Thư Tình - Ngư Sương

Chương 251

Có Chu Nguyệt Thanh gia nhập, Khương Nhược Ninh là người vui nhất. Cô ôm cánh tay Tần Tranh, la lên: "Ngọt chết mình, ngọt chết mình rồi!"

 

Tần Tranh cau mày: "Cậu đừng gây rối nữa."

 

"Biết rồi mà." Khương Nhược Ninh nói: "Mình đảm bảo không nói một lời nào hết."

 

Với Diệp Dư thì không sao, giỡn vài câu cũng được, nhưng đối với Chu Nguyệt Thanh, dù sao thì bọn họ cũng chưa thân đến mức có thể đùa giỡn tùy tiện. Vậy nên suốt đường đi, Khương Nhược Ninh tỏ ra rất ngoan ngoãn, chỉ thỉnh thoảng nháy mắt với Diệp Dư.

 

Diệp Dư bị Khương Nhược Ninh nhìn đến mức không biết làm sao, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Khương Nhược Ninh không buông tha, khoác tay Diệp Dư, hỏi nhỏ: "Cậu ngại hả?"

 

Cả nhóm sáu người, một người ngồi ghế phụ, hai người ngồi hàng giữa, và ba người ngồi ở hàng cuối. Vân An cần chỉ đường nên ngồi ghế phụ, Tần Tranh và Chu Nguyệt Thanh ngồi ở giữa, còn Khương Nhược Ninh, Diệp Dư và Thời Tuế ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

 

Khương Nhược Ninh và Diệp Dư thì thầm to nhỏ, nói chuyện rất khẽ. Lắng nghe giọng nói của đối phương, tâm trí Diệp Dư có chút lơ đãng.

 

Hai người họ hiếm khi ở chung trên một chiếc xe.

 

Lại còn ngồi gần nhau thế này.

 

"Diệp Dư?" Khương Nhược Ninh gọi mãi mà không thấy trả lời, bèn cao giọng hơn. Diệp Dư hoàn hồn, quay đầu liền chạm phải ánh mắt của Khương Nhược Ninh. Đáy mắt cô ấy trong veo, nhìn cô không chút tạp niệm, rất thẳng thắn, rất vô tư.

 

Diệp Dư đè nén cảm giác xót xa nơi cổ họng, hỏi Khương Nhược Ninh bằng giọng nói vẫn bình thản như thường: "Cậu vừa nói gì vậy?"

 

Khương Nhược Ninh nói: "Sao sắc mặt cậu tệ thế này?"

 

Cô ấy vươn tay: "Cậu sốt à?"

 

Trán Diệp Dư mát rượi, không có dấu hiệu bị sốt, nhưng sắc mặt cô đúng là không ổn lắm. Chu Nguyệt Thanh ngồi phía trước các cô nói: "Chắc là tối qua hóng gió nên bị cảm rồi."

 

Khương Nhược Ninh nhìn sang cô ấy, đầy hứng thú: "Tối qua hai người ra ngoài hả?"

 

Chu Nguyệt Thanh nói: "Tối qua bọn em ra bờ sông, ở đó có lễ hội pháo hoa. Em thấy chị Diệp Dư ở nhà một mình không có gì làm nên kéo chị ấy đi cùng."

 

Khương Nhược Ninh cười: "Thế là hôm nay em đi theo cậu ấy đến đây luôn à?"

 

"Ban đầu em định rủ chị Diệp Dư đi chơi." Chu Nguyệt Thanh nói: "Bạn bè em đều ra nước ngoài hết rồi, em ở nhà một mình cũng chán, muốn rủ chị Diệp Dư đi chơi chung. Chị Diệp Dư bảo đã hứa với các chị là sẽ đến đây, nên em đành mặt dày đi theo luôn."

 

Khương Nhược Ninh nói: "Rất tốt."

 

Cô ấy liếc nhìn Chu Nguyệt Thanh, rồi lại nhìn Diệp Dư: "Rất tốt."

 

Diệp Dư cụp mắt, điện thoại bỗng rung lên. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, là Kim Mạn gửi tin nhắn tới, hỏi cô đã xuống máy bay chưa. Diệp Dư:【Dạ em xuống máy bay rồi.】

 

Kim Mạn:【Gặp bạn em chưa?】

 

Diệp Dư:【Dạ, bọn em đang trên xe.】

 

Kim Mạn:【Không được ăn cay, không được ăn đồ lạnh, đừng để bị cảm lạnh, chú ý giữ ấm.】

 

Diệp Dư:【Dạ em biết rồi chị Mạn.】

 

Kim Mạn:【Diệp Dư, đi chơi vui vẻ, tận hưởng nhé.】

 

Diệp Dư siết chặt điện thoại, ngón tay cạy nhẹ ốp lưng. Cuối năm ngoái, Kim Mạn tặng cô một chiếc điện thoại mới, bên trong còn có miếng dán màn hình và ốp lưng hình khủng long nhỏ màu xanh nhạt. Lúc rảnh rỗi, cô thường hay nghịch cái ốp lưng này.

 

Đêm 30 Tết, Kim Mạn nấu một bàn đầy ắp thức ăn. Hai người ngồi đối diện nhau, Kim Mạn còn rót cho cô một ly rượu vang. Diệp Dư ngạc nhiên: "Em được uống sao chị?"

 

Thường ngày, để bảo vệ cổ họng, Kim Mạn không bao giờ cho cô đụng vào rượu bia. Có lần tụ tập với nhóm Tần Tranh, cô uống hai ly bia, súc miệng hai lần mà vẫn bị Kim Mạn ngửi thấy mùi. Lúc Kim Mạn nhìn chằm chằm, Diệp Dư chỉ biết nín thở không dám ho he.

 

Kim Mạn nói: "Tết mà, uống một chút không sao." Chị nhấn mạnh: "Nhưng không được uống rượu ở nơi chị không biết."

 

Diệp Dư cười: "Chị Mạn, trước khi uống em nhất định sẽ báo cáo cho chị."

 

Kim Mạn mỉm cười nhìn cô. Hai người cụng ly, lắng nghe tiếng pháo hoa nổ ngoài cửa sổ. Kim Mạn hỏi: "Diệp Dư, em có thích ai chưa?"

 

Diệp Dư sững sờ, nhìn về phía chị. Ánh sáng của pháo hoa ngoài cửa sổ hắt lên người Kim Mạn, phủ lên chị một vầng sáng. Kim Mạn trước mặt đang mỉm cười, nhưng Diệp Dư lại vô cùng căng thẳng. Cô cầm ly rượu, mấp máy môi.

 

Kim Mạn nói từng chữ một: "Khương, Nhược, Ninh?"

 

Diệp Dư: "Chị Mạn."

 

Kim Mạn nói: "Em rất thích em ấy sao?"

 

Diệp Dư: "Em..." Ngón tay cô bấu chặt mép ly, phần thịt đầu ngón tay bị ép đến nỗi hằn một vết. Kim Mạn thong thả nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Đối diện với ánh nhìn nhàn nhạt của chị, trái tim Diệp Dư đập thình thịch, dường như cô đã bị người ta nhìn thấu, không còn chỗ nào để trốn tránh.

 

Tình cảm của cô.

 

Cũng không còn chỗ trốn.

 

Cô gật đầu.

 

Kim Mạn hỏi: "Đã tỏ tình với em ấy chưa?"

 

Diệp Dư kinh ngạc, lập tức lắc đầu nói: "Cậu ấy và Thời Tuế đang ở bên nhau."

 

Kim Mạn gật đầu như có như không, lơ đãng hỏi: "Nếu hai em ấy không quen nhau, em sẽ tỏ tình chứ?"

 

"Em!" Diệp Dư đột nhiên nhận ra, những lời đã dâng lên đến cổ họng lại không tài nào thốt ra được.

 

Kim Mạn nói: "Em sẽ nghĩ, đợi mình giỏi giang hơn một chút, đợi mình thành công hơn một chút, đợi mình kiếm được nhiều tiền hơn một chút, mình sẽ đi tỏ tình, đúng không?"

 

Diệp Dư bị chị nói trúng tim đen, sắc mặt trở nên tái nhợt. Kim Mạn nói: "Diệp Dư, vấn đề giữa em và em ấy chưa bao giờ là chuyện tỏ tình, mà là em không thể chiến thắng sự tự ti của bản thân. Vậy nên Diệp Dư à, đừng đặt ra quá nhiều giả thiết cho mình, cũng đừng hối hận nữa. Em vốn dĩ đã học được cách từ bỏ, ngay cái lúc em còn đang do dự rồi."

 

Phải.

 

Cô đã sớm từ bỏ.

 

Còn tự huyễn hoặc bản thân, cho rằng mình đang hy sinh.

 

Diệp Dư hít một hơi thật sâu, nghe thấy Khương Nhược Ninh bên cạnh hỏi: "Sao thế?"

 

Cô cười: "Không có gì."

 

Nói rồi, cô cúi đầu: "Cậu cứ khoác tay mình như vậy, không sợ Thời Tuế ghen à?"

 

Diệp Dư hiếm khi dùng giọng điệu thoải mái như vậy để trêu chọc Khương Nhược Ninh và Thời Tuế. Khương Nhược Ninh đỏ mặt, nói: "Cậu ấy mới không thèm ghen đâu."

 

Ánh mắt Diệp Dư lướt qua vai Khương Nhược Ninh, thấy một tay Thời Tuế đang vòng qua eo, khều khều cánh tay cô ấy. Mặt Khương Nhược Ninh càng đỏ hơn. Diệp Dư thu hồi tầm mắt, vỗ vai Tần Tranh, nói: "Muốn đổi chỗ không?"

 

Tần Tranh không hiểu: "Hả?"

 

Diệp Dư nói: "Hai cậu ấy tình tứ quá, mình chịu không nổi."

 

Khương Nhược Ninh xù lông, lắc mạnh cánh tay Diệp Dư, ngượng đến nỗi đỏ bừng mặt.

 

Diệp Dư bị cô ấy lắc cho ngả nghiêng ngả ngửa, đành cười bất đắc dĩ.

 

Cả nhóm đùa giỡn ồn ào cho đến khi tới quê của Vân An. Nhà Vân An ở quê là kiểu nhà trệt, có rất nhiều phòng. Tần Tranh hỏi: "Sao lại có nhiều phòng thế này?"

 

Vân An giải thích: "Đây là phòng bà ngoại, đây là của chị hai, đây là của mình, đây là của ba mẹ mình, đây là của dì, còn có hai phòng cho khách nữa."

 

Nhà nàng nằm trong cổ trấn, diện tích lớn, được xây dựng theo kiểu nhà trệt gần giống tứ hợp viện, xung quanh là các gian nhà nhỏ, ở giữa là nhà chính. Chu Nguyệt Thanh thán phục: "Căn nhà này mà ở Thượng Kinh thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ?"

 

Vân An cười: "Giá nhà ở đây rẻ hơn nhiều."

 

Đất đai cũng rộng, nhà nào nhà nấy đều có một cái sân lớn. Nhà Vân An cũng có, chỉ là hơi trống trải. Có thể thấy Vân Kính Thư và Vân Thụy đã về dọn dẹp, sân trong sạch sẽ, nhà cửa cũng gọn gàng. Vân An nói: "Đèn đều do chị mình mới thay hồi sáng, chị ấy nói là bóng đèn cũ không đủ sáng, tối quá."

 

Tần Tranh chẳng thấy tối như lời nàng nói, nhưng bóng đèn mới thay đúng là sáng thật, ban ngày bật lên cũng thấy chói mắt. Phòng bà ngoại Vân An đã khóa, còn các phòng khác đều mở. Vân An hỏi họ muốn sắp xếp ngủ nghỉ ra sao, Khương Nhược Ninh đáp: "Còn sắp thế nào, không phải chúng ta ngủ phòng cho khách sao?"

 

"Chỉ có hai phòng cho khách thôi, mấy cậu có thể ngủ ở phòng dì hoặc phòng chị mình. Đã lâu rồi hai người họ không về, sáng nay chị mình nói chăn ga gối đệm đều là đồ mới thay, nên mọi người muốn ngủ phòng nào cũng được."

 

Tần Tranh ghé sát tai nàng: "Vậy mình thì sao?"

 

Vân An cười: "Cậu ngủ phòng mình."

 

Tần Tranh véo nàng một cái. Vân An xách hành lý về phòng, Chu Nguyệt Thanh và Diệp Dư mỗi người một phòng cho khách. Cuối cùng, Khương Nhược Ninh chọn phòng của Vân Kính Thư, mở cửa ra là có thể thấy một cái ao bên ngoài cửa sổ. Mặc dù mùa này, cái ao ngoài nước ra thì chẳng có gì cả, nhưng Khương Nhược Ninh nói ngắm cũng thấy thoải mái, nên cô chọn phòng này. Vân An sắp xếp cho cả nhóm xong xuôi, lại trải thêm đệm điện cho họ.

 

Theo Vân An vào phòng bà ngoại lấy đệm điện, Tần Tranh liền trông thấy một bức ảnh trên bàn. Đó là ảnh một người lớn tuổi. Cô cầm lên hỏi Vân An: "Đây là bà ngoại cậu sao?"

 

Vân An nghiêng đầu nhìn qua, nói: "Ừm, là bà ngoại mình."

 

"Bà ngoại cậu đẹp thật." Không phải kiểu đẹp ở vẻ ngoài, mà là ở khí chất rất hiền từ, trông có vẻ là một cụ bà dễ tính. Vân An gật đầu, nhìn ngón tay Tần Tranh lướt qua khung ảnh, nàng cúi đầu.

 

Dọn dẹp hành lý xong cũng gần đến giờ cơm tối. Trong nhà không có gạo, Tần Tranh nói: "Không phải dì với chị cậu về hai ngày nay rồi sao, hai người họ không ăn cơm à?"

 

Vân An nghĩ đến tài nấu nướng của dì mình, mím môi: "Chắc là họ ăn ngoài. Chúng ta ra siêu thị mua một ít đi, cũng không xa, đi bộ là tới rồi."

 

Khương Nhược Ninh xung phong nhận việc: "Mình cũng muốn đi!"

 

Vân An khóa cửa, sáu người rầm rộ kéo nhau ra ngoài. Trên đường, Tần Tranh và Khương Nhược Ninh giỡn với nhau, Thời Tuế phải đi can. Chu Nguyệt Thanh nhìn họ, nói với Diệp Dư: "Sao quan hệ của mọi người lại tốt đến vậy?"

 

Diệp Dư quay đầu: "Hả?"

 

Chu Nguyệt Thanh nói: "Ngưỡng mộ mấy chị thật."

 

Diệp Dư hỏi: "Không phải em cũng có rất nhiều bạn sao?"

 

"Thì có." Chu Nguyệt Thanh cũng có rất nhiều bạn, nhưng... Chu Nguyệt Thanh nói: "Không giống lắm."

 

Diệp Dư: "Không giống chỗ nào?"

 

Chu Nguyệt Thanh nói: "Em cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy không giống thôi."

 

Chu Nguyệt Thanh dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tần Tranh và Khương Nhược Ninh. Diệp Dư cũng nhìn theo hướng cô ấy, rồi im lặng.

 

Ước chừng mười mấy phút sau họ tới siêu thị. Khương Nhược Ninh đề nghị: "Hồi nãy mình thấy cạnh siêu thị có bán xiên que chiên, lát về chúng ta mua một ít, tiện thể mua thêm bia, chịu không?"

 

Tần Tranh biết cô ấy lại lên cơn thèm, bèn gật đầu ngầm đồng ý. Khương Nhược Ninh và Thời Tuế đi mua xiên chiên, Tần Tranh và Vân An mua thức ăn và gạo, còn Chu Nguyệt Thanh và Diệp Dư được giao nhiệm vụ mua bia. Hai người đứng trước quầy hàng đầy ắp, chỉ riêng bia cũng có hơn mười mấy loại. Chu Nguyệt Thanh: "Chị muốn uống loại nào?"

 

Diệp Dư nói: "Đợi chút."

 

Cô chụp ảnh quầy hàng gửi cho Kim Mạn, cẩn thận hỏi: "Chị Mạn, em uống loại nào được ạ?"

 

Kim Mạn nhanh chóng trả lời:【?】

 

Diệp Dư đột nhiên thấy căng thẳng, lập tức nhắn lại:【Dạ em không uống cũng được.】

 

Kim Mạn đang ngồi trong quán bar. Bạn thân ngồi sát bên, thấy Kim Mạn nhìn điện thoại rồi bỗng bật cười, liền tò mò: "Xem gì đó?"

 

Kim Mạn nói: "Không có gì."

 

Cô khoanh tròn vài loại bia có vị ngon mà không quá gắt, rồi gửi cho Diệp Dư.

 

Người bạn thân dẹp đi sự tò mò, xích lại gần cô hơn: "Cậu thấy người này hát thế nào? Cũng được chứ ha?"

 

Trên sân khấu là một chàng trai chừng hai mươi tuổi, đang hát một bản tình ca cũ, không cảm xúc, cũng chẳng có kỹ thuật.

 

Kim Mạn lắc đầu: "Kém xa."

 

Bạn thân: "Kém xa cái gì?"

 

Kim Mạn không đáp.

 

So với Diệp Dư thì kém xa.

 

Cô nắm chặt điện thoại, đứng dậy. Người bạn thân ngỡ ngàng: "Nè, đi đâu đó?"

 

Kim Mạn nói: "Đi mua bia."

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tần Tranh: Diệp Dư, cậu sợ chị Mạn hả?

 

Diệp Dư: Thế cậu không sợ sếp của cậu à?

 

Tần Tranh: Cũng đúng.

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment