Thư Tình - Ngư Sương

Chương 252

Được Kim Mạn ngầm đồng ý, Diệp Dư cũng yên tâm. Tuy không dám uống thả cửa, nhưng cô cũng làm vài lon. Bữa tối, mọi người quây quần bên bàn ăn, Khương Nhược Ninh hỏi Vân An có xem tivi được không. Vân An bảo không có mạng, trong nhà lâu lắm rồi không có ai ở, may mà điện không bị cắt, chứ không thì các cô về chỉ có nước mò mẫm trong bóng tối. Khương Nhược Ninh nghe xong bật cười, nhắm mắt bảo: "Càng k*ch th*ch."

 

Có đôi khi Thời Tuế rất muốn bịt miệng Khương Nhược Ninh lại.

 

Nhưng cũng lại muốn nghe cô ấy nói nhăng nói cuội.

 

Khương Nhược Ninh và Chu Nguyệt Thanh hợp cạ vô cùng. Hai người tám từ chuyện học hành sang tới chuyện showbiz, một người hóng hớt, một người tiết lộ nội tình, nói chuyện cực kỳ rôm rả. Lúc bàn đến scandal trong giới, Chu Nguyệt Thanh nói: "Chị Mạn cũng từng được một nghệ sĩ theo đuổi đấy."

 

Mấy đôi mắt còn lại đồng loạt đổ dồn về phía cô ấy.

 

Chu Nguyệt Thanh nói: "Chính là cái người dạo trước đoạt giải thưởng âm nhạc lớn đó, từng tỏ tình với chị Mạn rồi."

 

Khương Nhược Ninh: "Sao em biết?"

 

Chu Nguyệt Thanh: "Hôm đó em đến nhà chị Mạn lấy đồ, vừa hay gặp họ."

 

Khương Nhược Ninh nói: "Dưa to nha." Cô quay sang hỏi Diệp Dư: "Cậu ở bên chị Mạn, không nghe chị ấy kể à?"

 

Diệp Dư cầm lon bia, lắc đầu: "Mình không biết."

 

Thật ra, Diệp Dư và Kim Mạn rất ít khi nói chuyện tình cảm. Lần trước chị đột nhiên nhắc đến người Diệp Dư thích, đã khiến Diệp Dư kinh ngạc lắm rồi.

 

Khương Nhược Ninh nói: "Tiếc thật, mình còn muốn hóng thêm drama nữa."

 

Chu Nguyệt Thanh: "Chị muốn hóng chuyện của ai, để em đi nghe ngóng cho!"

 

"Nè nè nè, Tiểu Kiều dạo này đóng phim đang hot rần rần đó, cô ấy chưa có bồ đúng không?" Đây là nghệ sĩ dạo này Khương Nhược Ninh đang mê, "chèo thuyền" cực hăng. Chu Nguyệt Thanh nói: "Cô ấy thì chưa có bồ, nhưng cái người được ghép couple với cô ấy á, thì có bạn trai rồi."

 

"Cái gì!" Khương Nhược Ninh la lên: "Người đó không phải 'cong' sao?"

 

"Hình tượng thôi mà." Chu Nguyệt Thanh nói: "Phí xuất hiện một lần tám triệu, chị có cong không?"

 

Khương Nhược Ninh:...

 

Vỡ mộng.

 

Cô bỗng thấy sức lực cạn kiệt, thuyền cũng chèo không nổi nữa, khóc lóc đòi bỏ theo dõi ngay trong đêm. Chu Nguyệt Thanh cũng khóc hùa theo: "Em cũng từng bị phụ bạc! Chiến hạm đầu tiên của em cũng lật y như vậy nè!"

 

Khương Nhược Ninh: Càng muốn khóc hơn.

 

Tần Tranh nhìn hai người họ quậy mà dở khóc dở cười. Cô rúc vào lòng Vân An, nghe Vân An hỏi: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"

 

Tần Tranh nghiêng đầu: "Bây giờ sao?"

 

Vân An gật đầu.

 

Tần Tranh nói: "Được."

 

Cô hỏi ý kiến mọi người, Thời Tuế nói: "Hai cậu đi đi, tụi này dọn dẹp ở đây cho."

 

Những người khác rất biết ý, rối rít gật đầu.

 

Tần Tranh nhìn vẻ mặt "Mình hiểu mà, mình hiểu mà" của bọn họ.

 

Mà cạn lời.

 

Đừng tỏ ra như cô và Vân An sắp đi làm chuyện gì xấu hổ có được không!

 

Dẫu cho cô cũng rất muốn.

 

Tần Tranh thấy hơi buồn cười.

 

Vân An nhìn cô.

 

Tần Tranh giả vờ nghiêm mặt: "Nhìn gì đó?"

 

Vân An lấy một cái áo phao dày ở trong tủ ra đưa cho Tần Tranh, nói: "Mặc cái này vào đi."

 

Tần Tranh: "Của cậu hả?"

 

Vân An cười: "Chứ của ai?"

 

Tần Tranh nhận lấy cái áo phao màu tím nhạt, chắc tại nó dày quá nên trông hơi tròn vo, cô không thích, liền xoay hai vòng trước gương: "Không đẹp."

 

Vân An: "Ấm là được rồi. Gần đây sát bờ sông, ban đêm sẽ càng lạnh hơn."

 

Tần Tranh cũng thấy vậy, cô gật đầu, dứt khoát khoác luôn cái áo phao vào. Trước khi đi, cô kéo Vân An vào nhà vệ sinh, hỏi: "Bàn chải của cậu đâu?"

 

Vân An chỉ cái mới: "Của hai đứa mình đó."

 

Tần Tranh lấy bàn chải đưa cho Vân An. Vân An ngạc nhiên: "Bây giờ sao?"

 

"Đánh răng!" Tần Tranh nói: "Lỡ đâu đang đi dạo cậu lại muốn hôn mình thì phải làm sao?"

 

Vân An:...

 

Nàng đã thấm thía sâu sắc câu nói kia của Tần Tranh, chưa đánh răng thì đừng có mà hôn cô.

 

Thôi được rồi.

 

Vân An ngoan ngoãn đứng trước gương đánh răng cùng Tần Tranh. Tần Tranh nhúng ướt khăn mặt, bảo: "Ngẩng đầu lên."

 

Vân An ngẩng đầu, Tần Tranh dùng khăn tỉ mỉ lau theo đường nét khuôn mặt nàng, y như đang rửa mặt cho em bé. Tần Tranh xoa xoa day day, chơi vui ra mặt. Vân An nhắm mắt, mặc cho cô làm càn. Một lúc sau, Tần Tranh bảo: "Xong rồi."

 

Vân An mở mắt ra.

 

Hơi thở của Tần Tranh phả ngay bên má, thấy Vân An mở mắt, cô liền rướn tới hôn lên khóe môi nàng một cái, nói: "Thơm thơm."

 

Gương mặt trắng trẻo của Vân An thoáng ửng hồng.

 

Tần Tranh nói: "Vân An, tai cậu đỏ rồi kìa."

 

Vân An lí nhí: "Cậu còn nói nữa là tụi mình khỏi đi đâu hết."

 

Tần Tranh: "Không đi thì làm gì?"

 

Vân An nhìn cô.

 

Tần Tranh cứng đờ, quay qua treo khăn lên, lách qua người Vân An rồi chạy ra ngoài một cái "vèo". Vân An mím môi nhìn bóng lưng cô tẩu thoát. Lúc hai người ra cửa, Khương Nhược Ninh đang vào một ván game, Thời Tuế thì ngồi cạnh cô ấy. Tần Tranh hỏi: "Sao cậu không chơi?"

 

Thời Tuế nói: "Mấy cậu ấy đủ team rồi."

 

Tần Tranh: "Còn ai nữa?"

 

Bỗng cô lóe lên suy nghĩ: "Khúc Hàm à?"

 

Khương Nhược Ninh ngẩng đầu: "Ừm, vừa thấy cậu ấy online nên rủ chơi chung."

 

Tần Tranh: "Dạo này cậu ấy thế nào?"

 

Khương Nhược Ninh nói: "Khúc Hàm, Tần Tranh hỏi cậu dạo này thế nào kìa?"

 

Tần Tranh:...

 

Ngứa tay thật sự.

 

Giọng Khúc Hàm vọng ra từ điện thoại: "Vẫn ổn, Tần Tranh đang ở cạnh cậu à?"

 

Khương Nhược Ninh: "Ừm, cậu ấy với Vân An chuẩn bị đi hẹn hò."

 

Tần Tranh:...

 

Hít sâu.

 

Giọng Khúc Hàm có ý cười: "Vậy chúc hai cậu ấy giùm mình, năm mới vui vẻ nhé."

 

Tần Tranh chớp mắt, ghé sát vào điện thoại Khương Nhược Ninh, nói: "Năm mới vui vẻ."

 

Nói xong, cô cũng chạy biến.

 

Khương Nhược Ninh: "Chậc, ngại rồi."

 

Vân An đuổi theo.

 

Tần Tranh nói: "Lúc nãy Nhược Ninh chơi game với Khúc Hàm đó."

 

Vân An nói: "Ừm, mình nghe thấy rồi."

 

Tần Tranh nói: "Ngày xưa mình ghét cậu ấy lắm." Nói rồi cô quay lại, chọc vào vai Vân An: "Cũng ghét cậu nữa!"

 

Vân An nắm tay cô lắc lắc, hai người thong dong dạo bước trên con đường làm bằng xi măng. Trong trấn treo đầy lồng đèn đỏ rực, ánh sáng nối liền không dứt. Vân An nói: "Nhưng mình không ghét cậu, mình thích cậu mà."

 

Tần Tranh bị nàng nói cho đỏ mặt, bèn vặn lại: "Mình đi với người khác cậu cũng thích mình à?"

 

Vân An suy nghĩ một lát, rồi gật đầu.

 

Tần Tranh nói: "Cậu không được rồi, vậy mà cũng không ghen."

 

Vân An nói: "Lúc đó không có tư cách để ghen."

 

Tần Tranh nói: "Bây giờ thì có rồi, chỉ mình cậu có tư cách đó thôi."

 

Vân An cười. Tới bờ sông, có người nhận ra nàng, "Ơ kìa" một tiếng: "Vân An?"

 

Vân An ngẩng đầu, chào người đó: "Dạ chị ba."

 

Nàng kéo Tần Tranh, Tần Tranh nín thở: "Chị, chị ba."

 

Chị ba nghe Vân An gọi mình thì mỉm cười, nhưng nghe Tần Tranh gọi thì sững người một chút. Chị nghe nói Vân An lên thành phố lớn đi học, chắc đây là bạn học ở thành phố của con bé. Đúng là người thành phố lớn có khác, lễ phép quá, gọi một tiếng làm chị không biết phải phản ứng thế nào.

 

Tần Tranh gãi gãi tai, không biết mình có gọi sai không.

 

Vân An cười: "Chị ba, đây là bạn gái em."

 

Miệng chị ba vốn chỉ hơi nhếch lên, giờ thì há to đến mức nhét vừa quả trứng gà. Chị ngẩn người một lúc lâu: "À!" Rồi như bừng tỉnh: "À à à."

 

Chị cũng chẳng biết mình đang "À" cái gì nữa.

 

Vân An thấy chị lúng túng, bèn nói: "Chị ba, tụi em đi trước nha ạ."

 

Chị ba gật đầu, ngơ ngác nhìn hai người rời đi. Gió thổi qua, chị hắt xì một cái, lập tức hoàn hồn rồi chạy vội về nhà.

 

Tần Tranh nghĩ về người vừa rồi, hỏi Vân An: "Họ hàng nhà cậu sao?"

 

"Không phải, nhà chị ấy gần nhà mình. Hồi trước bà ngoại không có ở nhà, mình hay qua nhà chị ấy ăn cơm." Vân An vừa giải thích, Tần Tranh liền hiểu ra. Bà con xa không bằng láng giềng gần, nhiều khi hàng xóm còn thân thiết hơn cả họ hàng.

 

Huống hồ, nhà Vân An có lẽ cũng chẳng còn mấy người thân.

 

Cô cụp mắt.

 

Thấy phía xa có một đám trẻ con đang thả thuyền giấy, trên thuyền không biết là đèn hay nến, mà đang trôi nổi trên mặt nước. Vân An giải thích: "Ở đây nhiều sông nước, Tết đến mọi người đều thích thả thuyền giấy. Hồi nhỏ, mình với chị mình cũng hay chơi."

 

Tần Tranh chưa bao giờ chơi trò này, cô chợt nhớ ra: "Có phải là còn được viết nguyện vọng không?"

 

Vân An nói: "Được chứ."

 

Tần Tranh: "Trước đây cậu viết bao giờ chưa?"

 

Vân An nói: "Hồi trước đi thả thuyền với bà ngoại, mình có viết rồi."

 

Tần Tranh tò mò: "Viết gì vậy?" Rồi cô cười: "Có phải là mong chị với dì của cậu bình an không?"

 

Vân An gật đầu.

 

Tần Tranh nói: "Mình cũng muốn viết nữa."

 

Vân An đến chỗ mấy đứa trẻ xin giấy bút cho Tần Tranh, hai người mỗi người một tờ. Vân An viết được hai ba dòng, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Tần Tranh đã viết chi chít một đống chữ. Vân An cười khẽ: "Cậu có nhiều điều ước như vậy sao?"

 

Tần Tranh: "Đúng vậy, mình tham lam mà."

 

Vân An liếc mắt nhìn. Mong ba mẹ khỏe mạnh; mong Khương Nhược Ninh và Thời Tuế hạnh phúc ổn định; mong Diệp Dư sự nghiệp thành công; mong dì, dì Mạc, chị mỗi lần làm nhiệm vụ đều thuận lợi; mong được ở bên Vân An, mãi mãi.

 

Vân An nói: "Sao mình lại ở cuối cùng?"

 

Tần Tranh quay đầu, che tờ giấy lại: "Ai cho cậu coi trộm!"

 

Vân An bất đắc dĩ.

 

Cô viết lâu như thế, muốn không nhìn thấy cũng khó.

 

Viết xong chữ cuối cùng, Tần Tranh nói với Vân An: "Chốt hạ, cậu hiểu chốt hạ là gì không? Điều ước lớn nhất phải nói sau cùng."

 

Cô hỏi Vân An: "Cậu viết gì vậy?"

 

Vân An mở tờ giấy của mình ra cho cô xem. Tần Tranh: "Mong rằng năm nào cũng vui vẻ và hạnh phúc như hôm nay."

 

Cô bĩu môi: "Cậu lạc hậu quá, cái này mà là điều ước gì chứ."

 

Vân An mím môi cười.

 

Tần Tranh thấy bên dưới dòng chữ đó có ký tên: Vân An.

 

Đợi cô xem xong, Vân An liền viết thêm "thích Tần Tranh".

 

Ghép lại là, Vân An thích Tần Tranh.

 

Tần Tranh nhịn cười. Từng có thời, câu nói này đã phá vỡ giai đoạn mập mờ của họ; bây giờ, nó lại trở thành điểm cuối của hai người. Tần Tranh đưa giấy cho Vân An. Vân An dùng hai tờ giấy gấp thành một chiếc thuyền, đặt hai cái đèn led nhỏ màu vàng tươi vào giữa. Thuyền giấy chòng chành trên mặt nước, Tần Tranh khẽ đẩy một cái, chiếc thuyền thuận dòng trôi đi.

 

Chở theo niềm hy vọng.

 

Tần Tranh nhìn rất lâu, mặt nước lấp lánh gợn sóng, phản chiếu ngũ quan xinh đẹp của cô. Vân An nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt triền miên.

 

Đám trẻ con bên bờ sông ùa tới rồi lại ùa đi, từ xa vọng lại tiếng bước chân thình thịch và tiếng cười đùa không ngớt. Tần Tranh nhìn thuyền giấy hòa vào vô số con thuyền khác, đến khi không còn thấy rõ nữa, cô mới quay đầu lại. Vừa ngước mắt lên, cô bắt gặp Vân An đang nhìn mình.

 

Cô bĩu môi: "Nhìn gì?"

 

Vân An nói: "Nhìn cậu."

 

Tần Tranh: "Nhìn mình trời sinh quyến rũ hả?"

 

Câu nói đùa của cô khiến Vân An bật cười. Tần Tranh cau mày: "Cười gì, mình không đẹp sao?"

 

"Đẹp." Vân An định vòng tay qua ôm Tần Tranh, nhưng khổ nỗi cái áo phao cồng kềnh quá, nàng chỉ có thể ôm được bên hông. Tần Tranh xoay người, vừa định nói "Về thôi" thì thấy Vân An lấy một miếng ngọc từ trong túi ra.

 

Tần Tranh nhận ra.

 

Đây là miếng ngọc ngày trước Vân An tặng cô.

 

Vân An nhìn cô, đáy mắt nàng tràn ngập khao khát, khao khát cô đeo nó lên. Tần Tranh hiểu ý Vân An, cô không chút do dự cầm lấy miếng ngọc từ tay nàng, đeo lên cổ. Cảm giác lành lạnh truyền đến khiến cô rùng mình.

 

Đầu ngón tay Vân An nắm lấy miếng ngọc, nàng nghe thấy Tần Tranh hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

 

Vân An nói: "Ủ ấm cho cậu."

 

Tần Tranh bị nàng chọc cười: "Có ấu trĩ không chứ."

 

Vân An cụp mắt, cũng tự thấy hành động của mình buồn cười.

 

Tần Tranh sau đó cúi đầu, nhưng do góc nhìn nên chỉ thấy được viền của miếng ngọc. Cô hỏi Vân An: "Cái này xem như quà Tết sao?"

 

Vân An khựng lại.

 

Tần Tranh: "Cậu không chuẩn bị quà Tết cho mình hả?"

 

Vân An: "Mình..."

 

Thấy nàng hiếm khi ấp úng, Tần Tranh càng được nước lấn tới, cười hờ một tiếng. Vân An hơi sượng.

 

Bàn tay Vân An đang buông thõng bên người bỗng bị Tần Tranh nắm lấy, bị cô kéo đi về phía trước.

 

Vân An hỏi: "Đi đâu vậy?"

 

Tần Tranh: "Về nhà!"

 

Cô quay đầu lại nhìn Vân An, nháy mắt với nàng: "Về nhà phạt cậu!"

 

Lòng bàn tay Vân An bị cô nắm, bắt đầu ấm lên.

 

Rồi dần dần nóng rẫy.

 

Tần Tranh thấy không ổn, vội buông tay ra, nào ngờ Vân An giành lại thế chủ động, nắm ngược lại thật chặt. Tần Tranh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy sáng ngời của Vân An, tim cô run lên, nói: "Mình giỡn với cậu thôi."

 

Vân An không tin.

 

Tần Tranh nói: "Thật mà, thật mà, mình giỡn thôi, mình có chuẩn bị quà Tết cho cậu, nằm trong vali của mình đó."

 

Đến lượt Vân An: "Hờ."

 

Tần Tranh tê cả da đầu, ôm lấy cánh tay Vân An, khoác tay nàng, đầu tựa lên vai. Mấy lọn tóc cọ vào cằm Vân An, vừa nhột vừa ngứa. Vân An vẫn không buông lỏng, kéo Tần Tranh đi thẳng một mạch cho đến khi về tới cửa nhà.

 

Trong sân đã không còn ai.

 

Nhưng tất cả phòng dành cho khách đều hắt ra ánh đèn qua khe cửa.

 

Tần Tranh lẩm bẩm: "Mấy cậu ấy đi ngủ sớm vậy?"

 

Vân An nói: "Chắc hôm nay đi máy bay hơi mệt."

 

Tần Tranh gật đầu.

 

Hai người về phòng, cửa vừa đóng lại, Vân An đã ôm chầm lấy Tần Tranh, ý tứ trong mắt quá rõ ràng. Tần Tranh: "Dừng dừng dừng... Ưm..."

 

Cô bị ép lên ván cửa, lưng áp sát vào đó, trước mặt là Vân An. Vân An choàng tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu nhắm mắt, hôn đầy mãnh liệt. Tần Tranh có cảm giác giây kế tiếp nàng sẽ xé toạc hết quần áo trên người mình.

 

Có cần phải đói khát thế không?

 

Thôi được.

 

Cô cũng hơi muốn hôn.

 

Thôi được.

 

Không phải là hơi.

 

Thôi được.

 

Cô rất muốn hôn Vân An.

 

Ngọt thật.

 

Tần Tranh dùng hai tay ôm lấy má Vân An, vừa định đáp trả một nụ hôn sâu cho đã, thì Vân An thả cô ra. Đôi mắt Tần Tranh trong veo, hơi thở dồn dập. Cô nghe Vân An dùng đôi môi mỏng hơi sưng mọng nói: "Tranh Tranh, quà Tết."

 

Quà Tết?

 

Quà Tết gì nữa?

 

Giờ này đừng quan tâm gì đến quà Tết nữa, có được không?

 

Tần Tranh khẽ nghiến răng, đột nhiên cúi đầu kéo phắt dây kéo áo phao của Vân An ra. Vân An ngơ ngác: "Tranh Tranh?"

 

Không phải cô nói quà trong vali sao?

 

Tần Tranh: "Sao?"

 

Vân An: "Cậu làm gì vậy?"

 

Tần Tranh bực bội, hai tay véo vào eo nàng, đầu cũng không ngẩng lên: "Mở quà."

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tần Tranh: Đánh cậu nhừ tử làm quà Tết bây giờ.

 

Vân An: Không cần đánh đâu, mình chính là quà Tết của cậu mà.

 

Tần Tranh:...

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment