Thư Tình - Ngư Sương

Chương 249

Tuy Tần Tranh có xin nghỉ phép, nhưng cô không hề chểnh mảng việc học, chỉ tiếc là đã tuột mất học bổng học kỳ một. Thời Tuế thì nhận được học bổng, không những vậy, mẹ Thời Tuế còn đưa riêng cho cô ấy một chiếc thẻ, bảo cô ấy nghỉ đông đi nước ngoài du lịch. Thời Tuế năn nỉ ỉ ôi, nói mình không muốn đi nước ngoài, mà chỉ muốn đi leo núi với bạn. Ban đầu mẹ Thời Tuế không vui lắm, dù sao Thời Tuế cũng không còn là học sinh cấp ba nữa, cho dù ngày nào cũng quấn quýt với bạn bè thì cũng nên là những người có thân phận xấp xỉ. Vì vậy hai bên giao ước, Thời Tuế đi chơi cũng được, nhưng sau khi về phải nghe theo sắp xếp của bà.

 

Sau khi Thời Tuế nói rõ mình sẽ không đi xem mắt, những chuyện khác cô ấy đều thuận theo ý mẹ.

 

Khương Nhược Ninh biết chuyện, bèn khuyên Thời Tuế: "Hay là cậu nghe lời mẹ cậu, ra nước ngoài đi."

 

Bên nước ngoài có một buổi triển lãm, mẹ Thời Tuế muốn cô ấy qua đó xem, rồi làm quen thêm vài mối quan hệ. Nhà họ Thời chỉ có mình cô ấy là con, gia nghiệp sau này chắc chắn sẽ rơi vào tay Thời Tuế, mẹ cô ấy muốn cô ấy tạo chút nền móng trước.

 

Nhưng Thời Tuế đáp: "Mình không muốn đi."

 

Nghe hai người nói chuyện, Tần Tranh không lên tiếng.

 

Kiếp trước, Thời Tuế làm nhà thiết kế thời trang, thật ra không liên quan nhiều đến sản nghiệp của gia đình lắm, nhưng miễn cưỡng mà nói, thì cũng có chút liên quan. Kiếp trước Tần Tranh không hiểu rõ Thời Tuế lắm. Dù họ đã cùng trải qua thời cấp ba, rồi liên lạc lại sau khi tốt nghiệp đại học, thì hiểu biết của cô về Thời Tuế vẫn không nhiều.

 

Mối liên hệ giữa Thời Tuế và Nhược Ninh.

 

Cô không hỏi Nhược Ninh, nhưng chắc cũng không liên lạc nhiều.

 

Vì Nhược Ninh rất ít khi nhắc đến Thời Tuế trước mặt cô.

 

Tuy cô không rõ, nhưng Thời Tuế đúng là có đầu óc kinh doanh.

 

Có lẽ do tai nghe mắt thấy từ nhỏ nên có kinh nghiệm.

 

Tần Tranh gọi Nhược Ninh, lắc đầu với cô ấy.

 

Khương Nhược Ninh dựa vào bên cạnh cô, nói: "Mẹ cậu ấy chắc chắn sẽ không vui."

 

Tần Tranh nói: "Chuyện khiến mẹ cậu ấy không vui còn nhiều nữa. Sau này nếu dì ấy không vui vì hai cậu ở bên nhau, cậu cũng chia tay à?"

 

Khương Nhược Ninh bật cười: "Cậu nói xem, có khi nào mẹ cậu ấy ném cho mình năm triệu, bảo mình rời xa con gái dì ấy không?"

 

Tần Tranh nghĩ một lát: "Năm triệu không đủ."

 

Khương Nhược Ninh nhìn cô.

 

Tần Tranh nói: "Ít nhất cũng phải mười triệu."

 

Khương Nhược Ninh: "Vậy mình biến thành phú bà ngay."

 

Tần Tranh: "Rồi lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."

 

Khương Nhược Ninh: "Quá xá đã."

 

Tần Tranh thấy cô ấy tự nói tự cười thì cũng yên tâm. Thời Tuế nhìn sang, hai người chạm mắt nhau, rất ăn ý không nói gì. Thời Tuế hỏi: "Quê của Vân An ở đâu thế?"

 

Tần Tranh nhìn về phía Vân An.

 

Vân An nói: "Một cổ trấn."

 

Thời Tuế: "Nhà cậu ở cổ trấn sao?"

 

Vân An nói: "Không nổi tiếng lắm."

 

Thời Tuế: "Có đặc sản gì không?"

 

Vân An nghĩ một lát: "Bánh cỏ, mấy cậu ăn bao giờ chưa?"

 

Những người khác lắc đầu. Vân An nói: "Là dùng một loại cỏ ngọt ép thành bánh, rồi nướng lên."

 

Khương Nhược Ninh: "Còn chưa nghe bao giờ."

 

Tần Tranh cũng nói: "Có phải là hơi giống bánh hoa tươi không?"

 

Vân An: "Gần giống vậy."

 

Tần Tranh: "Vậy thì mình biết, nhưng mà mình chưa từng ăn."

 

Khương Nhược Ninh: "Muốn ăn."

 

Tần Tranh chọc trán cô ấy, hỏi: "Khi nào Diệp Dư qua?"

 

Khương Nhược Ninh: "Diệp Dư nói không về Lâm Bình, cậu ấy bay thẳng đến quê Vân An luôn."

 

Tất cả đều biết vì sao Diệp Dư không muốn về Lâm Bình, nên cũng không hỏi nhiều. Bốn người về Lâm Bình trước một bước. Tối 29 Tết, Vân Kính Thư, Vân Thụy và Mạc Tang Du xách trái cây và quà cáp đứng trước cửa nhà Tần Tranh, Vân An thì đứng ở sau cùng. Tần Quế Lan mở cửa, thấy họ thì hơi sững sờ, rồi vội mời: "Mau vào, mau vào thôi."

 

Đây là lần đầu tiên Tần Tranh thấy nhà mình náo nhiệt đến vậy. Cô chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm:【Mấy cậu nhìn Vân An kìa, ngại quá trời ngại.】

 

Khương Nhược Ninh:【Cậu nói với cậu ấy, một lát nữa mình đến.】

 

Thời Tuế:【Cậu đến làm gì?】

 

Khương Nhược Ninh:【Xem Vân An xìu mặt.】

 

Vân An:【...】

 

Tuy Khương Nhược Ninh không có ý tốt, nhưng Tần Quế Lan cũng không để Vân An phải xìu. Ba Tần Tranh không được nghỉ nên không về ăn Tết, trong nhà chỉ có Tần Tranh và Tần Quế Lan. Tần Tranh đã nói với mẹ tối nay nhà Vân An sẽ qua, nên Tần Quế Lan đã chuẩn bị đồ ăn từ sớm. Tuy vậy, một mình bà vẫn luống cuống tay chân. Tần Tranh đang phụ thì bị Mạc Tang Du kéo ra, nói: "Con với Vân An sang một góc chơi đi."

 

Cô gọi: "Vân Thụy, vào đây."

 

Vân Thụy lập tức đặt trái cây xuống, ngẩng đầu đi vào bếp. Mạc Tang Du nói: "Chị Tần, lâu rồi không gặp."

 

Tần Quế Lan thấy Mạc Tang Du thì khá vui, nhưng khi thấy Vân Thụy, không hiểu sao bà lại có chút không tự nhiên. Có lẽ do trước đây tiếp xúc không nhiều, không biết nói gì, mà Vân Thụy lại là người ăn nói vụng về. Vẫn là Mạc Tang Du đứng ra: "Chị Tần, sau này Vân An phải phiền chị chăm sóc nhiều."

 

"Làm gì có." Tần Quế Lan nói: "Phải là Tranh Tranh ở Thượng Kinh, cần các cô chăm nom nhiều mới đúng."

 

Mạc Tang Du: "Vâng vâng, Tranh Tranh ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chúng tôi cũng chẳng cần nhọc lòng đâu."

 

Tần Quế Lan nói: "Đúng vậy, Tranh Tranh từ nhỏ đã ngoan rồi."

 

Bà quay đầu nhìn ra phòng khách.

 

Trong phòng khách có thêm một cái sô pha mới. Tần Tranh cầm nho ngồi quỳ trên sô pha, vươn tay ra hiệu cho Vân An há miệng. Vân An chờ mãi nhưng không chờ được, Tần Tranh lại nhét quả nho vào miệng mình, rồi bị nàng ôm lấy.

 

Hai đứa trẻ đùa giỡn rất vui vẻ.

 

Tần Quế Lan lắc đầu.

 

Mạc Tang Du nói: "Chị Tần, chị xem mấy đứa nhỏ vui chưa kìa."

 

Tần Quế Lan nghĩ đến vẻ mặt nhợt nhạt của Tần Tranh và sự yếu ớt của Vân An lúc ở bệnh viện, mắt đỏ hoe: "Ừm, rất vui."

 

Bà hít sâu một hơi, liếc nhìn Vân Kính Thư đang ngồi thẳng tắp ở mép sô pha bên kia, hỏi: "Đó là chị của con bé à?"

 

Mạc Tang Du nói: "Chị Tần gọi con bé Tiểu Thư là được rồi."

 

"Tiểu Thư." Tần Quế Lan nói: "Mây cuộn mây tan (vân quyển vân thư), tên con bé hay thật."

 

Mạc Tang Du: "Tôi thấy cả nhà con bé, tên con bé là hay nhất. Người cũng đẹp, tính tình cũng tốt nữa." Người bên cạnh tằng hắng một cái. Mạc Tang Du liếc nhìn Vân Thụy, nói: "Tiểu Thư rất quý Tranh Tranh."

 

Tần Quế Lan gật đầu.

 

Bà có nghe Tần Tranh nói qua một chút.

 

Cũng là một đứa nhỏ số khổ.

 

Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, Vân Kính Thư bèn quay đầu lại, vừa hay chạm mắt với Tần Quế Lan. Cô đặt hai tay lên đầu gối, gật đầu cười với bà.

 

Ánh mắt Tần Quế Lan nhìn cô càng thêm trìu mến.

 

Giống như một người mẹ.

 

Bên tai, Vân An gọi cô: "Chị ơi."

 

Vân Kính Thư quay đầu: "Ừm?"

 

Vân An hỏi: "Chị ăn cam không?"

 

Vân Kính Thư: "Chị thấy em trông giống quả cam rồi đấy."

 

Vân An không hiểu sao mình bị xỏ xiên một câu: ???

 

Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là giọng nói oang oang của Khương Nhược Ninh: "Mẹ nuôi! Tranh Tranh!"

 

Tần Tranh liếc Vân An một cái, Vân An bèn đi ra mở cửa. Cùng với hơi lạnh, Khương Nhược Ninh chạy ùa vào, tay xách thịt khô và cá mặn. Cô đi vào bếp: "Mẹ nuôi ơi, mẹ con bảo con mang cái này qua cho mẹ."

 

Tần Quế Lan nói: "Đã bảo mẹ con không cần mang qua rồi mà."

 

"Ấy mẹ nuôi, con mang thì cũng mang rồi, lát mình hấp lên ăn luôn ạ."

 

Tần Quế Lan: "Con ăn cơm chưa?"

 

Khương Nhược Ninh: "Con ăn thêm được không ạ?"

 

Tần Quế Lan:...

 

Khương Nhược Ninh cười ngoan ngoãn, chào hỏi: "Dì Mạc, dì Vân."

 

Cuối cùng, cô e dè đi đến bên cạnh Tần Tranh, nói với Vân Kính Thư: "Chị Vân."

 

Vân Kính Thư gật đầu với cô, cười nhẹ.

 

Khương Nhược Ninh "Ồ" một tiếng, kéo Tần Tranh: "Chị cậu ấy ngầu quá đi!"

 

Tần Tranh: "Phải không? Mình cũng thấy vậy, siêu ngầu."

 

Khương Nhược Ninh: "Thật thật, Vân An với chị cậu ấy cách nhau mấy tuổi mà sao cảm giác như cách cả một thế hệ vậy?"

 

Không phải cách một thế hệ.

 

Mà là cách cả một thế giới.

 

Tần Tranh nói: "Cậu đừng nhìn chằm chằm người ta nữa."

 

"Không sao." Khương Nhược Ninh nói: "Vân An và chị cậu ấy giống nhau ghê."

 

Tần Tranh nói: "Giống năm sáu phần."

 

"Hơn đó." Khương Nhược Ninh nói: "Nhưng chị cậu ấy ngầu hơn."

 

Nghe hai người bàn tán, Vân An nén giận ngồi một bên.

 

Tần Tranh nhận ra sắc mặt nàng, bèn cười hì hì sáp lại gần trêu đùa. Điện thoại Khương Nhược Ninh rung lên. Tần Tranh đứng gần nên liếc thấy màn hình, là Thời Tuế. Ngay sau đó Khương Nhược Ninh vỗ vai cô: "Mình vào phòng cậu nghe điện thoại nha."

 

"Đi đi." Tần Tranh hất cằm. Khương Nhược Ninh lon ton chạy vào phòng cô, còn không quên đóng cửa lại.

 

Vân Kính Thư nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu, liền trông thấy Vân An và Tần Tranh đang thì thầm không biết nói gì. Vẻ mặt Vân An hầm hầm, còn Tần Tranh thì ghé vào tai em cười nói, chưa tới hai câu đã dỗ được Vân An vui trở lại.

 

Từ góc của cô, có thể thấy tai Vân An đỏ bừng.

 

Khí phách đâu rồi?

 

Vân Kính Thư vô thức sờ tai mình, nhíu mày nhìn tin nhắn điện thoại cứ nhảy ra liên tục:【Năm mới vui vẻ!】

 

Giản Hề:【Chưa đến năm mới, nhưng chúc mừng năm mới trước.】

 

Giản Hề:【Hình như chị về quê rồi, em quên hỏi quê chị ở đâu.】

 

Giản Hề:【Chị đang ăn cơm đoàn viên sao?】

 

Sao một người có thể nói nhiều như vậy khi người khác chưa trả lời chứ?

 

Vân Kính Thư cũng không đáp, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại.

 

Cô đột nhiên tò mò, muốn xem đối phương có thể gửi thêm bao nhiêu tin nữa.

 

Vân An thấy Vân Kính Thư ngây ra, bèn gọi: "Chị."

 

Vân Kính Thư ngẩng đầu: "Hửm?"

 

Vân An nói: "Chị làm gì vậy? Ăn cơm thôi."

 

Vân Kính Thư "Ồ" một tiếng, đứng dậy, gõ vào điện thoại một dấu:【.】

 

Gửi đi.

 

Khương Nhược Ninh ăn cơm nước xong mới tới, nên ăn được vài miếng là lại đi nấu cháo điện thoại với Thời Tuế. Vân Thụy và Mạc Tang Du không uống được nhiều rượu, nhưng tối nay vui nên đều nhấp vài ly. Tần Tranh thấy má Vân An ửng hồng, Tần Quế Lan hỏi: "Vậy tối nay mọi người ngủ ở đâu?"

 

Mạc Tang Du: "Tôi vẫn còn một căn nhà trống, tối nay qua đó ở."

 

Tần Quế Lan: "Ở có đủ không?"

 

Mạc Tang Du: "Hai phòng, để Tiểu Thư với Vân An chen chúc một chút là được."

 

Tần Quế Lan: "Chen chúc không thoải mái đâu. Vân An, tối nay con ngủ phòng Tranh Tranh đi."

 

Cả bàn ăn đều sững sờ.

 

Tần Quế Lan nói: "Tranh Tranh, con qua ngủ với mẹ."

 

Không khí lại lưu thông.

 

Mạc Tang Du nói: "Vậy cũng được."

 

Dì nháy mắt với Vân An. Vân An có chút ngại ngùng: "Dạ con cảm ơn dì."

 

Tần Quế Lan cười cười, múc canh cho họ.

 

Ăn tối xong, Tần Tranh và Vân An dọn dẹp chén đũa. Lúc cả hai từ trong bếp đi ra, Vân Thụy và những người khác đã về rồi. Tần Quế Lan nói: "Họ còn phải qua đó dọn dẹp vệ sinh."

 

Tần Tranh gật đầu: "Nhược Ninh đâu mẹ?"

 

"Nhược Ninh vừa bị mẹ con bé gọi về." Tần Quế Lan nói: "Vân An, tối nay con mặc đồ ngủ của dì nhé."

 

Vân An nghiêng đầu nghĩ một giây, đối diện với ánh mắt Tần Tranh, nàng cười: "Dạ được, dì."

 

Tần Quế Lan lấy trong tủ ra một bộ đồ ngủ cotton màu trắng nhạt, không có hoa văn gì, nhìn rất giản dị. Tần Tranh: "Mẹ, con chưa thấy mẹ mặc bao giờ."

 

Tần Quế Lan nói: "Còn nhiều thứ con chưa thấy lắm. Chuyện gì cũng phải cần con thấy à?"

 

Vân An vào nhà vệ sinh tắm rửa, rồi mặc đồ ngủ đi ra. Rất vừa vặn, vô cùng vừa vặn, như thể được may đo riêng.

 

Tần Tranh nhận ra, sáp lại gần Tần Quế Lan: "Mẹ, có phải mẹ lén mua cho Vân An không?"

 

"Lén cái gì mà lén? Mẹ làm việc cần phải lén chắc?"

 

Tần Tranh vội lắc đầu: "Dạ không cần không cần, là con lén."

 

Tần Quế Lan nói: "Tối nay con đừng có mà lén đi tìm con bé."

 

Tần Tranh nghẹn họng: "Ồ."

 

Tần Quế Lan chọc trán cô: "Con gái lớn rồi mà không biết ngại."

 

Tần Tranh giả ngốc: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"

 

Cô dụi dụi trong lòng Tần Quế Lan, bị bà đẩy đầu ra, nói: "Đi tắm đi."

 

Cầm bộ đồ ngủ Tần Quế Lan chuẩn bị, Tần Tranh đi vào nhà vệ sinh. Lúc quay ra thì không thấy Tần Quế Lan nữa, chỉ có Vân An ngồi trên sô pha, cúi đầu nghịch điện thoại. Cô bước tới hỏi: "Mẹ mình đâu?"

 

Vân An không ngẩng đầu: "Dì ra ngoài rồi."

 

Tần Tranh: "Đi đâu thế?"

 

Vân An nói: "Bà nội cậu vừa gọi, bảo dì qua lấy đồ."

 

Tần Tranh: "Muộn vậy sao?"

 

Vân An: "Lát cậu gọi điện hỏi xem dì đến chưa."

 

Tần Tranh gật đầu. Thấy tóc cô còn ướt, Vân An đặt điện thoại xuống, kéo Tần Tranh vào nhà vệ sinh để sấy giúp. Mới sấy được nửa đầu, Tần Tranh đã ngồi không yên, đứng dậy bước ra khỏi nhà vệ sinh, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời rồi nói: "Tết năm ngoái tuyết rơi, cậu có thấy không?"

 

Vân An: "Ừm, cậu có chụp cho mình xem."

 

Tần Tranh nói: "Mình chụp ở đó đó."

 

Cô chỉ vào cánh cửa phía đối diện, hai cái cây giờ đã cao lớn, rất xum xuê. Tần Tranh lắng nghe tiếng gió một lúc rồi gọi cho Tần Quế Lan. Tần Quế Lan nói đã đến nhà bà nội rồi, tối bà không về, bảo cô tối đừng chơi quá trớn.

 

Tần Tranh hiểu mẹ cố ý tạo không gian riêng cho mình và Vân An, cô cười: "Dạ con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ."

 

Tần Quế Lan nghe không nổi, cúp máy một cái "tút".

 

Vân An thấy cô cười, bèn ôm cô từ phía sau: "Sao cười vậy?"

 

Tần Tranh nhướng mày: "Hôn mình một cái đi rồi mình nói cho."

 

Vân An cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi cô, ánh mắt dịu dàng.

 

Tần Tranh vẫn chưa thỏa mãn: "Hôn thêm cái nữa."

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vân An: Gà con mổ thóc.

 

Tần Tranh: Bộ chưa ăn cơm hả?

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment