Thư Tình - Ngư Sương

Chương 236

Chương 236: Run rẩy

Khương Nhược Ninh bị điện thoại đánh thức, máy cứ rung không ngừng. Cô mò mẫm hồi lâu mới bắt máy, đầu dây bên kia, Vân An gọi: "Khương Nhược Ninh?"

 

Khương Nhược Ninh mở mắt, cứ thấy hôm nay mệt lạ thường, vừa tỉnh ngủ đã muốn ngủ tiếp. Cô khó khăn lắm mới lết dậy khỏi giường, vén rèm giường của mình lên, ngáp: "Hả?"

 

Nghe thấy giọng Khương Nhược Ninh, Vân An thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Tranh Tranh đâu rồi?"

 

"Tranh Tranh?" Khương Nhược Ninh nói: "Chưa về à?"

 

Cô gãi đầu, rồi lẩm bẩm: "Chiều nay làm gì có tiết đâu, cậu gọi cho cậu ấy chưa?"

 

Vân An nói: "Gọi rồi, nhưng không ai bắt máy."

 

Khương Nhược Ninh nói: "Để mình gọi thử xem."

 

Cô cúp máy rồi gọi cho Tần Tranh, nhưng lại nghe thấy tiếng rung phát ra từ giường bên cạnh. Khương Nhược Ninh vén rèm giường kế bên lên: "Tranh Tranh, cậu định..."

 

Trong rèm không có ai.

 

Khương Nhược Ninh cau mày: "Tranh Tranh?"

 

Cô thò đầu ra ngoài gọi: "Tranh Tranh!"

 

Không một tiếng trả lời.

 

Khương Nhược Ninh không yên tâm, lập tức trèo xuống giường. Đầu óc cô vô cùng choáng váng, lúc xuống giường suýt thì trượt ngã, tay chân không chút sức lực, phải dùng một chân móc vào thanh chắn giường mới không ngã nhào xuống. Vẫn còn hơi hoảng, Khương Nhược Ninh lúc này đã tỉnh hẳn, cô vội vàng nhảy xuống đất, kéo cửa đi về phía nhà vệ sinh, gõ cửa: "Tranh Tranh?"

 

Bên trong không có tiếng trả lời, Khương Nhược Ninh mở cửa nhưng chẳng thấy ai cả.

 

Trong nhà vệ sinh không có, nhà tắm cũng không.

 

Khương Nhược Ninh lại đi ra ngoài, nhìn ra phía ngoài hành lang, cau mày. Tần Tranh có thể đi đâu được chứ? Cô quay đầu lại, thấy trên bàn vẫn còn một túi đồ ăn vặt mua từ siêu thị. Đang mải nghĩ thì cửa phòng phía sau mở ra, Khương Nhược Ninh quay lại: "Tranh Tranh, cậu đi..."

 

Người bước vào là Bạch Nguyệt Kỳ.

 

Bạch Nguyệt Kỳ bắt gặp ánh mắt của Khương Nhược Ninh, hỏi: "Sao thế?"

 

Khương Nhược Ninh nói: "Cậu có thấy Tần Tranh đâu không?"

 

"Tần Tranh?" Bạch Nguyệt Kỳ lắc đầu: "Không, cậu gọi điện cho cậu ấy đi."

 

Khương Nhược Ninh nói: "Điện thoại để trên giường rồi."

 

"Vậy thì chắc là cậu ấy có việc nên ra ngoài rồi." Bạch Nguyệt Kỳ nói: "Chắc lát nữa là về thôi."

 

Khương Nhược Ninh cũng nghĩ vậy. Cô gọi lại cho Vân An, nói Tần Tranh có thể đã ra ngoài, điện thoại để quên trên giường nên mới không ai nghe. Tim Vân An đập thình thịch, hỏi Khương Nhược Ninh: "Cậu ấy ra ngoài lúc nào?"

 

Khương Nhược Ninh: "Mình không biết, mình ngủ trưa mà."

 

Khoan đã, cô ngủ trưa từ lúc nào chứ?

 

Khương Nhược Ninh nhớ lúc cô về ký túc xá, Tần Tranh vẫn chưa về. Cô giận dỗi với Thời Tuế nên mới đùng đùng bỏ về, còn mua hai ly nước chanh, uống được nửa ly thì càng uống càng tức, còn định gọi điện cãi nhau với Thời Tuế. Rồi tự dưng cô thấy hơi buồn ngủ, thế là trèo lên giường ngủ trưa luôn.

 

Vậy nửa ly nước chanh của cô đâu?

 

Khương Nhược Ninh cúi đầu nhìn, trong thùng rác là nửa ly nước cô chưa uống hết.

 

Lãng phí thật.

 

Khương Nhược Ninh quay đầu nhìn, ly của Tần Tranh không có trên bàn.

 

Vân An nói: "Vậy là cả trưa nay, cậu không hề gặp Tranh Tranh?"

 

Khương Nhược Ninh đáp: "Không, không có."

 

Nghe giọng Vân An căng thẳng, cả người cô cũng sốt sắng theo: "Ý cậu là sao? Tranh Tranh xảy ra chuyện gì à?"

 

Lòng Vân An nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám đoán mò. Nàng hỏi Khương Nhược Ninh: "Hôm nay Lâm Kinh Khước có về ký túc xá không?"

 

Khương Nhược Ninh: "Không có, cậu ấy xin nghỉ mấy hôm nay rồi."

 

Vân An khẽ thở phào.

 

Khương Nhược Ninh bịt điện thoại lại, hỏi Bạch Nguyệt Kỳ: "Lâm Kinh Khước có đi học không?"

 

"Không có." Giọng Bạch Nguyệt Kỳ lọt qua điện thoại, truyền đến tai Vân An: "Hai hôm nay cậu ấy có việc, nên không tới lớp."

 

Khương Nhược Ninh nói: "Cậu đừng lo, để mình xuống lầu tìm thử xem."

 

Vân An nói: "Có gì phải gọi cho mình ngay đấy."

 

Khương Nhược Ninh bật cười: "Biết rồi mà."

 

Căng thẳng quá đi.

 

Có phải trẻ con ba tuổi đâu, chẳng lẽ còn đi lạc được chắc?

 

Tần Tranh không đi lạc.

 

Mà là bị bắt cóc.

 

Lúc tỉnh lại, cô phát hiện tay chân mình đều bị trói. Miệng không bị bịt, nhưng mắt cô không nhìn thấy gì, đã bị một tấm vải đen che lại. Cô không dám cử động lung tung, cũng không dám la lớn. Cô rất muốn gỡ tấm vải đen xuống, nhưng khi thử di chuyển đôi tay đang bị trói ra phía trước, cô nhận ra mình không thể nhấc lên nổi, thử luồn qua chân cũng không tài nào làm được.

 

Lúc bước vào phòng bệnh, Lâm Kinh Khước thấy Tần Tranh đang co người lại như con tôm, cố lết sát vào tường, định dùng góc tường để cưa đứt dây trói.

 

Lâm Kinh Khước lên tiếng: "Đừng phí sức nữa."

 

Tần Tranh nhận ra giọng của cô ta: "Lâm Kinh Khước?"

 

Cô vểnh tai lắng nghe, tuy mắt không nhìn thấy nhưng tai cô rất thính. Tần Tranh hỏi: "Là Lâm Kinh Khước phải không?"

 

Trước mắt bỗng nhiên sáng bừng, Lâm Kinh Khước giật tấm vải đen che mắt cô xuống. Ánh sáng quá mạnh khiến Tần Tranh lập tức nhắm tịt mắt lại, vài giây sau mới từ từ mở ra. Cô nói: "Cậu làm gì vậy? Đang chơi trò chơi à? Hay là đang quay chương trình gì?"

 

Tần Tranh đương nhiên biết là không phải, nhưng cô chỉ có thể giả vờ như mình không biết gì, dùng vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Kinh Khước.

 

Mắt Lâm Kinh Khước sưng húp, cả người gầy rộc, trông như kẻ mất hồn. Cô ta nghe Tần Tranh nói vậy thì sững sờ: "Trò chơi? Chương trình?"

 

Cô ta cười một tiếng: "Nếu là trò chơi thì tốt rồi."

 

Tần Tranh cẩn thận thăm dò: "Cậu sao vậy?"

 

Cô nói: "Có phải cậu nên cởi trói cho mình không?"

 

Lâm Kinh Khước nói: "Cô sợ à?"

 

Hỏi nhảm gì vậy!

 

Con điên này đang đứng ngay trước mắt, trói người ta lại, ai mà không sợ chứ!

 

Nhưng Tần Tranh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Lâm Kinh Khước, rốt cuộc cậu bị sao vậy? Cậu gặp chuyện gì à? Nếu mình có thể giúp..."

 

"Cô có thể giúp tôi." Lâm Kinh Khước ngắt lời Tần Tranh, nhìn về phía cô bằng ánh mắt nóng rực. Tần Tranh bị cô ta nhìn đến nuốt nước bọt, hai tay vô thức siết lại. Lâm Kinh Khước nói: "Tần Tranh, chỉ có cô mới giúp được tôi."

 

Tần Tranh căng da đầu hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

 

Lâm Kinh Khước nói: "Tôi đưa cô đi gặp chị ấy."

 

Không đợi Tần Tranh nói gì, Lâm Kinh Khước lại bịt mắt cô bằng tấm vải đen, rồi tiếp tục cởi trói ở chân cho cô. Chỉ là cả người Tần Tranh đã bủn rủn, bị Lâm Kinh Khước kéo đi. Tần Tranh vừa đi vừa nói: "Lâm Kinh Khước, có gì từ từ nói, cậu thả mình ra trước đã."

 

Lâm Kinh Khước không thèm để ý.

 

Tần Tranh không chịu đi, nói: "Cậu có biết mình đang phạm tội không?"

 

Lâm Kinh Khước ôm lấy eo cô. Tần Tranh còn định giãy giụa, nhưng Lâm Kinh Khước liền đạp thẳng vào đầu gối cô. Cơn đau khiến Tần Tranh suýt khuỵu xuống, trán vã mồ hôi. Lâm Kinh Khước nói: "Xin lỗi, tôi cũng không muốn thế này đâu, cô ráng chịu chút đi."

 

Tần Tranh nhận thấy cô ta còn muốn đạp thêm cú nữa, vội nói: "Tôi đi!"

 

Cô nói: "Tôi tự đi là được chứ gì?"

 

Vừa dứt lời, một cú đá nữa đã giáng vào đầu gối bên kia. Tần Tranh tối sầm mặt mày, đau đến mức lập tức quỳ sụp xuống đất. Cô có cảm giác như Lâm Kinh Khước không phải dùng mũi chân đá, mà dường như là dùng một loại búa tạ nào đó nện mạnh vào. Hai chân Tần Tranh đau đến tê dại, một lúc lâu sau cô mới nói với Lâm Kinh Khước: "Cô bị bệnh à?"

 

Lâm Kinh Khước đáp: "Ừ, tôi bị bệnh đấy."

 

Tần Tranh tức sôi máu mà không thể phát tác, bị Lâm Kinh Khước kéo đi xềnh xệch, đầu gối cô đau đến mức đi cà nhắc. Chẳng biết đã đi bao lâu, có vẻ như một phút, ba phút, hay mười phút, xung quanh vô cùng yên tĩnh, cho đến khi cô nghe thấy tiếng "tít tít" của máy móc.

 

Cô cau mày.

 

Lâm Kinh Khước kéo cô ngồi xuống một chiếc ghế sô pha rất mềm, rồi gỡ tấm vải đen ra. Ánh sáng không chói như vừa nãy, nhưng cũng rất sáng. Tần Tranh nheo mắt, thấy một người đang cắm đầy ống, đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường bệnh, máy móc kêu tít tít.

 

Cảnh tượng này.

 

Cô chỉ mới thấy qua lúc Vân An phẫu thuật.

 

Tần Tranh cứng đờ người.

 

Cô quay đầu: "Cô có ý gì?"

 

Lâm Kinh Khước đi tới trước giường bệnh, cúi sát xuống người đang nằm trên giường, nói: "Chị, chị xem ai tới này, là Tần Tranh tới đấy. Chị mở mắt ra xem đi, em đưa Tần Tranh tới rồi."

 

Tần Tranh hỏi: "Cô ta bị sao vậy?"

 

"Chị ấy không sao." Lâm Kinh Khước nói: "Chị ấy ngủ thôi."

 

Tần Tranh:...

 

Đồ điên.

 

Đưa cô tới đây làm gì?

 

Lúc này không đưa đi bệnh viện, không tìm bác sĩ.

 

Tìm cô làm gì?

 

Tần Tranh thật sự không hiểu nổi mạch não của Lâm Kinh Khước, bèn hỏi: "Cô bắt tôi tới đây chỉ để nhìn cô ta một cái sao?"

 

Lâm Kinh Khước nói: "Chị ấy ngủ hai ba hôm nay rồi, nhưng mãi vẫn không tỉnh. Chị ấy rất thích cô, cô nói chuyện với chị ấy nhiều vào, biết đâu chị ấy sẽ tỉnh lại."

 

Tần Tranh nói: "Vậy cô cởi trói cho tôi đi."

 

Lâm Kinh Khước nói: "Cởi trói rồi cô sẽ chạy mất."

 

Tần Tranh nói: "Tôi không chạy. Cô nói chuyện đàng hoàng với tôi ở trường không được à?"

 

Lâm Kinh Khước hỏi cô: "Vậy cô sẽ tới sao?"

 

Tần Tranh nói: "Tôi!"

 

Lâm Kinh Khước nhìn thấu hết vài giây do dự ngắn ngủi của cô, nói: "Cô sẽ không tới đâu."

 

"Tôi sẽ tới." Tần Tranh lừa cô ta, bảo: "Dù gì tôi cũng quen biết cô ta."

 

Lâm Kinh Khước nói: "Thật sao, vậy cô có thích chị tôi không?"

 

Đồ thần kinh!

 

Tần Tranh nói: "Cô đang trói tôi mà còn hỏi câu đó, cô thấy có vô duyên không?"

 

Lâm Kinh Khước nói: "Xem ra là không thích rồi."

 

Tần Tranh: "..."

 

Cái tật tự biên tự diễn này của cô ta bao giờ mới sửa được đây!

 

Nỗi sợ lúc mới bị bắt cóc, giờ đã hoàn toàn biến thành cơn giận.

 

Tần Tranh nói: "Tôi không thích cô ta thì có vấn đề gì sao? Cô ta có phải báu vật gì đâu, chẳng lẽ ai cũng phải thích cô ta?"

 

Lâm Kinh Khước nói: "Không cần mọi người đều thích chị ấy, nhưng cô thì bắt buộc phải thích."

 

Tần Tranh không hiểu: "Tại sao?"

 

Lâm Kinh Khước: "Bởi vì chị ấy thích cô."

 

Tần Tranh nói: "Cô bị thần kinh hả?"

 

Cuối cùng cũng chửi ra miệng.

 

Sảng khoái thật!

 

Giờ phút này dù có bị đánh chết, Tần Tranh cũng cam lòng!

 

Nghe Tần Tranh chửi, sắc mặt Lâm Kinh Khước cứng đờ. Tần Tranh nói: "Đúng là tôi không thích cô ta đấy, thì sao nào? Ai quy định cô ta thích ai thì người đó phải thích lại? Nếu cô ta thích mẹ cô, có phải cô còn muốn tác hợp cho họ không? Cô—"

 

"Chát!" Một cái tát giáng xuống mặt Tần Tranh. Cô nghiêng đầu đi, không biết răng cắn vào lưỡi hay vào mảng thịt mềm bên má, mà khóe miệng lập tức rỉ máu. Dấu tay hằn rõ, Lâm Kinh Khước đã dùng hết sức.

 

Cũng may.

 

Trước đây Tần Quế Lan cũng từng tát cô.

 

Không đau bằng cú đó.

 

Tần Tranh nhìn Lâm Kinh Khước với vẻ thản nhiên.

 

Lâm Kinh Khước nhìn tay mình, rồi lập tức xin lỗi: "Xin lỗi Tần Tranh, xin lỗi, tôi không cố ý."

 

Tần Tranh ngớ người trước hành động này của cô ta.

 

Cô cảm thấy Lâm Kinh Khước như bị tâm thần phân liệt, có khi nào trong cơ thể cô ta đang có hai người không? Một kẻ thì hung hãn tàn bạo, một người thì giả vờ lương thiện.

 

Lâm Kinh Khước đưa ngón tay sờ lên má cô.

 

Tần Tranh quay mặt đi, nhưng ngay lập tức bị Lâm Kinh Khước túm tóc. Cơn đau đột ngột ập đến khiến Tần Tranh suýt ngất đi. Cô bị Lâm Kinh Khước túm tóc lôi về phía trước, sau đó bị ép quỳ xuống trước giường bệnh của Lâm Kinh Lạc, để nhìn rõ hơn khuôn mặt trắng bệch của cô ta. Lâm Kinh Khước đè đầu cô, gần như dí sát mặt cô vào mặt Lâm Kinh Lạc.

 

Tần Tranh dùng hết sức bình sinh cũng không thể thoát ra. Lần này tỉnh lại, cô thấy toàn thân mềm nhũn, không biết có phải do thuốc chưa hết tác dụng không.

 

Cô hét vào mặt Lâm Kinh Khước: "Rốt cuộc cô muốn làm gì!"

 

Lâm Kinh Khước nói: "Cô nhìn kỹ đi, cô nhìn chị ấy xem, cô thật sự không thích chị ấy à?"

 

Tần Tranh nói: "Không thích, tôi không hề thích cô ta!"

 

"Vậy thì không được rồi Tần Tranh." Giọng điệu Lâm Kinh Khước lúc nói câu này thật dịu dàng, dịu dàng đến mức tóe ra sự độc địa: "Chị ấy rất thích cô, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy thích một người con gái đến vậy."

 

Tần Tranh nói: "Thế nên cô đối xử với người con gái cô ta thích như vậy sao?"

 

Lâm Kinh Khước nói: "Tôi sẽ xin lỗi chị ấy. Nếu chị ấy tỉnh lại, tôi nhất định sẽ xin lỗi chị ấy." Cô ta chuyển chủ đề, giọng càng thêm mềm mỏng: "Nhưng nếu chị ấy không tỉnh lại, Tần Tranh—"

 

Tần Tranh quay đầu, đối mặt với Lâm Kinh Khước.

 

Lâm Kinh Khước nói: "Cô có thể chết cùng chị ấy không?"

 

Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của cô ta, cơ thể Tần Tranh bất giác rùng mình.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tần Tranh: Đồ khùng! Đồ điên! Đồ thần kinh! Dù cô có đánh tôi cả vạn lần thì cô vẫn là đồ thần kinh!

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment