Thư Tình - Ngư Sương

Chương 250

Vân An đón Tết ở nhà Tần Tranh. Tối 30, nàng đăng một bức ảnh mâm cỗ thịnh soạn lên nhóm chat nhỏ, đồ ăn bày la liệt kín cả bàn.

 

Diệp Dư:【Ngưỡng mộ ghê, thèm quá đi.】

 

Thời Tuế:【Dì đối xử với cậu tốt thật đó @Vân An.】

 

Khương Nhược Ninh:【Thật sự chịu không nổi, ngày thường mặn nồng thì cũng thôi đi, Tết nhất mà cũng mặn nồng thế này @Tần Tranh.】

 

Tần Tranh vốn định trả lời Diệp Dư và Thời Tuế, nhưng thấy tin nhắn của Khương Nhược Ninh, cô khẽ nghiến răng:【Cậu im đi @Khương Nhược Ninh.】

 

Khương Nhược Ninh:【Lêu lêu lêu...】

 

Khương Nhược Ninh:【Tí nữa có qua nhà mình không?】

 

Tần Tranh:【Có chứ, lát mình mang ít đồ ăn qua.】

 

Khương Nhược Ninh:【Tiện thể làm công tác tư tưởng cho mẹ mình nữa.】

 

Tần Tranh:【OK.】

 

Diệp Dư nhìn mọi người tán gẫu, rồi ngước mắt nhìn quanh. Trong nhà chỉ bật một cái đèn chùm, không quá sáng, nhưng cô cảm thấy mọi ngóc ngách đều còn vương vấn hơi thở của Khương Nhược Ninh và các bạn. Khi ở đây, Khương Nhược Ninh thích nằm trên sô pha, Tần Tranh thì hay dựa vào tay vịn xem tivi, Vân An thì chu đáo gọt trái cây cho họ, còn Thời Tuế thì chạy ra chạy vào nhận đồ ăn shipper giao.

 

Cô không muốn về nhà.

 

Một chút cũng không muốn.

 

Chỉ là, vào giây phút này.

 

Cô hơi nhớ các bạn mà thôi.

 

Diệp Dư ngồi trên sô pha, hai tay ôm gối, vặn tiếng tivi to lên một chút, rồi lại to hơn nữa, nhưng vẫn không át được tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ. Từng tiếng nổ vang lên, bất ngờ nổ tung, vô cùng rực rỡ. Diệp Dư đưa mắt nhìn ra ngoài, nhưng chỉ thấy cái bóng của chính mình.

 

Cô không thấy bản thân cô đơn.

 

Không cần chuẩn bị đồ ăn cho cả gia đình, không cần nấu một bàn đầy ắp các món, không cần ai thiếu gì cũng gọi cô, không cần phải làm một người hầu.

 

Cô của bây giờ, thật sự rất ổn.

 

Diệp Dư tự an ủi bản thân. Cô lấy điện thoại ra, thấy mọi người đều đang gửi lời chúc phúc, cô cũng soạn một đoạn rồi gửi hàng loạt cho các nhóm. Điện thoại cứ rung lên "ong ong" không ngớt. Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Dư còn tưởng là điện thoại rung, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.

 

Diệp Dư vội vàng chạy ra mở cửa, thấy Kim Mạn đang xách mấy cái túi đứng trước nhà mình.

 

"Chị Mạn?" Diệp Dư nói: "Không phải chị đang ở nước ngoài ạ?"

 

Tối nay ở nước ngoài có một lễ trao giải mời Kim Mạn, vốn dĩ Kim Mạn định đưa Diệp Dư đi cùng, nhưng Diệp Dư còn phải thu âm bài hát nên không đi được. Kim Mạn nói: "Chị đi rồi thì em phải làm sao đây? Lủi thủi đón Tết một mình à?"

 

Diệp Dư ngại ngùng: "Em một mình vẫn ổn mà."

 

"Ổn lắm, trong nhà đến chữ Phúc cũng không thèm dán, thế mà bảo là ổn." Kim Mạn vừa nói vừa đưa đồ trong tay cho cô. Diệp Dư vội vàng đưa hai tay ra nhận. Kim Mạn hỏi: "Ăn tối chưa?"

 

"Dạ em ăn rồi." Diệp Dư nói dối, nhưng cái bụng kêu "ùng ục" đã thành thật bán đứng cô. Ánh mắt Diệp Dư lảng đi, Kim Mạn liếc nhìn bụng cô, nói: "Vậy lát nữa chị ăn, em ngồi nhìn nhé."

 

Diệp Dư bẽn lẽn: "Chị Mạn..."

 

Kim Mạn nói: "Được rồi, em treo mấy cái này lên trước đi, để chị đi hâm nóng thức ăn."

 

Diệp Dư mở một trong những cái túi màu đen ra, bên trong là mấy chữ Phúc màu đỏ và đồ trang trí Tết, dùng để treo cửa. Ngày trước ở nhà, Diệp Dư là người phụ trách dán câu đối. Ở đây hiển nhiên không cần, nhưng cô đã dọn dẹp sạch sẽ mọi ngóc ngách trong nhà. Sau khi treo đồ trang trí và bật tất cả đèn trong nhà lên, bầu không khí lập tức khác hẳn so với lúc cô chỉ có một mình.

 

Diệp Dư không nhịn được, vẫn lén chụp một tấm ảnh trong nhà rồi gửi vào nhóm chat nhỏ.

 

Tần Tranh ôm điện thoại: "Nhà Diệp Dư có người kìa."

 

"Ai ai ai?" Khương Nhược Ninh vừa nghe đã hóng: "Có phải Chu Nguyệt Thanh không? Mình thấy em ấy có ý với Diệp Dư từ lâu rồi."

 

Tần Tranh hỏi một câu trong nhóm nhỏ, rồi trả lời Khương Nhược Ninh: "Là chị Mạn đó."

 

"Ối chà." Khương Nhược Ninh: "Chu Nguyệt Thanh đang làm cái gì vậy?"

 

Tần Tranh: "Cậu kích động như thế làm gì?"

 

Khương Nhược Ninh: "Mình ship cậu ấy với Chu Nguyệt Thanh."

 

Tần Tranh:...

 

Khương Nhược Ninh: "Mình phải đi gõ đầu Chu Nguyệt Thanh mới được."

 

Tần Tranh nói: "Cậu đừng có quậy."

 

Lúc này Khương Nhược Ninh mới miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, hỏi Tần Tranh chuyện khác: "Vừa nãy, mẹ mình nói gì với cậu thế?"

 

Tần Tranh đáp: "Không có gì cả, dì chỉ hỏi tình hình học tập thôi."

 

Khương Nhược Ninh: "Không hỏi chuyện cậu với Vân An hả?"

 

Tần Tranh lắc đầu.

 

Cô đến cùng Vân An, Khương Cầm cũng không nói gì, vẫn chào hỏi các cô như bình thường, chỉ là lúc nói chuyện, bà lại kéo riêng cô ra. Khương Cầm không phải người thất lễ, Tần Tranh nghĩ có lẽ bà không quen, nên mới bảo Vân An vào phòng Khương Nhược Ninh nghỉ ngơi.

 

Cô ngồi nói chuyện với Khương Cầm một lúc.

 

Nói về chuyện học của Khương Nhược Ninh, rồi lại nói đến tình hình của cô ấy ở trường.

 

Bà hỏi Tần Tranh, có phải Khương Nhược Ninh đang hẹn hò không.

 

Tần Tranh lập tức lắc đầu: "Dạ không có đâu dì. Cậu ấy ở trường bận lắm, căn bản không có thời gian hẹn hò ạ."

 

"Thật ra dì cũng không phản đối chuyện con bé hẹn hò." Khương Cầm nói: "Nhưng tính cách của Ninh Ninh con cũng biết rồi đó, không ổn định, lại ngây thơ dễ bị lừa. Nếu con bé thật sự có cảm tình với bạn học nào đó, con giúp dì để ý một chút, rồi nói cho dì biết, được không con?"

 

Tần Tranh cười gượng: "Dì à, con tin là Nhược Ninh có phán đoán của riêng mình."

 

"Con bé vừa mới vào đại học, lại không chín chắn như con, lỡ gặp phải đứa trai hư nào thì con bé cũng không phân biệt được. Dì biết là hơi làm khó con, nhưng dì chỉ không muốn Ninh Ninh bị tổn thương." Khương Cầm nói: "Từ nhỏ con bé đã không có ba, bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực chất rất yếu đuối, chỉ một chút chuyện cũng có thể đả kích con bé..."

 

Không hiểu sao Tần Tranh bỗng nghĩ đến kiếp trước.

 

Ban đầu cô cũng nghĩ Khương Nhược Ninh rất mạnh mẽ, lần nào cô ấy cũng xông lên trước mặt cô, che chắn mọi tổn thương cho cô. Đúng vậy.

 

Cô ấy cũng rất yếu đuối.

 

Tần Tranh nói: "Dạ dì, con sẽ để ý."

 

"Vậy dì cảm ơn con trước nhé." Khương Cầm lại gọt trái cây cho Tần Tranh, bảo cô mang vào cho Vân An ăn cùng.

 

Từ đầu đến cuối, bà không hỏi nửa lời về Vân An.

 

Như thể Vân An không hề đến đây.

 

Tần Tranh cắn miếng táo, bị Khương Nhược Ninh đá nhẹ vào chân. Tần Tranh hoàn hồn, Khương Nhược Ninh hỏi: "Cậu đang nghĩ gì đó? Có phải mẹ mình nói gì không?"

 

"Dì nói, không cấm cậu hẹn hò." Tần Tranh vừa dứt lời, mắt Khương Nhược Ninh sáng rực lên.

 

Tần Tranh lại nói: "Nhưng mình thấy ý của dì, chắc là không đồng ý cho cậu quen Thời Tuế đâu."

 

Ánh sáng trong mắt Khương Nhược Ninh vụt tắt.

 

Cô ấy "Ồ" một tiếng: "Mình đoán được rồi."

 

Sau đó cô ấy nói: "Haiz, bi quan thế làm gì? Mình còn chưa nói với mẹ mình mấy chuyện này mà, biết đâu mẹ mình ngày nào cũng ở cạnh mẹ nuôi, được mẹ nuôi hun đúc, cũng có thể chấp nhận chuyện này thì sao."

 

Thấy dáng vẻ lạc quan của cô ấy, Tần Tranh chợt nhớ đến lời Khương Cầm nói, rằng Khương Nhược Ninh rất yếu đuối. Cô chớp mắt, cười cười.

 

Khương Nhược Ninh cũng đáp lại cô một nụ cười thật tươi.

 

Tần Tranh nói: "Vậy để mình nói mẹ mình thỉnh thoảng cứ nhắc tới."

 

"Phải vậy chứ." Khương Nhược Ninh nói: "Thật ra ban đầu mình cũng muốn nói cho mẹ mình biết ngay, nhưng mình biết bà ấy sẽ không chấp nhận. Nhưng mà mẹ nuôi đã chấp nhận rồi, mình nghĩ là sớm muộn gì mẹ mình cũng sẽ chấp nhận được thôi."

 

Nói xong, Khương Nhược Ninh vỗ lưng Vân An: "Nói đi nói lại vẫn là Vân An sướng nhất, không có ba mẹ, dì còn quen bạn gái."

 

Vân An:...

 

Đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu này để nói "Cậu không có ba mẹ".

 

Vân An tức cũng không được, không tức cũng không được.

 

Nàng nhịn.

 

Lúc ra về, cuối cùng Tần Tranh cũng phát hiện có gì đó không ổn: "Sao im re vậy?"

 

Vân An nghiêng đầu: "Nói gì giờ?"

 

Tần Tranh: "Muốn nói gì thì nói cái đó."

 

Vân An nắm lấy tay cô đút vào túi áo mình, hỏi: "Lạnh không?"

 

Tần Tranh lắc đầu, nhưng Vân An vẫn sửa lại cổ áo cho cô. Tần Tranh chợt nhớ ra: "Hôm nay chị với dì cậu về rồi sao?"

 

Vân An nói: "Ừm, hôm qua họ đến nhà dì Mạc."

 

Ở Lâm Bình vốn không có họ hàng gì, chúc Tết xong họ liền về quê. Tần Tranh nói: "Vậy chúng ta về có làm phiền mọi người không?"

 

"Không đâu." Vân An nói: "Lúc mình về, chắc dì với chị về Thượng Kinh rồi."

 

"Nhanh vậy sao?" Tần Tranh hỏi: "Họ không ở quê ăn Tết à?"

 

Vân An lắc đầu: "Từ lúc chị mình ra ngoài, vẫn chưa về quê lần nào. Tết mấy năm trước, dì mình cũng không về."

 

Tần Tranh nhìn nàng: "Vậy hồi trước, Tết nào cũng chỉ có cậu với bà ngoại à?"

 

Vân An cười: "Ừm."

 

Nghe vậy, Tần Tranh ôm chầm lấy nàng: "Không sao, sau này có mình rồi, mình về quê với cậu."

 

Vân An ôm eo cô, hai người vừa nói vừa cười đi về nhà. Hai hôm nay tuy Tần Quế Lan không cố ý né tránh, nhưng bà cũng không mấy khi ở nhà. Biết hai người mùng 3 về, bà còn chuẩn bị cho các cô bao nhiêu là đồ ăn. Tần Tranh nói: "Mẹ, cái này không cần mang đâu."

 

"Không phải con bảo dì con bé đang ở quê sao? Mang về cho dì con bé, cả chị con bé nữa. Lần trước mẹ thấy Tiểu Thư thích ăn món này, mang thêm nhiều một chút." Tần Quế Lan hăng hái gói ghém, làm Tần Tranh bỗng dưng có ảo giác mình sắp được gả đi. Cô bật cười, gọi: "Mẹ."

 

Tần Quế Lan đang cúi đầu bận rộn, nghe Tần Tranh gọi thì ngẩng lên.

 

Tần Tranh hỏi: "Mẹ ơi, nếu sau này con đi lấy vợ, mẹ có khóc không?"

 

Tần Quế Lan nhíu mày: "Lại nói vớ vẩn gì đấy?"

 

Tần Tranh không vui: "Sao lại vớ vẩn ạ? Mẹ không muốn con kết hôn à?"

 

Tần Quế Lan: "Con sao lại..."

 

"Con với Vân An cũng có thể kết hôn mà, sau này bọn con ra nước ngoài kết hôn." Tần Tranh vừa nói xong, Tần Quế Lan đã lườm cô một cái: "Con gái lớn rồi, người ta còn chưa đả động gì, con thì cứ bô bô suốt ngày."

 

Tần Tranh cười.

 

Tần Quế Lan nói: "Hơn nữa, nhà con bé có còn ai đâu. Nếu có kết hôn, sau này cũng là làm dâu nhà mình."

 

Tần Tranh tưởng tượng: "Mẹ, sau này con mua nhà ở Thượng Kinh, mẹ dọn qua ở chung với bọn con, được không mẹ?"

 

"Được cái gì mà được." Tần Quế Lan nói: "Thế nhà này bỏ xó sao?"

 

Tần Tranh bĩu môi: "Vậy sau này con nhớ mẹ thì phải làm sao đây?"

 

"Làm sao cái gì?" Tần Quế Lan nói: "Con có Vân An rồi còn nhớ mẹ à? Mấy hôm nay có thấy con nhớ mẹ đâu."

 

Câu nói này làm Tần Tranh đỏ bừng cả mặt, cô ré lên: "Mẹ!"

 

Thấy dáng vẻ e thẹn của con gái, Tần Quế Lan véo má cô, nói: "Còn biết ngại nữa sao."

 

Tần Tranh dụi dụi vào người bà, rồi lại chạy ra ngoài. Vân An đang chơi với đứa bé nhà đối diện, mới mấy ngày mà họ đã chơi thân, cả ngày cứ gọi "chị Vân An". Tần Tranh ghen tị: "Có lần con bé còn gọi mình là dì đó!"

 

Vân An: "Dì thì sao?"

 

"Khác bối phận." Tần Tranh nói: "Con bé gọi mình là dì, gọi cậu là chị, thế cậu gọi mình là gì?"

 

Vân An: "Mình gọi cậu là Tranh Tranh."

 

Tần Tranh: "Ăn gian!"

 

Vân An cười với cô.

 

Bé gái nhà đối diện đang vê một cục bột, ném về phía họ. Vân An liền đưa tay ôm Tần Tranh vào lòng mình. Lúc Tần Quế Lan ngẩng đầu lên, vừa hay thấy cục bột nện trúng người Vân An. Ba mẹ cô bé vội chạy ra, rối rít xin lỗi. Vân An nói: "Dạ không sao đâu, em ấy đùa thôi ạ."

 

Cô bé bị lôi về nhà.

 

Vân An cũng bị Tần Tranh lôi về nhà.

 

Rốt cuộc vẫn là con nít.

 

Hai đứa con nít.

 

Ánh mắt Tần Quế Lan bất giác dịu lại.

 

Hôm sau thời tiết khá đẹp, Tần Tranh đặt taxi, tiện đường đón luôn Khương Nhược Ninh và Thời Tuế. Bốn người ngồi trong xe, ríu rít bàn kế hoạch du lịch. Điện thoại Tần Tranh rung lên, cô liếc nhìn màn hình, nói: "Là Diệp Dư, cậu ấy báo đã lên máy bay rồi."

 

Khương Nhược Ninh: "Vậy cậu ấy đến sớm hơn bọn mình sao?"

 

Tần Tranh: "Ừm, chắc là sớm hơn nửa tiếng."

 

Khương Nhược Ninh: "Vậy cậu bảo cậu ấy đợi bọn mình ở sân bay đi."

 

Tần Tranh: "Mình nói rồi."

 

Bay hơn hai tiếng, bốn người xuống máy bay là mông đã tê rần. Tần Tranh và Vân An dùng chung một vali, Thời Tuế và Khương Nhược Ninh mỗi người một cái. Bốn người kéo ba cái vali đi ra ngoài.

 

Lúc họ vừa ra khỏi cửa lớn, Diệp Dư đã nhìn thấy, lập tức hướng về phía họ gọi: "Nhược Ninh! Tranh Tranh!"

 

Khương Nhược Ninh và Tần Tranh quay đầu lại, thấy Diệp Dư đang vẫy tay với mình, cả hai lập tức chạy tới. Diệp Dư đội nón len đỏ, quàng khăn quàng cổ to sụ cùng màu, mặc áo gió màu sáng. Bên cạnh cây cột là vali của cô ấy. Gặp lại nhau, ai cũng vui mừng khôn xiết, Diệp Dư cứ cười mãi.

 

Tần Tranh: "Sao cậu không đợi ở trong?"

 

Diệp Dư: "Trong đó đông người lắm, mình sợ mấy cậu không tìm thấy."

 

Ngoài cửa không có nhiều người, tuy trời lạnh gió lớn, nhưng dễ tìm nhau hơn.

 

Khương Nhược Ninh nói: "Diệp Dư, cậu vẫn chu đáo như vậy."

 

Diệp Dư mím môi cười.

 

Vân An đứng bên cạnh nói: "Đi thôi!"

 

Tần Tranh nói: "Đi!"

 

Diệp Dư vội kéo Tần Tranh lại: "Chờ đã."

 

Tần Tranh bị Diệp Dư kéo đứng lại, cô quay đầu nhìn, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

 

Diệp Dư nói: "Mình—"

 

Cô ấy ngại ngùng: "Mình còn dẫn theo một người nữa."

 

Diệp Dư vừa dứt lời, từ sau cây cột bên cạnh cô ấy thò ra một cái đầu. Chu Nguyệt Thanh vẫy tay chào bọn họ: "Hi."

 

---

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment