt bịt vết thương đang rỉ máu, trán lấm tấm mồ hôi.

 

Suýt chút nữa.

 

Vừa rồi chỉ suýt chút nữa thôi.

 

Lỡ như trên đường bị kẹt xe.

 

Thì tất cả bọn họ đều toi mạng rồi.

 

Như thế là có ý gì?

 

Sợ bom không nổ chết cô, nên còn sắp xếp thêm người tới bắn cô hay sao?

 

Ngoài cửa, tiếng bước chân dồn dập vọng tới. Kỳ Nhĩ Lam quay đầu: "Người đâu?"

 

Người tới cúi đầu: "Chị Lam, đã chết rồi ạ."

 

Dứt lời, họ kéo kẻ nổ súng vào trong, trên người hắn đã trúng mấy phát đạn. Kỳ Nhĩ Lam đi tới bên cạnh, nhấc đầu hắn lên. Nhìn gương mặt này, cô càng thấy quen mắt.

 

Người bên cạnh nhắc nhở: "Hình như, là người của cô Lâm."

 

"Lâm Kinh Lạc?" Kỳ Nhĩ Lam cau mày.

 

Cô không tin Lâm Kinh Lạc lại ngu đến mức cho người thân cận đi ám sát cô. Nhưng lỡ như, đó thật sự là Lâm Kinh Lạc thì sao?

 

Nếu bị phát hiện, cô ta có thể chối bay chối biến, hoặc là nói mình bị hãm hại, hoàn toàn có thể tự thoát tội cho bản thân.

 

Trừ khử được cô là tốt nhất.

 

Mà không trừ khử được.

 

Cô ta cũng chẳng mất mát gì.

 

Người đối diện Kỳ Nhĩ Lam cúi đầu: "Chị Lam..."

 

Người đó ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

 

Giọng Kỳ Nhĩ Lam âm trầm: "Nói!"

 

Người đối diện nói: "Hai hôm trước cô Lâm có điều động một số người qua đây."

 

Kỳ Nhĩ Lam hỏi: "Lúc nào?"

 

Người đối diện cúi đầu: "Sau khi chị ra nước ngoài ạ."

 

Hay.

 

Hay lắm.

 

Đến một lời chào cũng không có.

 

Cô không tin mẹ nuôi không biết những chuyện này. Thế nhưng, lại chẳng có ai báo với cô cả. Kỳ Nhĩ Lam tức đến bật cười, cười mà nghiến răng nghiến lợi!

 

Cô đột ngột giật lấy khẩu súng trong tay người trước mặt, nã đạn ầm ầm vào cái xác như để trút giận, mãi đến khi hết đạn. Cô nói: "Lôi ra ngoài cho chó ăn."

 

Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

 

Kỳ Nhĩ Lam quay lại bên cạnh Vân Kính Thư. Cô đưa ngón tay sờ lên vành tai cô ấy, máu tươi vẫn đang rỉ ra. Cô quẹt một ít máu, day day trên đầu ngón tay.

 

Giây phút Vân Kính Thư lao tới, cô đã sững sờ mất một lúc.

 

Đây không phải lần đầu tiên Vân Kính Thư cứu cô.

 

Nhưng Vân Kính Thư.

 

Lần nào cũng vậy.

 

Lần nào cũng liều cả tính mạng để cứu cô.

 

Kỳ Nhĩ Lam cúi xuống, kéo lại phần áo trên vai Vân Kính Thư, nói: "Tiểu Thư, sẽ không sao đâu."

 

Tiếng nổ lớn vừa rồi đã làm kinh động người dân xung quanh, nhưng dường như chẳng mấy ai ngạc nhiên. Khi Mạc Tang Du thấy cột khói đen bốc lên, cô quay sang hỏi Vân Thụy: "Chị cho người hành động rồi à?"

 

Vân Thụy cũng thấy lạ: "Đâu có."

 

Sắc mặt Mạc Tang Du trở nên nặng nề: "Không phải người của chúng ta?"

 

Chắc chắn là không phải.

 

Họ không hề lên kế hoạch cho bom nổ, càng không sắp xếp người bắn giết ai. Họ vẫn đang bàn bạc, đợi Vân Kính Thư về rồi mới tính tiếp.

 

Vậy thì ai ra tay?

 

Lâm Kinh Lạc không nhịn được nữa ư?

 

Hay là...lão Miêu?

 

Lão Miêu đã phát hiện ra điều gì sao?

 

Không thể nào.

 

Nếu là lão Miêu, Vân Kính Thư đã chết trên hòn đảo nhỏ đó rồi, không thể nào sống sót bước ra ngoài được.

 

Vân Thụy cau mày.

 

Đồng nghiệp canh gác ở điểm xa hơn gọi điện tới, hỏi cô về vụ nổ ban nãy, còn báo tin có bác sĩ vừa đi vào.

 

Có người bị thương rồi.

 

Có phải Vân Kính Thư không?

 

Vụ nổ lớn như vậy, liệu con bé có gặp nguy hiểm không?

 

Vân Thụy ngồi không yên, đứng dậy đi đi lại lại. Mạc Tang Du đau cả đầu: "Chị đừng đi tới đi lui nữa."

 

Vân Thụy hỏi Mạc Tang Du: "Diêu Chiêu đâu?"

 

Mạc Tang Du nói: "Sáng sớm đã quay về rồi. Lâm Kinh Lạc đã ra mặt, nhưng Lâm Hải vẫn chưa xuất hiện, cũng không biết có thể ép ông ta ra mặt được không."

 

Vân Thụy nói: "Lâm Hải, chị nghĩ chị biết ông ta ở đâu rồi."

 

Mạc Tang Du nhìn cô.

 

Vân Thụy gửi địa chỉ bệnh viện cho Diêu Chiêu rồi đứng dậy, nhưng bị Mạc Tang Du kéo lại: "Chị đi đâu vậy?"

 

"Chị qua đó xem sao." Vân Thụy nói: "Chị cứ có cảm giác Tiểu Thư xảy ra chuyện rồi."

 

Mạc Tang Du nói: "Không đợi đến tối được à?"

 

Vân Thụy: "Không đợi được."

 

Mạc Tang Du khẽ nghiến răng: "Giờ bên ngoài chắc chắn người của Kỳ Nhĩ Lam đang tra xét, chúng ta lại là người lạ, vốn dĩ đã nguy hiểm rồi, chị qua đó..."

 

Vân Thụy nói: "Chị biết, vậy nên chị sẽ đi một mình."

 

"Chị!" Mạc Tang Du níu cô lại.

 

Vân Thụy nói: "Chị chỉ đến xem tình hình thế nào thôi, em ở đây đợi chị."

 

Vân Kính Thư vừa trở về, bọn họ còn chưa liên lạc được. Vụ nổ vừa rồi xảy ra quá đột ngột, không ai lường trước được cả. Nếu không qua xem Vân Kính Thư một chút, cô thật sự không yên tâm.

 

Mạc Tang Du cũng biết không giữ được cô, đành nói: "Vậy chị cẩn thận."

 

Vân Thụy gật đầu với Mạc Tang Du, rồi nhanh chóng đội nón, rời khỏi phòng.

 

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi khét của dầu và lửa, ngọn lửa ở đằng xa đã tắt, nhưng mùi khét trong không khí vẫn rất khó tan. Không ít người nhíu mày phẩy phẩy tay để xua bớt mùi. Vân Thụy trà trộn vào đám đông, cô mặc áo sơ mi hoa mà người địa phương thích nhất, quần jean cũ rách, tóc dài xõa tung, đội nón lưỡi trai, hòa lẫn với nhóm người. Động tác và biểu cảm của cô không khác gì người bản địa, nhìn thoáng qua cũng không phát hiện ra vấn đề gì.

 

Nơi Kỳ Nhĩ Lam sinh sống là một thị trấn nhỏ ở Hương Bình. Thị trấn này dựa lưng vào núi, có giao thông xuyên suốt cả thị trấn, phía sau còn có núi non che chắn. Bình thường, du khách nhiều nhất cũng chỉ dám dạo quanh rìa thị trấn, chứ ít ai dám đi sâu vào trong. Vân Thụy đi theo đám đông, nghe họ nói thứ tiếng địa phương mà cô không hiểu rõ lắm, nhưng cũng mò mẫm ra được chút manh mối.

 

Đúng là vừa có vụ nổ, một chiếc xe bị nổ tung, có người bị thương, nhưng không ai chết cả.

 

Vân Thụy thở phào nhẹ nhõm. Cô không dám đến quá gần, chỉ dám đứng từ xa nhìn lén một cái.

 

Không thấy Vân Kính Thư đâu.

 

Cũng không thấy Kỳ Nhĩ Lam.

 

Chỉ thấy một người phụ nữ xách hộp y tế vội vã đi vào.

 

Sau đó, có vài người từ bên trong đi ra. Nhân lúc đám đông hiếu kỳ giải tán, Vân Thụy cũng nhanh chóng quay về nhà.

 

Căn nhà này của họ rất tồi tàn, đó là một ngôi nhà bị bỏ hoang đã lâu, bình thường kiểm tra cũng sẽ không tra đến đây. Tuy rách nát, nhưng bên trong những thứ cần có đều có đủ, chỉ là buổi tối không thể bật đèn.

 

Vừa hay bọn họ đều ra ngoài vào ban đêm để xem xét địa hình hoặc hội họp với đồng nghiệp hậu cần, buổi tối rất ít khi ở lại.

 

Vân Thụy vừa về đến nơi, Mạc Tang Du lập tức đứng bật dậy: "Có phải Tiểu Thư không chị?"

 

"Không thấy." Vân Thụy nói: "Có người bị thương, nhưng không ai chết cả."

 

Mạc Tang Du gật đầu.

 

Vân Thụy dặn dò Mạc Tang Du: "Em đừng nói cho Vân An biết."

 

Vân An đang ngồi trên ghế, nhìn vào điện thoại lần thứ một vạn. Hôm nay Vân Kính Thư trở về, theo lý mà nói thì bây giờ chị đã xuống máy bay và về đến Hương Bình rồi, sao lại không có chút tin tức nào chứ? Tối đến, nàng nhắn tin cho Mạc Tang Du, Mạc Tang Du trả lời:【Tiểu Thư rảnh nhất định sẽ liên lạc với con. Bây giờ là thời điểm đặc biệt, con phải thông cảm cho con bé.】

 

Vân An đương nhiên thông cảm cho chị.

 

Nhưng nàng cảm thấy, không phải là Vân Kính Thư không rảnh.

 

Mà là chị đã gặp nguy.

 

Lần trước chị nói muốn lấy thân làm chuyện nguy hiểm, bây giờ thì lại mất tích, sự thật rành rành ra đó mà Mạc Tang Du còn muốn lừa nàng. Vân An gọi điện hỏi thẳng: "Rốt cuộc chị con bị làm sao ạ?"

 

"Bị thương." Cả một buổi chiều, Vân Thụy cũng đã dò la được tin tức. Bị súng bắn, một phát xuyên qua bả vai, người vẫn chưa tỉnh, không biết tai có bị ảnh hưởng gì hay không. Bị súng bắn nên không thể vào bệnh viện, buổi chiều đã có hai ba lượt bác sĩ đi vào đó.

 

Vân An vừa nghe, lòng thầm nghĩ "Quả nhiên".

 

Nàng hỏi: "Không phải mọi người nói, trong kế hoạch sẽ không có ai bị thương sao ạ?"

 

Mạc Tang Du nói: "Đây không phải kế hoạch của tụi dì."

 

"Vậy—" Vân An đứng bật dậy: "Là lão Miêu?"

 

Mạc Tang Du đáp: "Chắc cũng không phải lão Miêu. Bọn dì đang nghi ngờ là Lâm Kinh Lạc."

 

"Lâm Kinh Lạc?" Vân An nói: "Không phải cô ta đang bận chuyện công ty sao? Sao có thể chứ?"

 

Mạc Tang Du nói: "Con có biết tại sao lần này Kỳ Nhĩ Lam lại đưa Tiểu Thư đi gặp lão Miêu không?"

 

Vân An nói: "Kỳ Nhĩ Lam muốn giao Hương Bình cho chị con?"

 

"Đúng vậy." Mạc Tang Du nói: "Sau này, bất kể là Trường Hồ hay Thượng Kinh, tất cả các kênh vận chuyển hàng hóa đều phải đi qua Hương Bình."

 

Thật ra, đây cũng là một phần trong kế hoạch của họ.

 

Mục đích chính là để kích động mâu thuẫn giữa hai chị em nhà đó.

 

Không ngờ Lâm Kinh Lạc lại ra tay tàn nhẫn như vậy, vừa ra tay đã là đòn chí mạng.

 

Vân An nói: "Lâm Kinh Lạc không đồng ý, nên sắp xếp người giết Kỳ Nhĩ Lam?"

 

Xem ra Tranh Tranh không nhớ nhầm, Kỳ Nhĩ Lam chết thật rồi.

 

Chết sau khi chiếm được Hương Bình.

 

Mạc Tang Du nói: "Hiện tại, tất cả manh mối đều đang hướng về cô ta."

 

Không chỉ những người khác, mà tất cả mọi người, bao gồm cả Kỳ Nhĩ Lam, đều nghĩ như vậy.

 

9 giờ tối, Vân Kính Thư tỉnh lại. Do mất máu quá nhiều nên sắc mặt cô trắng bệch. Tai bị sượt qua, dù đã bôi thuốc mỡ, nhưng lúc tỉnh lại bên tai vẫn còn ong ong. Vân Kính Thư im lặng một lúc lâu mới ho khẽ một tiếng. Bả vai đau dữ dội, cơn đau khiến cô bật khóc ngay lập tức. Kỳ Nhĩ Lam nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, nói: "Tiểu Thư? Em tỉnh rồi sao?"

 

Vân Kính Thư cố nở một nụ cười nhưng không thành. Kỳ Nhĩ Lam hỏi: "Em nghe thấy chị nói không?"

 

"Dạ." Cổ họng Vân Kính Thư khô khốc, chưa kịp nói đã ho khan. Bác sĩ định cho cô uống nước, nhưng Kỳ Nhĩ Lam đã nhanh hơn một bước, đi đến bên cạnh, dùng nước thấm ướt môi cô. Vân Kính Thư mấp máy môi, cổ họng dễ chịu hơn một chút thì mới hỏi: "Chị không sao chứ?"

 

Cô ấy đã ra nông nỗi này, vậy mà câu đầu tiên vẫn là hỏi thăm cô.

 

Kỳ Nhĩ Lam không biết nói gì, đây là lần đầu tiên cô lộ ra vẻ mặt này trước Vân Kính Thư. Cuối cùng, Kỳ Nhĩ Lam nói: "Lần sau đừng như vậy nữa."

 

"Dạ." Vân Kính Thư không chút do dự, lập tức đồng ý.

 

Kỳ Nhĩ Lam lại không tin: "Em cố ý trả lời có lệ để chọc tức chị đúng không?"

 

Lần nào cô gặp nguy hiểm, Vân Kính Thư cũng lao lên phía trước.

 

Bây giờ còn cố ý nói "Dạ".

 

Cảm xúc phức tạp cuộn trào trong lồng ngực Kỳ Nhĩ Lam.

 

Ánh mắt cô nhìn Vân Kính Thư.

 

Cũng vô cùng phức tạp.

 

Cô từ nhỏ đã bị bỏ rơi, sau đó thì được nhận nuôi. Cô cứ ngỡ mình đã có một gia đình, nhưng rồi người phụ nữ từng cho cô hơi ấm ấy, lại đem hết thảy quan tâm và yêu thương cho người khác. Cô ghen tị, ghen tị đến phát điên, nhưng lại chẳng thể làm gì cả.

 

Cô lại một lần nữa, bị bỏ rơi.

 

Kỳ Nhĩ Lam hoàn toàn không biết Vân Kính Thư bắt đầu có suy nghĩ đó với mình từ khi nào. Thế nhưng, cô luôn ám ảnh câu nói của Vân Kính Thư: "Chị Lam, em sẽ không bao giờ bỏ rơi chị."

 

Cô ấy nói được thì sẽ làm được.

 

Không chỉ không bỏ rơi cô.

 

Mà còn cứu cô.

 

Ngay khoảnh khắc Vân Kính Thư trúng đạn, cô đột nhiên tự hỏi, nếu mẹ nuôi có mặt ở đây, bà ấy có đỡ viên đạn này thay cô không?

 

Nếu, mẹ nuôi biết chính Lâm Kinh Lạc là người nổ súng.

 

Bà ấy sẽ giúp Lâm Kinh Lạc nổ súng, hay giúp cô đỡ đạn?

 

Câu trả lời, dường như đã quá rõ ràng.

 

Trên thế giới này.

 

Người có thể đỡ đạn thay cô.

 

Chỉ có Vân Kính Thư ngay trước mắt đây.

 

Vân Kính Thư cụp mắt, trông rất yếu ớt. Vân Kính Thư khẽ giơ tay lên, Kỳ Nhĩ Lam hỏi: "Em muốn gì à?"

 

"Em không sao." Vân Kính Thư nói: "Đã tra ra ai làm chưa chị?"

 

Kỳ Nhĩ Lam nói: "Là người của Lâm Kinh Lạc."

 

Vân Kính Thư ngạc nhiên: "Lâm Kinh Lạc?"

 

Cô lắc đầu: "Chị Lam, em từng tiếp xúc với Lâm Kinh Lạc một thời gian, cô ta không phải là người bốc đồng. Em thấy đây không giống phong cách làm việc của cô ta."

 

"Nó cố tình đấy." Kỳ Nhĩ Lam nói: "Chị cũng không tin nó ngu như vậy, nhưng nó chính là ỷ vào việc chúng ta không tin, nên mới dám làm. Hôm nay nếu không có em thì chị chết chắc rồi. Mẹ nuôi dù có biết sự thật, cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm với nó."

 

Vân Kính Thư thấy Kỳ Nhĩ Lam có vẻ kích động, vội kéo ngón tay cô ta: "Chị Lam."

 

Hơi thở của cô không đều.

 

Kỳ Nhĩ Lam nói: "Em nghỉ ngơi đi, những chuyện khác cứ giao cho chị."

 

Vân Kính Thư lắc đầu.

 

Kỳ Nhĩ Lam nhìn cô.

 

Vân Kính Thư nói: "Đừng—"

 

Cô nói một cách nặng nhọc: "Chị đừng làm lớn chuyện."

 

"Đừng làm lớn?" Kỳ Nhĩ Lam nói: "Tiểu Thư, nó đã muốn giết chị, sao lại không làm lớn?"

 

Vân Kính Thư đau không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng nói: "Nhưng—" Cô hít một hơi thật sâu: "Nhưng không có bằng chứng, mẹ nuôi của chị sẽ không tin đâu."

 

"Bằng chứng." Kỳ Nhĩ Lam nhếch môi, cười một cách bạc bẽo: "Đúng là em nhắc chị rồi đấy, bao nhiêu năm qua, trong tay chị thật sự có bằng chứng những việc nó làm."

 

Vân Kính Thư nói: "Đừng."

 

Kỳ Nhĩ Lam nhìn cô, Vân Kính Thư nói: "Chị Lam, dù sao cô ta và chị cũng là người nhà..."

 

"Người nhà?" Kỳ Nhĩ Lam nói: "Nó là người nhà cái thá gì? Nếu không vì mẹ nuôi, chị đã sớm b*p ch*t nó rồi, sao có thể để nó nhởn nhơ trước mắt lâu như vậy? Tiểu Thư, em yên tâm, em sẽ không vô duyên vô cớ chịu phát súng này đâu. Nó b*n r* thế nào, chị sẽ bắt nó phải nuốt ngược vào y như vậy!"

 

Vân Kính Thư nói: "Nếu là vì em, thì chị đừng làm vậy, đừng kích động."

 

Kỳ Nhĩ Lam nói: "Tiểu Thư, đây không phải là kích động. Chị nhịn nó đã lâu, mà nó cũng nhịn chị lâu lắm rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Em không cần quan tâm đâu, cứ dưỡng bệnh cho tốt, đợi tin của chị."

 

Vân Kính Thư còn muốn giữ cô ta lại, nhưng Kỳ Nhĩ Lam đã rời đi.

 

Sau khi cô ta đi, Vân Kính Thư nằm trên giường bệnh, ngửa đầu nhìn trần nhà. Hồi lâu, cô nhắm mắt lại, kéo chăn trùm kín mặt.

 

Hai ngày sau, cô được chuyển đến nơi khác, quay về chỗ ở của mình. Vừa mở điện thoại lên, vô số tin nhắn ập tới. Vân Kính Thư liên lạc với Vân Thụy trước để báo bình an, đồng thời thông báo về chuyện của Lâm Kinh Lạc.

 

Hai ngày nay Lâm Kinh Lạc không có động tĩnh gì, lời Kỳ Nhĩ Lam nói hôm đó dường như chỉ là để dỗ cô.

 

Nhưng Vân Kính Thư biết.

 

Kỳ Nhĩ Lam đang đợi.

 

Cô cũng đang đợi.

 

Vân An cũng đang đợi.

 

Đợi chị liên lạc.

 

Giây phút Vân Kính Thư gọi điện, cả hai đều im lặng. Vẫn là Vân Kính Thư cất tiếng trước: "Vân An."

 

Vân An mới thở phào một hơi: "Chị."

 

Vân Kính Thư dựa vào thành giường, vết thương vừa bị đụng trúng, không biết có rỉ máu hay không. Cô cũng chẳng để ý, nói: "Ừm, là chị đây."

 

Vân An hỏi: "Chị thế nào rồi ạ?"

 

Vân Kính Thư nói: "Không chết được."

 

"Chị thì không chết được." Vân An tức tối nói: "Nhưng dì sắp chết rồi kìa!"

 

Vân Kính Thư đột ngột ngồi bật dậy, kéo rách miệng vết thương ở vai, đau đến mức khiến cô hoa mắt chóng mặt. Nhưng cô không màng đến chuyện đó, vội vàng hỏi: "Dì bị làm sao?"

 

Vừa rồi cô gọi cho Vân Thụy, cũng không thấy có gì bất thường.

 

Lẽ nào mọi người giấu cô?

 

Vân Kính Thư sốt sắng hỏi: "Dì ấy cũng bị tấn công à?"

 

Nghe thấy giọng điệu lo lắng của chị, Vân An mới hơi thả lỏng, nói: "Không có bị tấn công, mà dì sắp lo cho chị tới chết rồi!"

 

Vân Kính Thư lúc này mới hiểu ra. Cô nghiến răng, nhất thời không biết vết thương đau hơn, hay là đầu đau hơn nữa.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vân An: Chị, hóa ra chị cũng biết giận à? [liếc][liếc]

 

Vân Kính Thư:...

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment