Ngoại truyện 14: Trên giường
Vân An đưa mọi người về quê chơi một tuần. Ba ngày đầu tuyết rơi càng lúc càng lớn, khiến cả nhóm chẳng thể ra ngoài hay leo núi được, mấy cô gái đành ru rú trong nhà chơi game, thi thoảng mới đi ra ngoài. Đến ngày thứ hai mặt nước đóng băng, sang ngày thứ ba, thứ tư thì lớp băng đã dày cộm. Sáu người hòa vào đám trẻ con, trượt trên mặt băng. Bị Vân An nắm lấy cánh tay, Tần Tranh hỏi: "Hồi nhỏ cậu cũng chơi như vậy sao?"
Vân An gật đầu.
Hồi nhỏ, thời tiết còn lạnh hơn bây giờ nhiều, nàng và Vân Kính Thư chẳng có việc gì làm, còn cùng nhau đi đắp người tuyết.
Chỉ tiếc là tuyết năm nay không rơi dày như thế, nhưng để đắp một người tuyết thì vẫn dư sức, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi. May mắn thay, thứ họ không thiếu nhất bây giờ chính là thời gian. Tối hôm sau, Khương Nhược Ninh vác xẻng ra bên ngoài sân xúc tuyết. Vì cả nhóm thích sưởi ấm trong sân, nên tuyết trong sân chẳng còn lại bao nhiêu. Khương Nhược Ninh dùng xẻng xúc tuyết gom lại một chỗ, Diệp Dư thì phụ trách lăn cầu tuyết. Đám trẻ con gần đó nhìn thấy cũng chẳng thèm về nhà ăn cơm, xúm lại giúp các cô một tay.
Tần Tranh thấy có người phụ nữ đến gọi một đứa bé về ăn cơm, cứ nhìn cô chằm chằm.
Nhìn đi nhìn lại mãi.
Tần Tranh bị nhìn đến ngượng, bèn khều Vân An. Vân An quay đầu lại, thấy người kia liền chào: "Dạ con chào thím Ngô."
Thím Ngô vẫn nhìn Tần Tranh, rồi gật đầu với Vân An: "Cô bé này là người yêu của con đó hả?"
Tối hôm Vân An về, hàng xóm láng giềng đang tụ tập ở nhà cắn hạt dưa xem tivi, thì nghe đồn Vân An dẫn người yêu về nhà. Đều là người trong cùng một trấn cả, bảo không tò mò là giả, vừa dò hỏi một chút thì biết được Vân An dẫn người yêu về thật.
Có điều, không ngờ người yêu lại là con gái.
Người truyền tin đó còn cảm thán: "Thành phố lớn đúng là khác hẳn, chọn người yêu cũng khác người ta."
Mọi người:...
Thím Ngô tranh thủ lúc gọi con về ăn cơm để ngắm nghía Tần Tranh. Đúng là một cô gái xinh đẹp, mắt sáng răng trắng, da dẻ trắng trẻo, khi cười lên trông hiền dịu vô cùng. Hèn gì Vân An lại mê mẩn, ai nhìn mà chẳng thấy ưng cái bụng chứ.
Vân An gật đầu: "Dạ, cô ấy là người yêu con."
Tần Tranh ngại ngùng, cũng gọi một tiếng: "Dạ con chào thím Ngô."
"Trời ơi ngoan quá." Thím Ngô cười híp mắt: "Lát nữa thím bảo Tiểu Chiêu mang ít đồ ăn sang nhé, mấy đứa cứ ở nhà đợi."
Vân An gật đầu: "Dạ, con cảm ơn thím."
Thím Ngô cười với hai người rồi quay lưng đi về.
Khương Nhược Ninh đang đắp người tuyết dở, liền sáp lại gần: "Ra mắt phụ huynh rồi hả?"
Tần Tranh liếc cô ấy một cái: "Ra mắt phụ huynh gì chứ."
"Hàng xóm láng giềng cũng coi như người lớn trong nhà mà." Khương Nhược Ninh nói: "Vân An nè, mình thấy hàng xóm chỗ cậu cũng thấu tình đạt lý ghê."
Trông không giống kiểu người hay ngồi lê đôi mách, bàn ra tán vào.
Vân An gật đầu: "Nào giờ các thím ấy rất tốt."
Trong quãng thời gian cuối bà ngoại lâm bệnh, mỗi khi nàng phải đi học, các thím đều tận tình chăm sóc mà chưa bao giờ than phiền. Biết nàng về trễ, họ còn kéo nàng sang nhà ăn cơm cùng.
Diệp Dư có chút hâm mộ: "Tốt thật đó."
Hàng xóm trước đây của cô, những lúc mẹ cô mắng cô thì chỉ biết hùa theo nói vài câu, bảo cô là đồ lỗ vốn, nuôi chẳng được tích sự gì.
Con người với con người.
Thật sự không giống nhau.
Chu Nguyệt Thanh nghe cô cảm thán thì kêu lên: "Chị nghĩ gì vậy?"
Diệp Dư hoàn hồn: "Không có gì."
Chu Nguyệt Thanh: "Ngưỡng mộ sao?"
Diệp Dư cười cười.
Chu Nguyệt Thanh nói: "Không sao, không sao đâu. Sau này những người chị gặp, đều sẽ là người tốt thôi."
Diệp Dư ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Những người chị gặp bây giờ, đều là người tốt cả rồi."
Từ khi thoát khỏi căn nhà đó, cô gặp được nhóm Tần Tranh, đến Thượng Kinh thì gặp được Kim Mạn, đi học lại quen được Chu Nguyệt Thanh. Những khổ đau của cô, dường như đã chấm dứt ngay khoảnh khắc cô quyết định rời bỏ gia đình ấy.
Kể từ đó về sau.
Đời cô chỉ toàn là ánh sáng.
Diệp Dư vừa nghĩ vừa phủi bông tuyết trên vai Chu Nguyệt Thanh, nói: "Cảm ơn em nhé, Chu Nguyệt Thanh."
"Trời ơi mẹ ơi." Chu Nguyệt Thanh nói: "Chị đừng có sến như vậy, em chịu không nổi đâu."
Diệp Dư:...
Chu Nguyệt Thanh: "Nếu thật lòng muốn cảm ơn em, chi bằng theo em về làm cho công ty nhà em đi?"
Diệp Dư:...
Cô vo tròn nắm tuyết trên tay, vỗ cái "bốp" lên vai Chu Nguyệt Thanh.
Chu Nguyệt Thanh:...
Cảm ơn ha!
Đắp người tuyết đến tận nửa đêm, Tần Tranh thì không thích dáng mặt, Khương Nhược Ninh lại không ưng đôi mắt, Diệp Dư thì thấy cái miệng cần chỉnh sửa chút xíu. Ba người chụm đầu vào nhau bàn tới bàn lui. Thời Tuế nhìn bóng lưng cả ba với vẻ khó hiểu, Vân An bên cạnh đang ngáp ngắn ngáp dài, còn Chu Nguyệt Thanh thì giơ điện thoại chuẩn bị chụp hình người tuyết. Trong không khí lạnh buốt, giọng Tần Tranh vang lên: "Xong rồi!"
Vân An quay sang, nhưng thứ đầu tiên nàng nhìn không phải là người tuyết.
Mà là nhìn Tần Tranh.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Tranh bị gió thổi trắng bệch, mi mắt bị bông tuyết bao trùm, tựa như kết một lớp sương trắng mỏng manh, trên tóc và quần áo cũng lấm tấm tuyết. Tần Tranh chẳng hề bận tâm, nhưng Vân An đã bước tới, tỉ mỉ phủi tuyết giúp cô. Tần Tranh quay sang cười với nàng, Vân An hỏi: "Có lạnh không?"
"Cũng bình thường." Lời Tần Tranh nói phả thành làn khói trắng, người trước mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ nét. Bên cạnh, Khương Nhược Ninh và Thời Tuế đang ngồi xổm, không biết thì thầm to nhỏ chuyện gì. Tần Tranh thấy hai người họ đắp phần cổ người tuyết cho chắc chắn hơn, cuối cùng Thời Tuế quàng chiếc khăn màu xám nhạt lên cổ nó.
Khương Nhược Ninh kêu: "Đừng động đậy! Đừng động đậy! Để mình chụp ảnh cho cậu."
Thời Tuế: "Mình á?"
Khương Nhược Ninh gật đầu, nói: "Cậu cứ đứng im đó."
Thời Tuế đứng im, để Khương Nhược Ninh điều chỉnh hai tư thế và chụp cho cô hai bức ở góc nghiêng. Khương Nhược Ninh gửi ảnh qua cho cô: "Đẹp không?"
Phải công nhận là.
Khương Nhược Ninh rất biết chọn góc chụp. Thời Tuế cảm thấy hai tấm này còn đẹp hơn cả ảnh trước đây cô thuê nhiếp ảnh gia chụp. Cô khen Khương Nhược Ninh: "Sao cậu chụp hình giỏi vậy?"
"Đương nhiên rồi." Khuôn mặt Khương Nhược Ninh đầy tự hào: "Góc nào cậu đẹp nhất, mình nắm rõ như lòng bàn tay."
"À." Thời Tuế cố tình bắt bẻ: "Ý cậu là, những góc khác của mình không đẹp chứ gì?"
Khương Nhược Ninh khựng lại, nhìn Thời Tuế.
Rồi chớp chớp mắt.
Thời Tuế vẫn đang nhìn cô ấy.
Khương Nhược Ninh cười hì hì: "Tiểu nhân nói sai rồi, ngài là cửu thiên thần nữ ba trăm sáu mươi độ không góc chết, nhìn đâu cũng thấy đẹp!"
Cái đồ dẻo mồm dẻo miệng.
Thời Tuế không nhịn được mà phì cười, bị Khương Nhược Ninh kéo tay: "Chụp chung một tấm đi."
Tiếc là chẳng có ai chụp giúp. Tần Tranh và Vân An đang cúi đầu thì thầm gì đó với cái điện thoại, Khương Nhược Ninh vừa định gọi thì Diệp Dư lên tiếng: "Để mình chụp cho."
Khương Nhược Ninh lập tức đưa điện thoại cho Diệp Dư, cười: "Phiền cậu nha."
Đối diện với nụ cười của Khương Nhược Ninh, Diệp Dư cúi đầu nhận lấy điện thoại. Móc treo điện thoại của Khương Nhược Ninh là chú heo con mà Khúc Hàm từng tặng. Người này miệng thì chê bai, nhưng thật ra vẫn luôn mang nó bên mình.
Bốn chữ "tình sâu nghĩa nặng" dùng để hình dung cô ấy là chuẩn xác nhất.
Thấy Diệp Dư ngẩn người, Khương Nhược Ninh gọi: "Diệp Dư."
Diệp Dư hoàn hồn, cô nhìn vào màn hình, thấy Khương Nhược Ninh đang nghiêng đầu dựa vào người Thời Tuế, hai tay cô ấy nâng cằm, mắt mở to tròn xoe, làm biểu cảm cực kỳ đáng yêu. Diệp Dư mỉm cười.
Khương Nhược Ninh hỏi: "Được chưa?"
Diệp Dư chụp hai tấm: "Xong rồi."
Khương Nhược Ninh bảo: "Đổi kiểu khác đi."
Nói rồi, cô ấy xoay người ôm chầm lấy Thời Tuế.
Thời Tuế hiển nhiên cũng bị cái ôm bất ngờ của cô ấy làm ngơ ngác mất hai giây. Diệp Dư bắt trọn khoảnh khắc ấy, lại chụp thêm hai tấm Thời Tuế đang mím môi cười trộm.
Họ thật sự rất hạnh phúc.
Cách một màn hình điện thoại, Diệp Dư cũng có thể cảm nhận được điều đó.
Thật tốt.
Diệp Dư thật lòng cảm thấy hai người họ rất tuyệt, rất xứng đôi.
Khương Nhược Ninh hỏi: "Xong chưa?"
Diệp Dư gật đầu.
Khương Nhược Ninh nhảy chân sáo đến bên cạnh, cúi đầu xem album ảnh, rồi "Ồ" lên một tiếng: "Tấm này đẹp nè."
Cô ấy chọc nhẹ má Thời Tuế: "Ái chà chà, còn cười trộm nữa hả? Đồ giả bộ đứng đắn!"
Thời Tuế bị Khương Nhược Ninh nói cho đỏ cả mặt.
Khương Nhược Ninh hài lòng lưu ảnh lại, cuối cùng hỏi Diệp Dư: "Cậu có muốn chụp vài tấm không?"
Diệp Dư còn chưa kịp lắc đầu.
Chu Nguyệt Thanh đã xen vào: "Chụp đi chụp đi, em chưa bao giờ đắp người tuyết to như vậy cả, không chụp chung thì phí lắm!"
Chu Nguyệt Thanh kéo Diệp Dư lại gần, Khương Nhược Ninh bấm máy "tách tách" chụp cho hai người vài tấm. Cuối cùng, cô ấy gọi cả Tần Tranh và Vân An lại, sáu người cùng chụp một bức hình tập thể.
Người tuyết đứng giữa bọn họ, dường như cũng đang mỉm cười.
Cuối cùng, sau khi chụp choẹt xong xuôi, ai về phòng nấy, ôm vợ người nấy. Diệp Dư về phòng thì nhận được ảnh Khương Nhược Ninh gửi. Có ảnh tập thể nên Khương Nhược Ninh gửi luôn vào nhóm chat, Diệp Dư thấy tấm hình cô ấy và Thời Tuế chụp chung cũng được gửi lên. Khương Nhược Ninh tag tên Tần Tranh:【Đẹp không?】
Tần Tranh:【Mình mà bảo không đẹp thì cậu có đánh mình không?】
Khương Nhược Ninh:【Đấm đấm đấm】
Tần Tranh:【Đẹp.】
Diệp Dư nhìn đoạn chat mà bật cười thành tiếng, rồi lưu tấm ảnh chụp chung cuối cùng lại. Nghĩ ngợi một lát, cô gửi nó cho Kim Mạn:【Chị Mạn, em đang chơi rất vui.】
Kim Mạn đang ngồi trước bàn làm việc, sắp xếp lịch trình cho Diệp Dư. Thấy tin nhắn Diệp Dư gửi đến, cô khẽ nhướng mày, hỏi lại:【Em đắp người tuyết đó hả?】
Diệp Dư:【Dạ bọn em cùng nhau đắp.】
Kim Mạn:【Cũng ra gì ấy chứ.】
Diệp Dư bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Kim Mạn luôn đối xử với cô như em gái, nhưng cô cứ cảm thấy chị giống một người giáo viên.
Nhớ hồi mới vào công ty, cô còn bắt chước trợ lý gọi Kim Mạn là "cô Kim", làm Kim Mạn cười ngất: "Em gọi chị là gì cơ?"
Cô khẽ cắn răng đổi cách xưng hô: "Chị Mạn."
Kim Mạn cuộn tròn quyển kịch bản, gõ nhẹ lên vai cô.
Giờ nhớ lại vẫn thấy hồi hộp.
Diệp Dư thoát khỏi khung chat với Kim Mạn, thấy trong nhóm chat nhỏ lại có tin nhắn mới, mọi người đang bàn xem sáng mai ăn gì.
Khương Nhược Ninh:【Mình ngửi thấy trên trấn có một quán mì thơm lắm, chưa ăn bao giờ, mai qua đó xem sao nha?】
Những người khác không có ý kiến.
Tần Tranh về phòng, ôm điện thoại nằm trên giường. Vân An lại gần, vòng tay ôm Tần Tranh từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, hỏi: "Đang xem gì thế?"
Tần Tranh đáp: "Nhược Ninh bảo mai muốn đi ăn quán mì kia."
Vân An nhớ ra: "Được nha, quán đó mở hơn hai mươi năm rồi, hương vị vẫn luôn rất ngon."
Tần Tranh nhắn lại lời nàng vào nhóm.
Chu Nguyệt Thanh:【Đỉnh thật, quê chị Vân An đúng là chỗ nào cũng toàn bảo bối, quá hợp để đi du lịch nghỉ dưỡng.】
Khương Nhược Ninh:【Mình cũng thấy vậy. Vân An, bình thường nhà cậu không cho người ta thuê à?】
Tần Tranh hỏi lại Vân An, Vân An lắc đầu: "Không cho thuê."
Ngôi nhà này chứa đựng tất cả hồi ức của nàng về chị, dì và bà ngoại. Nàng yêu thích mọi bài trí ở nơi đây, không muốn người lạ vào ở.
Nói xong, Vân An hỏi Tần Tranh: "Có phải là hơi ích kỷ không?"
Tần Tranh nằm trong lòng nàng khẽ vặn người, để tấm lưng dán chặt hơn vào người phía sau, mở lời: "Đâu có, không muốn cho thuê thì không cho thuê thôi, đó là quyền của cậu mà."
Vân An cười nhạt.
Khương Nhược Ninh vẫn đang nhắn trong nhóm:【Ê, hay là thế này đi, sau này mỗi năm bọn mình đều đến đây chơi vài ngày, thấy sao? @Tần Tranh】
Tần Tranh nhắn lại:【Có phải cậu tag nhầm người rồi không?】
Khương Nhược Ninh:【Nhầm đâu mà nhầm, ai mà chẳng biết sau này cái nhà này do cậu làm chủ.】
Gương mặt xinh đẹp của Tần Tranh đỏ bừng, hơi nóng lên. Vân An thấy phản ứng của cô thì tò mò: "Đang nói gì vậy?"
Tần Tranh: "Không có gì."
Vân An định cầm điện thoại của Tần Tranh lên xem, nhưng cô không cho, nên nàng liền với tay lấy điện thoại của mình. Tần Tranh "Á" lên một tiếng, định giật lại thì bị Vân An thuận thế đè xuống. Đôi mắt Tần Tranh long lanh, cô hừ một tiếng: "Khương Nhược Ninh nói linh tinh đấy."
Vân An mở điện thoại lên, đọc được tin nhắn của Khương Nhược Ninh, nàng bật cười.
Tiếng cười khẽ làm cơ thể rung lên. Tần Tranh giật phắt lấy điện thoại của nàng, Vân An nói: "Đều nghe cậu hết."
Tần Tranh liếc xéo nàng một cái.
Sau đó hỏi: "Thật sự đều nghe mình à?"
Vân An gật đầu.
Tần Tranh bảo: "Vậy bây giờ cậu buông mình ra đi."
Vân An đáp: "Trên giường thì phải nghe mình."
Tần Tranh:...
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Cậu chơi xấu! A a a a a a a a!
Vân An: Thoải mái đến vậy sao?
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.