Thư Tình - Ngư Sương

Chương 253

Tần Tranh ngồi máy bay rồi lại bắt xe cả buổi chiều, đến nhà Vân An còn bận rộn nấu bữa tối, sau đó lại ra ngoài đi dạo, nên sớm đã mệt lử. Mở quà xong xuôi là cô ngủ thiếp đi, đến đồ ngủ cũng là Vân An thay giúp cô. Nghe tiếng hít thở an ổn của Tần Tranh, Vân An cảm thấy vô cùng yên lòng. Nàng ôm Tần Tranh, càng siết chặt vòng tay hơn, mãi đến khi cô thấy không thoải mái, trở mình trong lồng ngực, quay lưng về phía nàng. Lúc này Vân An mới vòng tay ôm từ sau lưng, gác cằm lên bờ vai cô. Vân An vừa định chợp mắt thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, nàng ngồi dậy, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho Tần Tranh, rồi xỏ dép đi ra ngoài.

 

Phòng khách không có ai.

 

Một bóng người mảnh mai đang đứng ngoài sân.

 

Vân An nhận ra: "Thời Tuế?"

 

Thời Tuế quay đầu lại, tay cầm điện thoại, trông hơi ngẩn ra. Vân An nói: "Cậu nhìn mình với ánh mắt đó, làm mình còn tưởng cậu đang vụng trộm với ai ấy chứ."

 

Thời Tuế bị nàng chọc cười, nói: "Mẹ mình gọi."

 

Vân An gật đầu, bước đến bên cạnh Thời Tuế. Bàn ăn tối ngoài sân vẫn chưa được dọn, thức ăn thừa trên bàn thì đã được mang đi, nhưng vẫn còn vài lon bia uống dở. Thời tiết này đúng là một cái tủ lạnh tự nhiên. Vân An đưa cho Thời Tuế một lon, cũng tự mình mở một lon, nhấp một ngụm. Lạnh buốt.

 

Chẳng khác gì ăn kem que giữa mùa đông.

 

Nàng nói chuyện cũng phà ra khói trắng.

 

Vân An hỏi: "Mẹ cậu biết chuyện Khương Nhược Ninh à?"

 

Thời Tuế lắc đầu.

 

Vân An liếc nhìn Thời Tuế.

 

Kiếp trước, hồi còn đi học, nàng chỉ biết Thời Tuế học rất giỏi, nhưng hai người cũng ít khi qua lại. Khi đó, vòng tròn xã giao của nàng rất hẹp, cả ngày ngoài học hành ra thì chỉ quấn lấy Tần Tranh. Sau này, trong khoảng thời gian đi theo Tần Tranh, nàng cũng có gặp Thời Tuế vài lần. Có lần Thời Tuế mời Tần Tranh và Khương Nhược Ninh ăn cơm, nàng còn thấy ghen.

 

Vì Khương Nhược Ninh nói: "Cậu xem, có phải Thời Tuế có ý với cậu không?"

 

Tần Tranh đảo mắt.

 

Nàng cũng đảo mắt y hệt.

 

Giờ nghĩ lại.

 

Có lẽ người mà Thời Tuế thích lúc đó là Khương Nhược Ninh?

 

Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của nàng thôi.

 

Nếu thật sự là vậy.

 

Thời Tuế lúc đó quá là oan ức.

 

Thời Tuế nghe người bên cạnh cười thì quay đầu lại. Vân An nhấp một ngụm bia, nhún vai: "Cậu thích Khương Nhược Ninh từ lúc nào?"

 

"Mình á?" Thời Tuế không biết sao chủ đề lại lái sang đây. Cô nghĩ một lát: "Thật ra, mình cũng không biết chính xác là từ khi nào nữa."

 

Thậm chí ban đầu, cô còn không biết đó là rung động.

 

Vân An dường như đồng cảm, nàng gật đầu, nâng lon bia lên cụng với Thời Tuế. Tiếng lon va vào nhau nghe trong trẻo. Vân An hỏi: "Mẹ cậu gọi điện là để bắt cậu về sao?"

 

Thời Tuế nói: "Không phải, nhưng chắc là mẹ nghi mình đang hẹn hò."

 

Dù Thời Tuế đã ra sức che giấu, nhưng có rất nhiều manh mối không thể xóa nhòa được. Lần trước mẹ cô mở cửa phòng bảo cô ra ngoài, cô đang gọi video với Khương Nhược Ninh. Lúc mẹ vào, Thời Tuế giật mình, vội vàng tắt video. Mẹ cô buồn cười: "Con làm gì mà căng thẳng vậy? Đang nói chuyện với ai đấy?"

 

Cô đáp: "Dạ là bạn."

 

Mẹ cô hiển nhiên không tin. Lần này đi du lịch, mẹ cô đích thân tiễn cô ra sân bay, thấy đi cùng đều là bạn học quen mặt hồi lớp 12, lại toàn là con gái, mẹ cô mới yên tâm. Vừa nãy gọi điện tới, bà cũng đòi mở video, bảo cô cho xem trong phòng. Thời Tuế mở video lên, còn nói là mình ngủ chung phòng với bạn học, không tiện làm phiền. Cô không cho mẹ nhìn Khương Nhược Ninh, nhưng đã cho bà xem trong phòng, hai chiếc vali đều là quần áo và túi trang điểm của con gái. Mẹ cô cười: "Vậy con chơi vui vẻ nhé, mẹ cúp máy đây."

 

Thời Tuế cúp máy nhưng không ngủ được, ra sân giải sầu thì vừa hay bị Vân An bắt gặp.

 

Vân An chợt nhớ, kiếp trước Thời Tuế không có thi vào Đại học Giao thông. Nàng hỏi Thời Tuế: "Nếu không vào Đại học Giao thông, cậu sẽ học trường nào?"

 

"Mình á hả?" Thời Tuế lắc đầu: "Mình chưa từng cân nhắc việc này."

 

Vân An: "Cậu thích Đại học Giao thông lắm à?"

 

Thời Tuế đáp: "Hồi cấp hai, mẹ từng dẫn mình đi tham quan Đại học Thượng Kinh và Đại học Giao thông. Thật ra mẹ muốn mình sau này vào Đại học Thượng Kinh, hoặc đi du học, nhưng mình thích Đại học Giao thông hơn."

 

Vân An gật đầu: "Cậu xác định mục tiêu từ hồi cấp hai luôn sao?"

 

Thời Tuế nói: "Ừm, xem như là vậy."

 

Vậy kiếp trước, tại sao Thời Tuế không vào Đại học Giao thông?

 

Cũng không đi du học.

 

Mà lại đến thành phố khác?

 

Vân An nghĩ mãi vẫn không ra, nàng nhấp một ngụm bia, nghe điện thoại Thời Tuế rung lên. Thời Tuế cúi đầu nhìn, nói: "Chắc là Nhược Ninh dậy rồi, mình về phòng trước đây."

 

Người bên cạnh gật đầu.

 

Thời Tuế uống cạn lon bia trong một hơi, ném vào thùng rác rồi quay về phòng. Vân An ngẩng đầu nhìn bầu trời, sao giăng chi chít, bốn bề tĩnh lặng. Uống xong nàng thấy hơi lạnh, liền quay về ôm Tần Tranh.

 

Tần Tranh ngửi thấy mùi rượu, khịt khịt mũi, đẩy Vân An ra: "Cậu ra ngoài uống rượu hả?"

 

Vân An ôm cô, rút lấy hơi ấm: "Ừm."

 

Tần Tranh nhắm mắt: "Uống rượu làm gì?"

 

Vân An nói: "Vừa nãy ra ngoài gặp Thời Tuế."

 

Tần Tranh rất buồn ngủ, nhưng vẫn trả lời: "Cậu ấy làm sao?"

 

Vân An: "Không có gì, thấy cậu ấy, tự dưng nghĩ đến cậu ấy của trước kia."

 

Tần Tranh cựa mình trong lòng Vân An, tay chân cô đều gác lên người nàng, đầu vùi vào ngực nàng. Vân An vừa từ bên ngoài về, người đầy hơi lạnh, Tần Tranh đang giúp nàng xua tan cái lạnh ấy. Hơi thở của cô mềm mại, nhồn nhột, cọ vào ngực Vân An: "Cậu ấy của trước kia?"

 

Vân An nói: "Ừm, cậu ấy nói hồi cấp hai đã muốn vào Đại học Giao thông, nhưng mình nhớ kiếp trước cậu ấy không học trường đó."

 

"Vậy thì...sao?" Đầu óc Tần Tranh trì độn.

 

Vân An cúi đầu, cằm cọ qua đỉnh đầu Tần Tranh: "Cậu nói xem, có khi nào vì kiếp trước cậu ấy thích Khương Nhược Ninh, sau đó Khương Nhược Ninh xảy ra chuyện kia, nên cậu ấy mới chuyển sang trường khác không?"

 

Tần Tranh "À" một tiếng thật nhỏ, dường như cũng đang thật sự suy ngẫm. Vân An chờ mãi không thấy cô trả lời, cúi đầu nhìn thì thấy Tần Tranh đang chớp chớp mắt, vẫn chưa ngủ. Vân An áp má mình vào má cô, cọ cọ. Tần Tranh đẩy mặt nàng ra: "Lạnh quá."

 

Vân An cười.

 

Tần Tranh cố nhớ lại kiếp trước Thời Tuế có gì đặc biệt với Khương Nhược Ninh không, nhưng cô thật sự không để ý lắm, bản thân cô còn bị Khương Nhược Ninh trêu chọc với Thời Tuế vài lần.

 

Thật hết cách.

 

Tần Tranh tổng kết: "Mình không biết."

 

Vân An ôm cô cười.

 

Tần Tranh ngẩng đầu, dường như không hiểu nàng cười vì chuyện gì.

 

Vân An thấy dáng vẻ này của Tần Tranh càng đáng yêu hơn, đáng yêu đến mức khiến tim nàng run rẩy, không nhịn được mà áp lên khóe môi cô. Tần Tranh run lên một cái: "Môi cậu lạnh quá."

 

Vân An khẽ nói: "Một lát là nóng ngay."

 

Tần Tranh đỏ mặt.

 

Ngày hôm sau, không phụ sự mong đợi của mọi người, Tần Tranh ngủ quên. Nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, cô mới tỉnh dậy, ngồi trên giường ngẩn ngơ mấy phút mới hoàn hồn. Cửa phòng được mở ra, Vân An đi vào, cười: "Dậy rồi à?"

 

Tần Tranh ngẩng đầu, mặt mũi mơ màng: "Sao cậu không gọi mình?"

 

Rồi lại hỏi: "Mấy giờ rồi?"

 

Vân An nói: "9 giờ rưỡi, vẫn còn sớm lắm. Mấy cậu ấy nói ăn trưa xong hẵng đi chơi, hôm nay bên ngoài lạnh lắm, sắp có tuyết rơi."

 

"Tuyết rơi?" Tần Tranh tỉnh táo hẳn lên. Cô vốn tưởng mấy ngày nay quê Vân An sẽ có tuyết rơi, dù sao Vân An cũng nói quê nàng lạnh hơn, nào ngờ hôm qua khi vừa xuống máy bay, trời lại quang đãng đến lạ. Không ngờ hôm nay thật sự có tuyết. Tần Tranh vội vàng xỏ dép, còn chưa kịp đi ra đã bị Vân An kéo lại.

 

Tần Tranh không hiểu.

 

Vân An nói: "Ngoài trời lạnh vậy mà cậu chỉ mặc mỗi đồ ngủ sao?"

 

Lúc này Tần Tranh mới sực tỉnh.

 

Cô ở Lâm Bình quen rồi, ở nhà cứ mặc đồ ngủ chạy lung tung. Tần Tranh vội quay lại thay đồ, khoác thêm cái áo phao Vân An đưa. Dù vẫn thấy mình mặc trông thật cồng kềnh, nhưng đúng là ấm thật. Tần Tranh ra cửa thì thấy Khương Nhược Ninh đang ngồi trong sân nhóm lửa, cô tò mò: "Mới sáng sớm mà nướng đồ rồi à?"

 

Khương Nhược Ninh nghe thấy tiếng cô thì quay đầu lại, nói: "Nướng bắp với khoai lang, thơm không?"

 

Cô ấy không nói thì thôi, vừa nói, trong không khí liền tỏa ra cái mùi vỏ cháy xém xen lẫn vị ngọt thanh, thơm nức mũi.

 

Bụng Tần Tranh rất thành thật kêu lên.

 

Vân An kéo tay cô: "Đi, vào đánh răng rửa mặt."

 

Tần Tranh nói: "Mình biết nhà vệ sinh ở đâu mà."

 

Vân An nói: "Nhưng mình muốn đi cùng cậu."

 

Đi cùng cái gì chứ?

 

Cô cũng đâu phải con nít ba tuổi.

 

Không thấy Diệp Dư với Chu Nguyệt Thanh đang cười trêu kia kìa?

 

Cô véo vào cánh tay Vân An, làm nàng rít lên một tiếng. Tần Tranh vội xoa xoa, thật ra cách một lớp áo phao dày cộm, cô còn chẳng véo trúng thịt, nhưng Vân An lại giỏi giả bộ đáng thương.

 

Chu Nguyệt Thanh đang ngồi xổm bên lò lửa, xoa xoa cánh tay: "Trời đất ơi, nổi hết da gà, chịu không nổi mà."

 

Khương Nhược Ninh nghe vậy liền cười: "Đợi em yêu vào là chịu được ngay."

 

Chu Nguyệt Thanh quả quyết: "Không đời nào!"

 

Khương Nhược Ninh:...

 

Sao đoạn đối thoại này quen thế nhỉ?

 

Khương Nhược Ninh nhìn Chu Nguyệt Thanh.

 

Sớm muộn gì cũng tự vả!

 

Tần Tranh đi vệ sinh ra thì khoai lang cũng vừa nướng xong. Thời Tuế đưa cho cô một củ, nóng hầm hập, cô phải đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay. Vân An nhận lấy củ khoai, đặt vào đĩa, từ từ bóc vỏ cho cô. Tần Tranh ngồi xổm bên cạnh nàng, Vân An nghiêng đầu nhìn.

 

Ngoan quá.

 

Nàng lại nhìn thêm cái nữa.

 

Quá là ngoan.

 

Vân An nhìn đến ngẩn ngơ.

 

Tần Tranh phải huých tay Vân An, Vân An mới tiếp tục bóc vỏ khoai cho cô. Ăn khoai xong cũng gần 10 giờ, Khương Nhược Ninh lại kéo Thời Tuế làm một ván game. Tần Tranh về phòng xếp quần áo, vừa nghiêng đầu thì thấy hộp nhạc của Vân An.

 

Cô nhớ vào ngày sinh nhật Vân An, cô từng tặng Vân An một cái hộp nhạc, giờ vẫn đang để ở phòng trọ của nàng.

 

Cái này chắc là cái cũ.

 

Trước đây Vân An từng mang nó đến Lâm Bình.

 

Chắc là lúc chuyển nhà, nàng lại mang về đây.

 

Tần Tranh mở hộp nhạc ra, nhưng không có âm thanh gì cả. Cô nhớ Vân An nói bên trong có một linh kiện bị hỏng. Rảnh rỗi cũng không có gì làm, Tần Tranh nói: "Mình tháo ra được không?"

 

Vân An đang ngồi trên giường nhắn tin cho Vân Kính Thư, ngẩng đầu thấy Tần Tranh cầm hộp nhạc, nàng nói: "Được, nhưng cũng vô dụng thôi, lần trước mình tháo rồi."

 

Cái ngày nó hỏng Vân An đã tháo ra rồi, bên trong có một linh kiện bị gãy, trên thị trường không mua được cái giống hệt.

 

Tần Tranh mím môi, đáy mắt lộ vẻ nóng lòng muốn thử. Vân An cười, đi tìm đồ nghề cho cô. Khương Nhược Ninh và Thời Tuế chơi xong, thấy Vân An xách hộp đồ nghề thì cũng lập tức đi theo. Tần Tranh ngước mắt, hỏi Khương Nhược Ninh: "Hai cậu tới đây làm gì?"

 

Khương Nhược Ninh: "Đang làm gì đó?"

 

Tần Tranh vô cùng nghiêm túc: "Sửa đồ."

 

Khương Nhược Ninh ghé sát vào: "Sửa thế nào?"

 

Tần Tranh nói: "Bên trong có một linh kiện bị gãy."

 

Thời Tuế: "Vậy cậu biết thay à?"

 

Tần Tranh: "Không có cái mới."

 

Thời Tuế: "Vậy sửa thế nào?"

 

Khương Nhược Ninh: "Việc gì phải thay, dán lại là được mà?"

 

Tần Tranh nghĩ cũng phải, bèn nhìn sang Vân An. Vân An lắc đầu: "Có lẽ sẽ bị kẹt đó?"

 

Dù sao thì mấy linh kiện này đều được thiết kế theo kích cỡ chuẩn cả rồi.

 

Tần Tranh nói: "Cậu chưa thử à?"

 

Vân An: "Chưa."

 

Tần Tranh nói: "Đi lấy keo dán đi."

 

Vân An dở khóc dở cười.

 

Nàng lục tung khắp nhà tìm keo dán nhưng không thấy, đành phải chạy ra siêu thị mua. Khi quay lại, năm người đang quây quần bên lò sưởi ngoài sân, còn chiếc hộp nhạc thì đã bị Tần Tranh tháo rời. Vân An đưa keo nến và bật lửa cho Tần Tranh, cô thì mải miết làm việc một cách nghiêm túc.

 

Khương Nhược Ninh cũng phụ một tay, hai người trông như những nghệ nhân bậc thầy đang phục chế một tác phẩm nghệ thuật.

 

Diệp Dư xem rất chăm chú, nhìn không chớp mắt.

 

Chu Nguyệt Thanh huých tay cô: "Chị thích hộp nhạc sao?"

 

Diệp Dư: "Hả?"

 

Cô nghĩ một lát, rồi nói: "Trước đây chị từng thấy bạn cùng lớp mua."

 

Lúc đó cô không có tiền, mà ba mẹ dĩ nhiên cũng không cho tiền, nên chỉ có thể nhìn thôi.

 

Chu Nguyệt Thanh nghĩ đến hoàn cảnh của cô, nói: "Đừng ghen tị, đợi khi nào về Thượng Kinh, em sẽ mua cho chị thật nhiều hộp nhạc."

 

Diệp Dư bật cười.

 

Cô nói: "Chị cần nhiều hộp nhạc như vậy làm gì?"

 

"Để nghe chứ sao." Chu Nguyệt Thanh nói: "Mỗi tối đổi một cái."

 

Diệp Dư lắc đầu: "Không..."

 

Chu Nguyệt Thanh vươn tay điểm vào giữa trán cô, cười nói: "Cứ quyết định vậy nha."

 

Diệp Dư bất đắc dĩ.

 

Sao lại quyết định rồi?

 

Cô vừa định phản bác thì nghe thấy tiếng nhạc.

 

Khương Nhược Ninh "Oa" một tiếng: "Kêu rồi, kêu rồi!!"

 

Hoàn thành công trình lớn, Tần Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm. Khương Nhược Ninh nói: "Nhanh nhanh nhanh, lắp vỏ vào đi."

 

Vân An cầm vỏ hộp, đặt vào khớp, ấn nhẹ xuống. Hộp nhạc lập tức trở lại như cũ, nhân vật nhỏ bên trên xoay tròn nhảy múa. Tần Tranh chống cằm, quay đầu nhìn Vân An, thấy Vân An đang nhìn mình, cô nhướng mày cười.

 

Vân An cong môi.

 

Khương Nhược Ninh dựa vào Thời Tuế, chỉ tay vào hộp nhạc: "Mình sửa đó."

 

Giọng điệu đầy tự hào.

 

Thời Tuế gật đầu: "Ừm, là cậu sửa."

 

Ánh mắt Thời Tuế đầy cưng chiều.

 

Khương Nhược Ninh hơi đỏ mặt.

 

Diệp Dư liếc nhìn hai người họ rồi cụp mắt, nhìn nhân vật nhỏ trong hộp nhạc xoay tròn, nhảy hết điệu này đến điệu khác. Chu Nguyệt Thanh sát lại gần cô, nghiêng đầu, vô thức tựa đầu lên vai Diệp Dư.

 

Sáu đứa nhỏ ngốc đồng loạt dán mắt vào hộp nhạc.

 

Gương mặt xinh xắn ánh lên vẻ vui sướng.

 

Má Tần Tranh đột nhiên lành lạnh, cô đưa tay lên sờ, thấy hơi ươn ướt.

 

Nhận ra động tác của cô, Vân An ngẩng đầu lên.

 

Bông tuyết rơi lả tả.

 

Tần Tranh vươn tay muốn đón lấy bông tuyết, nhưng bị Vân An chặn lại giữa đường, nắm trọn trong lòng bàn tay, thật chặt không buông.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tần Tranh: Tụi mình có ngốc không?

 

Khương Nhược Ninh: Cậu ngốc.

 

Thời Tuế: Cậu ngốc.

 

Diệp Dư: Cậu ngốc.

 

Chu Nguyệt Thanh: Chị ngốc.

 

Vân An: Cậu ngốc thì mình cũng ngốc.

 

Những người khác:... [liếc][liếc]

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bình Luận (0)
Comment