Chương 234: Dẫn lối
Bị Vân An nhìn chằm chằm, Tần Tranh hơi ngại ngùng quay mặt đi. Thật ra Vân Kính Thư cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm tình hình học tập dạo này của cô, có vất vả không, Vân An có đối xử tốt với cô không, đều là những lời hỏi thăm hết sức bình thường. Nhưng hễ nghĩ đến việc chị hỏi mấy câu này trong hoàn cảnh thế nào, vành mắt Tần Tranh lại ươn ướt.
Trước khi cúp máy, Tần Tranh nắm chặt điện thoại, nói: "Chị, chị cũng phải cẩn thận nha chị."
Vân Kính Thư cười rất vui.
Tần Tranh trả điện thoại lại cho Vân An, Vân An hỏi: "Chị mình nói gì vậy?"
Tần Tranh nhìn nàng, đáp: "Bí mật."
Vân An không nghe theo, sát lại gần: "Tranh Tranh?"
Nhưng Tần Tranh không để ý đến nàng, đứng dậy nói: "Mình về đây."
Vân An hơi ngẩn ra: "Nhanh vậy sao?"
Lúc biết Tần Tranh qua đưa đồ, Vân An tính không đi cùng Diêu Chiêu đến đồn cảnh sát nữa, mà bắt taxi về thẳng. Diêu Chiêu trưng ra vẻ mặt cạn lời, bảo: "Ngồi yên đi, dì đưa con về."
Nhờ vậy Vân An mới về nhanh được như thế.
Nàng về đâu phải là để tiễn Tần Tranh đi.
Tần Tranh bật cười: "Không về thì làm gì, tối ngủ với cậu à?"
Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững người.
Chắc là do ở bên Khương Nhược Ninh nhiều quá.
Nên cái miệng này của cô cũng nói năng không kiêng dè gì.
Tần Tranh vội chữa cháy: "Mình chỉ giỡn..."
Vân An nói: "Ăn cơm tối xong hẵng về."
Mặt Tần Tranh hơi đỏ lên. Vân An đang nghĩ đến chuyện ăn uống, còn cô thì lại nghĩ đến cái gì đâu không.
Đều tại cái miệng này.
Tần Tranh chỉ muốn tự vả vào miệng mình, cô ngước mắt nhìn Vân An.
Vân An lúc này chắc đang lo cho Vân Thụy và Vân Kính Thư chết đi được.
Cô đúng là...
Tần Tranh nói: "Mình về nhà ăn cũng vậy thôi."
Nhưng đúng lúc cô định đứng dậy, Vân An đã kéo cổ tay cô lại: "Ăn ở đây đi."
Tần Tranh bĩu môi. Lúc đứng dậy đi nấu cơm, Vân An ghé sát lại hôn lên má cô một cái. Tần Tranh mở to mắt nhìn, Vân An hỏi: "Mình có gì khác thường hả?"
"Không—" Tần Tranh đáp. "Mình cứ nghĩ là cậu đang lo lắng lắm."
Vân An nói: "Lo chứ, sao mà không lo được, nhưng lo cũng có ích gì đâu."
Tần Tranh bước đến bên cạnh nàng, cả hai cùng nhau đi vào bếp. Vân An nói: "Hôm nay mình gặp ba của Lâm Kinh Lạc rồi."
"Hả?" Tần Tranh giật nảy mình: "Ba cô ta sao? Ở đâu?"
Vân An nói: "Từ cái viện tâm thần đó ra."
Tần Tranh: "Ông ta tự đi ra à?"
Vân An lắc đầu.
Tần Tranh chợt nhớ đến bộ phim mình từng xem, cô ngờ vực: "Chẳng lẽ..."
Vân An: "Cũng tương tự vậy."
Tần Tranh thấy hơi buồn nôn.
Cô bụm miệng, hít sâu. Vân An vỗ nhẹ lưng cô, Tần Tranh nói: "Thật ra, mình cũng đoán được phần nào rồi."
Chỉ là khi liên tưởng đến cảnh tượng trong phim, cô vẫn thấy hơi rợn tóc gáy.
Vân An nói: "Đừng nghĩ nữa, lát lại không ăn tối được bây giờ."
"Còn ăn uống gì nổi nữa." Tần Tranh nói: "Mình..."
Vân An đưa tay ôm lấy cô, trên người nàng ngập tràn mùi nắng. Tần Tranh khẽ cựa quậy trong lòng Vân An, rồi cũng vòng hai tay ôm lấy eo nàng, nói: "Cậu gầy đi rồi."
Vân An cúi đầu: "Đâu có đâu."
Tần Tranh véo nhẹ bên hông nàng: "Hết thịt rồi nè."
Vân An: "Vậy tối nay mình ăn nhiều một chút."
Tần Tranh mỉm cười, nhìn bóng lưng Vân An quay đi bận rộn nấu nướng, cô hỏi: "Vậy...Lâm Kinh Lạc thì sao?"
Lâm Kinh Lạc đã đến Hương Bình.
Đến sớm hơn một đêm.
Cũng không báo cho Kỳ Nhĩ Lam biết.
Đây không phải lần đầu Lâm Kinh Lạc đến nơi này, nhưng cô cực kỳ ghét nó. Âm u, ẩm ướt, hỗn loạn, hít thở không khí ở đây thêm một giây cũng khiến cô thấy toàn thân khó chịu. Thế nhưng, cô không thể không đến.
Ngày nào chuyện của Lâm Hải chưa giải quyết, là ngày đó cô chưa được yên.
Biết vậy đã ra tay rồi.
Thật là...
Lại còn vô duyên vô cớ để Kỳ Nhĩ Lam tóm được điểm yếu.
Giờ chắc ả đàn bà đó đang đắc ý lắm, cô ta muốn gì được nấy, hết lần này đến lần khác khiêu khích, hết khiêu khích cô thì tới lượt mẹ nuôi.
Lâm Kinh Lạc vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Lâm Kinh Khước. Đầu dây bên kia vô cùng lo lắng: "Chị, không phải chị nói mai mới qua sao?"
Lâm Kinh Khước đã xin nghỉ phép, định bụng mai sẽ đi cùng chị mình, ai ngờ Lâm Kinh Lạc lại đột ngột đổi ý.
"Giải quyết xong là mai chị về liền." Lâm Kinh Lạc nói. "Em không cần lo đâu."
Lâm Kinh Khước chưa bao giờ nhúng tay vào công việc của cô và mẹ nuôi. Từ trước tới nay, Lâm Kinh Khước luôn là con rối của cô ở công ty và ở nhà, Lâm Kinh Lạc không muốn con rối này xảy ra chuyện.
Nhưng Lâm Kinh Khước lại rất lo lắng.
Một nỗi lo lắng vô cớ.
Sau khi biết chị mình bay thẳng đến Hương Bình, Lâm Kinh Khước vô cùng hốt hoảng. Cô ghét cảm giác này, cũng chẳng màng đến lời dặn của Lâm Kinh Lạc nữa, cúp máy xong liền đặt ngay vé máy bay đi Hương Bình.
Chuyến bay gần nhất là 8 giờ tối.
8 giờ tối.
Kỳ Nhĩ Lam thay thuốc giúp Vân Kính Thư. Vân Kính Thư nói: "Chị Lam, chị về trước đi. Chút vết thương cỏn con này, chị cũng đừng nhìn nữa."
"Sao lại là vết thương cỏn con được." Kỳ Nhĩ Lam bước đến trước mặt Vân Kính Thư. Sau khi bác sĩ thay thuốc xong, cô đã tự tay băng bó cho Vân Kính Thư. Tầm mắt Kỳ Nhĩ Lam lướt xuống, Vân Kính Thư vốn không có thói quen chăm sóc da dẻ, vết thương hễ lành là mặc kệ, nên đập vào mắt chẳng có chỗ nào là mịn màng, ngoài sẹo thì vẫn là sẹo, sẹo cũ chồng sẹo mới. Nhận ra ánh mắt của Kỳ Nhĩ Lam, Vân Kính Thư kéo áo lại, nhưng bị Kỳ Nhĩ Lam giữ tay: "Để chị xem."
Vân Kính Thư căng cứng người: "Hay là..."
Bác sĩ đã quay lưng đi.
Kỳ Nhĩ Lam gạt tay Vân Kính Thư ra, nhìn xuống dưới. Vị trí phía trên ngực Vân Kính Thư, là vết sẹo do lần trước người của Lữ Xương Bình muốn giết cô, nhưng Vân Kính Thư lại chắn trước mặt, để rồi bị một dao đâm xuyên. Bác sĩ nói chỉ cần lệch thêm một chút nữa thôi, thần tiên cũng không cứu nổi.
Dưới xương quai xanh bên trái còn có một vết thương do trúng đạn, nhưng đã lành.
Ngón tay Kỳ Nhĩ Lam lướt qua những vết sẹo ấy, khiến Vân Kính Thư căng cứng cả tinh thần lẫn cơ bắp. Đường nét xương quai xanh của Vân Kính Thư rất rõ, mà thật ra, da cô ấy cũng rất trắng. Không hiểu sao Kỳ Nhĩ Lam bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp Vân Kính Thư. Khi đó, cô ấy vẫn đang làm việc cho người khác, cô thấy Vân Kính Thư lanh lợi nên mới gọi về bên mình.
Nghĩ kỹ lại thì, ngay từ lần đầu gặp mặt.
Ánh mắt Vân Kính Thư nhìn cô đã không giống như nhìn một người bình thường.
Sớm đến vậy sao?
Kỳ Nhĩ Lam ngước mắt lên, đối diện với Vân Kính Thư, hỏi: "Đau không?"
Ngón tay cô vẫn đặt trên vết sẹo, móng tay sắc nhọn ấn vào, có thể đâm rách da thịt. Nhưng Vân Kính Thư lại tỏ vẻ dửng dưng, chỉ im lặng nhìn thẳng vào mắt cô. Một lúc sau, Vân Kính Thư định dời mắt đi, nhưng Kỳ Nhĩ Lam đã dùng một tay giữ cằm, ép cô ấy phải đối diện với mình.
Vân Kính Thư đáp: "Không đau."
Kỳ Nhĩ Lam đành chịu thua: "Em đúng là giỏi chịu đựng thật."
Môi Vân Kính Thư khẽ mấp máy. Kỳ Nhĩ Lam buông Vân Kính Thư ra, giúp cô ấy sửa sang lại quần áo, lát sau hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"
"Chị Lam định nấu cơm cho em à?" Vân Kính Thư thoải mái ngồi xuống. Bác sĩ đã dọn dẹp đồ đạc và ra ngoài. Kỳ Nhĩ Lam quay đầu lại, thấy Vân Kính Thư đang cài lại cúc áo sơ mi. Lúc thay thuốc, cô ấy đã cởi ba bốn cúc áo, bên trong là một chiếc áo ba lỗ màu đen. Kiểu áo không bó sát, nhưng vì cô ấy vốn gầy, bụng lại phẳng lì, nên càng tôn lên vòng một đầy đặn. Kỳ Nhĩ Lam buột miệng: "Sao trước đây chị không phát hiện ra, vóc dáng em đẹp thế nhỉ?"
Vân Kính Thư cài xong cúc áo, ngẩng đầu nhìn Kỳ Nhĩ Lam trước mặt, nói: "Giờ phát hiện cũng chưa muộn mà."
Kỳ Nhĩ Lam bị Vân Kính Thư chọc cười, gật đầu nói: "Tối nay ăn chút đặc sản địa phương đi. Đến đây lâu như vậy, mà chị vẫn chưa cùng em ăn một bữa đàng hoàng."
Vân Kính Thư nói: "Được thôi."
Vân Kính Thư đứng dậy đi theo Kỳ Nhĩ Lam, vô tình động đến vết thương nên khẽ nhíu mày. Kỳ Nhĩ Lam định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Hai người cùng đi vào phòng trong, cơm nước ở đây đều do dì giúp việc chuẩn bị. Vân Kính Thư không biết nấu ăn, còn Kỳ Nhĩ Lam thì biết một chút. Kỳ Nhĩ Lam từng nói, vì muốn dỗ mẹ nuôi vui nên đã đặc biệt đi học, chỉ tiếc là sau khi học xong, mẹ nuôi của Kỳ Nhĩ Lam cũng chẳng được ăn mấy lần.
Vân Kính Thư cười: "Hời cho em quá."
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Không hời đâu, ăn cơm của chị là phải trả lãi đấy."
Vân Kính Thư nhún vai: "Phải ăn trước đã, ăn không ngon là em không công nhận đâu."
Kỳ Nhĩ Lam mỉm cười.
Dạo gần đây, mối quan hệ của hai người dường như đã bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới. Không hẳn là mập mờ, nhưng thân thiết hơn trước rất nhiều. Kỳ Nhĩ Lam luôn nắm thế chủ động, thỉnh thoảng thể hiện một chút quan tâm, nhưng luôn biết điểm dừng.
Vân Kính Thư cũng không vạch trần, mà hoàn toàn hùa theo.
Trong mắt Kỳ Nhĩ Lam.
Dáng vẻ này của Vân Kính Thư càng giống như đang nhẫn nhục cầu toàn.
Kỳ Nhĩ Lam cúi đầu ngân nga hát, vừa nấu ăn trong bếp vừa hỏi Vân Kính Thư: "Em có biết dạo này lão Hà đi đâu không?"
Vân Kính Thư cầm ly nước lên nhấp một ngụm: "Lão Hà?"
Cô ấy đáp: "Không biết. Sao vậy chị?"
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Dạo này không liên lạc được với ông ta."
Nghe vậy, sắc mặt Vân Kính Thư hơi sững lại. Kỳ Nhĩ Lam nhìn Vân Kính Thư: "Sao thế?"
"Chị Lam." Vân Kính Thư có vẻ do dự: "Em có một suy đoán, không biết có nên nói ra hay không."
Kỳ Nhĩ Lam: "Với chị mà còn khách sáo à? Nói đi."
Vân Kính Thư nói: "Em nghi là, có người đã mật báo cho Lâm Kinh Lạc."
Kỳ Nhĩ Lam cau mày.
Vân Kính Thư nói: "Chị không thấy lạ sao? Tại sao Lâm Kinh Lạc lại đột nhiên dám ra tay với chúng ta?"
Kỳ Nhĩ Lam: "Lão Hà theo chị bao lâu rồi?"
Vân Kính Thư nói: "Hơn hai năm ạ."
Mà trước nay ông ta luôn trung thành tận tụy.
Kỳ Nhĩ Lam gọi một cuộc điện thoại, sai người đi tìm lão Hà. Người ở đầu dây bên kia nói đã mấy ngày không gặp lão Hà, cũng không biết ông ta ở đâu. Sắc mặt Kỳ Nhĩ Lam lập tức tối sầm lại, bảo người đó phải tìm ra bằng được địa điểm cuối cùng lão Hà xuất hiện.
Nghe Kỳ Nhĩ Lam gọi điện, Vân Kính Thư cầm lấy cái muôi, cúi đầu khuấy canh.
Rất nhanh sau đó, Kỳ Nhĩ Lam lần nữa nhận được tin nhắn.
Nói rằng hành tung cuối cùng của lão Hà là đặt vé máy bay đi Thượng Kinh.
Kỳ Nhĩ Lam siết chặt điện thoại.
Vân Kính Thư quay đầu lại, đưa muôi cho Kỳ Nhĩ Lam, nói: "Chị Lam, nếm thử xem vừa vị chưa."
Ánh mắt Vân Kính Thư nhìn Kỳ Nhĩ Lam long lanh ngấn nước, dường như chẳng hề bận tâm đến bất cứ chuyện gì khác, trong mắt và trong lòng chỉ có một mình Kỳ Nhĩ Lam. Kỳ Nhĩ Lam đè nén cơn giận, nhét điện thoại vào túi, nếm thử một muỗng canh: "Mặn nhạt vừa rồi."
Vân Kính Thư: "Vậy em múc canh nhé?"
Kỳ Nhĩ Lam gật đầu.
Hai người ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, chỉ đơn thuần là một bữa cơm đạm bạc. Dạo này Vân Kính Thư phát hiện, Kỳ Nhĩ Lam càng ngày càng thích nấu nướng. Không biết có phải do nhìn lão Miêu nấu ăn trên đảo nhỏ đã truyền cảm hứng cho cô ta hay không.
Nhưng đồ ăn Kỳ Nhĩ Lam làm, đúng là không tệ.
Vân Kính Thư ăn xong một chén cơm, Kỳ Nhĩ Lam liền múc canh cho cô. Vân Kính Thư còn chưa kịp ăn thì nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa: "Chị Lam."
Cô nhìn về phía Kỳ Nhĩ Lam.
Kỳ Nhĩ Lam lộ vẻ không vui: "Vào đi."
Người bước vào là một gã đàn ông gầy nhẳng. Gã nhướng mày nhìn Kỳ Nhĩ Lam, nói: "Cô Lâm đến rồi ạ."
Kỳ Nhĩ Lam cau mày: "Lâm Kinh Lạc?"
Gã đàn ông gật đầu.
Kỳ Nhĩ Lam: "Đến mấy người?"
Gã đàn ông: "Dạ chỉ có một mình cô Lâm."
"Cô ta cũng to gan thật." Kỳ Nhĩ Lam nói: "Không thể nào không có người đi theo."
Dù Lâm Kinh Lạc có đồng ý, mẹ nuôi cũng sẽ không đồng ý.
Bên cạnh Lâm Kinh Lạc lúc nào cũng có người bảo vệ.
Cô ta và mình, vốn dĩ không giống nhau.
Kỳ Nhĩ Lam châm biếm: "Biết rồi, tôi ra ngay."
Gã đàn ông cúi đầu rời đi.
Vân Kính Thư đứng dậy, định bước đến bên cạnh Kỳ Nhĩ Lam, nhưng cô ta lại đưa cho cô một cái USB màu xanh. Vân Kính Thư ngẩn người: "Chị Lam?"
Kỳ Nhĩ Lam: "Nếu chị không trở về, đây chính là kim bài miễn tử của em."
Vân Kính Thư muốn trả lại cho Kỳ Nhĩ Lam, cô nói: "Em đi với chị."
"Đi gì mà đi?" Kỳ Nhĩ Lam nói: "Đánh nhau thật, chị còn phải bận tâm đến em à? Cứ ở yên đây đi."
Vân Kính Thư lo lắng: "Nhưng mà..."
Kỳ Nhĩ Lam ném cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng Vân Kính Thư vẫn nắm tay cô ta không buông.
Kỳ Nhĩ Lam bật cười vì tức: "Em bây giờ đúng là không sợ chị nữa rồi nhỉ?"
Lúc này Vân Kính Thư mới chịu buông tay, nhìn Kỳ Nhĩ Lam.
Kỳ Nhĩ Lam không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Vân Kính Thư cúi đầu nhìn cái USB trong lòng bàn tay.
Kỳ Nhĩ Lam, vậy mà lại giao toàn bộ chứng cứ cho cô.
Lẽ ra cô phải vui mừng như điên, lập tức mang cái USB này đưa cho dì. Nhưng ngay giây phút đó, cô bỗng nhiên câm lặng, không thốt nên lời.
Vân Kính Thư ngồi trên ghế, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn nối thành một đường thẳng, là con đường dẫn lối cô về nhà.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Chị, chị hợp đi đóng phim thật đấy.
Vân Kính Thư: [liếc][liếc]
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.