Chương 235: Chanh
Vân Kính Thư không biết Kỳ Nhĩ Lam đã dẫn người đi đâu mà chẳng nghe thấy tiếng động gì cả. Cô mở cửa sổ, cố nhìn ra ngoài. Còn chưa kịp thấy rõ, một tiếng súng "Bằng" đã vang lên bên tai!
Nét mặt cô sững lại.
Tiếp đó là vài tiếng súng nữa, lúc gần lúc xa. Vân Kính Thư lập tức mở cửa lao ra ngoài, tìm đến nơi phát ra tiếng súng. Mấy người bên cạnh bám theo cô, đồng thanh gọi: "Chị Thư!"
Vân Kính Thư nói: "Đi xem tình hình thế nào!"
Vừa dứt lời, một người được dìu tới. Vân Kính Thư nhận rõ là ai, vội lao lên: "Chị Lam?"
Kỳ Nhĩ Lam trúng đạn ở bụng dưới, tay đang bịt lấy vết thương đang ứa máu. Vân Kính Thư đỡ lấy cô ta, mấy người khác cũng lập tức chạy tới. Kỳ Nhĩ Lam hỏi: "Người đâu?"
Mấy người trước mặt cúi đầu, nhìn nhau rồi đáp: "Chạy mất rồi ạ."
Toàn thân Kỳ Nhĩ Lam run lên trông thấy, tức đến mức run bần bật. Cô ta nghiến răng: "Tìm! Có đào ba thước đất cũng phải lôi nó ra cho tôi! Tìm nó!"
Mấy người trước mặt lập tức tản ra. Vân Kính Thư hỏi: "Chị Lam, chị tìm ai vậy?"
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Lâm Kinh Lạc chạy rồi. Mẹ kiếp, mạng nó lớn thật! Trúng hai phát đạn mà vẫn chạy được!"
Vân Kính Thư nói: "Sao lại—"
Kỳ Nhĩ Lam ngắt lời cô: "Bảo bác sĩ Triệu qua đây."
Cô ta nói chuyện hổn hển, sắp kiệt sức tới nơi. Vân Kính Thư nhìn cô ta, gật đầu: "Em đi liên lạc với bác sĩ Triệu, chị vào trong trước đi."
Kỳ Nhĩ Lam gật đầu, nói: "Lâm..."
Vân Kính Thư: "Đợi bác sĩ Triệu tới, em sẽ tự mình dẫn người ra ngoài tìm."
Lúc này Kỳ Nhĩ Lam mới yên tâm, sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều.
Cô ta vừa nằm xuống, màn hình điện thoại liền sáng lên. Vân Kính Thư liếc thấy cái tên đang nhấp nháy, nhìn sang Kỳ Nhĩ Lam.
Kỳ Nhĩ Lam tắt điện thoại.
Vân Kính Thư nói: "Hay là cứ nói với bà ấy một tiếng?"
"Nói gì chứ?" Kỳ Nhĩ Lam đáp: "Nói là con gái cưng của bà ấy sắp chết, mà chính chị là người nổ súng à?"
Vân Kính Thư hỏi: "Tại sao phải làm vậy?"
Kỳ Nhĩ Lam: "Tiểu Thư, chẳng lẽ em nghĩ hôm nay Lâm Kinh Lạc tới tìm chị, chỉ là để tâm sự với chị thôi sao?"
Vân Kính Thư nói: "Vậy cũng không cần thiết..."
Kỳ Nhĩ Lam: "Có cần thiết hay không, không phải do chúng ta định đoạt."
Cô ta chỉ lên bầu trời ngoài cửa sổ: "Là 'bà ấy' định đoạt."
Vân Kính Thư nhìn cô ta với vẻ bất lực. Kỳ Nhĩ Lam đã kiệt sức, chỉ xua tay ra hiệu cho cô. Vân Kính Thư liền đứng dậy. Dạo này bác sĩ Triệu vẫn ở căn nhà bên cạnh để tiện theo dõi vết thương do đạn bắn của cô, nên rất nhanh đã chạy sang. Vân Kính Thư nói: "Em dẫn người đi tìm Lâm Kinh Lạc."
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Mang súng theo."
Vân Kính Thư nhìn khẩu súng Kỳ Nhĩ Lam nhét cho mình, im lặng giây lát rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi ra ngoài sắp xếp xong xuôi, cô cúi đầu, hòa mình vào màn đêm.
Vân Kính Thư không dám đi tìm Vân Thụy ngay, vì cô không chắc rốt cuộc Kỳ Nhĩ Lam và Lâm Kinh Lạc đã nói gì. Nổ súng là thật, nhưng cô vừa xem rồi, vết thương trên người Kỳ Nhĩ Lam không phải chỗ chí mạng. Ai biết có phải cô ta và Lâm Kinh Lạc đang diễn kịch hay là không?
