Mạc Tang Du chưa bao giờ thấy việc mây mưa với người mình thích là chuyện gì đáng xấu hổ. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đè Vân Thụy từ lâu, ngay từ hồi đại học, cô đã tập dượt trong đầu tư thế hai người quấn quýt cả vạn lần.
Đến lúc này, cô lại phát hiện mình rất bị động.
Rõ ràng sức cô lớn hơn Vân Thụy cơ mà.
Ít nhất cô tự cho là vậy.
Cô còn trẻ hơn Vân Thụy.
Tuy chỉ có ba tuổi.
Nhưng trẻ vẫn là trẻ.
Chứng tỏ thể lực của cô tốt hơn.
Đáng lẽ ra phải là cô không chút do dự bế bổng Vân Thụy lên, quẳng lên bồn rửa mặt, rồi mặc sức tung hoành mới phải.
Nhưng sự cố gắng của con người trước mặt thiên phú.
Chẳng đáng một xu.
Cô cắn môi, quay đầu không nhìn Vân Thụy nữa.
Vân Thụy nhận ra cảm xúc của cô không ổn, liền dừng bàn tay đang bận rộn lại, hỏi cô: "Em sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?"
Lúc này thì không còn đầu gỗ nữa rồi.
Sao không tiếp tục đi chứ?
Làm cô kẹt ở giữa, dở dở ương ương.
Mạc Tang Du đáp: "Đâu có."
Vân Thụy vẫn nhìn cô.
Mạc Tang Du lầm bầm: "Chị còn làm hay không đây?"
Vân Thụy nói: "Sao em lại không vui?"
Mạc Tang Du đáp lại: "Đâu có không vui đâu."
Vân Thụy bình tĩnh nhìn cô, sự nóng bỏng trong đáy mắt dần phai đi. Mạc Tang Du nhìn vào ánh mắt đó.
Mỗi lần cô nói dối, Vân Thụy đều nhìn cô như vậy.
Ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu đột nhiên mình hôn Vân Thụy.
Liệu cô ấy có kinh ngạc đến nỗi ngây người không?
Ánh mắt Mạc Tang Du khẽ lay động.
Vân Thụy dùng hai tay đỡ lấy eo cô: "Tiểu Mạc..."
Mạc Tang Du đột nhiên kề sát lại, hôn lên môi Vân Thụy một cái.
Khác hẳn với trước đây.
Lần này rất mềm mại.
Rất nhẹ.
Giống như có một chiếc lông vũ lướt qua môi Vân Thụy, không mang theo bất kỳ d*c v*ng nào.
Vân Thụy đơ mất một giây.
Mỗi khi Mạc Tang Du "muốn", ngón tay cô sẽ sờ vào bên hông Vân Thụy.
Giống như truyền tín hiệu.
Giờ phút này Mạc Tang Du không làm gì cả, chỉ đến gần, hôn lên khóe môi Vân Thụy một cái.
Vân Thụy không rõ Mạc Tang Du muốn làm gì, cứ nhìn cô chằm chằm.
Mạc Tang Du hỏi: "Chị thích em từ khi nào?"
Vân Thụy nhìn cô.
Mạc Tang Du đang mặc một chiếc sơ mi mỏng, màu vàng kem càng tôn lên làn da trắng ngần của cô. Hai bên vai lộ ra, bờ vai tròn trịa đáng yêu, mái tóc ướt sũng được búi trong nón tắm, vài lọn tóc ướt rủ xuống bên tai, bên cổ, và trên xương quai xanh.
Vân Thụy vươn tay.
Đấu tranh nội tâm giữa việc kéo áo sơ mi xuống hay là kéo nó lên.
Mạc Tang Du không nghe thấy Vân Thụy trả lời, bèn rướn người: "Vân Thụy?"
Cơ thể cô nghiêng về phía trước.
Sự đầy đặn ẩn sau lớp áo sơ mi.
Giờ đây đang khẽ rung rinh.
Ngay dưới mí mắt Vân Thụy.
Vân Thụy vòng hai tay qua eo Mạc Tang Du, buộc cô phải thẳng lưng dậy.
Cảm giác nguy hiểm đột ngột ập tới.
Vân Thụy hôn lên khóe môi cô.
l**m m*t, cắn xé.
Mạc Tang Du cảm nhận được sự nhiệt tình của cô ấy như ngọn lửa đột ngột bùng lên, từng cụm từng cụm, vút lên thật cao.
Môi đau.
Đầu lưỡi đau.
Đâu đâu cũng đau.
Cô ấy hôn mạnh quá.
Vân Thụy m*t đến nỗi Mạc Tang Du thở cũng thấy khó nhọc. Cô điều hòa lại hơi thở, bị Vân Thụy khơi dậy h*m m**n, còn chưa kịp hùa theo...
Vân Thụy đã buông cô ra.
Như thể đã ăn no uống đủ.
Rồi sửa lại cổ áo sơ mi cho cô.
Mạc Tang Du:...
Cô hoang mang.
Vừa mới chuẩn bị làm một vố lớn cho ra trò.
Sao đột nhiên lại "tắt lửa" rồi?
Vân Thụy nói: "Rất lâu về trước."
Rất lâu về trước?
Cái gì rất lâu về trước cơ?
Mạc Tang Du sực nhớ ra cô ấy đang trả lời câu hỏi vừa nãy của mình.
Có thể chậm hơn nữa được không?
Dây thần kinh phản xạ của cô ấy có thể chậm hơn nữa được không?
Mạc Tang Du dường như đã thấy trước cảnh hai người "vật lộn" trên giường sau này.
Cởi xong quần áo.
Vân Thụy phán một câu: "Chị biết hung thủ giết người thế nào rồi."
Đệt!!!!
Mạc Tang Du tức anh ách.
Vốn dĩ cô còn định nhân khoảnh khắc ấm áp này để thảo luận chủ đề "tình yêu" với Vân Thụy.
Thảo luận cái con khỉ.
Cô vòng hai chân qua hông Vân Thụy, kéo cô ấy về phía mình.
Vân Thụy nhìn cô: "Tiểu Mạc..."
Mạc Tang Du vòng hai tay qua cổ Vân Thụy, nói: "Im lặng."
Vân Thụy không nhúc nhích.
Mạc Tang Du ghé môi sát tai cô ấy, nói: "Làm em đi."
Vân Thụy không phải người thông minh nhất.
Nhưng cô ấy là người thực hành ưu tú nhất.
Từ phòng vệ sinh đến phòng ngủ.
Đến phòng của Vân Thụy.
Giữa chừng Mạc Tang Du còn nhớ tới cái bánh kem Vân An tặng, Vân Thụy liền khoác áo ngủ ra khỏi phòng lấy bánh kem cho cô. Nhìn dáng vẻ Vân Thụy quay lại như không có chuyện gì xảy ra, Mạc Tang Du cuối cùng cũng hiểu vì sao mình "làm" không lại Vân Thụy.
Ai mà "làm" lại trâu cơ chứ?
Vân Thụy quay về phòng, vừa cắt cho Mạc Tang Du một miếng bánh kem thì phát hiện cô đã gục bên mép giường ngủ thiếp đi.
Ngủ rồi.
Đúng là dở khóc dở cười.
Vân Thụy hết cách, đành phải đặt bánh kem vào tủ lạnh lại. Vân An mua cái nhỏ, bốn inch, vừa đủ cho hai người ăn, nhưng Vân Thụy lại không thích đồ ngọt lắm. Dù vậy, cô vẫn quẹt một ngón tay nếm thử kem.
Ngọt.
Chỉ là không ngọt bằng Tiểu Mạc.
Vân Thụy đóng cửa tủ lạnh, quay về phòng lấy áo ngủ đi tắm. Tắm xong, cô lại dọn dẹp phòng ốc một lượt. Phòng của cô không ấm cúng bằng phòng Mạc Tang Du. Giấy dán tường trong phòng Mạc Tang Du đều là do cô ấy tự dán. Sau khi được chủ nhà đồng ý, Mạc Tang Du đã tự mình cải tạo, nói hoa mỹ thì là "giấc ngủ là chuyện trọng đại của đời người, tốn thời gian cho chuyện trọng đại cũng đáng". Mới ba ngày thôi mà Vân Thụy đã quen với việc mở mắt ra liền thấy giấy dán tường và trần nhà ở phòng Mạc Tang Du.
Dẫn đến việc giờ nhìn phòng mình, cô thấy khó chịu lạ thường.
3, 4 giờ sáng.
Cô bế Mạc Tang Du về phòng cô ấy, đắp chăn, rồi ôm lấy Mạc Tang Du.
Rất mềm.
Rất thoải mái.
Một cảm giác yên tâm chưa từng có.
Vân Thụy rúc vào Mạc Tang Du, gọi cô ấy khẽ đến nỗi gần như không thể nghe thấy: "Tiểu Mạc..."
Mạc Tang Du tưởng là muỗi, vung tay tát một cái vào mặt cô.
Vân Thụy:...
Không sao cả.
Tay cô ấy cũng thơm.
Vân Thụy kéo tay Mạc Tang Du lại, hôn một cái.
Ngày hôm sau trời nắng đẹp, hai người cuối cùng cũng kết thúc kỳ nghỉ, vừa quay lại đã đụng phải Diêu Chiêu. Diêu Chiêu đến lấy đồ, thấy Vân Thụy liền "Ôi" một tiếng: "Xuất quan rồi à?"
Vân Thụy liếc cô ấy một cái: "Sao đây?"
"Dạo này bận gì thế?" Diêu Chiêu hỏi: "Xin nghỉ mấy ngày liền, không bình thường nha."
Vân Thụy nói: "Bận yêu đương."
"Cậu á?" Diêu Chiêu coi như cô đang nói nhảm, cười ha hả, còn kéo đồng nghiệp bên cạnh: "Nè, cậu nghe thấy gì không? Đội trưởng của các cậu nói cô ấy bận yêu đương kìa."
Đồng nghiệp bảo vệ đội trưởng nhà mình: "Đội trưởng Diêu, cây sắt cũng có lúc ra hoa mà."
"Không không không, không phải cây sắt." Diêu Chiêu nói: "Cô ấy còn 'sắt' hơn cả cây sắt ấy chứ."
Vân Thụy không vui: "Sao mình là cây sắt?"
Diêu Chiêu: "Cậu mà không sắt á hả?"
Cô ấy nói: "Chưa từng thấy ai như cậu, người ta theo đuổi thì nhiều nhất là từ chối thôi, cậu thì nhất định phải dọa người ta chạy mất dép."
Vân Thụy nghĩ ngợi: "Có sao?"
"Sao lại không? Hai người bên đội mình, cậu quên rồi à?" Diêu Chiêu nói xong, đồng nghiệp bên cạnh gật đầu lia lịa: "Có! Chưa nói đến đội trưởng Diêu, hồi ở Lâm Bình, có người muốn theo đuổi đội trưởng, nhưng đội trưởng không cho anh ta sắc mặt tốt bao giờ. Có lần anh ta gửi nhầm tài liệu, đội trưởng mắng anh ta đến phát khóc luôn. Cao mét tám lăm lận, vậy mà khóc thảm ơi là thảm. Sau đó anh ta cứ thấy đội trưởng là cúp đuôi chạy."
Vân Thụy thấy hai người kẻ tung người hứng, cau mày ném cho họ hai chữ: "Vớ vẩn."
Chẳng phải cô đối xử với Tiểu Mạc rất tốt sao?
Tiểu Mạc nói những lời mờ ám với cô như vậy từ lâu.
Cô cũng đâu có...
Vân Thụy chợt bừng tỉnh.
Hình như, cô cũng chỉ đối xử như vậy với mình Tiểu Mạc.
Hình như, thời gian cô thích Tiểu Mạc, còn sớm hơn cô tưởng.
Một chút.
Diêu Chiêu thấy cô ngẩn người, bèn "Chà" một tiếng: "Ngầm thừa nhận rồi nha."
Vân Thụy ném một tập tài liệu qua. Diêu Chiêu bắt lấy, cười hì hì: "Cậu đó, hôm nào mà thật sự thoát ế, mình đốt pháo ăn mừng!"
Vân Thụy bực bội: "Biến biến biến!"
Diêu Chiêu cười cợt bỏ đi. Vân Thụy vừa ngồi xuống, điện thoại liền rung lên. Cô liếc nhìn, là Vân An gửi tin nhắn tới:【Dì, hôm nay dì đi làm rồi sao ạ?】
Vân Thụy:【Sao con biết? Gắn camera theo dõi trên người dì hả?】
Vân An:【Dì Mạc vừa nói với con.】
Thấy Vân An nhắc đến Tiểu Mạc, sắc mặt Vân Thụy dịu đi một chút, cô mỉm cười:【Chi vậy?】
Vân An:【Dạ là Tranh Tranh. Cậu ấy muốn hỏi kỳ nghỉ đông dì có về không, dì Tần muốn mời mọi người ăn cơm.】
Vân Thụy nhớ ra chuyện của Vân An và Tần Tranh, cô đáp lại:【Dì biết rồi, để dì bàn với Tiểu Mạc đã.】
Vân An:【Dạ con cũng báo với chị con rồi, chị ấy nói xem chúng ta sắp xếp thế nào.】
Vân Thụy:【Ừm.】
Vân An:【Dì ơi, hì hì...】
Vân Thụy cau mày:【Ngứa da à?】
Vân An không quậy nữa, đặt điện thoại xuống. Liếc thấy Tần Tranh bưng nước cho mình, nàng đứng dậy nhận lấy, hỏi Tần Tranh: "Diệp Dư đến công ty rồi sao?"
"Ừm." Tần Tranh nói: "Vừa đi rồi, lát nữa mình cũng về trường."
Vân An: "Nhanh vậy?"
Tần Tranh: "Chứ mình không đi học mà cứ ở nhà với cậu, rồi thi rớt à?"
Vân An: "Đâu có nghiêm trọng như cậu nói."
Tần Tranh: "Còn không nghiêm trọng, mình lỡ mất hai kỳ thi rồi đó."
Vân An: "Cậu xin phép rồi, nhà trường biết mà."
"Biết thì cũng không thể thế này." Tần Tranh nói: "Kiếp trước mình cũng chưa xin nghỉ như vậy bao giờ."
Vân An nhìn Tần Tranh, đưa tay kéo cô đến bên cạnh, ôm ôm. Rất thoải mái, rất dính.
Tần Tranh vặn eo, nghe Vân An nói: "Hồi nãy mình nói với dì rồi, nghỉ đông chúng ta cùng về, mấy dì ấy cũng về."
"Hả?" Tần Tranh: "Mấy dì rảnh sao?"
Vân An: "Chắc là tạm thời rảnh." Nàng nhìn Tần Tranh: "Chị mình cũng về nữa."
Tần Tranh khựng lại: "Dạo này chị cậu thế nào?"
Vân An nói: "Vẫn ổn, nào giờ chị ấy thích nghi với môi trường mới nhanh lắm."
Tần Tranh cắn môi, trong lòng không biết là cảm giác gì, rất phức tạp.
Kiếp trước, cô biết Vân An có một người chị, nhưng đến chết vẫn không nhớ tên chị ấy. Có lẽ chỉ có Vân Thụy nhớ.
Có lẽ.
Cũng chỉ có mỗi mình Vân Thụy nhớ.
May mà.
May mà kiếp này mọi thứ vẫn còn kịp.
Tần Tranh càng nghĩ càng xúc động, quay qua ôm chầm lấy Vân An, vùi vào ngực nàng. Vân An cúi đầu, buồn cười: "Sao thế?"
"Tự dưng nghĩ đến chị cậu." Tần Tranh ôm Vân An, cọ cọ trong lòng nàng.
Vân An nói: "Nghĩ đến chị ấy thì sao?"
Tần Tranh nói: "Không sao cả, chỉ là thấy chị ấy thật ngầu, thật oách. Mình hơi bị thích chị ấy rồi."
Lông mày Vân An xoắn lại.
Cảm thấy lời này.
Hình như cũng đúng.
Mà hình như cũng có gì đó sai sai.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Như vậy có đúng không? Như vậy có đúng không hả? Chị ơi, dạo này chị đừng qua nhà em nha.
Vân Kính Thư: ?????
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.