Mặc dù khả năng này vô cùng nhỏ.
Nhưng Vân Kính Thư không dám mạo hiểm.
Cô ra sao cũng được.
Nhưng Vân Thụy thì không thể.
Càng không thể để liên lụy đến biết bao nhiêu đồng nghiệp của dì.
Vì vậy, cô cố đè nén xúc động muốn đi tìm Vân Thụy, cùng những người khác men theo rìa núi để tìm kiếm. Trên đường đi, cô hỏi người bên cạnh: "Không phải Lâm Kinh Lạc bị thương rồi sao? Sao còn chạy được?"
"Có người yểm trợ." Người bên cạnh đáp: "Chúng em cũng không nhìn rõ là ai."
Có là ai đi nữa.
Cũng không thể nào là lão Miêu được.
Nếu là lão Miêu, bà ta nhất định sẽ đứng ra ngăn hai người tàn sát lẫn nhau.
Không biết lão Miêu bây giờ.
Đã nghe tin chưa.
Chắc chắn là rồi.
Dù cho Lâm Kinh Lạc không muốn, thì người yểm trợ cho cô ta chắc chắn sẽ liên lạc.
Chỉ cần chúng muốn sống sót rời khỏi Hương Bình, chúng nhất định phải liên lạc.
Vân Kính Thư nói: "Cậu đi kiểm tra tất cả các cơ sở y tế ở Hương Bình, không được bỏ sót một nơi nào."
Người bên cạnh cúi đầu: "Dạ, chị Thư."
Bóng đêm thăm thẳm, che đậy hoàn hảo mùi thuốc súng và tội ác.
Cuối cùng, Vân Kính Thư vẫn tay trắng trở về chỗ Kỳ Nhĩ Lam.
Kỳ Nhĩ Lam đang nằm nghỉ, thấy cô vào liền giơ tay lên. Vân Kính Thư bước tới, lắc đầu với cô ta.
"Hừ!" Kỳ Nhĩ Lam cười khẩy: "Người nó cài cắm bên cạnh chị cũng nhiều thật đấy."
Có thể yểm trợ Lâm Kinh Lạc trốn thoát dễ dàng như vậy.
Vân Kính Thư nói: "Nếu đó không phải người cô ta cài cắm thì sao?"
Kỳ Nhĩ Lam nhìn cô, dường như hiểu ra điều gì, sắc mặt u ám. Vân Kính Thư nói: "Đừng nghĩ nữa, bác sĩ Triệu vừa bảo chị cần nghỉ ngơi."
"Không sao." Kỳ Nhĩ Lam nói: "Chị vừa ngủ một giấc rồi."
Vân Kính Thư biết đó là do tác dụng của thuốc ngủ. Cô lấy USB trong túi ra đưa cho Kỳ Nhĩ Lam.
Kỳ Nhĩ Lam nhìn chằm chằm một lúc, nói: "Em cầm đi."
Vân Kính Thư hỏi: "Em giữ à? Vậy chị thì sao?"
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Em giữ hay chị giữ, khác gì nhau sao?"
Vân Kính Thư nhìn cô ta, im lặng một lúc, rồi lại đút USB vào túi. Đến lúc trời mờ sáng, cô mới tranh thủ về được phòng mình. Việc đầu tiên cô làm khi về là lấy máy tính ra, cắm USB vào. Bên trong có cả video lẫn tài liệu, toàn bộ đều là bằng chứng nhà họ Lâm đã dựa vào việc rửa tiền để lột xác thành một công ty lớn như thế nào, ngoài ra còn có vài bằng chứng phạm tội của Lâm Kinh Lạc.
Thậm chí.
Còn có của lão Miêu.
Thảo nào cô ta nói đây là kim bài miễn tử của mình.
Vân Kính Thư nhìn USB, sao chép một bản gửi cho Vân Thụy.
Vân Thụy cả đêm không chợp mắt. Bên trong lại xảy ra chuyện. Từ sau lần trước Vân Kính Thư tự ý hành động, làm mình bị thương, mỗi lần nghe bên trong có động tĩnh, Vân Thụy đều thót tim. Nhưng ban đêm không giống ban ngày, không có nhiều người vây xem, cô không thể trà trộn vào, chỉ đành đứng nhìn từ xa.
Cô đã thấy Vân Kính Thư.
Vân Kính Thư không sao.
Điều này làm Vân Thụy yên tâm, cùng Mạc Tang Du trốn trong một căn nhà cũ nát. Mạc Tang Du nói: "Lâm Kinh Lạc tới rồi."
Vân Thụy ngạc nhiên: "Lúc nào?"
Mạc Tang Du: "Tối nay."
Vân Thụy nói: "Vậy, vừa rồi là Lâm Kinh Lạc và Kỳ Nhĩ Lam?"
Mạc Tang Du: "Tám phần là vậy."
Vân Thụy nói: "Chỉ mong là đừng có vật lộn đến chết. Chị còn muốn tự tay tống cả hai vào tù!"
Mạc Tang Du: "Khó nói lắm, thù mới hận cũ của hai kẻ đó cũng không ít."
Vân Thụy nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đang hửng sáng, hỏi Mạc Tang Du: "Tiểu Thư có liên lạc không?"
Mạc Tang Du lắc đầu: "Chưa—"
Mạc Tang Du vừa dứt lời, điện thoại Vân Thụy liền rung lên. Vân Thụy lập tức cầm điện thoại, thấy tin nhắn Vân Kính Thư gửi, bảo cô xem mail. Vân Thụy đăng nhập vào, khi thấy những video và bằng chứng đó, tay cô run lên vì kích động.
Mạc Tang Du ghé sát lại: "Chị xem gì vậy?"
Vân Thụy đưa video cho cô ấy xem. Sắc mặt Mạc Tang Du tái đi, cùng Vân Thụy bốn mắt nhìn nhau.
Mạc Tang Du nói: "Thu lưới thôi."
Vân Thụy lắc đầu: "Không vội."
Cô nhìn Mạc Tang Du: "Đợi lão Miêu tới đã."
Mạc Tang Du hỏi: "Lão Miêu cũng tới đây sao?"
Vân Thụy nói: "Lâm Kinh Lạc mất tích rồi."
Lâm Kinh Lạc mất tích, khi Vân An biết chuyện này thì đã là ba ngày sau.
Ba ngày nay, ngoài giờ học ở trường, hễ rảnh là nàng lại chạy đến chỗ Diêu Chiêu. Lâm Hải bị thương rất nặng, về cơ bản chỉ còn thoi thóp một hơi, không nói được, không thấy gì, cũng chẳng biết có nghe được tiếng người không. Thường ngày, ông ta nằm trên giường bệnh như một cái xác. Diêu Chiêu nói: "Thủ đoạn này quá độc ác!"
Vân An im lặng nhìn người trên giường bệnh, dường như thấy được bản thân của trước đây.
Diêu Chiêu gọi nàng: "Vân An?"
Nàng hoàn hồn: "Dạ?"
Diêu Chiêu hỏi: "Dạo này dì con có liên lạc với con không?"
Vân An nói: "Dạ sáng nay dì ấy vừa gọi cho con."
Diêu Chiêu nói: "Vậy con biết chuyện Lâm Kinh Lạc mất tích rồi chứ?"
Vân An gật đầu: "Dì con có nói, nhưng không nói chi tiết. Dì Diêu, rốt cuộc là sao vậy ạ?"
Diêu Chiêu: "Dì cũng không rõ lắm. Hình như là đàm phán với Kỳ Nhĩ Lam không thuận lợi nên lật mặt, chuyện thường tình ấy mà."
Nhưng lật mặt mà trực tiếp động đến vũ khí thì không bình thường chút nào, chứng tỏ oán thù đã chất chứa từ lâu.
Vân An nhớ lại lời Vân Kính Thư từng nói, rằng hai chị em họ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, cũng không biết chị nàng đã âm thầm tác động bao nhiêu trong chuyện này. Diêu Chiêu nói: "Như vậy lại đỡ việc cho chúng ta. Ngày mai dì qua Hương Bình, con có đi không?"
Vân Kính Thư báo rằng lão Miêu đã lên đường, chuẩn bị tới tìm Kỳ Nhĩ Lam. Kỳ Nhĩ Lam vốn định về Trường Hồ, dù sao đó cũng là địa bàn của cô ta, nhưng Vân Kính Thư khuyên cô ta cứ ở lại Hương Bình chờ. Chuyện xảy ra ở đây, vả lại với bộ dạng này của cô ta, nếu còn di chuyển được tức là cơ thể không sao. Chỉ khi không thể đi lại mới phóng đại được mức độ nghiêm trọng của vết thương, mẹ nuôi thấy vậy, thể nào cũng không nỡ lòng mắng mỏ.
Kỳ Nhĩ Lam cười nhạo Vân Kính Thư: "Em đánh giá quá cao vị trí của chị trong lòng bà ấy rồi."
Cô ta mỉa mai: "Em tưởng bà ấy về nước là để xem chị chết hay chưa à? Bà ấy về là vì Lâm Kinh Lạc mất tích đấy."
Nhưng Kỳ Nhĩ Lam vẫn nghe theo ý kiến của Vân Kính Thư, ở lại Hương Bình chờ người.
Ngày mai.
Diêu Chiêu cũng sẽ bay qua đó.
Vân An nói: "Ngày mai con..."
Diêu Chiêu dường như nhớ ra gì đó, "Ồ" một tiếng: "Suýt quên, ngày mai con phải đi chơi với bạn gái đúng không?"
Vân An hơi ngại: "Cũng, cũng không hẳn ạ."
Mặt nàng đỏ bừng.
Diêu Chiêu nhìn vẻ mặt nàng, bật cười: "Yêu đương tốt thật."
Vân An không muốn nghe tiếp nữa.
Diêu Chiêu nói: "Vậy mai dì đi nhé, có việc gì thì con cứ nói với các cô ở đây."
Trong đội vẫn còn những người khác, Vân An thường xuyên đến đây nên cũng xem như quen mặt với họ. Vân An gật đầu: "Dạ con cảm ơn dì Diêu."
Nhưng chắc là, không còn việc gì nữa.
Lần này cả ba người đều ở Hương Bình, đợi Diêu Chiêu qua đó, phối hợp với dì và chị nàng, tóm gọn băng nhóm đó. Vụ án này, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
Vân An bước ra khỏi sở cảnh sát, gọi điện cho Tần Tranh. Tần Tranh vừa từ siêu thị về, Thời Tuế đã hẹn Khương Nhược Ninh ra ngoài ăn trưa, Tần Tranh chẳng muốn nhúc nhích nên không đi cùng, chỉ ăn uống qua loa cho xong. Ăn xong về phòng, cô thấy trên bàn mình có một ly nước chanh. Trên bàn Khương Nhược Ninh cũng có một ly, nhưng chỉ còn một nửa. Cô ngờ vực: "Nhược Ninh?"
Không phải đã ra ngoài với Thời Tuế rồi sao, về nhanh vậy à?
Cô gọi cho Khương Nhược Ninh, nhưng không ai nghe máy cả. Tần Tranh cau mày, gọi cho Thời Tuế. Thời Tuế không do dự: "Ừm, cậu ấy về rồi."
Tần Tranh: "Hai cậu ăn nhanh thế?"
Thời Tuế nói: "Hồi nãy ăn cơm gặp một bạn học, Nhược Ninh hơi giận, chưa ăn xong đã về rồi."
Tần Tranh đã hiểu. Dạo này có người theo đuổi Thời Tuế, Khương Nhược Ninh ghen nên đã cãi nhau với cô ấy mấy lần, nhưng lần nào cũng chỉ nửa ngày là dỗ được. Chỉ là, nếu Khương Nhược Ninh đã về rồi, vậy cô ấy đâu?
Thời Tuế nói nhỏ: "Cậu giúp mình dỗ cậu ấy được không?"
Tần Tranh: "Mình biết rồi."
Cô cầm ly nước chanh trên bàn, bật cười. Vừa cúp máy, cô nhận được tin nhắn của Khương Nhược Ninh:【Gọi mình có gì không?】
Tần Tranh:【Cậu đi đâu đấy?】
Khương Nhược Ninh:【Vừa xuống lầu mua que cay.】
Tần Tranh:【Biết vậy mình mua ở siêu thị cho cậu luôn rồi.】
Khương Nhược Ninh:【Không sao, tiện thể đi giải tỏa chút.】
Tần Tranh nghĩ đến chuyện cô ấy cãi nhau với Thời Tuế, chắc là đang bực mình, nên cũng không để ý nữa. Cô chụp ly nước chanh trên bàn gửi qua:【Mua cho mình hả?】
Khương Nhược Ninh:【Ừm, chua lắm đó.】
Tần Tranh:【Sao chua bằng cậu!】
Cô trêu, cắm ống hút vào hút một ngụm, vừa mát lạnh vừa chua ngọt.
Khá ngon.
Tần Tranh vừa đi cả quãng đường về, có hơi khát nước nên lập tức uống hết nửa ly.
Trong cơn mơ màng, cô dường như nghe thấy tiếng điện thoại rung lên ong ong.
Vân An gọi cho Tần Tranh mãi mà không ai nghe máy. Nàng lần nữa xem đồng hồ, giờ này không có tiết, hôm nay Tần Tranh cũng không có việc gì khác, sao lại không nghe máy chứ? Vân An không yên tâm, lại gọi cho Khương Nhược Ninh, nhưng vẫn không có ai nghe.
---